Đặc Công Hoàng Phi

Chương 64: Ngọc Thạch Câu Phần




Đế Phạm Thiên đưa cho ngươi, lời nói lạnh như băng đá vậy.

Lạnh đến nỗi làm cho Lạc Vũ cảm thấy trong nháy mắt trái tim nàng cũng muốn đông cứng lại.

Bình tĩnh đứng lại, Lạc Vũ ngửa đầu nhìn vẻ mặt túc sát của Vân Thí Thiên, chậm rãi nói: “Không biết.”

Nàng không biết, nàng không nhận ra hắn là Đế Phạm Thiên, nàng chưa từng gặp qua hắn.

Mặc dù, nàng sớm đã đoán ra nam nhân bạch y kia vô cùng có khả năng là Đế Phạm Thiên.

Bởi vì người nọ nói, hắn đến từ Phạm Thiên Các, lại có thể không chút nào cố kỵ đưa ra hai vật này, cho thấy hắn có địa vị rất cao, ngoại trừ Đế Phạm Thiên ra, nàng thật sự không nghĩ ra được người thứ hai nào.

Nhưng là, hắn cũng không chính thức giới thiệu.

Cho nên nàng cũng không biết, cho dù có đoán được đi chăng nữa, cũng không biết người nọ là hắn.

Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói, mắt thật sâu trầm xuống, trên mặt hiện lên một tia giận tái đi, đứng thẳng người lên, trong mắt đầy ngập lửa giận và chán ghét nhìn bản đồ trong tay.

Liếc mắt một cái đảo qua, Vân Thí Thiên sửng sốt.

Ngay sau đó hai tay vươn lên, chậm rãi mở ra bản đồ ghi lại nơi giam giữ cha mẹ Lạc Vũ.

Phạm Thiên Các, Phong Hỏa Nhai.

Trên bản đồ chỉ rõ nơi thiết trí các cơ quan, ám đạo hoàn toàn giống với những gì mà bọn họ dò xét được, không có một chỗ nào khác biệt.

Phần bản đồ này lại càng mô tả chi tiết hơn so với phần bản đồ bọn họ điều tra được, đây rõ ràng không phải là bản đồ dùng để gạt người.

Nhưng càng mấu chốt chính là.

Theo như tin tức tình báo mà Yến Trần đã dò xét được, cha mẹ Lạc Vũ quả thật bị giam giữ ở nơi này.

Vân Thí Thiên nắm trong tay hai phần bản đồ, nhìn vào bản đồ kinh đô Ẩn Tộc đang giữ thiên hỏa điểu, sau đó lại liếc mắt nhìn bản đồ Phạm Thiên Các nơi giam giữ cha mẹ Lạc Vũ.

Năm ngón tay gắt gao nắm chặt, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lạc Vũ.

Ánh sáng trong mắt xao động, cơ hồ làm cho đôi mắt đen tuyền như sao trời của Vân Thí Thiên, càng thêm sáng rực đến dọa người.

Nàng… Nàng gác lại việc cứu cha mẹ.

Nàng… Lựa chọn đến đây vì hắn đoạt dược.

Chưa từng có giây phút nào, trong lòng Vân Thí Thiên lại ba động sóng to gió lớn như lúc này.

Chưa từng có một khắc, cảm giác được đời này cho dù hắn phải chết đi, cũng không uổng phí đời này trên nhân thế.

Tia sáng sâu thẳm đen nhanh lóe sáng trong mắt Vân Thí Thiên, thiên địa trong lúc này chỉ còn lại có một người là Lạc Vũ, tất cả những trận thế, cơ quan chung quanh đã không còn gì đáng e ngại nữa rồi.

Nhẹ nhàng nhìn chăm chú, thật lâu mới lấy lại tinh thần.

Một lúc lâu sau, Vân Thí Thiên chậm rãi mở miệng, tiếng nói khàn khàn: “Đứa ngốc.”

