Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 30






Quý Quỳnh Vũ ở đầu điện thoại bên kia dường như bị mắc xương tại cổ họng, xương quá lớn, nuốt xuống chắc chắn cả cuống họng đều bị cắt nát, tình huống bây giờ, hắn nuốt xuống cũng không được mà phun ra cũng không xong.
Đây chỉ là hy vọng xa vời của Chu Ký Bắc mà thôi, cậu cũng không nghĩ chỉ trong vài ngày Quý Quỳnh Vũ có thể hoàn toàn thông suốt, ý thức được bản thân yêu cậu.
Một người chưa bao giờ đặt cậu trong lòng, cậu lại trông mong cái gì chứ.
Chu Ký Bắc gục đầu nhìn chằm chằm cái quần cũ, quần cũ giặt nhiều lần đã muốn phai màu, nếp uốn đã phẳng lì, nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Chu Ký Bắc không nhịn được sờ sờ, đầu ngón tay xoay một vòng lại một vòng, cảm nhận nơi yếu đuối ở đùi, dường như thấy đã đủ, cậu nên cúp máy rồi.
“… Không phải tôi không yêu cậu.”
Chu Ký Bắc đã kéo điện thoại ra xa, ngón tay dừng ở nút đỏ, nhưng những lời này cứ như theo gió mà bay vào lỗ tai cậu, nghe dường như chẳng có trọng lượng gì, giống như thời tiết phương Nam, ẩm ướt, mưa dầm liên miên không dứt.
“Bối Bối, không phải tôi không yêu.” Quý Quỳnh Vũ nặng nề lặp lại, giọng nói coi như là bình tĩnh. 
Chu Ký Bắc có thể mường tượng được bộ dạng của hắn bây giờ, hàm dưới buộc chặt, mu bàn tay nắm di động nổi đầy gân xanh.
Đây có lẽ là biểu đạt cực hạn của Quý Quỳnh Vũ với cậu rồi.
Nhưng yêu và không yêu, chỉ khác một chữ thôi nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau rồi.
Lòng Chu Ký Bắc tinh tế và mẫn cảm đến đáng sợ, nếu như là trước đây, cậu nhất định sẽ hỏi cho ra nhẽ, hỏi Quý Quỳnh Vũ không còn lời nào để nói sao, hỏi hắn dùng cách như vậy có phải lấy lệ quá không, nhưng hiện tại Chu Ký Bắc không hỏi, bởi vì không còn ý nghĩa gì nữa.
“Quý Quỳnh Vũ, lời này tôi đã nói với ba tôi một lần, hiện tại tôi nói với chú một lần.”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
“Chuyện tai nạn xe, là số mệnh của tôi, tôi không trách ai, cũng không hận ai.

Vốn tôi phải sống trong bóng tối cả đời, nhưng bởi vì chú, tôi muốn cố gắng làm một người bình thường.

Hiện tại có nói nhiều hơn nữa, tôi cũng không có tư cách và năng lực bảo vệ chú, cho nên, cho tôi một ít thời gian.”
“Vài năm tới, chú một mình cũng tốt, yêu thêm một người cũng được, tôi đều tôn trọng chú.”

“Tôi yêu chú.”
Điện thoại bị ngắt, Quý Quỳnh Vũ còn chưa kịp há miệng trả lời, đối diện chỉ còn lại vài tạp âm, Quý Quỳnh Vũ lớn tiếng ‘alo’ vài lần, cũng không nhận được hồi âm, rõ ràng vừa rồi âm thanh quen thuộc của đứa nhỏ còn vang bên tai, thế mà bây giờ chẳng còn chút tiếng vang.
Quý Quỳnh Vũ bị ngắt điện thoại, trong đầu mờ mịt, lồng ngực toàn là sợ hãi, Quý Quỳnh Vũ chống tay đứng lên, chân như nhũn ra, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống lầu.

