Đặc Công Hoàng Phi

Chương 140: Hắc thủ phía sau màn




Edit: Nhím Beta: Sakura Gió thu nổi lên, phía dưới bầu trời xanh trong cao ngất là một phương sát khí.

“Mặc Viêm huynh.” Hải Mặc Phong đứng sừng sững trước mặt Giá Hiên Mặc Viêm, giọng điệu lãnh đạm nhưng là bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra bên trong ẩn giấu đè nén và lãnh khốc.

Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Lạc Vũ một chút, lại nhìn xuống Vân Thí Thiên đang bị đấu khí màu đen bao quanh, lúc này đang ho khan.

Rốt cuộc mở miệng nói: “Không có gì, ta chính là đến tìm Lạc Vũ, muốn mang nàng đi cùng với ta mà thôi.”

Vừa nói vừa hướng về phí Lạc Vũ mà nhướn mắt.

Hiển nhiên Hải Mặc Phong không nghĩ tới Giá Hiên Mặc Viêm đến đây là bởi vì nguyên nhân này, không khỏi nhướn mày: “Thật sao?”

Muốn mang Lạc Vũ đi, có ý gì?

Giá Hiên Mặc Viêm thấy Hải Mặc Phong không hiểu, lập tức cắn môi một cái, trầm giọng nói: “Cầm chế trên người nàng ấy phát tác, ta tới mang nàng ấy đi.” Lời này vừa nói ra, quần hùng đều lặng yên.

Chỉ còn gió thổi vù vù qua tai.

Lạc Vũ đối diện với Giá Hiên Mặc Viêm, sắc mặt đang rất xấu, chỉ chờ Giá Hiên Mặc Viêm nói một lời liền lập tức hạ lệnh tổng tấn công.

Hiển nhiên càng không nghĩ tới Giá Hiên Mặc Viêm có thể nói như vậy, sẽ che chở cho nàng.

Nhất thời vạn phần kinh ngạc mà liếc Giá Hiên Mặc Viêm một cái.

Đồng thời âm thầm ra hiệu cho Phong Vô Tâm tạm thời bình tĩnh.

Có thể không đánh vậy thì tuyệt đối sẽ không đánh.

Phong Vô Tâm cũng là người cơ trí, lập tức hiểu ra, nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới.

Giữa không trung, Hải Mặc Phong nghe Giá Hiên Mặc Viêm nói vậy thì ngẩng đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm một cái thật sâu, sắc mặt là không cam lòng và đè nén tức giận.

Sau lại quay đầu nhìn Lạc Vũ, gương mặt lạnh lùng, hiển nhiên là cũng đang tức giận.

Lại nhìn xuống đỉnh núi, Vân Thí Thiên đang chữa thương, một thân thương tích rất nặng.

Một lúc sau, Hải Mặc Phong quay đầu, nhìn lên mấy đại trưởng lão của gia tộc Lâu Tinh đang đối đầu cùng với tứ vương ma thú.

Có thể thấy lần này Giá Hiên Mặc Viêm là gấp gáp tới đây, cũng không nói với các trưởng lão lý do tại sao.

Lúc này, mấy đại trưởng lão thấy Hải Mặc Phong nhìn sang, nhất tề không nói gì.

Bọn họ cũng không biết tại sao lại tới, dù sao cũng là Thiếu chủ ra lệnh cho bọn họ.

Chính là một Vọng Thiên Nhai mà thôi, không đáng để bọn họ băn khoăn.

Trong mắt ẩn chứa một tia hồ nghi, một lúc sau Hải Mặc Phong thản nhiên nói: “Hóa ra là bởi vì… nguyên nhân này.”

“Vậy ngươi còn muốn thế nào?” Lạc Vũ tức giận mở miệng: “Muốn giúp hắn thì tùy tiện, Vọng Thiên Nhai ta dù không phải là đối thủ của hai tông các ngươi, chúng ta cũng không sợ.”

Giá Hiên Mặc Viêm muốn che chở cho Lạc Vũ.

Mà Lạc Vũ nói lời này lập lờ nước đôi, làm sao lại không hiểu.

“Ta muốn dẫn nàng đi là vì muốn tốt cho nàng, nàng ở cùng hắn sớm muộn cũng sẽ phải chết.” Giá Hiên Mặc Viêm cũng giận.