Đứa ngốc, tràn ngập ngọt ngào, tràn ngập sủng nịch, tràn ngập vui sướng, tràn ngập hưng phấn, tràn ngập hết thảy không cách nào diễn tả tâm tình.

Cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ này, vang vọng trong bầu trời đêm mùa hạ.

Lạc Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện Vân Thí Thiên, đôi mắt đột nhiên nóng lên, hốc mắt có chút đỏ.

Nàng ngàn dặm xa xôi ngày đêm kiêm trình chạy tới.

Nàng gác lại cơ hội đi cứu cha mẹ, lựa chọn ưu tiên đến đây giúp hắn đoạt dược.

Này đó khổ, này đó giấu ở trong lòng chua xót, thật sự không cần cho ngoại nhân biết.

Nhưng là, đến cùng đổi lại được Vân Thí Thiên nổi giận đùng đùng vọt tới.

Như vậy ủy khuất, Vân Thí Thiên nghiêm mặt với nàng cũng tốt, la hét với nàng cũng tốt, nàng cũng có thể mặt không đổi sắc tiếp nhận.

Nhưng là, sau khi giận tái đi, hắn lại nói lên một tiếng “đứa ngốc” bao hàm khôn cùng tình ý bên trong.

Nghẹn ngào, ủy khuất trong lòng Lạc Vũ đều bạo phát ra ngoài.

“Ngươi rống ta.” Đôi mắt hồng hồng, Lạc Vũ tận lực đem những chua xót trong mắt đè ép xuống.

Vân Thí Thiên thấy vậy, thân hình chợt lóe một cái, đứng nghiêm trước mặt Lạc Vũ.

Bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Lạc Vũ, hành động cẩn cẩn dực dực như vậy thật giống như đang cầm một pé búp bê trong suốt dễ vỡ.

Cúi người, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn nàng.

Đôi môi lạnh băng hôn lên trán Lạc Vũ, hôn qua lông mi, đôi mắt, chậm rãi di dời trên gương mặt nàng, cuối cùng rơi xuống đôi môi đã bị Lạc Vũ cắn đến trắng bệch.

Nụ hôn êm ái, tựa như lông vũ phất qua.

Yêu quý như vậy, trân trọng yêu thương như vậy, hỗn loạn biểu lộ ra thâm tình chưa từng có.

Chưa từng có khẽ hôn, không bá đạo, không kiêu ngạo, không lãnh khốc.

Nhưng lại kích được làm cho toàn thân Lạc Vũ cũng run rẩy.

“Xin lỗi.” Cúi đầu chính là lời nói vang lên trong lúc hai môi đang tướng thiếp, Lạc Vũ nghe vậy đôi tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Vân Thí Thiên.

Đây là một cái ôn nhu Vân Thí Thiên.

Đây là cái kia bọn họ mới gặp gỡ là lúc, hắn thần chí không rõ ôn nhu Vân Thí Thiên.

Cái kia đã bị lãnh khốc túc sát che mất hoàn toàn linh hồn, mất đi hồn nhiên Vân Thí Thiên.

Đây là… Đây là…

Lạc Vũ hôn trả Vân Thí Thiên, nàng nói không nên lời loại cảm giác này.

Nhưng là, nàng rõ ràng cảm giác được.

Giờ khắc này Vân Thí Thiên tại trước mặt nàng lột đi mặt nạ bên ngoài, đem nàng dung nhạp vào đáy lòng hắn.

Mang nàng vào sâu tận nơi ôn nhu trong đáy lòng.

Đêm tối nồng hậu, lửa bay rơi trên bầu trời, bốn phía đằng đằng sát khí.

Mà lúc này ở tại nơi trung ương của sát khí, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ không coi ai ra gì, phảng phất trên đời này chỉ còn lại có hai người bọn họ, chỉ có bọn họ lẫn nhau.

Gió bay qua, tình ý kéo dài.

Bên cạnh, Tiểu Ngân một thân lông mao bị uốn lên, thấy vậy ngửa mặt lên trời biểu môi một cái.

