Đặc Công Hoàng Phi

Chương 121: Mưa gió sắp đến




Edit: Nhím Beta: Sakura

Bóng đêm rõ ràng ấm áp, nhưng lúc này lại lạnh như băng.

Ánh sáng lưu chuyển nháy mắt đã bao trùm khắp nơi. Đợi đến lúc đám người Lạc Vũ, Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong hiểu được thì đã rơi vào trong trận Lâu Tinh tru diệt.

Bốn phía xung quanh đều tối đen, chỉ có loáng thoáng hiện lên những tia ánh sáng yếu ớt.

Giống như đứng dưới trời đêm không trăng, chỉ có những ngôi sao lóe lên trên đỉnh đầu còn lại là một mảnh đen tối.

So với trận thế ở Phiêu Miểu nhất tộc, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Phịch một tiếng ngã vào mặt đất, Lạc Vũ nhảy dựng lên: “Chết tiệt, không ra được.”

Chăng những là xông ra không được mà còn bị cỗ lực lượng kia buộc chặt lấy, không lưu lại một chút lực lượng nào cho bọn họ phản kháng.

Lâu Tinh tru diệt trận này…

Bên cạnh, Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu cũng đang đứng lên, sắc mặt đen lại.

Bốn phía mờ mịt như đêm không trăng, nhưng là sát khí lại đang bắt đầu dày đặc.

“Có cảm giác giống như ở Phiêu Miểu.” Vân Thí Thiên cau mày, đại trận này đem cho hắn cảm giác như ở Phiêu Miểu nhất tộc hắn đã từng trải qua.

“Phiêu Miểu và Lâu Tinh là một nhà.” Lạc Vũ đáp lại một tiếng.

Lâu Tinh tổ sư là người yêu của Phiêu Miểu tổ sư.

Vậy thì có một chút thủ đoạn giống với Phiêu Miểu tổ sư cũng chẳng có gì lạ.

“Phải đi ra ngoài.” Đang lúc Lạc Vũ nói chuyện, Hải Mặc Phong đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như băng.

Hải Mặc Phong vốn là một người đạm mạc, rất ít khi để lộ cảm xúc.

Lúc này lại sắc mặt đen nhánh, cả người ẩn hiện sát khí dày đặc.

Không khỏi làm cho Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên kinh ngạc.

“Lâu Tinh tam trưởng lão là người của Song Diệp thành.” Hải Mặc Phong cất bước, lạnh lùng quan sát bốn phía đại trận đang tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Vừa nghe nói thế, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên đồng thời nhíu mi.

Mới vừa rồi bọn họ nghe Hải Mặc Phong nhắc đến Song Diệp thành, có vẻ như Lâu Tinh tam trưởng lão là người của Sogn Diệp thành.

Ý nghĩ vừa hình thành, sắc mặt hai người cũng trở nên khó coi.

Người của Song Diệp thành lại có thể trà trộn trong Lâu Tinh gia tộc, vậy chắc chắn là gian tế, hạ tam tông sợ rằng đã sớm nhằm vào thượng tam tong, đã sớm cài người vào trong nội bộ của bọn họ.

“Nếu chúng ta hôm nay xảy ra chuyện ở đây, vậy sợ rằng…” Giọng nói của Vân Thí Thiên vang lên.

Hắn và Lạc Vũ coi như là người của Phiêu Miểu nhất tộc, hiện tại lại động vào Lâu Tinh tru diệt trận.

Tình huống này tất nhiên người của Lâu Tinh gia tộc sẽ cho rằng bọn họ tự xông vào, cho dù bọn họ có năng lực đi ra ngoài, sợ rằng quan hệ sau này cũng sẽ không thể nào tốt đẹp được.

Mà còn Hải Mặc Phong.

Hắn là thiếu chủ của Hải Thần Tông.

Nếu hôm nay chết trong đại trận của Lâu Tinh gia tộc, bất kể là nguyên nhân gì, Hải Thần tông cùng Lâu Tinh gia tộc từ nay tuyệt đối sẽ là cừu địch, không chết không thôi.

Thượng tam tông phân liệt, hạ tam tông liên thủ, hậu quả này…

Khó trách muốn đưa cả Hải Mặc Phong đến chứng kiến, chết tiệt, đây là đang tính kế tất cả bọn họ.