“Ta không cần.” Lạc Vũ dựng mày liễu lên, mắt liếc ngang nhìn Giá Hiên Mặc Viêm.

Hai người giương cung bạt kiếm, cảm giác càng chân thực.

Một bên, Hải Mặc Phong nhìn hai người đang lửa giận ngút trời một cái, đầu ngón tay chỉ về hướng Tiểu Ngân ở phía xa nói: “Tới đây.”

Tiểu Ngân nguyên bản là đang vận sức chờ đối phó với lưỡng tông.

Lúc này thấy tình hình đột ngột chuyển biến lại thành cái dạng này.

Lập tức, móng vuốt vung lên, vạn phần không tình nguyện hướng phía Hải Mặc Phong phóng tới.

Đây là trượng phu trên danh nghĩa của nó.

“Xảy ra chuyện gì?” Hải Mặc Phong nhàn nhạt lên tiếng với Tiểu Ngân: “Dám nói sai, ngươi tự biết hậu quả.”

Tiểu Ngân biết Hải Mặc Phong rất lợi hại, bất quá chuyện ngày hôm nay không cần phải nói dối.

Lập tức khoa tay múa chân đem hết thảy xung đột vừa xảy ra nói rõ ràng cho Hải Mặc Phong.

Chẳng qua là bỏ qua việc Giá Hiên Mặc Viêm biết Vọng Thiên Nhai là người đứng sau việc lục tông quyết liệt.

Đây không tính là nói dối, cùng lắm thì coi là giấu diếm mà thôi.

Hải Mặc Phong nghe Tiểu Ngân nói thế, quay đầu nhìn lại tràng diện trước mắt.

Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm bọn họ đều ở chỗ này, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng cũng ở nơi đây, đám người của Vọng Thiên Nhai đều tề tựu đông đủ.

Tất nhiên là điều đó không thể xảy ra, mình quá đa nghi rồi

Lập tức tin tưởng vài phần.

Ngay lúc nhạy cảm này, Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên hùng hổ đánh tới, là không muốn đánh mất đoạn tình cảm với Lạc Vũ, muốn thừa dịp cầm chế của Vân Thí Thiên phát tác đến cướp người.

Khó trách Vân Thí Thiên đang chữa thương ở phía dưới kia, mà Lạc Vũ lúc này đang lửa giận ngút trời, Vọng Thiên Nhai toàn dân bực tức.

Giá Hiên Mặc Viêm này quả thực là…

Hải Mặc Phong lắc đầu, một thân vốn đằng đằng sát khí và lãnh huyết cũng chậm rãi phai nhạt hẳn.

Giá Hiên Mặc Viêm là vì chuyện riêng mà đến, mặc dù không ổn, nhưng hắn cũng không tiện xen vào.

Chỉ cần không giống với việc hắn đang nghĩ đến: Vọng Thiên Nhai có liên quan với việc lục tông quyết liệt , vậy thì tốt.

Nếu không, hôm nay, người của hắn nhất định đem Vọng Thiên Nhai san thành bình địa.

“Tốt lắm, các ngươi cũng đừng nháo nữa, Mặc Viêm huynh, ngươi thật lòng thương yêu nàng ta, thì hãy thu Thiên tinh vụ hoa này đi.” Nếu không liên quan đến chuyện lục tông, Hải Mặc Phong lập tức bình tĩnh trở lại, nói.

Lạc Vũ và Vân Thí Thiên gặp phải cầm chế của Phiêu Miểu tổ sư, điều này hắn là người rõ ràng nhất.

Vì vậy, chuyện này là sự thật.

“Không, ta tuyệt sẽ không cứu hắn.” Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên ở phía dưới.

Hắn đã không đích thân giết hắn ta rồi, cho dù thật xin lỗi mình.

Còn muốn cứu hắn ta, mơ tưởng.

Hải Mặc Phong thấy vậy cũng không phản đối, cừu hận giữa Vân Thí Thiên và Giá Hiên Mặc Viêm cả thiên hạ đều biết.

Khó trách lúc này hắn ta lại chạy đến đây.

Xem ra một là không đành lòng nhìn Lạc Vũ chết, hai là thừa dịp tình địch bệnh mà muốn lấy mệnh của hắn.