Lúc này là lúc nào rồi mà còn khanh khanh ta ta.

Thật sự là không có ý thức nguy cơ, ta khinh a.

Tiểu Ngân xoay người ngồi xổm trên vai Lạc Vũ, lấy cái mông quay về phía hai người đang hôn nhau, ta dùng cái mông khinh bỉ các ngươi.

“Vọng Thiên quân vương, cư nhiên là ngươi.” Ngay trong lúc người ta tình ý kéo dài, một thanh âm khiếp sợ từ trong bóng đêm cắt qua không khí từ phía chân trời bay đến, đánh vỡ rồi một cảnh thuần mỹ trong nháy mắt.

Địa ngục hỏa liên trong trận đột nhiên bùng lên ánh sáng màu tím.

Chỉ là một kích hời hợt như vậy, đã phá vỡ hết thế công từ địa ngục hỏa liên, những tia sáng màu tím bay múa như vậy, bọn họ rất quen thuộc.

Trừ ra Vọng Thiên Nhai Vân Thí Thiên, ở Phật Tiên Nhất Thủy này còn có ai nữa cơ chứ.

Trong đám người, tộc trưởng Ẩn Tộc giơ ngón giữa chỉ, sắc mặt đã thay đổi.

Cư nhiên là Vân Thí Thiên tự mình tới, tự hắn đến đây đoạt đi bảo vật của bọn họ?

Nhẹ cắn đôi môi Lạc Vũ một cái, Vân Thí Thiên chậm rãi ngẩng đầu, đôi tay gắt gao ôm Lạc Vũ vào lòng, ôn nhu trên mặt rất nhanh tan biến.

Thay thế vào đó là vẻ mặt lãnh khốc như trước, khí thế túc sát.

Ngẩng đầu, chống lại phương hướng truyền đến thanh âm tộc trưởng Ẩn Tộc, Vân Thí Thiên lãnh khốc nói: “Thiên hỏa điểu, ta muốn định rồi.”

Bá đạo khôn cùng, ngữ khí trịch thượng.

Trong nháy mắt, hắc khí bao phủ tất cả vương cung Ẩn Tộc, khắp nơi cũng tràn ngập thanh âm lãnh ngạo của Vân Thí Thiên.

Mọi người trong Ẩn Tộc mặc kệ là đang bận rộn hay đang đề phòng, đều bị tiếng nói này của Vân Thí Thiên làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đồng thời lửa giận hừng hực bốc lên.

“Vọng Thiên quân vương, khẩu khí này của ngươi có phải hay không quá lớn? Ngươi nói muốn là được sao, ngươi đem Ẩn Tộc của bọn ta vứt đi đâu rồi?” Trong nháy mắt, gương mặt tộc trưởng Ẩn Tộc trở nên vặn vẹo.

Vài đại trưởng lão từ các phương hướng khác đến đây, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.

“Quăng chỗ nào? Có năng lực thì đến đoạt lại.”

Thanh âm Vân Thí Thiên sắc bén lạnh như băng, lạnh lùng tuyệt đỉnh hàm chứa thái độ ngạo thị thiên hạ.

“Ngươi…”

Tộc trưởng Ẩn Tộc vừa nghe, cơ hồ tức giận muốn phun máu.

“Ngươi đây là mạnh mẽ cướp đoạt.” Thanh âm nổi giận nổ vang trong trời đêm, tộc trưởng Ẩn Tộc đã tức giận đến đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy thì sao nào” Mi mắt Vân Thí Thiên nhướng lên.

Vậy thì sao nào… Vậy thì sao nào…

Bầu trời đêm lãng đãng, khẩu khí cuồng ngạo của Vân Thí Thiên quả thật là độc nhất vô nhị trong khắp thiên hạ.

Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên ôm vào trong ngực, nghẹn họng.

Nàng tưởng rằng nàng mạnh mẽ cướp đoạt của người ta đã rất không tệ rồi, không ngờ Vân Thí Thiên so với nàng càng thêm điên cuồng cùng kiêu ngạo.

