Dạ Yến

Chương 4




Thẩm Quan Lan đóng cửa lại, đánh giá một chút căn phòng này.

Căn phòng của Từ Yến Thanh rất lớn, bất kể là bề mặt tường hay đồ trang trí đều xa hoa cực điểm, có không ít thứ hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra đều là đồ cổ quý giá được bài trí tùy ý, còn có một chiếc quạt thủ công của Tây dương đặt ở đầu giường. Xem ra người mẹ Tư này quả thật giống như lời mẹ hắn đã nói, rất được cha hắn sủng ái.

Thẩm Quan Lan nhấc một ngọn đèn trên bàn lên, đi về hướng phía Bắc của chiếc giường. Từ Yến Thanh còn chưa tỉnh, rèm sa màu trắng đem y ngăn cách với bên ngoài.

Thẩm Quan Lan chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của y, mặc một bộ tẩm y (đồ ngủ) trắng thuần, trên gương mặt vẫn còn lớp trang điểm vì vậy không thể thấy rõ được ngũ quan.

Thẩm Quan Lan ngồi xổm bên cạnh giường, đặt ngọn đèn lên trên chiếc ghế, kéo cánh tay Từ Yến Thanh ra định bắt mạch.

Hắn học Tây y, nhưng việc chẩn đoán cùng dược lý của Đông y hắn cũng am hiểu. Mạch tượng của Từ Yến Thanh so với buổi chiều đã ổn định hơn nhiều, nhưng vẫn vô lực như trước. Thẩm Quan Lan cách rèm sa liếc y một cái, muốn đưa tay vào đặt thử lên trán y đo nhiệt độ thì nghe thấy tiếng cánh cửa có người đẩy ra.

Trong tay Ly Nhi ôm chậu rửa mặt, kinh ngạc nhìn hắn: “Nhị thiếu gia, sao cậu lại đến đây?”

Thẩm Quan Lan đứng dậy, đẩy gọng kính mắt lên nói: “Buổi chiều ta đã nói buổi tối sẽ đến xem tình trạng của mẹ Tư, sao cô lại thả rèm xuống như vậy? Không phải ta đã nói cần phải để thông gió rồi sao?”

Ly Nhi đặt chậu nước lên trên giá, giải thích: “Nô tỳ mới vừa rồi quạt cho mợ Tư một lúc lâu, mợ ấy kêu lạnh, cho nên nô tỳ mới thả rèm xuống.”

“Mợ ấy đã từng tỉnh lại?”

“Không tính là đã tỉnh lại ạ, giống như nói sảng hơn. Nhị thiếu gia, không bằng cậu lại kiểm tra cho mợ ấy thêm lần nữa được không, nô tỳ rất lo cho mợ ấy.” Ly Nhi cầu xin nói.

Thẩm Quan Lan gật đầu, đem rèm sa vén sang hai bên, vừa nhìn rõ người đang nằm trên giường liền ngây ngẩn cả người. Trước mắt hắn, người đang nằm kia cũng không phải là nữ tử gì, mà là một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo thanh tú, xem ra cũng không lớn tuổi hơn hắn là bao.

Ly Nhi còn chưa biết hắn vẫn chưa rõ chuyện giới tính của Từ Yến Thanh, thấy sắc mặt hắn không tốt thì nàng liền hỏi có phải có vấn đề gì hay không. Thẩm Quan Lan cứng ngắc nhìn về phía nàng: “Anh ta là… mợ Tư?”

Ly Nhi gật đầu đáp: “Vâng.”

“Anh ta là đàn ông mà?!” Thẩm Quan Lan rốt cuộc cũng không nén được tức giận, Ly Nhi lúc này mới hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Nhị thiếu gia, cậu chưa biết sao?”

“…” Thẩm Quan Lan không đáp lại được.

Hắn có thế nào cũng không nghĩ đến được, hiện nay đã là thời kỳ Dân quốc rồi, vậy mà vẫn còn phong tục cưới nam thiếp? Vừa nghĩ đến buổi chiều nay người mẹ Tư này mặc một thân trang phục diễn quỳ ở bên giếng trời mặc cho hạ nhân vây xem, hắn lại dâng lên nỗi buồn bực không nói được thành lời.