Giá Hiên Mặc Viêm này, trong lòng có Quân Lạc Vũ, tránh không được vọng động.

Hắn ta tới nơi này giết Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ sẽ theo hắn đi mới là lạ, Hải Mặc Phong lắc đầu.

“Nếu ngươi còn ở đây không đi theo ta, ngươi sẽ lập tức mất mạng.” Giá Hiên Mặc Viêm nhìn chằm chằm Lạc Vũ, trong mắt vô cùng phức tạp.

Lạc Vũ liếc nhìn Giá Hiên Mặc Viêm, nhìn trong mắt Giá Hiên Mặc Viêm là không cam lòng, bất đắc dĩ, lo lắng.

Tâm tình vốn là vô cùng phức tạp cùng tràn ngập lửa giận cũng chậm rãi phai nhạt.

Giá Hiên Mặc Viêm không phải người xấu, nàng vẫn biết.

Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại còn vì nàng mà dấu giếm, cũng là vì sợ Hải Mặc Phong bắt nàng.

Phân nhân tình này, thật là nặng.

Chẳng qua là, kiếp này bọn họ đã bỏ lỡ, vậy thì không thể nào bắt đầu lại từ đầu được.

Lập tức hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Hôm nay ngươi đối với Thí Thiên như thế nào, ta cũng sẽ không so đo với ngươi nữa, coi như Thí Thiên trả phần nợ trước kia mà hắn nợ ngươi. Ta và ngươi kiếp này không có khả năng, ta đây cùng với Thí Thiên quyết bồi sinh tử. Ngươi nguyện ý, vậy thì thu Thiên tinh vụ hoa. Không muốn, vậy ta đây cũng không ép buộc, dù sao…”

“Răng rắc…” Lạc Vũ đang ở trên không trung còn chưa nói hết lời, trên đỉnh núi ở phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.

Ba phương người giằng co vốn đang cực kỳ yên tĩnh.

Lúc này một thanh âm khác thường phát ra, không khỏi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Chỉ thấy ở trên đỉnh núi kia, đấu khí màu đen đang bao phủ Vân Thí Thiên chậm rãi bay lên.

Mặc long*(rồng đen) vờn quanh Vân Thí Thiên nhanh chóng bay lên.

Mà kèm theo đó là thanh âm rắc rắc.

Mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy Mặc Long xoay quanh người Vân Thí Thiên giống như là nứt ra.

Giống như thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, rơi xuống phía dưới, biến mất trong không khí.

Song, một cái Mặc Long vừa biến mất, quanh người Vân Thí Thiên lại xuất hiện cái Mặc Long thứ hai.

Nhanh chóng xoay quanh, Mặc Long thứ hai nhanh chóng tan tành, biến mất.

Sau đó, cái thứ ba…

Như thế, không ngừng tái diễn, sinh sôi không ngừng.

“Này…” Lạc Vũ kinh ngạc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về hướng Vân Thí Thiên.

Nàng nhìn không ra đây là xảy ra chuyện gì, nhưng là nàng cảm giác được, lực lượng của Vân Thí Thiên không ngừng phá kén trọng sinh.

“Đánh nặng như vậy, lại còn không chết.” Giá Hiên Mặc Viêm giống như cũng cảm thấy điều gì đó, sắc mặt nhất thời xụ xuống.

Một bên Hải Mặc Phong nhìn Vân Thí Thiên khác thường một lúc lâu.

Sau đó quay đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm nói: “Là ngươi đánh hắn?”

Nghe khẩu khí, thương thế kia chính là Giá Hiên Mặc Viêm tạo ra, nếu không Vọng Thiên Nhai cũng sẽ không lửa giận ngút trời như thế, bất quá, hắn vẫn cần xác định lại.

“Phải.”Giá Hiên Mặc Viêm gật đầu, mắt lạnh nhìn Vân Thí Thiên.

Nếu không phải hiện tại Lạc Vũ đang ở nơi này, Hải Mặc Phong cũng đang ở đây, hắn khẳng định sẽ xông qua, tiếp tục hung hăng mà đánh.

“Phiêu Miểu, Lâu Tinh…” Hải Mặc Phong nghe thế đột nhiên từa tiếu phi tiếu cười một tiếng, chậm rãi lên tiếng: “Ngươi không có nhiều kinh nghiệm trong việc đánh địch. Lần này lại để cho hắn ta chiếm được tiện nghi.”