Ở địa bàn của người ta, còn có thể cuồng ngạo không hề kềm chế, có thể nói trong khắp thiên hạ trừ hắn ra không có người thứ hai như thế.

Gió đêm bất chợt bay cao, nơi đây một mảnh sát khí bay lên.

“Được, được lắm.” Tộc trưởng Ẩn Tộc nghe vậy sắc mặt từ hồng chuyển sang đen: “Vân Thí Thiên, đừng cho rằng Ẩn Tộc bọn ta sợ ngươi, ở Phật Tiên Nhất Thủy này, Ẩn Tộc ta cũng không phải dễ bị khi nhục, hả…”

Lời nói tàn nhẫn chỉ mới được một nửa, tiếng kêu đau đớn của tộc trưởng Ẩn Tộc đột nhiên xuyên thấu qua bóng đêm truyền đến.

Ngay sau đó, lập tức đã không còn tiếng động.

“Sao vậy?” Lạc Vũ khẽ nhếch mi, có chuyện gì xảy ra rồi.

“Ta sẽ không đánh khi không nắm chắc.” Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ, trong mắt chợt lóe lên băng lãnh.

Lạc Vũ nghe vậy, nhãn châu chuyển động, ý tứ trong lời này là…

Mà ngay lúc Lạc Vũ đang suy tư, phương hướng tộc trưởng Ẩn Tộc đột nhiên phát sinh đại biến.

Vị tộc trưởng trên ngôi vị chủ soái kia chỉ nói đến một nửa lời tàn nhẫn, đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng tím ngang trời bay đến, thật giống như nó từ dưới đất bất ngờ chui lên vậy.

Lấy tốc độ quỷ thần khó dò, mạnh mẽ chống lại tộc trưởng Ẩn Tộc.

Tím tôn vương giả, có tím tôn vương giả lẻn vào.

Ẩn Tộc tộc trưởng nhất thời kinh hãi, bất quá biến chiêu cũng nhanh, lập tức đấu khí màu tím quanh thân chợt lóe, song chưởng đón đỡ chiêu công kích.

Tím tôn vương giả đấu với tím tôn vương giả, trong giây lát ánh sáng tím đại thịnh, bịch một tiếng va chạm vang lên.

Ẩn Tộc tộc trưởng mất đi lợi thế, vội vàng ứng chiến, bị đấu khí màu tím kia đánh vào trong ngực, thân hình lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Nhưng là, ngay lúc hắn lui về phía sau.

Đầy trời hắc khí, 3 thân ảnh từ trên trời giáng xuống, thẳng bức trước mắt.

Chỉ thấy trong đó một nữ tử mặc một thân đỏ sậm, đứng vững nơi tộc trưởng Ẩn Tộc vừa mới đứng, lập tức dưới chân nhún nhẹ một cái.

Cột đá bên cạnh nhanh chóng bay lên.

Dưới chân cùng đầu ngón tay cùng vận dụng, hắc khí bao phủ trên vương cung Ẩn Tộc, bắt đầu nhanh chóng tan rã.

“Vân Khung.” Ẩn Tộc tộc trưởng liếc mắt một cái, trong nháy mắt sắc mặt hết đen đến tím.

Lúc này rống to lên: “Nhanh, mau ngăn cản nàng.” Đồng thời mãnh mẽ nhảy tới.

Vân Khung, trưởng tỷ của Vân Thí Thiên, một thân đấu khí đã bị phế đi, không còn lại bất cứ gì.

Nhưng nhiều năm qua lại có thứ khác bổ trợ, nghiên cứu trận pháp tương đương có thành tích kiệt xuất.

Lúc Vọng Thiên Nhai đối đầu Phạm Thiên Các đã từng nói qua, đến này chưa từng có trận thế mà Vân Khung không phá được.

Mà lúc này, Vân Khung đã đến đứng ngay vị trí chủ soái chỉ huy của hắn, nơi này chính là mấu chốt của tất cả cơ quan xung quanh, hắn làm sao có thể không hoảng hốt được cơ chứ.

