Đặc Công Hoàng Phi

Chương 145: Đệ nhất đại lục




Edit: Nhím Beta: Sakura “Ngươi còn muốn gì?” Cung chủ Băng Thánh cung nhìn về phía Lạc Vũ, sắc mặt hết sức khó coi.

Lạc Vũ thấy vậy thì mỉm cười khẽ, chậm rãi nói: “Đại môn còn chưa mở ra đâu.”

Vừa nói vậy xong, đám người Lục tông mới nhớ tới cửa của Phiêu Miểu tông còn chưa mở ra, nhất thời mọi người đều cảm thấy xấu hổ.

Lạc Vũ thấy vậy cũng không nhiều lời, khẽ cười đi đến bên cạnh Vân Thí Thiên.

Hướng phía Vân Thí Thiên đang uy nghiêm cười một tiếng.

Sau đó, quét mắt nhìn về phía Tông chủ Già Diệp tháp vẫn còn đang hôn mê, cùng với Tông chủ Lăng Nam đang bị thương rất nặng và gia chủ Lâu Tinh , chậm rãi giơ tay lên.

Lập tức, các ma thú vẫn bao quanh Lục tông dưới sự chỉ huy của Tiểu Ngân thối lui lại, nhường ra một đường.

“Hôm nay, hiểm thắng*(thắng trong nguy hiểm) lục tông, định ra khế ước trăm năm này, thật sự là bất ngờ.”

Đứng trong đầy trời ánh chiều tà, Lạc Vũ cầm tay Vân Thí Thiên, nhìn về phía Tông chủ Lục tông , cười nói: “Song, ta tin tưởng, thiên hạ sau này, chúng ta có thể sống chung rất tốt.”

Vừa nói xong lời này, Lạc Vũ dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Sau này nếu nơi nào có chuyện gì, chỉ cần Vọng Thiên Nhai ta và Địa Ma Hỏa có khả năng. Nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.”

Dứt lời, cùng Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ liếc nhau một cái, ngón tay mảnh khảnh nắm quyền trượng Phiêu Miểu vung lên.

Lập tức, phía xa xa nơi cửa tông môn, thanh âm răng rắc của cốt long chậm rãi vang lên.

Cửa Phiêu Miểu tông môn, mở ra.

“Các vị từ xa đến lập thành hiệp ước quan trọng như thế, vốn nên thiết đại yến ở nơi này cùng các vị ăn mừng.

Nhưng Phiêu Miểu ta trăm năm không mở ra, nơi đây vật gì cũng thiếu, mà ta cũng không muốn quấy rầy Phiêu Miểu tông môn yên tĩnh đã lâu.

Vì vậy, tiệc này sẽ hẹn tới lần sau vậy, sau này nếu rảnh rỗi tới Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa , tất sẽ để cho các vị cảm thấy giống như ở nhà.”

Giọng nói rất khí thế mà chân thành ở trong gió luân truyền đi rất xa, bay lên tận trời xanh.

“Mời.”

Đại môn mở ra, đàn thú thối lui.

Nhường cho mọi người Lục tông một con đường lớn, không gây ra bất kỳ trở ngại.

Hiển nhiên, Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa lần này thật không hề có thái độ đuổi tận giết tuyệt.

Trừ bỏ ba vị Tông chủ hôn mê cùng với bị thương nặng, ba vị Tông chủ khác chỉ bị thương nhẹ, thấy vậy liếc mắt nhìn nhau.

Biết Lạc Vũ là người có lễ, cũng có lòng nghĩ muốn đáp lại nàng mấy câu.

Đáng tiếc, thật sự là đề không dậy nổi một tia tâm tình tốt.

Lập tức, Tông chủ Tam tông đồng loạt hướng về phía Vân Thí Thiên, Minh Trần Dạ cùng với Lạc Vũ chắp tay, xoay người mang theo chúng môn hạ đệ tử nhanh chóng đi ra.

Vân Thí Thiên thấy vậy thì cầm tay Lạc Vũ, thản nhiên nói: “Đi tiễn đi.”

Lạc Vũ nghe Vân Thí Thiên nói vậy, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu cùng với cảm kích.

Lập tức gật đầu, xoay người hướng đám người Hải Mặc Phong và Giá Hiên Mặc Viêm vừa đi mà đuổi theo, nhìn qua chính là chủ nhân đi tiễn khách.