(Mình nhớ khi nãy là Quý Quỳnh Vũ đang chạy xe mà ta??? Không hiểu tác giả có nhầm không nữa)
“Thâm Quyến… Thâm Quyến… Thâm Quyến…” Quý Quỳnh Vũ thì thầm trong miệng, hắn như phát điên chạy xuống nhà, trong đầu chỉ còn lại hai chữ này, thân thể nghiêng ngả, đi một bước này cũng không có được khí chất trầm ổn như thường mà chỉ như chàng trai mười tám điên cuồng hơn ai hết.
Đến khi ngồi trên máy bay, Quý Quỳnh Vũ vẫn còn hoảng hốt, cả người gầy guộc, bụng dưới quặn đau, tay lại sờ không tới,
Một đêm yên tĩnh.
Trong sòng bạc
“Ký Bắc, thủ tục xong rồi.

Ngày mốt chúng ta sẽ lên đường.” Kiều Diễm Chi đưa giấy thông hành sang Hongkong cho Chu Ký Bắc, cậu nhận lấy, nhìn tấm ảnh nhỏ trên tờ giấy thông hành, mặt cậu trên đó không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thế nào cũng không thấy có việc vui.
Chu Ký Bắc bỏ vào túi xách, cẩn thận kéo lại.
“Ký Bắc, nhân lúc ban ngày ở sòng bài không có ai, tôi dẫn cậu đi luyện tập một chút.” Kiều Diễm Chi đưa Chu Ký Bắc vào sòng bạc, bảo vệ thấy hai người thì khách sáo cúi người, ánh mắt rơi xuống người Chu Ký Bắc, cũng không có chút ác ý.
“Luyện cái gì?” Chu Ký Bắc được đưa tới trước một bàn trống, Kiều Diễm Chi ngồi xuống vị trí người chia bài, trong hộc tủ lấy ra một bộ bài mới, động tác lưu loát mở giấy bao.
“Khả năng ghi nhớ và tính nhẩm.” Kiều Diễm Chi vừa nói vừa xáo bài, bài mới hơi cứng, mùi mực rất nặng, khi xào âm thanh nghe rất rõ, Kiều Diễm Chi là cao thủ xào bài, ngón tay thon dài, móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, mỗi con bài đều được lật góc, dựng thẳng, hai ngón tay xoay vài vòng, đã xáo xong.
“Ký Bắc, điều quyết định thắng thua ở một ván bài chính là tỷ suất.

Cậu phải cực kỳ mẫn cảm với các con số, không chỉ là vừa nhìn liền nhớ mà còn phải trong thời gian ngắn từ những con số vô tri đó mà tìm ra quy luật, vậy mới có thể nắm được ván bài trong tay.” Kiều Diễm Chi đặt bài xuống bài, nhẹ kéo, một nửa vòng tròn bằng bài hiện ra.
Chu Ký Bắc hơi khẩn trương, mày nhíu lại, nhìn cử chỉ của Kiều Diễm Chi không chớp mắt.
Kiều Diễm Chi nhìn cậu, mở bài theo hướng kim đồng hồ, ánh mắt Chu Ký Bắc sáng như đuốc, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt cứng rắn như súng, trong vòng mười giây ngắn ngủn ghi nhớ hết thảy những con bài đảo mắt qua.

Gần như cùng lúc lật bài anh ta lập tức úp sấp lại, hỏi bằng giọng gấp gáp.
“Vị trí số 4 là gì?”
“Sáu bích.”
“Sau bài tẩy số tám đếm thêm ba lá là con mấy?”
“Mười cơ.”
“Nếu tỷ lệ là 1:28, vậy đặt 4500 sẽ thắng được bao nhiêu?”
Chu Ký Bắc mở to hai mắt, đối diện Kiều Diễm Chi, người sau hùng hổ dọa người, lá bài trong tay bị nắm nhăn một góc, Chu Ký Bắc liếm môi dưới, nhẹ nói: “121.500…”
“Bạch!” tiếng vang thật lớn, lá bài được lật lại, Kiều Diễm Chi lộ ra vui mừng, bả vai buộc chặt cuối cùng thả lỏng.
Anh ta ngưỡng người về sau, lấy từ trong hộp ra hai đồng xèng, thảy qua cho Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc nhanh tay chụp được, khi mở lòng bàn tay ra, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
“Hai ván nữa nào.” Kiều Diễm Chi lại xáo bài một lần nữa, hai người ở trong sòng bạc suốt một ngày, mắt Chu Ký Bắc có chút đau, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã trôi qua hơn 8 tiếng.
Khách khứa lục tục kéo vào, Kiều Diễm Chi không muốn Chu Ký Bắc ở lâu trong này, phụ cậu đẩy xe lăn ra cửa.
Không ngờ vừa đi tới bàn 15, bỗng thấy sắc mặt người chia bài khó xử, hai chân mày nhíu lại thành hình chữ xuyên ( 川) ngón tay xáo bài đã bắt đầu luống cuống, quản lý ở một bên đang xử lý, cản xúc động từ khách hàng.
“Ban đầu tôi đưa cho cô ta 30.000, sau đó tăng gấp đôi là 60.000.