“Có ý gì?” Giá Hiên Mặc Viêm ngẩn ra.

Lúc này, Lạc Vũ cũng quay đầu lại nhìn Hải Mặc Phong.

Tiểu Ngân trong ngực Hải Mặc Phong lại càng kinh ngạc, ngẩng đầu thẳng trừng mắt nhìn Hải Mặc Phong.

Hải Mặc Phong không có nhìn hai người mà nhìn Vân Thí Thiên, chậm rãi cười nói: “Phiêu Miểu, Lâu Tinh vốn là một nhà, Phiêu Miểu muốn làm cho một người chết, lại gặp phải đòn sát thủ của Lâu Tinh. Ha ha… Chân chính thông minh tuyệt đỉnh chính là người dám đánh cuộc.”

Hải Mặc Phong nhìn Vân Thí Thiên cười mà nói, lời nói còn chưa hết, nhưng là ý tứ kia Lạc Vũ và Giá Hiên Mặc Viêm đều hiểu được.

Nháy mắt, sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm lại đen xuống.

Mà Lạc Vũ là mắt sáng lên.

Lấy độc trị độc, ý của Hải Mặc Phong chính là như vậy.

Vậy Vân Thí Thiên kia chính là…

Gió thổi qua, kim dương lóe lên trên đỉnh núi.

Chín chín tám mốt con Mặc Long phá kén trọng sinh, trên đỉnh núi, mặc sắc đấu khí bay đầy trời, giống như khói mùa đông, bao phủ khắp nơi.

Cả trời đất nhất thời chìm vào trong bóng tối.

“Có tiến triển.” Hải Mặc Phong thấy vậy nhíu mày, khó được cảm thấy buồn cười.

Giá Hiên Mặc Viêm muốn tiêu diệt đối phương mà không tiêu diệt được, ngược lại lại tạo cho hắn ta có cơ hội để đột phá, buồn cười.

Nghe Hải Mặc Phong nói, sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm đen đến không thể đen hơn.

Đấu khí màu đen bay lượn trên bầu trời, chốc lát lại ngưng tụ thành một đám hoa sen màu đen, đen Vân Thí Thiên bao vây ở bên trong.

Hoa nở rực rỡ, vô thanh vô tức.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hoa sen màu đen khổng lồ kia bắt đầu từng mảnh từng mảnh nở rộ.

Không có bất kỳ hơi thở lộ ra ngoài, đội khống chế hơi thở đã đạt đên cảnh giời tùy tâm sở dục.

Mà kèm theo hoa sen màu đen nở rộ, Lạc Vũ rõ ràng cảm giác được, theo từng cánh hoa nở ra, cầm chế trên cổ tay của Phiêu Miểu tổ sư từng chút từng chút tan rã.

Trên mặt đều là vui mừng, Lạc Vũ nâng lên cổ tay.

Nhìn dấu vết cầm chế sâu sắc đang dần dần theo từng cánh hoa nở rộ mà nhạt màu dần.

Lạc Vũ cả người cơ hồ mừng như điên, muốn trực tiếp xông lên phía trước ôm lấy Vân Thí Thiên đang bị vây ở trong hoa sen.

Phá, Vân Thí Thiên phá được cầm chế của Phiêu Miểu tổ sư rồi.

Mà một bên Giá Hiên Mặc Hiên thấy vậy, sắc mặt cơ hồ so với mặc liên*(hoa sen màu đen) còn đen hơn.

Mẹ kiếp, sớm biết sẽ không dùng công pháp chính tông nhất của Lâu Tinh mà công kích.

Lại để cho Vân Thí Thiên khám phá ra bí mật kia, lấy độc trị độc công phá cầm chế của Phiêu Miểu tổ sư.

Quả thực tức chết người đi được, con mẹ nó.

Gió thu nổi lên, mặc liên nở rộ.

Đóa hoa sen cuối cùng nở rộ, trong tâm hoa sen Vân Thí Thiên một đầu tóc bạc theo gió bay múa,nổi bật như ánh sáng mặt trời, tựa như sóng ngoài biển rộng,sáng cả bốn phương.

Tuấn mỹ mà lãnh khốc.