Một đường tĩnh lặng, chủ nhân vui sướng, khách nhân cô đơn.

Tâm trạng lo lắng và sợ hãi Phiêu Miểu nhất tộc đuổi tận giết tuyệt khiến cho đám người Lục tông bước đi thật nhanh.

Lạc Vũ bước nhanh, đi về phía cửa, vượt lên trước đoàn người.

“Tông chủ không cần đưa tiễn xa, chúng ta từ biệt ở đây.” Hải Mặc Phong đi ở cuối cùng áp trận thấy Lạc Vũ đi đến thì nhàn nhạt lên tiếng.

Lạc Vũ vừa nghe thì cười cười, cao giọng nói: “Mặc Phong huynh, Mặc Viêm huynh, đi chậm đã.”

Giá Hiên Mặc Viêm đi ở phía xa, vốn đã nắm chặt hai tay, nghe nói vậy thì hung hăng chau mày, vốn là không muốn để ý đến lời nói của Lạc Vũ.

Nhưng thân thể lại không nghe theo chỉ huy của bộ não, chậm rãi đứng lại, xoay người lại.

“Phiêu Miểu còn ta một người, Mặc Phong huynh gọi cái gì Tông chủ, châm chọc ta có phải không?” Bước nhanh đi tới, Lạc Vũ đứng lại ở trước mặt Hải Mặc Phong.

Hải Mặc Phong nghe Lạc Vũ nói thế, thần sắc vẫn đạm mạc như cũ.

Chậm rãi nói: “Bây giờ là một người, sau khi đánh trận này xong, Vọng Thiên Nhai nổi tiếng thiên hạ, Phiêu Miểu muốn bao nhiêu đệ tử sẽ có bấy nhiêu đệ tử.”

Lạc Vũ thấy vậy lắc đầu: “Phiêu Miểu nhất tộc đã diệt vong, vậy thì để cho nó như vậy, ta không có ý muốn phát dương quang đại lại nó.”

Thật ra là nàng chưa từng nghĩ nhiều đến chuyện của Phiêu Miểu nhất tộc.

Sau có lần tình cờ nghĩ đến, chỉ bằng mượn bản lãnh của nam tử tang thương hậu nhân cuối cùng của Phiêu Miểu nhất tộc kia, Phiêu Miểu nhất tộc này làm sao có thể diệt như vậy.

Duy nhất có thể, chính là bản thân bọn họ cũng không muốn dựng lại tông môn này nữa.

Cho nên, Phiêu Miểu nhất tộc dưới tình thế áp bách của các thế lực khác, cuối cùng mới bị diệt đến chẳng còn lại một ai.

Nếu chính bọn hắn cũng không muốn Phiêu Miểu nhất tộc còn tồn tại ở trên thế gian.

Vậy thì nàng cần gì phải gây dựng lại nó.

Hải Mặc Phong nghe Lạc Vũ nói vậy thì nhướn lông mày, không mở miệng, chỉ nhàn nhạt nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ chống lại ánh mắt đạm mạc của Hải Mặc Phong, khẽ mỉm cười, từ trong lòng móc ra một tờ giấy, đưa cho Hải Mặc Phong.

Hải Mặc Phong nhận lấy, nhìn qua, là một loạt tên thuốc, thứ gì đây?

Hải Mặc Phong ngẩng đầu, thần sắc vẫn nhàn nhạt như trước mà nhìn Lạc Vũ, trong mắt có ý hỏi.

Lạc Vũ thấy vậy cười nói: “Ta và Thí Thiên không phải người vong ân phụ nghĩa, cùng Lục tông tranh danh đoạt lợi đó là một việc.

Ngươi và chúng ta có quan hệ cá nhân, chúng ta đều là người ân oán phân minh.”

Hải Mặc Phong người này lãnh đạm, nhưng là không thể không nói hắn không tệ.

Đứng trên lập trường tông môn, suy nghĩ cho sự tiến lui của tông môn, thắng thua chính là vấn đề mưu lược.

Đứng trên lập trường cá nhân, bọn họ còn thiếu Hải Mặc Phong một cái nhân tình.

“Đây là bí phương phối trí ngân hồng đan.” Lạc Vũ nhẹ nhàng bắn đầu ngón tay.

Lời nói ra như mây trôi nước chảy*(ý là rất nhẹ nhàng và tự nhiên), thật giống như nói là buổi tối chúng ta ăn món này.

