Dã Vương Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 1




Các bạn học sinh, chúng ta ở 'khu vui chơi hoàng kim cốc' lưu lại trong ba giờ, mọi người phải lên xe đúng giờ....."

Sau một hồi lĩnh đội ân cần chỉ bảo, vậy cuối cùng nghỉ? Học sinh nữ lớp mười hai rục rịch ngóc đầu dậy. Lúc này các nàng không thể chờ đợi được mà sẵn sàng đi đến chổ được xưng là khu giải trí có quang cảnh lớn nhất Đài loan này, ban đầu các nàng đây nghe nói khu vui chơi hoàng kim cốc có thật nhiều trò chơi mới đưa vào công trình? Các lão điểu lớp mười hai thoáng cái liền thoát khỏi áp lực kia bởi vì học bù mà bồi dưỡng thân thể yếu ớt, tất cả sức sống đều lại xuất hiện đôi mắt - trông mong chuyến đi du lịch tốt nghiệp đến sớm, bởi vì một phiếu chơi đùa ở khu vui chơi hoàng kim cốc, điều kiện hấp dẫn người như vậy làm cho số người mỗi lớp tham gia đông nghẹt, hướng về phía khu vui chơi hoàng kim cốc chổ nào cũng có người tham gia, nó chính là chuyến đi tốt nghiệp cuối cùng!

"Này! Đinh Kiếm Thư nhanh lên một chút nữa, chúng ta đi chơi 780 độ xoay tròn, nếu không nhanh lên một chút đi xếp hàng, có thể khi trở về đến đội ngũ chúng ta vẫn còn không được đi.

Đinh Kiếm Thư trợn mắt một cái, nàng luôn luôn đối với mấy cái trò chơi mới chạy bằng điện này không có gì là thích thú. Bên tai không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai của cô gái, nàng sắp chịu không nổi! Những người đó ăn không có gì gói có phải sợ hay không? Cũng đừng đùa!

"Oh! Con rùa nhà ngươi, nhanh lên một chút nữa, nếu không thả chim bồ câu ngươi a!"

Bạn học nữ một nữa uy hiếp một nữa cười giỡn hướng về phía Đinh Kiếm Thư mà hô.

"Các ngươi tha cho ta đi! Ta chịu không nỗi âm thanh decibel kỳ dị cực cao xuyên não, xin thương xót mà tội nghiệp cho ta đi! Ta không muốn chết trẻ."

"Đây chính là tự ngươi nói, không đợi ngươi a!"

Đinh Kiếm Thư hướng về phía bạn học hất tay, ý bảo "Tránh mau tránh mau" !

Bạn học nữ làm thật bỏ lại Đinh Kiếm Thư, chạy đi xếp hàng.

Bả vai nàng suy sụp, làm tâm trạng một người giải thoát, đại phun oán khí.

Đinh Kiếm Thư đội một cái mũ lưỡi trai ở đỉnh đầu, một cặp kính mát màu đen như mực kêu ngạo dưới ánh mặt trời, tất cả tóc đều cuộn vào trong cái mũ.

Thân cao 165cm, cũng chỉ có 45 cân, người không biết nàng sẽ nhận lầm nàng là một bé trai bị suy dinh dưỡng, mặc dù phía sau đầu nàng có buộc một chùm tóc quả dưa chỉnh tề, có thể nói tóc dài cứng nhắc, nhưng vẫn là mười lần thì có chín lần người ta xem nàng là một bé trai. A! Ai kêu Đinh Kiếm Thư vóc người cao gầy không nói, còn là một cái "Bảng giặt quần áo" ! Từ xa nhìn lại cùng thân trúc dùng phơi quần áo không có gì khác biệt.

Lại bàn về gia thế với dung mạo của Đinh Kiếm Thư, thật sự rất khó để so sánh.

Đinh Kiếm Thư lớn lên bình thường lại là con cưng của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đinh Thị, nàng có bảy anh trai trưởng dáng dấp vô cùng khôi ngô tuấn tú, diện mạo của nàng thuộc loại bình thường nhất trong toàn bộ người ở Đinh gia, nàng là người vui nhộn cũng lại là người được cưng chiều nhất.