Lúc này, Vân Thí Thiên một thân oai hùng, còn đâu nửa điểm chật vật.

Trên người một chút vết thương cũng không có, hoàn mỹ đến tận cùng.

Chậm rãi cúi đầu, Vân Thí Thiên ngắm nhìn Lạc Vũ của hắn, trong mắt hiện lên một tia tươi cười và cuồng vọng, duỗi tay hướng về phía Lạc Vũ, xuất ra một chiêu.

“Phanh.” Một tiếng thanh thúy vang lên.

Trên cổ tay Lạc Vũ còn lưu lại một tia lực lượng cầm chế của Phiêu Miểu tổ sư cuối cùng cũng bị phá bỏ.

Lạc Vũ thấy vậy, trong lòng đã sớm hưng phấn và kích động không cách nào kiềm chế được, thân pháp di chuyển liền vọt tới bên cạnh Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên vươn tay vững vàng tiếp được Lạc Vũ, cười.

Trời đất bao la, chỉ có ta và nàng.

Mặc phong cuồng thổi, Vân Thí Thiên dù chưa làm ra bất kỳ tư thái nào, nhưng là đấu khí nổi lên xung quanh hắn lạnh thấu xương há là lúc trước có thể so sánh với.

Không lạnh mà sát khí bức người.

Không giận mà uy chấn bát phương.

Đã tiến triển thêm một bậc.

Tốt, cũng tốt.

Tiểu Ngân nằm tại trong ngực Hải Mặc Phong thấy vậy nhất thời hưng phấn, khua tay múa chân nhảy lên.

Ha ha, phá rồi, phá được cầm chế rồi, ha ha…

Nơi xa, Tiểu Hồng đã khống chế không được mà cười như điên, phá rồi.

“Quân vương…”

Bọn họ mới vừa nhìn thấy Quân vương của bọn họ bị đánh đến cơ hồ gần chết, lúc này lại giống như phá kén trọng sinh, tất cả binh mã của Vọng Thiên Nhai nhất thời mừng như điên.

Tiếng kêu hưng phấn truyền đi rất xa, kinh động tứ phương.

“Hừ.” Trong khi mọi người còn đang kinh động, Giá Hiên Mặc Viêm hung hăng ném ra một chữ hừ, phất tay áo, xoay người rời đi.

Hải Mặc Phong thấy vậy cũng không quản, chỉ lắc đầu.

Vì người khác làm áo cưới, là hắn hắn cũng đi.

“Khách quý từ xa tới Vọng Thiên Nhai ta, hôm nay Vọng Thiên Nhai ta có chuyện vui, sao không ở lại uống chén rượu rồi hãy đi.” Đang lúc Giá Hiên Mặc Viêm xoay người chuẩn bị bước đi.

Trên bầu trời hiện lên một đạo mặc ảnh, Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ đã đứng trước mặt Giá Hiên Mặc Viêm.

Không có xuất thủ đối địch, mà là mở miệng lưu người.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhất thời sắc mặt trầm xuống, trừng mắt với Vân Thí Thiên.

“Mặc Viêm, ta thành tâm mời ngươi.” Lạc Vũ lúc này ý cười đầy mặt.

Hiện tại nàng thật cao hứng, mà Giá Hiên Mặc Viêm lại giúp nàng một việc lớn, về tình về nghĩa, phụng như thượng khách cũng là có thể, huống chi Vân Thí Thiên đã chính mình mở miệng.

Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Lạc Vũ nở nụ cười, mặt lạnh đứng tại chỗ cũng không có rời đi.

Cũng tốt, hắn còn có chuyện muốn nói với Lạc Vũ.

Lần này lục tông quyết liệt, Vọng Thiên Nhai đục nước béo cò, không thể cứ bỏ qua như vậy được.

“Hải thiếu chủ, xin mời.” Vân Thí Thiên thấy vậy cũng không nói nhiều, quay đầu nhìn về phía Hải Mặc Phong nói.

Hải Mặc Phong vạn dặm xa xôi mà đến, vốn là đằng đằng sát khí mà đến.

Lúc này, nếu không phải là như hắn nghĩ, vậy thì cũng mượn bậc thang này mà bước xuống.

Lập tức gật đầu, rất dứt khoát nói: “Được.”