Lần này, không chỉ có Vân Thí Thiên tự mình tới, Vân Khung cư nhiên cũng tới.

Trong lòng mặc dù kinh sợ, Ẩn Tộc tộc trưởng rốt cuộc vẫn là nhân vật mưu lược đứng đầu trong tộc, hắn ứng biến cũng nhanh, lập tức đi tới nơi Vân Khung đang đứng.

Mà ngay lúc hắn đi qua trong nháy mắt, ánh sáng tím như tia lửa điện lại toát ra trong nháy mắt, tấn công về phía hắn.

Namnhân cùng đáp xuống với Vân Khung xoay người ra tay.

“Phong Vô Tâm.” Sắc mặt Ẩn Tộc tộc trưởng đại trầm, đáng chết, Phong Vô Tâm cư nhiên cũng tới.

Phong Vô Tâm là cao thủ đứng thứ 2 tại Vọng Thiên Nhai, chỉ thấp hơn Vân Thí Thiên.

Bình thường không ra tay, một khi hắn ra tay, tuyệt đối không chết không bỏ qua.

Mụ nội nó, hôm nay là ngày gì mà tất cả cao thủ Vọng Thiên Nhai đều tới đây.

Bọn họ là quyết tâm muốn cướp lấy thiên hỏa điểu của bọn hắn rồi.

“Tộc trưởng, đã lâu không gặp, hôm nay ta cùng ngươi chơi đùa.” Mười ngón tay trước người Phong Vô Tâm vẽ ra trùng trùng điệp điệp đấu khí màu tím.

Giống như những tơ nhện chằng chịt, nhìn như mỏng manh nhẹ nhàng thổi về hướng Ẩn Tộc tộc trưởng, mặt mang mỉm cười.

“Giết, giết hắn cho ta.” Sắc mặt Ẩn Tộc tộc trưởng xanh mét.

Vừa ngưng kết một thanh liệt hỏa hắc kiếm đón nhận công kích từ Phong Vô Tâm, vừa điên cuồng hét lên.

Nhìn qua giống như Phong Vô Tâm đang cùng tộc trưởng Ẩn Tộc giao thủ, kì thực lần này bất quá chỉ là một cái thau đổi trong chớp mắt.

Chung quanh bọn thị vệ vốn đang bố trí thiên la địa võng.

Giật mình chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền tỉnh ngộ.

Lập tức la hét đánh về phía Vân Khung.

Yến Phi vẫn kề sát bên người bảo vệ Vân Khung thấy vậy, trường thương đấu khí màu tím lam trong tay lưu loát phi vũ quanh người Vân Khung, không ai có thể đến gần.

Ngắn ngủi trong lúc đó, bọn thị vệ Ẩn Tộc chung quanh không thể tiếp cận.

Lập tức, tầng tầng lớp lớp tiếng huýt gió vang dội khắp thiên không.

Tất cả bọn người Ẩn Tộc từ bốn phía chạy lại đây, ý muốn ngăn chặn Lạc Vũ thoát thân, đám người nghe thấy Vân Thí Thiên đến đây, các cao thủ Ẩn Tộc cùng nhau liên thủ chống lại Vân Thí Thiên.

Thân hình đám người ngừng lại, đi vòng vèo quay về, điên cuồng chạy về hướng Ẩn Tộc tộc trưởng bên này.

“Nhanh.” Phong Vô Tâm truyền âm nhập mật trong đầu Vân Khung.

“Biết.” Vân Khung nhanh mắt, tay nhanh, mà chân cũng nhanh, cơ hồ đứng tại vị trí trung ương, bận rộn tay chân thành một đoàn.

Thời gian không đợi người, cho dù bọn họ là cao thủ, nhưng cũng chỉ là một, hai người.

Chỗ này lại là bản doanh của Ẩn Tộc.