Ván đầu tiên thắng được 100.000, ván thứ hai thua, cô ta chỉ đưa tôi 10.000.

Sòng bài các người nuốt tiền hả?!” Người này hùng hổ, nước miếng văng tứ tung, quản lý thân hình to lớn, dùng cánh tay cản ông ta lại, bên kia điện thoại truyền tới âm thanh, kêu bảo vệ lập tức vào.
“Sao lại thế hả?” Kiều Diễm Chi đi lên làm rõ thân phận, anh ta nhìn bề ngoài lịch sự nhã nhặn, đều nói không đánh người cười, bộ dạng phúc hậu này của anh ta làm đối phương ngẩn ra.
“Các người ăn chặn tiền của tôi.


Người chia bài rõ ràng không biết tính toán.”
Kiều Diễm Chi một bên nghe, mặt không thay đổi, ánh mắt nhìn thoáng qua người chia bài, người sau sợ tới mức mặt trắng bệch, máu tọt cái chạy sạch.
Quản lý không dấu vết lắc đầu, Kiều Diễm Chi trong lòng hiểu rõ, người này vì vài nghìn mà đến đây gây rối.
“Trận thứ nhất ông thắng, nhiều nhất thắng 30.000, không thể nào là 100.000 được.” Chu Ký Bắc yếu ớt lên tiếng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, cậu ngồi trên xe lăn, hai tay đặt trên đùi, cằm dưới khẽ nâng, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn dừng trên người người đàn ông kia.
Ánh mắt cậu bình tĩnh, khí thế kia rõ ràng vượt xa tuổi tác của cậu.
Đường nhìn Kiều Diễm Chi rơi trên màn hình hiển thị, tỷ lệ một ăn hai, trong lòng đã hiểu.
Người đàn ông lập tức nghẹn lại, sắc mặt trở nên khó coi, ấp úng một hồi mới nói: “Tôi… lúc sau đã đổi rồi, tổng cộng phải là 100.000.”
Ngón cái tay trái Chu Ký Bắc thường có thói quen vuốt ve ở hổ khẩu, nghe vậy không tiếng động kéo khóe miệng, lộ ra châm biếm, lần thứ hai nhìn lại, ánh mắt đã lạnh băng cùng khinh thường.
Chu Ký Bắc đẩy xe lăn về phía trước, người hai bên lập tức nhường đường, bánh xe nghiền trên nền đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Tiếp theo, cậu nhìn chằm chằm ông ta, bỗng nhiên cười: “Được, nhà cái thêm tiền hai lần.

Ván tiếp cũng thêm hai lần, ông đã thua, vậy nên 100.000 nên thu lại toàn bộ, chúng ta quả thật có vấn đề rồi, thế mà lại đưa dư cho ông 10.000.

Đúng là có lỗi quá!”
“……” Sắc mặt người đàn ông bỗng chốc như đáy nồi, cháy đen hoàn toàn.
Kiều Diễm Chi che dấu ý cười, Chu Ký Bắc dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm ông ta, cậu mổ mổ cằm, người chia bài sau khi xử lý xong các khoản, cô gật đầu với Kiều Diễm Chi, sau đó cười nhìn người đàn ông, giọng điệu thân thiết.
“Mời ngày phiền lòng qua đây ngồi một lát.”
Chu Ký Bắc không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông sau lưng vài lần, sau đó xoay đầu xe lăn, đi hướng khác.
Quản lý tháo tai nghe xuống, ánh mắt có chút phức tạp, Kiều Diễm Chi nhìn ông, trong lòng bỗng nhiên xúc động một hồi.