“Cho nên, nhất định phải ra ngoài.” Sắc mặt Hải Mặc Phong lạnh như băng.

Chết ở đây, hậu quả quá nghiêm trọng.

Nghiêm trọng tới mức hắn không dám nghĩ, chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả Vong Xuyên đại lục.

Mà ngay lúc Hải Mặc Phong vừa nói xong, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên còn chưa kịp nói gì, Lâu Tinh tru diệt trận đã bắt đầu chuyển động.

Bong đen vây quanh bọn họ bắt đầu nhạt dần, lộ ra phía dưới là cuồn cuộn hắc sa. (cát màu đen)

Sóng cát phập phồng, cuồn cuộn cắn nuốt.

Đám người Lạc Vũ ba người hai thú đang đứng trên thạch đài lúc này cũng phải quay đầu nhìn lại.

Cái gì vậy? định dùng cát để chôn chúng ta sao?

Tiểu Ngân bò tới thạch đài, thấy vậy liền ném một cục đá xuống phía dưới.

“Đừng động.” mà ngay lúc Tiểu Ngân ném cục đá xuống phí dưới, sắc mặt Hải Mặc Phong đại biến, hòn đá kia cũng đã bay xuống phía dưới.

“Đi.” Hải Mặc Phong thấy vậy cũng không kịp nhìn kĩ lại, xoay người bay vút lên, hướng phía trên không mịt mờ mà lao đến.

Phía dưới, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên thấy vậy cũng không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo.

“oanh.” Tiểu Hồng đánh một quyền vào đầu Tiểu Ngân sau đó, một móng vuốt bắt được Tiểu Ngân cũng nhanh chóng bay vút lên phía trên.

Mà ở phía dưới, vốn là một đầm hắc sa, đột nhiên oanh một tiếng dựng ngược lên, giống như núi lửa phun nham thạch, ầm ầm vẩy ra.

Mà tảng đá Tiểu Ngân ném xuống, vừa mới gặp cát đã trực tiếp hóa thành sương mù.

“Hí.” Tiểu Ngân cúi đầu thấy vậy không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hắc sa này…

“Không được để cát đen dính vào người, đó là cát dưới đáy biển La, là do cát biển vạn năm luyện chế mà thành, một khi khởi động, nếu đụng tới nó, toàn bộ sẽ hóa thành tro bụi, bao gồm cả ta và ngươi.”

Hải Mặc Phong bay vọt về phía trước, quát lạnh.

Hộ Sơn đại trận của Hải Thần tông bọn họ cũng dùng cát dưới đáy biển La, trình độ hủy diệt của nó, không ai có thể rõ ràng hơn hắn.

Ngay cả trình độ như hắn, chỉ cần bị cuốn vào, cũng phải chết thi cốt vô tồn.

Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nhìn Hải Mặc Phong đang bay nhanh lên phía trên thì cũng không nói hai lời, đuổi theo.

Bọn họ không biết cái gì gọi là cát ở đáy biển La.

Nhưng là biết rằng, nếu Hải Mặc Phong còn phải chạy nhanh như vậy, vậy mức độ nguy hiểm cũng không cần phải nói cũng biết.

Nhất thời, chỉ thấy dưới trời sao mịt mù, ba người hai thú cơ hồ biến thành năm ngôi sao băng xẹt lửa, từ phía dưới đáy vực mà phi vọt lên.

Mà ở phía sau bọn họ, cát đen giống như không có sức nặng, không có cản trở, theo gió mà bay dựng lên, gào thét mà ra.

Tốc độ kia, không hề chậm hơn ba người hai thú chút nào, bay vọt lên theo hướng bọn họ đang bay ra ngoài.

Sóng cát nặng nề, nghiền nát hết thảy.

Xung quang mọi thứ đều bị cát đen nghiền nát hóa thành sương mù, sương khói lượn lờ tràn ngập không trung.

Đó là mùi vị của sự hủy diệt.

Bởi vì chân núi bị cát đen cắn nuốt hủy diệt.

Đỉnh núi mất đi chỗ dựa, tự nhiên là duy trì không được, chậm rãi sụp xuống.