Nhưng là, nghe vào tai Hải Mặc Phong, hoàn toàn rung động.

Hải Mặc Phong rùng mình, cũng không còn thần sắc đạm mạc như ban đầu, tràn đầy khiếp sợ mà nhìn vào tên những loại thảo dược kia.

Một viên ngân hồng đan này có bao nhiêu quan trọng, không cần hắn phải nói ra.

Đó chính là mấu chốt khống chế cả đại lục Vong Xuyên .

Hôm nay, thế lực còn dư lại của Lục tông bọn họ vẫn còn có thể diễu võ dương oai.

Nhưng là ngày khác, chờ khi đan dược này có mặt trên khắp thiên hạ.

Lục tông bọn họ sợ rằng cũng phải đến tìm Lạc Vũ để mua, khi đó còn không phải là mặc người chém giết sao…

Mà bây giờ, Lạc Vũ lại đem cách phối chế đan dược này giao cho hắn.

Hải Mặc Phong nhất thời có chút chấn động.

“Quá quý trọng rồi, thiên hạ tranh bá là bằng bản lãnh thật sự, các ngươi…”

Không đợi Hải Mặc Phong nói hết, Lạc Vũ trực tiếp đưa tay chặn lại lời của hắn: “Thua chính là thua, thắng chính là thắng, cái này không có gì để nói, ta cũng càng không thể xin lỗi ngươi.

Hôm nay ta cho ngươi phương thuốc này, cũng là quan hệ cá nhân của chúng ta.”

Nói đến đây, Lạc Vũ dừng một chút, sau đó cười nói: “Đại lụcVong Xuyên lớn như vậy, ta một nhà tự mình chưởng quản đan dược này thì không thể chiếu cố bát phương được.

Không bằng ta tìm người ăn ý để hợp tác cùng.

Mặc Phong, ta và Thí Thiên, Minh Trần Dạ là thật tâm không muốn đuổi tận giết tuyệt, đặc biệt là với các ngươi.”

Nói xong lời này, Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm ở phía trước, đi lên trước mấy bước, cũng rút ra một tời giấy đưa cho Giá Hiên Mặc Viêm.

“Nhân tình của ngươi ta cũng nhớ kỹ, phương thuốc này ta cũng cho ngươi, Lâu Tinh muốn khôi phục lại hẳn là sẽ nhanh hơn.”

Giá Hiên Mặc Viêm nắm phương thuốc trong tay, nhìn Lạc Vũ mỉm cười đứng trước mặt mình, năm ngón tay chậm rãi siết chặt.

“Lạc Vũ…”

“Mặc Viêm, đừng nói.”

Giá Hiên Mặc Viêm vừa mới mở miệng, Lạc Vũ đã nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười vỗ bả vai Giá Hiên Mặc Viêm, chậm rãi nói: “Chúng ta không thể nào.

Bỏ qua một lần chính là bỏ qua cả đời, không phải là có hay không có thể trở về như lúc ban đầu, không phải là vấn đề có thể thay đổi hay không.

Mà là chúng ta cuối cùng cũng đã bỏ lỡ.”

Mỉm cười chống lại hai tròng mắt như tóe lửa của Giá Hiên Mặc Viêm, thần thái của Lạc Vũ vạn phần chân thành tha thiết: “Phương thuốc này không phải là ta đáp trả lại tình ý cho ngươi.

Giống như nói với Hải Mặc Phong, ta một người không thể ăn quá nhiều, nếu không sớm muộn sẽ có một ngày ăn quá no.

Đã như vậy, ta đây sẽ chọn những người ta tín nhiệm để hợp tác, Mặc Viêm, từ nay về sau hợp tác vui vẻ, không làm được vợ chồng vậy chúng ta làm huynh đệ.”

Tiếng nói phiêu tán theo gió, trong ánh xuân chiều tà, ôn nhu vô song.

Tình ý của Giá Hiên Mặc Viêm, nàng không cách nào tiếp nhận được, nhưng là nàng cũng không muốn cô phụ thảm hắn.

Dù sao, người này kỳ thật cũng không xấu, đã thay nàng che dấu rất nhiều.

Vọng Thiên Nhai có thể thành công, Giá Hiên Mặc Viêm thật ra cũng có một phần giúp sức.