Bảy anh trai kia của nàng có thể còn cưng chìu Đinh Kiếm Thư hơn so với vợ chồng Đinh Thị, đối với nàng vĩnh viễn là bảo vệ quá mức, nhưng Kiếm Thư cũng không vì vậy mà kiêu căng, cũng không tiết lộ bối cảnh cùng gia thế hiển hách của nàng. Trong cố gắng của nàng, nàng tranh thủ để có thể học phổ thông trung học như mong muốn, có một cuộc sống học sinh bình thường.

Dĩ nhiên, phải ở dưới điều kiện có rất nhiều hậu đãi như nàng bái lạy danh sư ẩn sĩ, tạo ra một thân võ công tốt người ngoài không biết.

Nếu không, với những nhà Đinh gia dùng các biện pháp bảo vệ nghiêm mật và yêu chiều nàng, đâu chịu để nàng "Cô đơn"?

Thật ra thì, Đinh Kiếm Thư vẫn luôn cảm thấy người nhà thật kỳ lạ, nàng đi ở trên đường cũng sẽ không có người liếc nhìn nàng một cái, thật là sợ danh tánh của cả nhà lớn nhỏ của nàng.

“Ôi!”

Đinh Kiếm Thư thở dài, chẳng có mục tiêu dạo chơi chung quanh, có lúc, nàng rất ưu sầu đa cảm, có lúc nàng lại lạc quan cởi mở, cái dạng cảm xúc gì cũng có thể phản ứng xuất hiện ở trên người nàng, âm tình có chút bất định ngay cả tính cách riêng của mình Đinh Kiếm Thư cũng mơ hồ không rõ. Nàng là đối lập với chòm sao Thủy Bình, yêu tự do, không cưỡng ép, chòm sao Thủy Bình lại dể dàng thay đổi, mặc dù, Đinh Kiếm Thư luôn luôn phủ nhận mình dể dàng thay đổi.

Bây giờ là cuối tháng mười hai, gặp thời tiết lạnh, chỉ có điều, khí hậu ở nam Đài Loan chính là như vậy, luôn luôn ấm hơn so với trong miền bắc. Mặt trời kia thật là xứng đáng với chức vụ a! Thành thật mà nói, Đinh Kiếm Thư thật là có chút nóng.

Khu vui chơi ở hoàng kim cốc này đúng thật là lớn, mà còn buôn bán thịnh vượng, dõi mắt nhìn lại đều là biển người như tuôn trào, mỗi hạng mục đều có rất nhiều người xếp hàng, tất nhiên, những tiếng gào thét chói tai này bắt đầu lấp đầy trong không khí, thì ngược lại những khu phong cảnh kia thì hơi có chút vắng lạnh.