Nhất thời, Lạc Vũ, Hải mặc Phong, Vân Thí Thiên cũng bị trầm xuống theo ngọn núi, trượt xuống phía dưới, ba người hai thú nhất thời kinh hãi.

Mà đang lúc ngọn núi đang chìm xuống phía dưới, Tiểu Hồng mạnh mẽ quay đầu lại, hai móng vuốt hướng xuống phía dưới cát đen, hét to một tiếng.

Lập tức, ánh sáng bạc hồng chớp qua, một tảng đá màu đen phóng ra, ngăn lại cát đen đang mãnh liệt phóng ra phía dưới.

“Đi.” Cùng lúc này, Hải Mặc Phong kết hai tay lại làm thành một cái ấn kí, một đạo lực lượng giống như nước biển, giống như gió lốc nhanh chóng phóng ra, mạnh mẽ bao trùm ba người hai thú, nhanh chóng phóng vọt ra phía bên ngoài.

Bay nhanh mà lên, giống như lưu tinh truy nguyệt*(ánh sao truy đuổi trăng).

“Oanh.” Mà trong lúc bọn họ đang bay lên, cát đen bị Tiểu Hồng phong ấn oanh một tiếng nổ ở phía dưới phong ấn, lực lượng càng phát ra kinh người, mãnh liệt đuổi theo bọn họ.

Lực lượng của Tiểu Hồng đối với nó chỉ như trò đùa, chỉ có thể ngăn trở một khắc mà thôi.

Vân Thí Thiên thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, nói: “Sáu cái cột xoay quanh, vậy trung tâm của lực lượng tất ở chính giữa.

Dứt lời, Vân Thí Thiên đột nhiên nhấc tay.

Dưới trời sao mờ mịt, một cái hải thần liên*(hoa sen của thần biển) màu đen phá không gian mà ra, hướng bầu trời đầy sao vô tận mà bay nhanh đến.”

Hắc liên*(hoa sen màu đen) bay ra, giống như hắc long*(con rồng đen) phá không.

Mà ngay lúc Vân Thí Thiên xuất ra Hải Thần liên.

Cát đen vạn năm cũng cùng lúc bộc phát mà ra, hướng ba người hai thú cắn nuốt mà đến.

Hải Mặc Phong thấy vậy, lực lượng quanh thân lại tăng thêm một tầng, lực lượng kia xanh thẳm giống như nước biển, đem ba người hai thú vậy lại ở bên trong.

Quay lại hướng Vân Thí Thiên mà gào to: “nhanh ên một chút.”

Cát đen bao phủ. Cắn nuốt mà lên.

Trong nháy mắt mấy người đã bị bóng tối bao phủ. Cái gì cũng nhìn không thấy.

Lạc Vũ, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng thấy vậy, đều vươn một tay ra đặt trên lưng Hải Mặc Phong.

Chuyển lực lượng của bọn họ cho hải Mặc Phong để đối kháng với lực lượng của cát đen.

Cát đen như sương, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ.

Đứng ở phía bên trong quả cầu lực lượng của Hải Mặc Phong, Lạc Vũ cơ hồ có thể nhìn thấy hào quang đang bảo hộ bọn họ ở phía trên bị sương mù bao phủ.

Đó là lực lượng của Hải Mặc Phong đang bắt đầu bị tan rã.

Lạc Vũ nhất thời hoảng sợ, lực lượng của mấy người bọn họ hợp lại cũng không thể chống lại được lực lượng của cát đen vạn năm kia.

“Mau.” Sắc mặt Hải Mặc Phong xanh mét.

Hào quang bao phủ bọn họ đã dần bị lực lượng của cát đen cắn nuốt, đang sắp bị phá hủy.

Sắc mặt Vân Thí Thiên càng phát ra lãnh khốc, hải thần liên phát ra càng ngày càng nhanh.

Xuyên phá hư không, bay vào màn trời vô tận.

“Phanh.”

Một tiếng thanh thúy vang lên, hải thần liên vô hình xuyên phá ảo cảnh trong không gian vô tận, đánh tan cột sáng ở phía đông.

“oanh.” Một tiếng vang lên, vững vàng cuốn vào thứ ở bên ngoài của ngọn núi.