Đều là đàn ông, người này thế nào mà lại cam tâm tình nguyên chịu loại nhục nhã như vậy? Chẳng lẽ người này thật sự như lời mẹ hắn nói, chủ động quyến rũ cha hắn để được gả vào nhà sao?

Thẩm Quan Lan coi thường nhất chính là những người dùng thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích, tâm tình mâu thuẫn đối với Từ Yến Thanh cứ như vậy mà sinh ra. Chỉ có điều hắn thân là thầy thuốc, không thể vứt bỏ bệnh nhân của mình không quản đến, vì vậy lúc này chỉ đành miễn cưỡng áp xuống tâm tình xung động, chẩn đoán trước đã rồi nói sau.

Hắn trầm mặc không nói lời nào, Ly Nhi thấy sắc mặt hắn không tốt cũng không dám tùy tiện mở miệng, chờ hắn xác nhận Từ Yến Thanh không có gì đáng lo xong liền đứng dậy, nói đợi lát nữa sẽ để Tuyên Chỉ đưa thuốc của một ngày đến, ngày mai vẫn uống thuốc sau khi ăn như trước, rồi hai ngày tiếp theo cũng phải ăn đồ thanh đạm, nên nằm trên giường nghỉ ngơi sẽ khỏe lại.

Ly Nhi cảm kích tiễn hắn ra cửa, ai ngờ Thẩm Quan Lan vừa đi tới cửa, đã thiếu chút nữa đụng phải cái mâm trong tay một gia đinh bưng đến.

Trên cái mâm kia có một bát thuốc đen thui lùi, mùi vị tanh hôi vô cùng. Gia đinh vừa nhìn thấy Thẩm Quan Lan liền cúi đầu xin lỗi, Thẩm Quan Lan không lên tiếng, cầm bát thuốc kia lên, đặt ở dưới mũi ngửi một cái: “Đây là cái gì?”

“Dạ… là canh hạ hỏa.” Gia đinh đáp.

Thẩm Quan Lan lại ngửi thêm mấy lần, luôn cảm thấy mùi vị không đúng lắm. Hắn nói với Ly Nhi: “Ta đang cho mợ… Tư uống thuốc Tây, các ngươi cũng không cần cho y uống thêm thuốc Đông y nữa, miễn cho dược tính xung đột lẫn nhau.”

Ly Nhi đang muốn nói gì, liền nghe thấy gia đinh kia vội la lên: “Không được đâu Nhị thiếu gia, thuốc này là do lão gia căn dặn mỗi buổi tối đều phải để mợ Tư uống. Nếu như không nhìn thấy mợ Tư uống vào, lão gia sẽ trách phạt.”

“Mỗi ngày đều uống? Uống bao lâu rồi?” Thẩm Quan Lan nhớ lại vừa nãy mới bắt mạch cho Từ Yến Thanh, mạch tượng của y phập phù không rõ. Vốn còn nghĩ là vì say nắng mà trở nên suy yếu, bây giờ nghe được những lời này, nhất thời trong lòng lại dấy lên nghi ngờ.

Nào có đạo lý canh hạ hỏa phải uống mỗi ngày? Huống hồ thể chất Từ Yến Thanh cũng không phải kiểu dễ bị nóng trong, trái lại còn có cảm giác hơi có tính giả hàn.

“Chuyện này…” Gia đinh vừa nãy là dưới tình thế cấp bách mới nói lỡ miệng, lúc này thấy Thẩm Quan Lan hỏi tới chi tiết nhỏ, liền nói lắp, liên tiếp nhìn về phía Ly Nhi, muốn nàng giải vây.

Ly Nhi lại lườm hắn một cái, nói: “Nhị thiếu gia hỏi ngươi, nhìn ta làm cái gì? Canh hạ hỏa này mợ Tư đã uống hơn một năm, chẳng lẽ muốn ta thay ngươi nói láo hay sao?”