Không tự chủ, Đinh Kiếm Thư đi về phía đường mòn nhỏ yên tĩnh kia......

~~~~

Ban đầu đi, nàng cũng là hướng về phía khu vui chơi có tên là hoàng kim cốc mà đến. Khác biệt chính là, Đinh Kiếm Thư cảm thấy hứng thú chính là cảnh sơn thủy ở hoàng kim cốc.

Chẳng biết tại sao, hoàng kim cốc cho nàng một cái ham muốn thăm dò rất mãnh liệt.

Khu vui chơi hoàng kim cốc là thiết lập tại giữa sơn cốc, mà chung quanh vùng núi rừng rậm huy hoạch thành khu chơi trò chơi, khu thịt nướng, khu cắm trại, các loại khu phong cảnh, thiết bị chơi trò chơi đều rộng khắp ở trong sơn cốc, cơ bản địa hình quy hoạch được không tệ. Bỏ qua một bên không nói tới những thiết bị trò chơi mới mẻ chạy bằng điện này, phong cảnh của hoàng kim cốc thực sự là đẹp. Nhưng, ở sâu trong nội tâm của Đinh Kiếm Thư lại có luồng rối loạn.

Không phải như thế! Nơi này không nên là như vậy.

Đinh Kiếm Thư vẫy vẫy đầu 0 trời ạ! Ta đang suy nghĩ gì?

Nàng lấy tay vỗ nhẹ cái trán, không nghĩ tới mình nhàm chán như vậy.

Nhìn xem cảnh vật chung quanh mình, Đinh Kiếm Thư phát hiện bản thân bất tri bất giác mà đi vào trong rừng núi, hơn nữa còn là nơi vắng vẻ đưa mắt nhìn không có người ở.

Rõ ràng quá lạnh!

Đinh Kiếm Thư suy nghĩ một chút, vẫn là rời đi nơi đây thật là tốt!

Nhưng, cẩn thận lắng nghe, nơi xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hót ríu rít, giống như tiếng gọi thiên nhiên thời nguyên thủy, đang khen ngợi về vẻ đẹp hoang dã nguyên thủy kia, giống như sâu trong tâm linh được gắn liền đến linh hồn người ta, một cỗ xung động tự nhiên nảy sinh trở lại.

Đinh Kiếm Thư hưng phấn mà chạy về phía nơi truyền âm thanh kia.

Đây không nhìn còn tốt, nàng nhìn thực muốn té xỉu!

Cái gì tiếng gọi tự nhiên? Cái gì yên tĩnh không người nào? Trước mắt kia là một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ tuyệt đẹp mặc dù không có đạt tới tình cảnh nước chảy không lọt, cũng được coi là thịnh vượng, người bán hàng rong xung quanh nhà gỗ cũng kiếm lời chết được.

"Ông trời của ta cản trở..."

Đinh Kiếm Thư không khỏi nghi ngờ mới vừa rồi có phải đang nằm mộng hay không, bởi vì cái kia lúc dọc trên đường đi cũng có không ít du khách đấy! Nhìn lại chỗ tiếng người nọ huyên náo, đột nhiên Đinh Kiếm Thư toát ra một viên mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu.

Sẽ không phải là gặp tà chứ?

"Ai nha! Hừm, thật là thần kì, cũng thật chính xác!"

Một cô gái qua sát bên người cùng Đinh Kiếm Thư, vẻ mặt khâm phục mà nói với đồng bạn.

"Nói đúng nha! Ta cũng không nói cho hắn biết tên của ta, thế nhưng hắn lại biết! Ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng không sai, quả thực thật lợi hại!" Đồng bạn kia nói.

Nhìn hai bóng dáng người kia rời đi, Đinh Kiếm Thư nhíu mày.

"Nguyên lai là coi bói, thật sự có thần kì như vậy?" Lòng của Đinh Kiếm Thư không khỏi tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía ngôi nhà gỗ kia.

Lại nói: "Được rồi! Tới cũng đã tới, thì vào xem một chút đi!"

~~~~

"Được, hôm nay tới đây thôi." Nói xong. Tư Mã Văn Khúc tay nâng chuyên nghiệp tươi cười, không hề quan tâm đến mấy người kia? Các nữ sinh hết lời muốn nhờ, xoay người vào chỗ nghĩ ngơi, đem chuyện còn lại toàn bộ giao cho trợ thủ xử lý.

Từ sau khi Từ Mã Văn Khúc về phòng nghĩ ngơi, toàn bộ bên trong bác vật quán đã vắng lạnh đi rất nhiều, chỉ còn một số du khách tham quan đồ cổ, số lượng không nhiều không ít. "Chủ nhân, chúng ta mau trở về đi thôi! Thời gian không còn sớm."

Nguyên lai tên kia là trợ thủ bên người bảo vệ Tư Mã Văn Khúc.

"Ừ."

Khi Tư Mã Văn Khúc muốn rời đi, có người gọi hắn.

"Chờ một chút, coi bói."

Ai ngờ Tư Mã Văn Khúc cũng bỏ mặc không quay đầu lại, cất bước bước đi.

"Này! Ta đang gọi ngươi." Đinh Kiếm Thư chặn đường.

"Tiểu tử, không được thái quá." Tên kia bảo vệ kia kiêng quyết nói.

"Quên đi! Không việc gì, coi như là hữu duyên đi, hôm nay phá lệ một lần.

Tư Mã Văn Khúc cười cười, tự quay đầu lại mà đi về phía lầu hai của bác vật quán.

Đinh Kiếm Thư lại góc ở đàng kia, không biết rõ người coi bói trẻ tuổi thanh tú này đang đùa dở thủ đoạn gì.

"Ngươi thật may mắn, còn không đi theo lên lầu." Bảo vệ tiêu nói.

"Để làm gì?"

"Ngươi tìm chủ nhân làm cái gì?" Bảo vệ tiêu hỏi ngược lại.

Nhất thời Đinh Kiếm Thư không hiểu rõ tình hình, nhưng là sau đó đuổi theo Tư Mã Văn Khúc.