Đi xa như vậy, đuổi đến vội vàng như vậy, cho dù hiện tại thế cục khẩn trương, nhưng là nghỉ ngơi một đêm cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Vân Thí Thiên thấy vậy vung tay lên, không giận tự uy: “Khách quý quang lâm, thiết yến.”

“Rõ.” Đám người Phong Vô Tâm ở phía dưới mắt thấy một cuộc huyết chiến hóa thành hư không, không khỏi cao hứng, nhất tề cao giọng đáp.

“Mời.” Vân Thí Thiên đi phía trước, cùng Lạc Vũ dẫn đường.

Sắc thu dồi dào, thảm cỏ xanh mượt lay động trong gió thu cực kỳ xinh đẹp.

Đại yến ở Vọng Thiên Nhai, mở tiệc chiêu đãi cao thủ gia tộc Lâu Tinh cùng Hải Thần tông, thanh thế kia có thể so sánh với ngày sinh thần của Lạc Vũ.

Rượu rót không ngừng, ca vũ lay động.

Tranh trúc*(diều làm bằng trúc) xinh đẹp, khí khái hàng vạn hàng nghìn.

“Ngươi hôm nay đúng là được tiện nghi quá lớn.” Trên tiệc rượu, Hải Mặc Phong cười nhìn Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên nghe vậy, cười cười nói: “Vận khí.”

Một bên, Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy, tức đến lệch mũi.

Lạc Vũ thấy vậy cười đi lên trước, đoan đoan chính chính hướng Giá Hiên Mặc Viêm cúi người: “Đa tạ ngươi.”

Lễ nghi rất nặng, tỏ rõ lòng biết ơn.

Giá Hiên Mặc Viêm biết Lạc Vũ tạ ơn hắn giúp Vân Thí Thiên phá bỏ cầm chế, hơn nữa là tạ ơn hắn không nói cho Hải Mặc Phong biết chuyện của lục tông.

Lập tức lạnh lùng hừ một tiếng: “Tạ ơn quá sớm rồi.”

Lạc Vũ hiểu ý tứ của Giá Hiên Mặc Viêm, không nói gì chỉ khẽ mỉm cười, uống rượu.

“Bất kể là vận khí hay là tâm cơ, nên của ngươi thì sẽ là của ngươi, đừng vươn tay ra quá dài, Phật Tiên Nhất Thủy ta sẽ không động đến, là của ngươi. Bất quá, cũng không nên phạm vào chỗ của ta, nếu không thì đừng trách ta không nể mặt.”

Giơ cái chén, Hải Mặc Phong rất trực tiếp nhìn Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên khẽ nhếch khóe miệng, giơ tay nâng chén cùng Hải Mặc Phong: “Nên của ta thì sẽ là của ta, nói không sai.”

“Ngươi yên tâm, nếu ngày nào đó ngươi có rơi vào trong tay ta, chúng ta tuyệt đối mở cho ngươi một lối thoát.” Giọng nói của Vân Thí Thiên vừa kết thúc, Lạc Vũ ở một bên cười híp mắt thêm vào một câu.

Lời nói điên cuồng…, nghe ra giống như đang trêu ghẹo.

Hải Mặc Phong nghe nói thì cười cười, không để vào trong lòng.

Mà Giá Hiên Mặc Viêm lạ hiểu ý tứ của Lạc Vũ, sắc mặt lập tức đen đi mấy phần, hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Vũ.

Lạc Vũ cười nói tự nhiên nâng chén trêu Giá Hiên Mặc Viêm.

“Khó có khi nào các ngươi tới Vọng Thiên Nhai ta, hôm nay coi như trở về nhà, tùy tiện.” Vân Thí Thiên giơ cái chén lên, hướng mọi người thuộc Hải Thần tông cùng Lâu Tinh gia tộc cao giọng nói.

Người của hai tông thấy Vân Thí Thiên cùng thiếu chủ của bọn họ quan hệ tốt như vậy, vốn là đang nhìn thấy không thuận mắt cũng nhường lại mấy phân mặt mũi, cười hưởng ứng.

Nhất thời, trên Vọng Thiên Nhai, tiếng hoan ca cười nói kéo dài không sứt.

Trong bóng đêm, tiếng nói cười truyền đi rất xa.