Tình còn sót lại nghĩa, nàng cũng không thể ngồi xem mà mặc kệ

Nàng có thể phá hủy Lục tông, đả kích Lâu Tinh, nàng cũng có bổn sự để cho bọn họ có cơ hội trở mình, một lần nữa huy hoàng.

Tình, nàng bồi lại không được, vậy cũng chỉ có…

Lần đầu điên Giá Hiên Mặc Viêm thấy Lạc Vũ bình tĩnh nói chuyện cùng với hắn, nắm tay lập tức nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào da thịt.

Hắn, thật sự hắn đã bỏ lỡ nàng sao?

“Ha ha, xem ra Quân vương phi quả nhiên hào khí, độ lượng khá lớn, Bổn tông chủ cũng không lộ ra vẻ hẹp hòi.”

Mà đang lúc này, Tông chủ Hải Thần tông đang ở phía xa chờ Hải Mặc Phong và Giá Hiên Mặc Viêm, thuận gió nghe thấy lời nói của Lạc Vũ… Nhất thời, sắc mặt vốn đang là khó coi cũng nhanh chóng dung quang tỏa sáng.

“Nếu Quân vương phi đã thật lòng nói như thế, vậy Mặc Phong ngươi cũng đừng nhăn nhó nữa, thắng bại là chuyện thường của binh gia, đừng làm hỏng giao tình.”

Tâm tình của Tông chủ Hải Thần tông lúc này thật tốt.

Một cái đơn thuốc này trị giá bao nhiêu tiền, có bao nhiêu quý trọng, cái này không cần nói cũng biết.

Thiên hạ chỉ đành phải là thế chân vạc, sau này Hải Thần tông hắn và Lâu Tinh nhất định sẽ vượt lên trên các tông môn khác.

Cùng Vọng Thiên Nhai, Địa Ma Hỏa và gia tộc Lâu Tinh tạo thành thế chân vạc.

Thiên hạ tam tông, có thể nói là tốt hơn thiên hạ lục tông.

Này tốt hơn thế cục chiến loạn lúc trước a.

Thật sự là bất ngờ, bất ngờ a.

Mà phía sau hắn, gia chủ Lâu Tinh cũng chưa đi được bao xa, sắc mặt cũng sáng lên.

Về phần, tứ tông còn lại có hôn mê hay không hôn mê, sắc mặt cũng chẳng phải là dễ nhìn.

Đứng ở trước mặt Lạc Vũ, Hải Mặc Phong nhìn một chút đơn thuốc trên tay, một lúc sau thu hồi lại, chậm rãi nói với Lạc Vũ: “Lúc thành thân, nhớ báo với ta một tiếng, ta muốn ngồi ở chủ vị.

Dù không tính là sư phó của ngươi, cũng tính là sư huynh.”

Dứt lời, nhàn nhạt liếc Tiểu Ngân đang đứng phía sau Lạc Vũ ở xa xa.

Còn không nói, người này nhưng là lão bà ở rể của hắn.

Tiểu Ngân thấy ánh mắt của Hải Mặc Phong bắn tới, nháy mắt quay đầu bỏ chạy.

Bản lĩnh mặc dù mạnh, nhưng cứ gặp Hải Mặc Phong là nó sợ hãi, nó cũng không muốn tiếp tục đi làm thiếu phu nhân.

“Ha ha, không thành vấn đề.” Lạc Vũ nhất thời cười to.

“Đi.” Hải Mặc Phong cũng không cùng Lạc Vũ khách khí, hướng Lạc Vũ vung tay lên, xoay người rời đi.

Lạc Vũ thấy vậy cũng không lưu, chỉ mỉm cười nhìn hắn rời đi.

“Đi trước.” Tông chủ Hải Thần tông lúc này lại khách khí cực kỳ hướng Lạc Vũ chắp tay.

“Không tiễn.” Lạc Vũ chắp tay đáp lễ.

“Mặc Viêm, đi.” Một bên, gia chủ Lâu Tinh cũng hướng phía Giá Hiên Mặc Viêm đang sắc mặt u oán mà nói một câu.

Sau đó chống thân thể, xa xa hướng Lạc Vũ chắp tay: “Ngày đám cưới, Lâu Tinh cũng sẽ đến đòi chén rượu.”

Lạc Vũ cười đáp lễ: “Đến lúc đó, ta nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi.”

Giá Hiên Mặc Viêm thấy Lạc Vũ ôn nhu nhìn hắn, đây là vẻ mặt mà hắn từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua trên mặt Lạc Vũ, không khỏi đau xót trong lòng.