Đám đông ở góc lầu hai bác vật quán đã thưa thớt, Tư Mã Văn Khúc đang đứng lặng im ở một bức đồ họa, ánh mắt suy nghĩ nhìn chăm chú bức họa kia, giống như là nhìn ra sinh mệnh nó ở chổ bức vẽ, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu huyền bí qua các thời đại.

"Niên đại của bức tranh này cũng đã lâu rồi? Hình dáng hoa văn cũng hết sức mơ hồ." Đinh Kiếm Thư cũng bắt chước Tư Mã Văn Khúc mà nhìn chằm chằm bức họa trên tường kia.

"Là rất lâu, ưng phi."

"Cái gì?"

"Không có gì, Đinh tiểu thư." Tư Mã Văn Khúc đưa ánh mắt dời tới trên mặt Đinh Kiếm Thư.

"Hiếm thấy!" Đinh Kiếm Thư rất kinh ngạc." Ngươi không cảm thấy ta giống bé trai sao? Tuy là ta để tóc dài." Quả thực thần kì! Ta cũng còn không nói lên đại danh mà!

Tư Mã Văn Khúc cười nhưng không nói.

"Ngươi đứng lên nhìn rất trẻ." Đinh Kiếm Thư chưa từng gặp qua người coi bói trẻ tuổi như vậy.

"Ngươi hoài nghi năng lực của ta?" Tư Mã Văn Khúc cười nói.

"Cũng không hẳn vậy, chẳng qua là có chút kinh ngạc."

"Phải không? Ngươi muốn biết cái gì?"

"Vậy ngươi biết cái gì về ta?"

Tư Mã Văn Khúc tươi cười, nghiêm túc nói: "Ta nói ngươi sau này sẽ là nhất quốc chi hậu."

"Cái gì!?" Mắt kính râm đeo trên sống mũi của Đinh Kiếm Thư rớt xuống, bởi vì nàng quá kinh hãi. "Ngươi có biết đó là quá vô lý không?" Nếu như nói là một đại tổng giám đốc phu nhân vậy còn có thể nghe được, bởi vì lấy bối cảnh hiển hách của Đinh Kiếm Thư mà nói, chính xác sẽ làm được! Nhưng, bây giờ chính là thời đại dân chủ, cũng không có quốc vương hoàng đế, đâu còn sẽ có cái gì hoàng hậu, Vương phi chứ? Tất nhiên, ngoại quốc không được rồi, cha nàng cũng không thể đem nữ nhi bảo bối gả đi nước ngoài.

Tư Mã Văn Khúc cũng không tức giận, hắn đưa ánh mắt nghi vấn dời tới bức họa đồ cổ kia, còn nói: "Thế giới này nguyên bổn chính là thiên kỳ bách quái, có đủ những cái lạ, lấy lĩnh vực hiểu biết của loài người xem ra là hết sức không hôp với lẽ thường, cũng không nói rõ lí do được.

"Đây cũng là." Đinh Kiếm Thư cũng không phản đối luận điểm của Tư Mã Văn Khúc. Nhưng, Nàng cảm thấy lời của Tư Mã Văn Khúc rất hoang đường. "Đúng rồi, ngươi họ gì?"

"Tư Mã, Tư Mã Văn Khúc." Hắn tự động nói lên tên đầy đủ của mình.

Tại sao ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào bức họa đồ này? Chẳng lẽ ngươi nhìn ra nguyên dạng của nó?" Không thể nào? Bức họa đồ này vừa rách lại vừa mờ nhạt quá chừng.

"Người trong bức đồ này giống như, từng là một vương triều gì đó?"

"Phải không? Vương triều nào? Người nào chứ?"

Quá thú vị, Đinh Kiếm Thư chẳng biết tại sao, trong lòng chợt tuôn ra một ham muốn dọ thám không thể cứu vãn, còn có, một chút quen thuộc..... Một chút giống như đã từng quen biết cùng cảm giác mất mát.....

"Đó không phải là cái thời đại thuộc loại gì đó. Đó là thuộc về ưng cốc thời đại triều Thiên Ưng Vương gì đó, cách nay cũng có một ngàn năm niên đại."