Đường khu đô thị
Quý Quỳnh Vũ vừa xuống phi cơ lập tức gọi điện cho Chu Ký Bắc, điện thoại vẫn một mực không chuyển được.
Lòng Quý Quỳnh Vũ nóng như lửa đốt, chỉ đành đổi sang nhắn tin, giữa những dòng chữ, ngữ khí mềm mại, nhưng vẫn như muối bỏ bể, không hề có hồi âm.
Quý Quỳnh Vũ lái xe đi một vòng trong thành phố, hắn nhớ mang máng khách sạn lần trước Chu Ký Bắc từng ở lần trước, quyết tâm đi tìm từ nơi đó.

“Cho sang đường với ạ, cám ơn.” Quý Quỳnh Vũ vội vàng lấy tiền từ trong túi ra, không nhìn kỹ lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Khách sạn vẫn chỉ sáng mờ mờ nhờ vào một ngọn đèn, bà chủ vẫn ngồi chán chường cắn hạt dương, Quý Quỳnh Vũ đẩy cửa vào, nhìn quanh một vòng, đi tới bàn lễ tân, giọng điệu lễ phép hỏi: “Thật xin lỗi, không biết có thể cho tôi hỏi thăm một người không ạ?”
Bà chủ nghe vậy thì ngẩng đầu, hạt dưa còn dính ở khóe miệng chưa kịp nuốt vào, nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ không khỏi nuốt nước miếng, tiếp theo đưa tay lau sạch miệng, thái độ nhiệt tình hẳng lên.
“Cậu muốn tìm ai?” Quý Quỳnh Vũ mở khóa điện thoại đưa tới, bên trong hiển thị hình ảnh Chu Ký Bắc, hắn lo lắng hỏi.
“Cho hỏi bà có từng gặp qua người này chưa? Cậu ấy đi đứng không tiện, hay ngồi xe lăn, có lẽ là từng ở gần đầy mấy ngày trước.”
Bà chủ lấy điện thoại để gần lại, híp mắt khẽ nói: “Đây không phải là cậu nhóc đó sao?”
Quý Quỳnh Vũ lập tức mở to hai mắt, âm điệu cũng không tự chủ được mà cất cao lên.
“Bà biết cậu ấy à?”
“Đúng vậy, có phải bộ dạng rất dễ nhìn, sạch sẽ lại rất ít nói.

Cậu là gì của nhóc đó?”
Quý Quỳnh Vũ ngẩn ra, cảm thấy được miệng đắng chát.
“… Tôi là chú của cậu ấy, cậu ấy tên là Chu Ký Bắc.”
Bà chủ gật đầu, bà còn nhớ mang máng tên Chu Ký Bắc.

Bỗng nhiên bà nói: “Ngày đó cũng có một người đàn ông tới tìm nhóc ấy đấy…”
Trong đầu Quý Quỳnh Vũ lập tức hiện ra hình ảnh người đàn ông mặc áo đen đứng cạnh Chu Ký Bắc, hắn cau mày căng thảng nói: “Người đàn ông kia có lưu lại số điện thoại hay gì không?”
Bà chủ đảo mắt trắng một vòng, nhìn thấy điện thoại trước, tiếp theo đè xuống phím 1, hiện lên lịch sử cuộc gọi, vừa nhấn vừa nói: “Người tới chỗ tôi không nhiều lắm… Lần trước nhóc con có mượn điện thoại ở đây, nhưng tôi không nhớ rõ ngày đó là ngày mấy…”
“Hình như là ngày 8 hoặc 9.” Quý Quỳnh Vũ khẩn trương, tay run run, hắn nhớ lại, mũi cũng không thèm thở ra hơi,
Trùng hợp là, lịch sử cuộc gọi ngày 8 và 9 chỉ có 2 số điện thoại, Quý Quỳnh Vũ vội vã lấy điện thoại ra ghi lại, hắn cảm ơn không ngớt, vội tạm biệt bà chủ, đi ra ngoài gọi điện.
Không đến vài tiếng chuông đổ, bên kia đã bắt máy, giọng của đàn ông, Quý Quỳnh Vũ vừa nghe lòng đã giận như lửa đốt.
“Alo? Ai đấy?”
“… Tôi tìm Chu Ký Bắc, các người đang ở đâu?”.