Dạ Vương

Chương 109




.

Cuối cùng Kiều Tử Việt loạng choạng rời khỏi phòng Kiều Sanh. Y vốn định đi ngủ nhưng giờ lại không ngủ được, đành ngồi trong phòng tới khuya.



Hôm sau, Kiều Sanh không tới không ty, y tự cho mình một ngày phép.

Tuy nhiên, y vẫn rời khỏi nhà từ rất sớm. Hôm nay thời tiết tốt, y muốn ra ngoài hóng gió, thả lỏng tâm tình.

Lái xe một vòng quanh thành phố Y, Kiều Sanh dừng lại ở một quán cafe, vào gọi một tách cafe, sau đó đến ngồi trước cửa sổ, lơ đễnh nhìn người đi đường.

Lâu rồi y không nhàn nhã như thế.

“Xin chào!” Một giọng nam trầm vang lên kế bên y.

Kiều Sanh nâng mắt lên nhìn.

Có một người đàn ông trung niên dáng người hơi gầy đang đứng cạnh y, đang mỉm cười. Người này trông không đẹp lắm nhưng nét mặt hôn hòa, khí chất nho nhã, khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

“Xin hỏi ông là…” Kiều Sanh không hề có ấn tượng gì về gã.

“Chúng ta vốn không quen nhau!” Gã nói.

“Vậy ông tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Sanh hỏi.

“Đương nhiên là có chuyện!” Gả mỉm cười, rồi chỉ vị trí trống ở đối diện, “Có ngại tôi ngồi ở đây không?”

Tuy y không thích bị người lạ vô duyên vô cớ bắt chuyện nhưng hiện tại tâm trạng y rất tốt, cho nên y không để ý, gật đầu.

“Cảm ơn!” Gã nọ ngồi xuống đối diện với y, cũng gọi một tách cafe.

Khi ngồi gần, Kiều Sanh ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người gã, rất dễ chịu, khiến cả người y đều thả lỏng, thậm chí có chút bay bổng.

Tuy nhiên, Kiều Sanh cũng không thích cái mùi này lắm.

“Giờ ông có thể nói rõ mục đích của mình chưa?” Kiều Sanh hỏi.

“Đương nhiên!” Gã cười nói: “Thật ra cũng rất đơn giản, tôi là thầy tướng số!”

“Thầy tướng số?”

“Đúng vậy!” Gã gật đầu: “Vừa rồi lúc đi ngang qua đây tôi vô tình nhìn thấy cậu, ấn đường cậu u ám, sắp tới nhất định sẽ gặp một kiếp nạn rất lớn, cho nên tôi mới vào đây nhắc nhở cậu một chút!”

Kiều Sanh: “…”

Nghe được lời thoại bói toán kinh điển trong phim ảnh, Kiều Sanh bỗng thấy buồn cười, nhất là trông mặt gã nọ còn rất nhghiêm túc, cứ như đó là sự thật không bằng.

Tâm trạng vốn rất tốt của y bị mấy lời bói toán đó làm ảnh hưởng.

“Nhìn tôi dễ lừa lắm à?” Kiều Sanh cười hỏi.

“Cậu hiểu lầm rồi!” Gã lắc đầu: “Tôi chỉ là có ý tốt mà thôi, không phải lừa cậu đâu!”

“Tiếp đi!” Kiều Sanh mỉa mai.

“Xem ra cậu vẫn không chịu tin tôi!” Gã cười khổ: “Tôi nói thật đấy, sắp tới cậu sẽ gặp một kiếp nạn. Nhưng nếu cậu dùng cách tôi chỉ cậu, sẽ gặp dữ hóa lành!”

Gã nọ bắt đầu thao thao bất tuyệt, Kiều Sanh có chút không kiên nhẫn.

Y vừa định đuổi gã đi thì tách cafe gã gọi đã được mang tới.

Gã ngừng nói một chút, uống một hớp cafe.

Động tác của gã thật tao nhã, lúc gã giơ tay áo lên bỗng có một mùi hương bay tới, rất giống mùi đàn hương ban nãy, nhưng nồng hơn.

Kiều Sanh cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Gã nọ đặt tách cafe xuống rồi lại nói tiếp một mạch.

Gã luôn nhìn vào mắt Kiều Sanh, Kiều Sanh cũng không tự chủ được mà nhìn vào mắt gã.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Thần trí Kiều Sanh ngày càng mơ hồ, dường như trong ánh mắt của gã có gì đó rất hấp dẫn, khiến y không thể dời tầm mắt.

Dần dà, y không còn nghe thấy gì nữa, những âm thanh ồn áo cách y ngày càng xa, cuối cùng không nghe thấy âm thanh gì nữa, y chỉ nhìn thấy cái miệng khép khép mở mở của gã, lại chẳng thể nghe thấy gì…



Những chuyện sau đó, Kiều Sanh không nhớ, chờ đến khi y tỉnh táo lại đã thấy mình nằm trên một chiếc xe.

Bên ngoài sắc trời đã tối, trong xe cũng u ám. Kiều Sanh cảm thấy hơi đau đầu, lắc lắc mấy cái.

Cả người y bị trói gô lại, hai tay bị còng giữ ở phía sau, không thể động đậy.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Sanh chính là y bị Alex tóm.

Y mị mắt, tỏa ra sát khí.

Lái xe là gã trung niên bói toán đó, lúc Kiều Sanh tỉnh gã cũng phát hiện ra.

“Tỉnh rồi à?”

“Là Alex sai ông làm à?” Kiều Sanh lạnh lùng hỏi.