Đinh Kiềm Thư rùng mình, nàng bắt đầu hoài nghi mình tại sao phải đứng ở chổ này nghe Tư Mã Văn Khúc hồ ngôn loạn ngữ, nàng còn phát hiện mình rất bội phục hắn, bây giờ nghe buổi nói chuyện trực giác ót giống như bị sét đánh, nếu Tư Mã Văn Khúc không phải là nhất thời biết được quá nhiều thiên cơ mà "Trêu chọc", chính là mình sẽ không chịu nổi kích động liên tiếp, tinh thần rối loạn. Nhìn!

Đề tài này chẳng những không làm chuyện mình, còn càng kéo càng xa.

"Triều Thiên Ưng Vương? Trong lịch sử có cái triều đại này sao?" Trời ạ! Ngớ ngẩn, câu hỏi tuyển sinh đều đã chuẩn bị sẵn sàng, mà Đinh Kiếm Thư sở trường nhất chính là lịch sử, trong hai mươi lăm bộ sử của Trung Quốc cũng không có cái gì là ưng yến nha.

"Ta có thể nói cho ngươi biết những thứ này..."

Tàn khóc đánh chết! Bắt đầu cũng không kết thúc.

"Ngươi còn không có nói cho ta biết người trong bức họa kia là ai? Mà còn nói với ta một đống chuyện không quan hệ với ta, còn không có cùng ta coi bói đây."

Tư Mã Văn Khúc cười nhưng không nói.

Lúc này——

"A!" Đinh Kiếm Thư! Ngươi cũng ở nơi đây nha? Thật là đúng dịp, chúng ta cùng nhau đi dạo đi!"

Một người bạn học cùng lớp không đợi Đinh Kiếm Thư bày tỏ ý nguyện, đoàn người lôi kéo nàng bước đi, dường như không có thấy nàng quay đầu lại....

Nhìn bóng dáng Đinh Kiếm Thư, Tư Mã Văn Khúc cười một lần nữa. "Vẻ mặt thi triển."

"Chủ nhân." Bảo vệ tiêu ứng tiếng nói, chờ sai khiến.

"Thông báo lão bản của nơi này, gọi hắn đem bức họa cổ đưa cho tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đinh thị.

"Vâng" bảo vệ tiêu lập tức làm việc.

Tư Mã Văn Khúc nhìn chăm chú thật sâu vào bức họa cổ, phát giác trên bức họa cổ có mấy hàng chữ mờ nhạt không rõ? Tư Mã Văn Khúc phát hiện. Hắn hướng về phía người trong bức họa cười cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng đợi được đến ngày hôm nay rồi. Không cần cám ơn ta, ta chỉ là biết thời biết thế, cũng coi là có duyên phận, ha ha ha......"

Tư Mã Văn Khúc tiêu sái phất tay một cái, mang theo tiếng cười sang sảng rời đi.

Trong lúc mơ hồ ——

Thân ảnh mờ nhạt của con ưng trên bức cổ họa kia, phát ra tiếng kêu rất nhỏ, ngay lập tức ánh mắt thoáng qua chớp động một cái....

~~~~

"Này! Cũng có mê cung!"

"Oa! Cho nên nó quảng cáo rùm beng ."

"Đương nhiên, nó chính là rừng mê cung, không giống như một tiểu mê cung bình thường."

Bạn học nữ đang thảo luận sôi nổi, Đinh Kiếm Thư bên cạnh lại lo lắng nàng chưa nhận được kết quả.

"Được, ai sợ ai, chúng ta đi qua nó đi!"

"Ừ, nói đi là đi!"

Các bạn học nữ như ông vỡ tổ mà chạy đi tới mê cung, Đinh Kiếm Thư cũng bị kéo đi theo cùng, bởi vì cái gọi là "Muốn chết mọi người cùng nhau chết" ! Quả nhiên, các rừng mê cung không phải là giống nhau, tinh thần can đảm đầu trận tuyến của các nhóm nữ sinh này mười phần trong tình trạng rối loạn, cuối cùng cũng hiểu tại sao cổng vào mê cung treo bốn chữ kia——"Nhát gan chớ thử!"

Bởi vì thiết kế của mê cung này là sử dụng địa hình tự nhiên, đặc biệt cũng không có quy hoạch làm đường. Bẩy thiết kế đặc biệt, tác dụng đáng sợ, các rào cản - cản trở cũng không ít, này? Các học sinh nữ mất hứng thú chơi, đã bắt đầu lo lắng hậu quả đi không ra.

"Oa! Nguy rồi! Mười phút nữa nên tập hợp lên xe."

"Cái gì? Chúng ta bây giờ ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không làm rõ được, lối ra thì càng khỏi phải nói, mê cung này có chừng vài công mẫu (hơn 100 mét vuông), hơn nữa lại còn ở giữa sườn núi!"

"Ta nghĩ chúng ta được cứu rồi! Nơi đó có điện thoại cẩn cấp có thể thông báo cho nhân viên an ninh."

"Cũng chỉ được như vậy."

"Cứ như vậy, một nhóm người thất vọng về phía bên ngoài cầu viện, trong lúc các nữ sinh cùng nhau đi về phía dùng trạm điện thoại khẩn cấp kia thì vẫn chưa phát giác dân mù đường Đinh Kiếm Thư đã mất tích.