Nhớ tới lúc ban đầu, hắn và nàng là vị hôn phu hôn thê của nhau.

Nhưng là, xấu dung ban đầu là cho hắn kinh ngạc, làm cho hắn mất hết thể diện trước mặt người khác, cho nên so đo, mới khiến hai người ngày càng xa nhau.

Mà nay, hồi tưởng.

Thật ra thì, khi hắn căn bản còn chưa nhận rõ được, hắn cũng đã thật sâu thích nàng.

Mà chẳng qua là vấn đề mặt mũi, khiến cho hắn không bỏ xuống được kiêu ngạo.

Mà tiến đến gần nàng, cuối cùng sai lầm suốt cả đời.

Nhìn Lạc Vũ trước mặt ôn hòa cười với hắn, Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên tiến lên trước một bước, đưa tay ôm chặt lấy Lạc Vũ: “Ta thật không có cơ hội sao?”

Nghe ra chân thật cảm tình trong lời nói của Giá Hiên Mặc Viêm, Lạc Vũ cũng không có đẩy hắn ra.

Chỉ đưa tay vỗ vỗ sau lưng Giá Hiên Mặc Viêm, ôn hòa nói: “Sẽ xuất hiện cô gái thích hợp với ngươi hơn ta, Mặc Viêm, đến lúc đó đừng bỏ lỡ.”

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy thì ôm thật chặt Lạc Vũ, sau đó mạnh mẽ buông ra, xoay người rời đi.

Mạnh mẽ xoay người, lực đạo mạnh mẽ làm văng ra sợi dây chuyền hắn vẫn mang theo ở trên cổ.

Dây chuyền ở dưới ánh chiều tà xẹt qua một đạo đường cong, sau đó lại rủ xuống trên cổ Giá Hiên Mặc Viêm, tản mát ra một loại ánh sáng khác thường.

Chẳng qua là, Giá Hiên Mặc Viêm không có tâm tư đi để ý chuyện đó.

Mà Lạc Vũ, thì không có nhìn thấy.

Chỉ nhìn thấy áo bào màu đỏ theo gió bay lên, sống lưng kia thẳng tắp.

Trong xuân phong chiều tà, có chút thê lương, nhưng cũng là cao ngất và kiên cường.

Gia chủLâu Tinh thấy vậy thì chắp tay với Lạc Vũ ở phía xa xa, sau mang theo Giá Hiên Mặc Viêm cùng với đệ tử của Lâu Tinh gia tộc, dưới ánh chiều tà tản mát đầy trước bước đi.

Mà mấy tông khác không thấy Lạc Vũ nhắc đến bọn họ, biết bọn họ không được Lạc Vũ chào đón, đồng loạt vô vị rời đi, nhanh chóng đuổi theo Hải Thần tông và gia tộcLâu Tinh.

Nhất thời, trước cửa Phiêu Miểu tông rộng lớn, chỉ còn lại một mình Lạc Vũ đứng ở đó.

Lạc Vũ thấy vậy thì nhếch môi cười một tiếng, nàng không phải là người tốt, đối tốt với nàng, nàng có thể tốt lại gấp bội.

Về phần những người khác, nàng không thèm quan tâm tới.

Không có năng lực đông sơn tái khởi*(đợi thời cơ quay trở lại), vậy thì đáng đời.

Gió nổi lên, chân trời gió cuốn mây bay, cực kỳ xinh đẹp.

Ha ha, thiên hạ đệ nhất rồi, thiên hạđệ nhất rồi.

Mà ngay lúc Lạc Vũ xoay người chuẩn bị mở miệng, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng nhanh chóng chạy tới, hưng phấn cực kỳ mà cười ha ha không ngừng.

Ha ha, sau này chúng ta là lão đại, người trong thiên hạ cũng phải sợ chúng ta, chúng ta không sợ bọn họ nữa rồi, ha ha, vui vẻ a.

Ta muốn nhảy, ta muốn nhảy.

Tiểu Ngân hưng phấn nhấc lên cái mông nhỏ quay không ngừng, hưng phấn a.

Một bên Tiểu Hồng nhào lên đầu vai Lạc Vũ, ha ha cười không ngừng.

Mà ở phía sau bọn họ, các ma thú và những cao thủ đến cùng, mọi người cũng hưng phấn mà la hét.