Kiến nhiều cắn chết voi, đạo lý này bọn họ làm sao không biết cho được.

Gió đêm mát mẻ trong bóng đêm ngày mùa thu, mang nhè nhẹ lạnh lùng.

“Được rồi.” Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Vân Khung đột nhiên thốt lên một tiếng, hai tay bắt chéo, hướng về phía hoa văn màu đen trên cột đá trước mặt đè xuống.

Ẩn Tộc tộc trưởng vừa thấy, nhất thời sắc mặt đại biến, bỏ qua Phong Vô Tâm công kích, hắn giống như không muốn sống đánh về phía Vân Khung.

Nàng sửa đổi phương thức phát động trận thế của hắn.

Nếu để cho nàng ấn xuống, hắc khí sẽ tan ra, cả vương cung Ẩn Tộc cũng sẽ bại lộ.

Nếu tình huống này xảy ra, như vậy muốn ngăn trở tím tôn vương giả Vân Thí Thiên, người có tốc độ hoàn toàn siêu việt bọn họ, tuyệt đối không có khả năng.

Trong tiếng kêu khiếp sợ cùng phẫn nộ của Ẩn Tộc tộc trưởng, hai tay Vân Khung mạnh đè xuống.

Lập tức, hắc khí bao quanh phía trên vương cung Ẩn Tộc bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt, từng chút từng chút một biến mất.

Đồng thời, tất cả tràng cảnh trên mặt đất, bắt đầu khôi phục lại nguyên lai diện mạo.

Lập tức, khắp nơi trong vương cung truyền đến một mảnh kinh hô cùng tiếng thét chói tai.

Trận thế đột nhiên chuyển đổi.

Làm cho một số người vừa vặn gần hai người, lập tức bị trận pháp này đè ép thành nát bấy.

“Vân Thí Thiên…” Đôi mắt Ẩn Tộc tộc trưởng đỏ lên muốn nứt ra.

Phong Vô Tâm thấy có cơ hội liền công kích, một tia đấu khí như tơ nhện mỏng cắt qua không khí.

Trong nháy mắt máu tươi bắn ra từ trên người Ẩn Tộc tộc trưởng, cánh tay phải bị Phong Vô Tâm mạnh mẽ tháo xuống.

“Vương bát đản…” (*~ tên chết tiệt)

“Nhanh…”

Chỉ trong nháy mắt, vài đại trưởng lão Ẩn Tộc đã lao đi xa, ánh sáng tím chớp động cắt qua đêm tối, cấp bách xông thẳng tới hướng này mà đến.

Thanh âm phẫn nộ cơ hồ phá tan trời cao.

Điệu hổ ly sơn, bọn họ bị Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ dẫn đắt rời xa, lại không ngờ rằng người động thủ cuối cùng là đám người Phong Vô Tâm.

Trận thế của bọn họ, thiên hỏa điểu của bọn họ đã mất thiên tân vạn khổ mới lấy được, tất cả của bọn họ…

Tiếng thét giận dữ, sát khí dữ tợn mà đến.

Mà ngay lúc đám người Ẩn Tộc bay vùn vụt về hướng này, nơi Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đang đứng mây đen tán ra, bầu trời đã trong sáng trở lại.

Hắc khí bao phủ trên đỉnh đầu bắt đầu tan rã, trở nên ít đi, chậm rãi lộ ra một chút ánh sáng từ ánh trăng tròn và sao trên trời.

Chung quanh vốn là hoàn cảnh trống rỗng, bắt đầu có biến hóa.

Đình đài lầu các bắt đầu xuất hiện, đường đi quanh co chậm rãi hiện ra.

Lạc Vũ thấy vậy khóe mắt có chút giương lên, đây là đường cũ khi nàng đến, nàng không đi nhầm đường.

“Trận thế đã được giải trừ rồi.” Lạc Vũ nắm tay Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên gật đầu, tay áo bào vung lên, ánh sáng màu tím di chuyển quanh thân.