“Đi.” Hải thần liên cuốn chặt vào thân cây, Vân Thí Thiên quát khẽ một tiếng, lực lượng trong tay lại tăng thêm mấy phần.

Lập tức mang theo quang cầu của Hải Mặc Phong cùng theo lên phía trên, giống như tia chớp xuyên phá bầu trời.

Hắc hải thần liên vô hình bay dựng lên, loại tốc độ này đã vượt xa phàm tục có thể tưởng tượng.

Quang cầu màu xanh lam nháy mắt bị túm ra khỏi cát đen vô tận, oanh một tiếng bay dựng lên, hướng phía bầu trời đầy sao mà bay đi.

Quang cầu xanh lam bay lên không trung. Trong khoảnh khắc đã xuyên phá không gian của đại trận, xông vào cột trụ trung tâm của đợt sóng.

“Phanh.” Quang cầu rơi xuống đất, không gian bị phong bế.

Ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, ngăn cách với cát đen vạn năm.

“Kháo, thật là lợi hại.” Lạc Vũ nói thô tục.

Ngắn ngủn trong khoảng một lần thở, hào quang hộ thân cuả bọn họ bắt đầu bị ăn mòn, nếu không có Vân Thí Thiên ra tay kịp thời, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ chết ở trong đó.

“Bọn họ đã gia cố lại trận pháp của Phiêu Miểu nhất tộc, hai tông liên thủ sao có thể không lợi hại.”

Hít vào một hơi thật sâu, Hải Mặc Phong triệt hồi lực lượng, sắc mặt hắn lúc này không thể dung từ khó coi để hình dung được.

Lạc Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Hải Mặc Phong.

“Cát biển vạn năm này, năm đó các tiền bối của Hải Thần tông từng đưa cho Phiêu Miểu nhất tộc, nhưng là tuyệt đối không đưa cho Lâu Tinh gia tộc.” Sắc mặt Hải Mặc Phong lạnh như băng.

Đây là báu vật dưới đáy biển mà chỉ có Hải Thần tông bọn họ mới có, những thế lực khác chắc chắn không thể có được.

Năm đó bọn họ chỉ đưa cho Phiêu Miểu nhất tộc.

Mà bây giờ lại nhìn thấy nó ở trong Lâu Tinh tru diệt trạn, như vậy không cần nói cũng biết.

Lời của Hải mặc Phong vừa nói xong, sắc mặt của Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên cũng trở nên khó coi.

Lâu Tinh nhất tộc đã đủ cường đại, Phiêu Miểu nhất tộc lại còn âm thầm đem thứ tốt này đến để Lâu Tinh tổ sư dựng thành đại trận, này quả thực…

Cũng là tại ngươi. Một bên Tiểu Hồng đang dương móng vuốt về phía Tiểu Ngân mà lên án.

Tiểu Ngân ủy khuất bò tới bên cạnh Tiểu Hồng, cúi đầu nhận lỗi.

“Lục mang tinh trụ*(sáu cột trụ sao sáng), phân làm sáu tiểu trận, mà ở giữa của nó chính là một đại trận, đó là đại trận lợi hại nhất, nhưng là nếu có một cửa sinh, thì nó chắc chắn cũng là ở chỗ này.”

Nếu đã rơi vào trong này, nói gì cũng vô dụng, lúc này phải thử xem làm thế nào mới có thể xông ra ngoài được mới là chuyện trọng yếu nhất.

Giọng nói của Vân Thí Thiên lạnh lùng lẩm bẩm.

Nghe được lời nói của Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, bấm ngón tay tính toán, chậm rãi gật đầu.

“Đúng vậy, chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, thay vì chúng ta xông vào sáu tiểu trận kia, không bằng tập trung lực lượng đối phó với đại trận này.

Nói không chừng có thể còn có một tia cơ hội còn sống.”

“Đã như vậy, vậy thì đi.” Lạc Vũ nghe vậy trầm giọng nói.

Lục mang tinh trụ, sáu tiểu trận, một đại trận, những thứ này nàng không hiểu lắm, nàng chỉ biết, nếu đã quyết định như thế, vậy thì cứ thế mà làm.

Nếu không, ở trong này quá lâu, bên ngoài phát sinh biến hóa gì bọn họ không thể đoán trước được.