Bọn họ là lão đại, bọn họ là lão đại.

“Ngươi biến thái.” Đứng ở trong đàn ma thú, Minh Trần Dạ chăm chăm nhìn Vân Thí Thiên.

Sau khi xuống đài, Minh Trần Dạ vẫn đang đánh giá hắn, sắc mặt Vân Thí Thiên vẫn lãnh khốc lúc này khóe môi cũng cong lên, dung nhan vốn là tuấn mỹ ở dưới ánh chiều tà lại càng hiện ra rất đẹp

Lúc này, nghe Minh Trần Dạ bất mãn nói, lập tức quay đầu lại: “Hâm mộ?”

Nhất thời, đôi mắt tà mị của Minh Trần Dạ nheo lên: “Bổn vương hâm mộ ngươi? Ta nhổ vào.”

Vân Thí Thiên thấy vậy gật đầu: “Không hâm mộ, đã như vậy, tâm pháp của môn chủ Già Diệp tháp tông môn vốn định đưa cho ngươi luyện, vậy thì thôi đi.”

Minh Trần Dạ vừa nghe, hai mắt lại càng thêm trợn tròn.

Chết tiệt, này là ý tứ gì, hắn mời vừa rối là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.

Vân Thí Thiên thấy Minh Trần Dạ trợn tròn mắt, khó có khi nào lại không tìm được lời nào để nói, không khỏi khóe miệng càng cong lên, cười tiến gần đến mặt Minh Trần Dạ.

“Ngươi cũng biết, ta vẫn không quá thích địa vị ngươi có thể ngang hàng với ta , nhưng đối với tình địch ta luôn là giết nhầm còn hơn bỏ sót, tuyệt không bỏ qua cho.

Quyết định này của ngươi, ta tương đối thích.”

Minh Trần Dạ ở giữa bầy thú đang sôi trào, nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Thí Thiên, nghe giọng nói khoái trá của hắn, đó là trong cơn giận dữ.

Song, Minh Trần Dạ rốt cuộc vẫn là Minh Trần Dạ.

Sau ngắn ngủi trầm mặc, lập tức cười tà thành tiếng, không lùi ngược lại tiến đến gần Vân Thí Thiên, chống lại mắt của Vân Thí Thiên, nói: “Ngươi cũng biết, ta luôn luôn lấy việc làm cho ngươi không vui làm nhiệm vụ của mình.

Cho nên, thực không phải, tâm pháp kia…”

Nói xong lời này, Minh Trần Dạ quay đầu hướng phía Lạc Vũ, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đang đùa thành một đoàn hét lớn: “Lạc Vũ, thân ái.

Ta quyết định kiên quyết không lùi lại, nhất định phải tách ra hai người các ngươi, ta…”

“Ngươi mơ tưởng.” Vân Thí Thiên kéo qua cánh tay của Minh Trần Dạ.

Minh Trần Dạ dựa thế giơ tây lên, cười tà: “Tâm pháp lấy ra đây, ta sẽ từ từ suy nghĩ lại…”

Nơi xa, Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ đang ghé đầu nói thầm, mơ hồ nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, không khỏi cười lớn lên.

Xuân phong sáng rỡ, lạc hà đầy trời.

Hôm nay Phiêu Miểu tông , vô hạn vui mừng.

Gió xuân phất dương liễu, xanh biếc bờ Giang Nam.

Trong ngày xuân yên tĩnh mà vui vẻ, kèm theo lục tông hòa đàm kết thúc, thế lực mới trên đại lục Vong Xuyên nổi danh mà lên, truyền khắp cả chín tầng mây

Vọng Thiên Nhai, Địa Ma Hỏa , song vương bắt tay, cùng với lánh đời Lục tông, trở thành vương giả mới của đại lục Vong Xuyên.

Đứng ở đỉnh của đại lục.

Từ đó về sau, lánh đời tông môn là đỉnh cao thế lực của Vong Xuyên đại lục đã trở thành chuyện của quá khứ.

Thời đại mới, từ trong loạn thế, đã bắt đầu.

Gió thổi khắp thiên hạ, mây trắng bay bay, biển xanh sóng vỗ

Trong không khí xuân vui mừng, Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa trở thành tâm điểm.

Vô số nhân vật nổi tiếng, tông môn, quốc vương đều đến đây bái phỏng.