Hắn đã nói qua, hắn chưa bao giờ đánh trận chiến mà không nắm chắc phần thắng.

“Đi.” Vân Thí Thiên cầm tay Lạc Vũ, áo bào phất lên trong không khí.

Lạc Vũ nhún nhẹ mũi chân, thân nhẹ như chim yến, cùng Vân Thí Thiên sóng vai phi thân về khoảng không trên đỉnh đầu sau khi trận thế đã được giải trừ.

Song, lúc này, ngay tại chỗ của Phong Vô Tâm.

Ẩn Tộc tộc trưởng phun ra máu tươi, không nhìn về phía Phong Vô Tâm đang đả thương hắn, quay đầu nhìn về phương hướng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

Chỉ thấy ánh sáng tím trong suốt, bay thẳng lên trời cao.

Trong mắt đỏ tươi cơ hồ có thể phun ra máu tươi.

Không thể cho Vân Thí Thiên thoát đi.

Không thể để cho bọn họ đoạt đi dược thảo mà bọn họ đã phải hao phí tất cả tâm lực nhân lực, cứ như vậy mà mất tất cả, không thể để bọn họ cứ như vậy tiêu sái chạy đi, không thể được.

Khẩu khí này bọn họ nuốt không nổi.

Hôm nay Vân Thí Thiên kiêu ngoại như thế, chạy đi hoàn hảo vô khuyết, sau này Ẩn Tộc của bọn họ làm sao có thể sinh tồn tại Phật Tiên Nhất Thủy được.

Thể diện của bọn họ, trong tử…

Vẻ mặt Ẩn Tộc tộc trưởng cuồng nộ, không đợi vài đại trưởng lão cùng những cao thủ từ chung quanh chạy tới, đột nhiên giận dữ điên cuồng thét dài lên một tiếng, ngậm đầy lửa giận muốn ngọc thạch câu phần. (*cả 2 cùng chết)

Ngay sau đó quay đầu lại, mạnh mẽ huy quyền đánh vào ngực mình.

Nhất thời, máu tươi điên cuồng phun ra, hướng về phía trung tâm trận thế nơi Vân Khung đang đứng phun vào.

Máu tươi, lập tức tràn ngập dưới chân Vân Khung.

Trong nháy mắt, hoa văn ẩn tàng không thấy được dần dần hiện ra, đỏ tươi đến quỷ dị.

“Tâm đầu huyết, không tốt, mau ngăn cản hắn.” Vân Khung vừa vặn quay đầu nhìn thấy, khí tức vẫn trầm ổn đột nhiên biến đổi, chân mày dựng thẳng.

Lấy máu trong người mở ra trận thế, như vậy nhất định là chiêu tuyệt sát trong tuyệt sát.

Cùng khắc Phong Vô Tâm cũng thấy được không ổn, lập tức nghiêng thân, ánh sáng tím như tơ nhện chặn ngang chém tới Ẩn Tộc tộc trưởng.

Gió di chuyển, mây di chuyển, tứ phương đều di chuyển.

Xa xa Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ phá đỉnh hắc khí phía trên mà đi.

Từ khi nghe thấy tiếng thét the thé của Ẩn Tộc tộc trưởng, người của Ẩn Tộc từ bốn phương tám hướng lúc nãy điên cuồng xông tới.

Đều quay đầu lại chạy tứ tán trốn thoát.

Trong nháy mắt, thật giống như có quỷ đang truy đuổi phía sau lưng bọn họ vậy, hận không thể được cha mẹ sinh thêm cho bọn hắn một đôi cánh.

Mà bên phương này, mắt thấy công kích của Phong Vô Tâm bay đến, Ẩn Tộc tộc trưởng không thèm để ý, chỉ chú ý phóng tới dưới chân Vân Khung.

Hết thảy, ngay trong nháy mắt.

Mắt thấy Ẩn Tộc tộc trưởng sẽ bị Phong Vô Tâm chém eo, trong không khí đột nhiên dâng lên một trận ba động.