Nhất thời, ba người hai thú liếc mắt nhìn nhau, xoay người cùng hướng phía đỉnh núi mà bay tới.

Vân Thí Thiên đã đưa bọn họ vào trung tâm của đại trận, khoảng cách đến đỉnh núi hẳn là không quá xa.

Lại nói, đám người Lạc Vũ đang ở trong Lâu Tinh tru diệt trận tìm đường sống.

Mà lúc này ở bên ngoài, trên Phiêu Miểu Phong của Lâu Tinh gia tộc cũng đang nổi lên một trận mưa gió.

“Cái gì? Tam trưởng lão bị người xông vào giết chết?” Giá Hiên Mặc Viêm chạy tới, sắc mặt cũng là cực kì khó coi.

“Đúng vậy, chúng ta vừa mới phát hiện, Tam trưởng lão là bị “Hải thần phong đông”- tuyệt học của Hải Thần tông cùng hai cỗ lực lượng khác hợp sức giết hại.”

Giá Hiên Mặc Hiên vừa nghe, mày nhất thời nhăn lại thành hình chữ Xuyên (川).

Mắt nhanh chóng đảo qua, quát lạnh một tiếng: “Chuyện này các ngươi không được để lộ ra bên ngoài, nếu ta biết có thêm kẻ nào nữa biết chuyện ngày hôm nay, ta sẽ tru diệt cả cửu tộc nhà các ngươi.”

Thanh âm xơ xác tiêu điều, lạnh như băng, tuyệt đối sắc bén.

“Rõ.’ Thị vệ hồi báo cả kinh, Thiếu chủ chưa bao giờ nói diệt cửu tộc của bọn họ, hôm nay lại…

Quay đầu, bóng đêm vẫn tràn ngập, trên bầu trời, các ngôi sao tụ hội lấp lánh.

Nhưng ở trên Phiêu Miểu Phong, ở nơi cao nhất của Lâu Tinh tru diệt trận tia sáng là lúc ẩn lúc hiện.

“Chết tiệt, lại xông vào trung ương, không muốn sống nữa có phải hay không.”

Nhìn thấy trong Lâu Tinh tru diệt trận có một tia sáng hiện lên, sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm vặn vẹo, cực kì tức giận.

Nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng: “Canh gác bốn phía,không cho bất luận kẻ nào đến gần nơi này.”

“Rõ.”

Thân hình Giá Hiên Mặc Viêm chợt lóe hướng phía đỉnh núi Phiêu Miểu Phong mà đi.

Bên trong Lục mang tinh trận.

Ba người Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Hải Mặc Phong đồng thời đưa tay.

Chậm rãi đẩy ra đại môn phía trên. Đập vào mặt là hơi thở băng cùng hỏa đan vào nhau, cơ hồ khiến cho ba người hô hấp có phần khó khăn.

Cao Nhược thiên môn, lưu kim đại môn*(Cổng trời cao vời vợt, cửa chính mạ vàng), sáu cột sáng lưu động, đứng riêng thành sáu hướng.

Ngôi sao phảng phất như đang ở trên đầu bọn họ.

Sáu cột sáng giống như sáu cây cột trụ, chống đỡ toàn bộ thiên không.

Bầu trời mịt mờ, vũ trụ mênh mông.

Lấy vũ trụ làm trận, trận này quả thực là…

“Đè xuống tinh thạch nhô ra ở dưới sáu cột sáng là chúng ta có thể…” Hải Mặc Phong còn chưa nói hết lời, lời đến khóe miệng giống như bị cái gì đó cắt đứt, đột nhiên dừng lại.

“Ngao…”

Chỉ thấy, trước mắt bọn họ, trong không gian của sáu cột sáng, hai cái thân ảnh đang chậm rãi phập phồng, động, phát ra thanh âm không lớn lắm.

Giống như vừa mới thức tỉnh từ một giấc ngủ say.

Thân thể lớn dần, một kim* (màu của vàng) một ngân* ( màu bạc).

Lân giáp *(lớp sừng phía ngoài của con lân) khổng lồ ở trên người bọn họ chớp động quang mang, ánh sáng làm đau mắt, bốn chân chậm rãi lớn lên, thân thể khổng lồ cơ hồ có tới cả trăm mét, không ngừng phập phồng.