Mà trong lúc cuộc hoan ca đang diễn ra, Phong Vô Tâm đang nói chuyện cùng với Thôn vân tỳ hưu: “Ngay trong tối nay phải đưa tin tức này đến cho Đông Thiên Vương, nhanh.”

Đông Thiên Vương lúc này đang ở giáp địa giới giữa Song Diệp thành và Già Diệp tháp.

Cách Vọng Thiên Nhai không xa nhưng tuyệt đối cũng không gần.

Thông vân tỳ hưu thấy Phong Vô Tâm thận trọng như vậy, lập tức tiếp nhận thông tin, thân hình chợt lóe, độn thổ, nhanh chóng đã đi rất xa.

Phong Vô Tâm nhìn Thôn vân tỳ hưu đi xa xa, sau đó chậm rãi quay đầu liếc nhìn đình đài phía xa đang không ngừng vang lên tiếng hoan ca, trên mặt chợt hiện lên tươi cười sắc bén.

Đông Thiên Vương, ngươi tốt nhất hãy hành động nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời điểm tốt như lúc này.

Lập tức, nhanh chóng bước trở lại Triêu Vương cung.

Bóng đêm mê hoặc, ánh sao sáng ngời.

Vân Thí Thiên khó được tâm tình tốt mà uống rượu cùng Hải Mặc Phong, trong khi tiếng ca múa vang lên không ngừng thì nhìn về hướng Phong Vô Tâm, mặt không biến, mắt lại sâu thêm vài phần.

Gió thổi qua, gió mùa thu mát mẻ vô cùng.

Bóng đêm vô tận.

Vương cung Song Diệp thành.

“Cái gì, Hải Mặc Phong và Giá Hiên Mặc Viêm mang theo một nhóm cao thủ đi Vọng Thiên Nhai?” Song Diệp thành thành chủ nghe tin tức báo lại thì mạnh mẽ ngồi thẳng lại thân mình.

“Đúng vậy, là tin tức vừa nhận được.”

Thị vệ báo tin phía dưới nhanh chóng trả lời.

“Tin tức này có thể tin cậy được hay không?” Lúc này, Tông chủ Già Diệp tháp đang ở Song Diệp thành trầm giọng nói.

Thị vệ truyền tin trầm ngâm trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng nói: “Tin tức tới rất quỷ dị, không phải nhận được từ trong tay người của ta.”

“Sao?” Tông chủ Già Diệp tháp cùng thành chủ Song Diệp thành nghe thấy thể không khỏi liếc nhau một cái, nhất tề nhíu mày.

“Tin tức này không đáng tin, có thể có lừa gạt.” Thành chủ Song Diệp thành trầm giọng nói.

“Nhưng là, nếu là sự thật, vậy bỏ qua sẽ rất đáng tiếc.” Tông chủ Già Diệp tháp cau mày thật chặt.

Trong vương cung nháy mắt yên tĩnh.

“Thử một phen, nếu như là có trá, chúng ta lập tức lui về, nếu không phải là tin tức giả, như vậy…” Trong không khí trầm tĩnh, ở phía cửa đại điện chợt vang lên một giọng nói già nua.

Cung chủ Băng Thánh cung một thân áo bào trắng, nhanh chóng đi vào bên trong.

“Đúng, lúc này thà tin là có, không thể tin là không.” Tông chủ Già Diêp tháp mạnh mẽ đứng lên.

Ba vị tông chủ thấy vậy nhất tề liếc nhau, trong ánh mắt là vô cùng bén nhọn.

“Người đâu, nhanh chóng chuẩn bị…”

Gió thổi qua, hơi thở lạnh như băng cùng sắc bén.

Thiên hạ cấp bách, cướp bóc từ từ.

Hôm sau, ánh mặt trời rải đầy mặt đất, sắc thu tràn đầy.

“Sao lại vội vã đi như vậy, khó được tới đây một lần, lưu lại thêm mấy ngày nữa.” Trước Vọng Thiên Nhai, Lạc Vũ mỉm cười nhìn Hải Mặc Phong.

Hải Mặc Phong gõ đầu Tiểu Ngân, ném nó vào lòng Lạc Vũ, thản nhiên nói: “Chờ nuốt hai tông kia, sẽ có thời gian.”

Vừa nói vừa đi lại hướng đám người của Hải Thần tông đã chuẩn bị xong xuôi.