Vô số thương lữ, môn phiệt *(nhà thế phiệt là nhà vừa có quyền vừa có thế), đều đến đây đầu nhập.

Vô số dân chúng được Vọng Thiên Nhai thu nạp, hoan hô dậy trời.

Vô số thế lực cùng quốc thổ lệ thuộc Vọng Thiên Nhai, tài đại khí thô*(tiền nhiều như nước) ngẩng cao đầu, ngạo thị quần hùng.

Mùa xuân năm nay thật là có bao nhiêu vui, cũng có bao nhiêu buồn.

Mà trong ngày xuân này,vương cung Vọng Thiên Nhai , hậu hoa viên.

“Ngày ta đã sớm chọn xong rồi, vào cuối tháng sau.” Trong khung cảnh ngập tràn xuân sắc, Vân Khung một thân quần áo màu xanh hoa lan, ngồi ở trong vườn, khuôn mặt vui sướng nhìn Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

“Quá chậm.” Vân Thí Thiên khó chịu.

“Chậm? Không chậm a, ngươi cưới Lạc Vũ tất nhiên phải nhiệt nhiệt náo náo, cực kỳ xa hoa cùng với long trọng mới được, nếu là nhanh quá, mọi thứ sẽ không chuẩn bị kịp được.”

Vân Khung chống cằm dưới, khuôn mặt mang nụ cười chế nhạo nhìn Lạc Vũ, nháy mắt nói: “Có phải hay không Vũ nhi đợi không kịp, muốn…”

Lạc Vũ nhất thời ho khan một tiếng, để chén trà trong tay xuống, cười nghiêm nghị: “Ta không ngại những thứ này, tỷ tỷ định đoạt là tốt rồi.”

“Đó, đó là Vân Thí Thiên nhà ta nghĩ cho vợ nó đó, ngươi không đành lòng lâu như vậy, chịu khó nhịn một chút vậy…”

“Không thể nhịn được nữa.” Lời nói chế nhạo còn chưa nói hết, Vân Thí Thiên đã trực tiếp mặt lạnh nhìn lại.

Thấy động tác cùng với lời nói của Vân Thí Thiên, Lạc Vũ ở bên cạnh im lặng nhướn nhướn mày, mà đám người Phong Vô Tâm thì đồng thời bật cười.

“Mười tám tháng sau, không thể muộn hơn.” Vân Thí Thiên nhất chỉ định giang sơn, ngôn ngữ sáng quắc, tuyệt không sửa đổi.

Hắn không muốn đợi nữa, đợi lâu như vậy, hiện tại hắn phải thật nhanh đem Lạc Vũ cưới về.

“Mười tám tháng sau, vậy làm sao mà kịp.” Vân Khung dựng chân mày lên một chút.

“Đó là vấn đề của tỷ, không phải của ta.” Vân Thí Thiên ném ra một câu, duỗi tay ra ôm Lạc Vũ đứng lên.

“Chúng ta đi nghỉ ngơi.” Lãnh khốc ném lại một câu, quang minh chính đại ôm Lạc Vũ rời đi.

Còn dư lại một đám người vẫn đang im lặng, Quân vương của bọn họ a, quả thực quá mực bá đạo.

Tẩm cung Vân Thí Thiên.

Lạc Vũ ngồi ở mép giường, cười nhìn Vân Thí Thiên: “Tỷ tỷ bọn họ cũng là một mảnh tâm ý, Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa mới trở thành thủ lĩnh mới của đại lục Vong Xuyên .

Nếu tiệc cưới của chàng mà keo kiệt, hoặc là tân khách tới không đầy đủ, sẽ bất lợi cho uy vọng sau này của Vọng Thiên Nhai.”

Thật ra thì đám cưới có long trọng hay không, đối với nàng cũng không sao cả…

Chẳng qua là suy nghĩ vì Vân Thí Thiên mà thôi, không thể…

“Đám cưới của chúng ta, chỉ có hai người chúng ta làm chủ, quản gì những người khác.” Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói thế, nhất thời hừ lạnh một tiếng, bá đạo hiển lộ rõ ràng.

Uy vọng của Vọng Thiên Nhai không phải biểu lộ bằng một đám cưới.

Hắn tuyệt sẽ không để cho đám cưới của hắn và Lạc Vũ có bất kỳ mục đích gì khác, quản chi đúng là sẽ giúp ích cho Vọng Thiên Nhai cũng không được.