Chậm rãi mở mắt ra, hai mắt dữ tợn, uy hiếp bốn phương, nhìn về phía ba người hai thú.

Bất động đã kinh người như vậy, vừa mở mắt ra, uy áp tỏa ra cơ hồ khiến ba người hai thú không thể nào thở nổi.

“Long…”

Khóe miệng Lạc Vũ co quắp, hồi lâu cũng chỉ thốt ra được một chữ.

Trước mắt bọn họ chính là một kim, một ngân cự long.

Thần thú canh cửa của Phiêu Miểu nhất tộc là hài cốt của cự long, mà ở chỗ này, trông coi lăng mộ của Lâu Tinh tổ sư, lại là hai cái cự long vẫn còn sống.

Trời ạ…

Lạc Vuc nuốt nuốt nước miếng, nàng đã hiểu tại sao Hải Mặc Phong lại nói, ngũ tông còn lại, tiến vào trận này, nghĩ ra được cơ hồ cũng là việc không thể.

Cự long trông chừng, vạn thú chi hoàng.

“Người ngoài đến, các ngươi quấy rầy giấc ngủ của chúng ta.” Thanh âm đanh đá chua ngoa vang lên, trong đó là vô hạn đe dọa, trong mắt hoàng kim cự long đều là lạnh như băng.

“Chán sống rồi sao.” Ngân sắc cự long thì nhìn bọn họ, ngay sau đó đươi rồng hướng phía ba người hai thú mà tấn công đến.

Gió mạnh đạp vào mặt, hơi thở như bài sơn đảo hải*(dời núi lấp biển), trời đất quay cuồng.

Cùng lúc này, hoàng kim cự long hơi mở miệng, một ngọn lửa màu tím gào thét mà ra, ập đến phía đám người Lạc Vũ.

“Mau tránh ra.” Lạc Vũ phản ứng nhanh nhất, lập tức đẩy Vân Thí Thiên cùng Hải mặc Phong.

Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong đứng ở bên người Lạc Vũ lập tức tung người bắn nhanh ra ngoài, vọt tới chính giữa của sáu cột sáng.

Cùng lúc này, Lạc Vũ động tác cũng trở nên mau lẹ.

Mắt thấy ngọn lửa màu tìm cùng với lực lượng kia vọt tới trước mặt.

Thân hình chợt lóe, lập tức sử dụng vạn ảnh mê tung *(có vạn hình ảnh không có tung tích) đến mức cao nhất, nhoáng một cái đã thành mười mấy thân ảnh, hướng một bên mà chạy.

Trên vai nàng, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng cũng động, chạy theo Lạc Vũ.

“Oanh.” Đuôi của ngân sắc cự long đánh trung cửa cung phía sau ba người hai thú, phát ra một tiếng nổ rất lớn, cơ hồ làm rung chuyển cả trời đất.

Mà ngọn lửa màu tím của hoàng kim cự long, không thấy được sức nóng, cũng không thấy mãnh lực.

Nhưng là tàn ảnh lóe qua của Lạc Vũ cũng bị nó đốt cháy sạch sẽ.

Đứng trên mặt đất, khóe miệng Lạc Vũ co quắp nhìn một góc áo bị đót trụi.

Y phục tốt như vậy cũng đã trực tiếp trở thành phế tích.

Vừa rồi, nàng cách hoàng kim cự long còn xa như vậy…

“Còn dám trốn.” ngân sắc cự long một kích không trúng, long nhãn lạnh như băng nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng và tức giận.

Không đợi Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên rơi xuống đất, thân hình to lớn chợt lóe, nháy mắt đã di động đến trước mặt hai người.

Hai trảo đánh vào hư không, lập tức không gian phía trước mặt đã bị xé rách, lộ ra đen nhánh, giống như ở bên trong bầu trời kia còn có một không gian giác.

Ở trong đó lực hút cuồng mãnh, lập tức từ hư ảo không gian trào ra cuồn cuộn, hướng phía Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong đang ở giữa không trung mà hút.

Giữa không trung, Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên lập tức giống như hai phiến là cây, trực tiếp bị hút vào bên trong không gian xé rách.