Gã cong khóe môi: “Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi, chúng ta cũng sắp tới rồi!”

Kiều Sanh cười lạnh: “Kỹ thuật thôi miên của ông cũng khá lắm!”

Trước đó y quá lơ là, hơn nữa gã này diễn xuất quá thật nên y không kịp đề phòng, giờ nghĩ lại có lẽ ông ta là thầy thôi miên.

“Cảm ơn đã khen ngợi, tôi chỉ làm nhiệm vụ mà thôi!”

Kiều Sanh cười lạnh, sau đó không nói gì nữa, y định bụng tạm gác gã này sang bên, chờ gặp Alex rồi tính sau.

Hai người không nói gì nữa, trong xe cũng rất yên tĩnh.

Kiều Sanh tựa vào cửa xe, nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Không biết giờ bọn họ đang ở nơi nào mà bên ngoài cả đèn đường cũng không có, còn nghe loáng thoáng tiếng sóng vỗ.

Y mỏi nhừ, gã nọ buộc  y quá chặt, không cách nào nhúc nhích được.

Kiều Sanh luôn là người không để bản thân chịu thiệt, y nhờ gã nọ nới dây trói nhưng gã ta chẳng ngó ngàng gì tới y, cứ như không nghe thấy y nói gì.

Tâm trạng vốn đang rất kém của Kiều Sanh trở nên vô cùng tệ hại.

Ngay lúc cả người y bị cơn đau nhức tra tấn đến không nhịn nổi nữa, thì xe dừng lại.

Cảnh tượng xung quanh rất quen thuộc. Kiều Sanh nhíu mày, y đã nhìn thấy tòa kiến trúc hùng vĩ ở cách đó không xa.

Tòa thành của Alex.

Sao y có thể quên được nơi này.

Chẳng qua, giờ nó không còn thuộc về Alex nữa.

Sao lại thế này?

Càng nghĩ y càng thấy lạ.

Tắt máy, gã nọ lấy di động trong túi ra, gọi tới một số máy.

Cuộc gọi được nhận nhanh chóng.

Gã nói: “Thưa thủ lĩnh, người mà ngài cần đã được mang đến!”

“Tốt lắm, mang người tới cho tôi!”

“Vâng!”

Trong xe rất yên tĩnh, cuộc gọi của bọn họ đều bị Kiều Sanh nghe thấy và người ở đầu bên kia không phải ai xa lạ mà là bố già Mafia đương nhiệm – Jam.

Mày Kiều Sanh nhíu ngày càng chặt.

Gọi điện xong, gã cất đi động vào, xuống xe, đi vòng sang phía Kiều Sanh, mở cửa, ôm y xuống.

Tuy trông gã hơi gầy, nhưng lại rất khỏe, dễ dàng ôm Kiều Sanh – cao hơn gã nửa cái đầu – đúng là chân nhân bất lộ tướng.

Chiếc cầu treo trước cổng tòa thành từ từ hạ xuống.

Gã ta ôm Kiều Sanh đi vào trong.

Kiều Sanh từng nghĩ là mình sẽ không bao giờ quay về đây nữa, không ngờ chỉ mới mấy tháng sau, y lại phải tới đây và cũng giống như lần trước – bị bắt cóc, chỉ là đối tượng khác nhau…

Trong thành đèn đuốc sáng trưng, Jam ngồi một mình trên sa lon, hai chân bắt chéo, dường như tâm trạng đang rất tốt.

“A Sanh, đã lâu không gặp!” Jam nói.

“Anh đón tiếp tôi như thế à?” Kiều Sanh cười lạnh.

“Hết cách rồi, ai bảo em giảo hoạt như vậy, nếu không cẩn thận một chút có thể bắt được em sao?” Jam đứng dậy, đi tới trước mặt y.

Gã nọ buông Kiều Sanh ra, hai chân Kiều Sanh bị trói sát vào nhau, vốn không thể đứng vững nên ngã sang bên.

Jam thuận thế ôm eo y, kéo y vào lòng, sau đó kéo cằm, buộc y ngẩng đầu lên.

Kiều Sanh nhíu mày, quay đầu đi, cố giãy khỏi tay gã. Jam cũng không để y như ý, ngón tay như sắt kìm chặt chiếc cằm.

“Mỹ nhân của tôi ơi, cuối cùng thì em cũng rơi vào tay tôi rồi!”

Nụ cười của Jam vừa tà mị lại cuồng dã, khá giống với Alex, nhưng khi nụ cười ấy ở trên một gương mặt xấu xí, thì nó sẽ khác.

Kiều Sanh lạnh giọng: “Đây là mục đích mà anh bắt tôi tới đây?”

“Đương nhiên!” Ánh mắt gã rất đắc ý: “Tôi đã lên kế hoạch từ sớm rồi, cực phẩm nhân gian như em sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua chứ?”

“Có lẽ anh nên đi WC trước đi!”

“Tại sao?” Jam khó hiểu.

“Đi toilet, sau đó soi mình trong đó!”

Qua một hồi sau Jam mới hiểu ý Kiều Sanh, mặt trầm xuống.

“Vừa gặp mặt em đã chọc tức tôi?” Jam nhíu mày, nhấn mạnh: “Tôi không phải Alex đâu đấy!”

“Anh đương nhiên không phải Alex rồi!” Kiều Sanh mỉm cười: “Anh ta là phế thải, nhưng ít nhất còn có cái mặt coi được, còn anh ngay cả cái mặt cũng không thể dùng, sao có thể so sánh với anh ta? Ngay cả tư cách được vào vựa ve chai cũng không có nữa là!”