Nàng hôm nay thấy được Thẩm Quan Lan kiên trì phản kháng với hành động của mợ Cả, đã nhìn ra vị Nhị thiếu gia văn minh này khác với những người trong phủ. Giờ khắc này lại thấy Nhị thiếu gia hỏi như thế, liền đem hết một bụng khổ sở giãi bày.

Thẩm Chính Hoành mỗi tối đều sai người đến đưa thuốc này cho Từ Yến Thanh uống, mỹ danh là hạ hỏa nhưng thực chất là để Từ Yến Thanh không có thực hiện bản năng đàn ông được, tuyệt đường y làm loạn Thẩm phủ.

Từ lúc Từ Yến Thanh được gả vào Thẩm phủ cho đến nay, lòng đã như tro nguội, không phản kháng cũng không giãy dụa, đưa đến bao nhiêu y đều uống hết không chậm trễ lần nào, cộng thêm việc năm lần bảy lượt bị phạt quỳ nhục nhã, sức khỏe còn có thể tốt sao?

Ly Nhi nghĩ tới đây, trong lòng chỉ toàn tức giận, thấy Thẩm Quan Lan nhìn chằm chằm bát thuốc kia không nói lời nào, nàng bèn dứt khoát quỳ xuống, cầu khẩn nói: “Nhị thiếu gia, cậu là Bồ Tát sống, vừa trở về đã giải nguy cho mợ Tư. Ly Nhi cả gan cầu xin cậu một chuyện, canh hạ hỏa này có thể đừng bắt mợ Tư uống nữa có được không? Cậu cũng là người học Y, cậu cũng biết cứ tiếp tục uống thế này sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn. Mợ Tư là người thanh tâm quả đạm, cũng sẽ không gây ra những chuyện bẩn thỉu đó. Xin cậu hãy nói với lão gia, đừng đối xử như vậy với mợ Tư nữa có được không?”

Ly Nhi nói xong liền dập đầu bên chân Thẩm Quan Lan.

Gia đinh kia ngày ngày đến đưa canh hạ hỏa, đến Từ Yến Thanh cũng chưa từng hạ nhục gã, bây giờ Ly Nhi một ả nha hoàn lại dám cáo trạng ngay trước mặt, gã liền quýnh cả lên quên béng mất Thẩm Quan Lan vẫn còn đang đứng ở đây, giơ chân lên đạp vào bả vai Ly Nhi, mắng: “Ngươi nói bậy gì đó! Lão gia đối xử tốt với mợ Tư cả phủ này đều biết, ngươi không sợ chết hay là làm sao? Dám phỉ báng lão gia như thế?”

Ly Nhi bị hắn đạp ngã ngửa ra sau, Tú Oánh nhìn thấy thế muốn tới đỡ nàng, nhưng lại sợ người đứng sau tên gia đinh kia, đành phải nhịn lại không dám nhúc nhích.

Thẩm Quan Lan mặt không có cảm xúc, liếc mắt nhìn gia đinh kia một cái, rồi đột nhiên nâng tay lên đem cả bát thuốc kia giội lên đầu gã.

Tên gia đinh kia bị giội đến ngây ngẩn cả người, vừa đưa tay lên vuốt mặt mới sực nhớ ra người giội mình là Thẩm Quan Lan, nhất thời sợ hãi quỳ xuống mặt đất xin tha.

Thẩm Quan Lan đến nhìn cũng không thèm nhìn gã đó, ngồi xổm xuống đỡ Ly Nhi dậy, quan tâm nói: “Có bị thương không?”

Ly Nhi trong mắt tràn đầy nước mắt oan ức, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, cầm lấy tay áo của hắn nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ nhìn ra được cậu và người trong phủ này không giống nhau. Nô tỳ thật sự van xin cậu, hãy cứu lấy mợ Tư. Đừng để mợ ấy phải tiếp tục uống thứ thuốc hại đến thân thể đó nữa, cũng đừng để các mợ cả ngày đều đến làm nhục mợ ấy nữa, mợ ấy thật sự không làm gì sai cả…”