Vân Thí Thiên thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, hư ảo thần liên trong tay bay nhanh ra, trở tay đánh vào sáu cột ánh sang.

Đồng thời, nhấc lên một chân hướng phía eo của Hải Mặc Phong mà kẹp, hét lớn: “Bắt lấy.”

Hải Mặc Phong trở tay bắt được chân của Vân Thí Thiên, lúc này cũng không giấu giếm nữa, xuất ra bản lĩnh thực thụ, năm ngón tay kẹp vào hư không khẽ bóp, một cái tam xoa kích*(giống như cái nĩa ba chia ý) màu xanh lam hiện ra trên tay Hải Mặc Phong.

Hải Thần chi thần binh.

Tam xao kích nhắm ngay vào ngân long, ánh sáng màu lam quanh than lập tức sáng rõ, hướng đỉnh đầu của ngân long mà bắn tới.

Nước biến gào thét, lực lượng kinh thiên.

Ngân sắc cự long thấy vậy, mắt trầm xuống, nặng nề mà hừ lạnh.

Chẳng những không tránh đi thần binh trong tay Hải Mặc Phong mà thân thể trực tiếp vượt qua, hướng phía Vân Thí Thiên và Hải Mặc Phong mà ép tới.

Cùng lúc này, hoàng kim cự long liếc nhìn Lạc Vũ đã bị đốt cháy mất một bên áo, trong mắt chợt lóe lên cuồng liệt.

“Còn dám ở trước mặt ta mà thể hiện thân pháp. Hừ.”

Long thanh*(giọng nói của rồng) lạnh lùng rơi xuống, hoàng kim cự long một khắc trước còn ở trước mặt Lạc Vũ, một khắc sau, Lạc Vũ đã không thấy nó đâu nữa, ngay cả không khí cũng không thấy có chút dao động gì.

Hoàng kim cự long kia đã trực tiếp xuất hiện ở phía sau lưng nàng.

“Mau tránh.” Tiểu Ngân là con của thú vương tiền nhiệm, cùng thú hoàng vẫn là có chút quan hệ sâu xa, nhận ra được thú hoàng đến gần đầu tiên, lập tức hướng Lạc Vũ kêu to.

Tốc độ của cự long, là nhanh nhất trong vạn thú.

Cùng lúc này, thân hình chợt lóe, trực tiếp lần thứ ba biến thân, kim ngân sắc lực lượng gào thét mà ra, một móng vuốt giơ lên, hướng phía hòang kim cự long mà tấn công tới.

Đồng thời, Tiểu Hồng cũng nâng móng vuốt lên, ánh sáng ngân hồng cũng hướng phía hoàng kim cự long mà đánh tới.

Mà hoàng kim cự long xuất hiện ở phía sau Lạc Vũ thấy vậy cũng liền tấn công tới.

Khí băng. Không phải là ngọn lửa cực nóng mà là lạnh như băng.

Khí băng từ bốn phương tám hướng mà đến, nơi đi qua, ngay cả không khí cũng bị đông lại.

Trên Vong xuyên đại lục, cả người và thú cũng đều chỉ có một loại thuộc tính, mà hoàng kim cự long này lại đồng thời có cả hai loại thuộc tính băng và hỏa…

Lạc Vũ được Tiểu Ngân nhắc nhở, cũng không hướng về phía sau mà nhìn lại, Phiêu Miểu quyền trượng trong tay biến hóa, hóa thành kiếm.

Một kiếm đánh về phía trước cản đường đi của băng.

Cùng lúc này, thân hình lóe lên, tránh đi, chạy nhanh ra phía trước.

“Còn dám chạy.” kim long gầm lên một tiếng, hàng vạn hàng nghìn mũi tên băng lập tức hóa thành nước, oanh một tiếng phá vỡ liên thủ của tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng, hướng phía Lạc Vũ mà đánh tới.

Nháy mắt, Lạc Vũ thấy phía sau như có nghìn đại hồng thủy gào thét hướng phía mình mà đến, không chờ nàng phản kháng, oanh, thật mạnh đánh lên lưng của nàng.

“Phốc.” một ngụm máu tươi bắn ra, thân thể Lạc Vũ mềm nhũn thẳng tắp bị đánh ra xa.