Lạc Vũ nghe Vân Thí Thiên nói vậy, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay chạm nhẹ vào mặt Vân Thí Thiên: “Rốt cục có thể ở cùng nhau rồi.”

Lời nói thanh nhã quanh quẩn bên tai Vân Thí Thiên.

Thâm tình, triền miên.

Đúng vậy a, bọn họ đã trải qua quá nhiều, hiện tại rốt cục đã có thể ở chung một chỗ, cuối cùng đã không có người có thể chia cắt bọn họ.

Này, thật sự là quá tốt.

Vân Thí Thiên im lặng nhìn Lạc Vũ, cảm thụ được thâm tình, cảm thụ được triền miên, nhất thời cũng nhịn không được.

Thân hình vừa chuyển, tung mình một cái đặt Lạc Vũ ở trên giường.

“Nàng là của ta.” Mũi đối mũi, mắt đối mắt, Vân Thí Thiên cắn đôi môi của Lạc Vũ.

Lạc Vũ bị động tác đột ngột của Vân Thí Thiên làm sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó đã thoải mái, cười nói: “Chàng cũng là của ta.”

“Tốt, vậy thì không kìm lòng nữa.” Vân Thí Thiên nhất thời cũng không phản bác lại lời nói của Lạc Vũ, đầu lưỡi thật sâu mút vào đôi môi Lạc Vũ.

Bàn tay to lại càng trực tiếp tiến vào trong vạt áo Lạc Vũ.

Dù sao một tháng sau cũng là đám cưới, Lạc Vũ là của hắn, vậy hiện tại hắn không kìm lòng nữa.

Cảm nhận được tình ý nóng rực của Vân Thí Thiên, Lạc Vũ đưa hai cánh tay lên ôm lấy cổ Vân Thí Thiên, ngẩng đầu lên làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Vân Thí Thiên của nàng.

Lửa nóng như sóng triều, bên trong tẩm cung nhanh chóng ấm lên.

“Cửa cũng không đóng, ban ngày cũng thực mạnh mẽ.” Bên trong phòng độ ấm không ngừng tăng lên, Minh Trần Dạ vừa tới đã nhanh chóng xông vào.

Trên giường, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên nhanh chóng tách nhau ra, Vân Thí Thiên không quay đầu lại, vô cùng tức giận hướng Minh Trần Dạ đánh ra một kiếm.

“Thẹn quá thành giận.” Minh Trần Dạ lắc mình một cái tránh ra, hai tay ôm ngực tựa vào cửa.

“Chúng ta là vợ chồng, Minh Trần Dạ, phi lễ chớ nhìn.” Lạc Vũ sửa lại y phục, ngồi trên giường chằm chằm nhìn Minh Trần Dạ.

“Phải, phi lễ chớ nhìn, ta đi.” Khó được Minh Trần Dạ xoay người rời đi, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên thấy vậy liếc mắt nhìn nhau.

Minh Trần Dạ lúc nào thì tốt nói chuyện như vậy.

“Ngày khác, ma thú đến xem cũng không biết cái gì là phi lễ chớ nhìn.” Giọng nói tà khí ở trong gió xuân bay lên.

Vân Thí Thiên và Lạc Vũ vừa nghe, nhất thời hai người biến sắc, lắc mình một cái hướng cửa sổ đánh đến.

Nháy mắt, tình huống ngoài cửa sổ rõ ràng.

Chỉ thấy Cửu đầu xà hoàng mở rộng chín cái đầu, lúc này đang mai phục ở một cái cửa sổ ngoài tẩm cung.

Mà trên đầu hắn, Tiểu Ngân đã thu nhỏ lại, Tiểu Hồng, Bạch Hổ vương, Kim Loan Phượng, Hùng vương, tất cả đam ôm một đầu Cửu đầu xà hoàng nhìn lén.

Rút lui, rút lui, nhanh nhanh.

Vừa thấy Vân Thí Thiên và Lạc Vũ phát hiện ra bọn họ, Tiểu Ngân nhất thời giật mình, hỗn loạn, nhảy dựng lên bỏ chạy.

Nháy mắt, mấy đại thú vương nhanh như tia chớp chạy trốn đi.

“Tiểu Hồng, Tiểu Ngân, ta lột da các ngươi…”

Xuân phong bay cuộn, cảnh xuân xinh đep vô cùng.