“Mặc Viêm huynh, ngươi không đi sao?” Vừa đi về phía trước, Hải Mặc Phong vừa quay đầu lại nói với Giá Hiên Mặc Viêm đang mang sắc mặt không vui mà đứng ở một chỗ không nhúc nhích.

Chẳng lẽ hắn còn muốn ở lại nơi này trói người mang đi sao?

Giá Hiên Mặc Viêm nghe Hải Mặc Phong nói với hắn, cắn răng gật đầu nói: “Sao lại không đi.” Vừa quay về phía đám người của Lâu Tinh gia tộc mà phất tay.

Sau đó quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ.

Ánh mắt kia rõ ràng là ý bảo hai người rằng: các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ lập tức trở lại, đừng cho là thoát khỏi cửa này dễ như vậy.

Chờ hắn đưa Hải Mặc Phong đi. Lại tìm cớ quay trở lại.

Nghĩ làm hại Lâu Tinh gia tộc của hắn, không dễ dàng như vậy.

Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ nhìn Giá Hiên Mặc Viêm trừng mắt với mình, hai người một đạm mạc, một mỉm cười, lại cũng cùng bất động thanh sắc.

Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi theo phía Hải Mặc Phong.

Gió thu cuồn cuộn, Vân Thí Thiên nhìn thoáng qua bóng lưng hai người, khóe miệng cong lên nhè nhẹ.

“Phanh… Phanh…”

Mà ngay khi Giá Hiên Mặc Viêm cùng Hải Mặc Phong chuẩn bị đứng dậy, trên bầu trời phía xa xa chợt xẹt qua một tia khói lửa, phá toái hư không, nhanh chóng truyền tới.

Khoảng cách tương đối xa, nhưng truyền lại tương đối nhanh.

Hải Mặc Phong đang muốn đi lên loan phượng phi bằng vừa thấy, thần sắc hai người nháy mắt thay đổi.

“Hạ tam tông dốc toàn bộ lực lượng đánh lén Hải Thần Tông.” Giá Hiên Mặc Viêm kinh ngạc hét to.

Bởi vì gia tộc Lâu Tinh cách rất xa, vì vậy bọn họ đều tụ tập thương nghị ở Hải Thần tông, thế lực của Lăng Nam cùng Lâu Tinh đều còn ở đó, hiện tại…

Cao thủ của hai tông bọn họ bây giờ đều ở đây, mà tam tông đánh lén…

“Mau, quay về.” Sắc mặt Hải Mặc Phong nháy mắt trầm như băng, ra lệnh một tiếng, nhanh chóng phi đi.

“Đi, nhanh, nhanh.” Giá Hiên Mặc Viêm lúc này cũng không quan tâm tới Lạc Vũ nữa, thân hình nhanh chóng phi lên, rống to ra tiếng.

Lập tức, cao thủ hai tông nhanh chóng phi lên loan phượng phi bằng, bay dựng lên, cấp tốc phi về hướng Hải Thần tông.

Trong khoảnh khắc, người đã đi sạch sẽ.

“Hạ tam tông sao có thể chọn thời cơ trùng hợp như thế, ngay tạo lúc này mà đánh lén Hải Thần tông?” Lạc Vũ kinh ngạc nhướn mày nhìn Giá Hiên Mặc Viêm và Hải Mặc Phong nháy mắt đã đi rất xa.

“Có muốn đi xem trò hay không?” Vân Thí Thiên lãnh khốc cười.

Lạc Vũ vừa thấy Vân Thí Thiên cười như vậy, trong lòng xoay chuyển thật nhanh, lập tức liếc hắn.

“Chàng làm?” Lạc Vũ chống lại ánh mắt của Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên hạ mi lãnh khốc cười: “Giá Hiên Mặc Viêm đã biết rồi, chuyện này tuyệt không thể giấu được mãi, đã như vậy thì hãy để cho chuyện này loạn thêm chút nữa đi.”

Tứ tông đổ máu, đây mới là một kích nặng nhất.

“Đi, đi xem náo nhiệt với ta.”

Vung tay lên, Vân Thí Thiên kéo tay Lạc Vũ, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng vốn thích náo nhiệt ở phía sau đã nhạy lên, kim loan phượng giương cánh ra.

Gió thổi qua thiên hạ, bão táp chân chính đã tới.