Mà ở phía bên kia, chỉ thấy tia sáng màu bạc cùng tia sáng màu xanh lam mạnh mẽ phát ra, lập tức vọt đến chỗ Vân Thí Thiên cùng Hải Mặc Phong, hai người nhất thời quay cuồng trên không trung, nặng nề nện xuống mặt đất.

Máu chậm rãi chảy ra từ khóe miệng hai người.

Hai con cự long này quả thực là quá quá mạnh, mạnh đến bọn họ không thể tưởng tượng được.

“Quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi, đáng chết.” Kim, ngân cự long tiến tới gần, khí thế kinh thiên.

“Lạc Vũ, hãy nghe ta nói, để ta…”

“Hắt xì…”

Phía dưới, Vân Thí Thiên biến sắc đang chuẩn bị vọt tới trước người Lạc Vũ, sáu cột sáng đột nhiên mở ra, ánh sáng màu cam trong nháy mắt thẩm thấu xuống.

Phía dưới, ba người hai thú nhất thời sửng sốt.

“Chết tiệt, còn không đi ra, đợi cái gì nữa.” Trên đỉnh, Giá Hiên Mặc Viên sắc mặt xanh mét, cột sáng trên tay chiếu vào ba người phía dưới.

Lập tức, ba người hai thú phía dưới thân thể chợt nhẹ, bị hút lên phía trên.

Hải Mặc Phong thất vậy phản ứng cũng nhanh, tam xoa kích hướng về phía hai cái cự long mà đánh, lực lượng cường đại của hải dương lập tức đánh xuống.

“Oanh.” Chỉ nghe phía dưới vang lên một tiếng thật lớn, tia sáng xanh lam phá không mà ra, ba người hai thú đã không còn thấy bóng dáng, cửa huyệt được mở ra khi trước cũng đã được đóng lại thật chặt.

Bên trong trận doanh phía dưới, chỉ còn lại kim, ngân long.

“Ngươi điên rồi, ta đã nói ta không thu ngươi còn có lá gan xông tới lăng mộ của tổ sư, ngươi muốn chết cũng không cần làm liên lụy người khác, còn giết Tam trưởng lão của chúng ta…”

Trên đỉnh núi, sau khi ba ngươi hai thú đã đi lên, lửa giận của Giá Hiên Mặc Viêm bộc phát.

“Ta không có giết hắn.” Lạc Vũ lau máu ở khóe miệng, nghe được một câu quan trọng nhất.

“Không có, ta đảm bảo.” bên cạnh, Hải Mặc Phong đã sớm nghe hết, nghe thấy tam trưởng lão đã chết, lập tức cũng không quan tâm là vừa từ hiểm cảnh đi ra, lập tức nói.

“Không có giết?” Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhướn mày, vậy…

“Từ nơi này đi ra phía sau, mau, lập tức đi xuống núi cho ta…” Nhướn mày xong, sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm nháy mắt lạnh xuống, một phát bắt được tay của Lạc Vũ, ấn vào mật đạo phía sau.

Hải Mặc Phong cùng Vân Thí Thiên cũng hiểu tình huống hiện tại, vì thế cũng nhanh chóng rời đi.

Nếu như để cho những người khác trong Lâu Tinh gia tộc biết được, bọn họ có mười cái miệng cũng không thể nói rõ được, lập tức xoay người hướng phía mật đạo đi vào.

Mà ngay lúc bọn họ định bước vào bên trong mật đạo, phía bên kia có tiếng nói phát ra: “Tông chủ, mau nhìn, hải Thần tông thiếu chủ cùng hậu nahan của Phiêu Miểu xông vào lăng mô của tổ sư chúng ta, còn giết hại Tam trưởng lão…”

Cước bộ dồn dập, đèn đuốc sáng trưng, Lâu Tinh gia chủ, Lâu Tinh thập đại trưởng lão cùng toàn bộ những người cần quyền của Lâu Tinh gia tộc đang hướng phía bên này đi đến, cầm đầu là Bát trưởng lão đang không ngừng lên tiếng.

Gặp rồi. Xong.

Lạc Vũ, Hải Mặc Phong, Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn nhau.