~~~~

"Đùa gì thế? Lại phóng thả ta như chim bồ câu, này——Vưu Tú Tư, Vương Thi Văn, Giang Lỵ Linh——"

Đinh Kiếm Thư căng cổ họng hô to tên bạn học, tiếc là, một chút hưởng ứng cũng không có, đây đã là lần thứ N.

Đinh Kiếm Thư ngẩng đầu nhìn, trên đầu là lá cây um tùm, nguồn ánh sáng dần dần yếu đi, thời gian không còn sớm, nàng vội vàng nhìn đồng hồ.

"Xong đời! Mười phút nữa sẽ phải tập hợp lên xe."

Đinh Kiếm Thư cố gắng bước nhanh hơn để có thể ra khỏi mê cung, miệng không ngừng mắng.

"Đáng ghét! Là ai nói muốn chơi mê cung? Cây cỏ này tại sao sinh trưởng cao như vậy để làm gì? Ngay cả đường chẳng muốn mở ra, làm như ta là người khai hoang a? Oh! Ngày, tảng đá kia là đặc biệt tìm ta làm phiền sao?" Đinh Kiếm Thư không ngừng lấy tay vẹt ra cây cỏ cao ở trước ngực nàng, ánh mắt cẩn thận xem kỹ trên mặt đất có cái gì ổ gà, hố bẫy hoặc tảng đá thối hay không.

Nhưng thật ra là nàng xui xẻo chọn tuyến đường khó đi nhất.

"Cầu treo!" Hai mắt Đinh Kiếm Thư sáng lên.

Nha đầu này cũng không xem xem dây thừng trên cầu treo thô sơ này có ổn hay không, có kiên cố vững chắc không, phía dưới đoạn nhai sâu hay không, hết thảy liền cất bước mà lên.

Quả nhiên, chỉ đi đến phân nữa, "pằng" một tiếng, dây thừng đã bị đứt hoàn toàn, Đinh Kiếm Thư xúi quẩy đến níu dây thừng cũng "xa rời" đi.

"Ái——"

Một tiếng kinh thiên địa, quỷ thần khiếp tiếng thét thê thảm chói tai đang hướng về bốn phương vọt tán ra, toàn bộ khu vui chơi hoàng kim cốc giống như thành phố chết loại yên tĩnh, lúc này đột nhiên bay tới bên ngoài một tiếng thét chói tai rõ rệt.

Cũng chỉ kém có mười bước hướng tới, nhân viên an ninh thật vất vả tìm kiếm chỗ tiếng thét thất thanh chói tai của bạn học Đinh Kiếm Thư, có ba nữ học sinh bất tĩnh.

"Xong rồi! Đoạn nhai này ít nhất có hai, ba trăm mét!"

Nhân viên an ninh ghé vào nhai biên phủ coi, vẻ mặt hết sức kinh hoàng mà tìm kiếm bóng dáng Đinh Kiếm Thư.

"Hai, ba trăm mét.... ...."

Bạn học Đinh Kiếm Thư đều sợ tới mức chân mềm nhũng, mặt không có chút máu, liền bắt đầu vùng lên mà giành khóc, mọi người bắt đầu tự trách mình không hảo hảo chú ý Đinh Kiếm Thư, một đống các nữ sinh ôm thành một đoàn mà khóc.

"Đừng khóc! Đừng khóc! Chúng ta mau hướng ra phía ngoài cầu viện nha!"

Khóc rống ở bên trong, chân trời dường như phản phất mà truyền đến một tiếng kêu của chim ưng, nhưng không ai chú ý tới.......