Một đạo lực lượng vô hình vặn vẹo đột nhiên đón nhận công kích từ Phong Vô Tâm, đồng thời mạnh mẽ đẩy ra Ẩn Tộc tộc trưởng.

Ẩn Tộc tộc trưởng lảo đảo một cái, ngã sấp xuống dưới chân Vân Khung.

Trong nháy mắt Phong Vô Tâm nhíu mày lại, cư nhiên có thể đón đỡ được công kích của hắn, này…

Mà Ẩn Tộc tộc trưởng té trên mặt đất cũng không để ý gì nhiều, dùng máu trong ngực dính lên ngón tay, vẽ xuống tại vị trí trung ương.

Một đạo phù chú màu máu đỏ tươi, lập tức hiện ra dưới chân Vân Khung.

“Ta muốn xem Vân Thí Thiên ngươi có bao nhiêu đại bản dự, dám khi nhục Ẩn Tộc ta như thế.” Hàm răng Ẩn Tộc tộc trưởng rỉ máu, miệng cười dữ tợn xấu xí, trong đêm đen giống như dạ xoa dữ tợn.

“Không tốt, mau đi.” Vân Khung, Phong Vô Tâm, Yến Phi, rống to lên tiếng.

Phong Vô Tâm ôm lấy Vân Khung, không để ý tới chuyện phải giết Ẩn Tộc tộc trưởng nữa, chạy về hướng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, cùng Yến Phi cấp bách bay tới.

“Ầm.” Mà ngay lúc ba người bọn họ di chuyển thân mình trong nháy mắt, mặt đất đột nhiên rung rung nặng nề trầm vang lên.

Thật giống như thanh âm phát ra từ một đầu dã thú bị nhốt, đang trong giấc ngủ say đột nhiên tỉnh lại.

Cùng khắc, màn hắc khí bao phủ trên đỉnh đầu vốn đã được Vân Khung phá giải, đột nhiên đại thịnh, trong giây lát hắc khí đã lượn lờ, hình thành trên đỉnh đầu.

Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đang cấp bách xông lên, nhất thời bị hắc khí quấn quanh làm cho thân hình lảo đảo một cái, từ giữa không trung rơi thẳng xuống.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Lạc Vũ nhíu chặt chân mày.

Lực lượng hắc khí bao phủ càng thêm nhiều, nếu vừa rồi là ở cấp độ 1, thì bây giờ đã là cấp độ 10, đây là chuyện gì xảy ra?

Sao đột nhiên hắc khí lại tăng nhiều như vậy.

“Khụ khụ…” Ngay lúc Lạc Vũ đang kinh ngạc, bên cạnh, Vân Thí Thiên đột nhiên lảo đảo thân mình, trong tay vẫn nắm 2 quyển bản đồ rơi phịch xuống, sau đó mãnh liệt ho khan lên.

Lạc Vũ vươn tay ra đỡ, sắc mặt hơi nhíu: “Kêu ngươi đừng động thủ… Chuyện gì xảy ra?”

Dìu đỡ, vịn lại cổ tay Vân Thí Thiên, nàng xem mạch cho hắn, phát hiện trong nháy mắt kinh mạch đã nhảy lên cực loạn, cực yếu ớt.

Lúc này sắc mặt Lạc Vũ đã biến đổi, sao lại như thế này?

Cho dù Vân Thí Thiên vừa mới động thủ, cũng không đến nỗi không áp chế được thương tích, tại sao lại xuất hiện phản phệ.

Này… Lạc Vũ dìu đỡ thân thể Vân Thí Thiên.

“Chuyện gì đã xảy ra? Thân thể của ngươi…”

Lo lắng còn chưa hỏi xong, từ xa xa đám người Phong Vô Tâm cùng Yến Phi điên cuồng xông tới, “bịch” một tiếng từ giữa không trung nện xuống trước mặt Lạc Vũ.

Đúng vậy, không phải đáp xuống, mà thật sự là bị nện xuống.

Thật giống như trên mặt đất có lực hấp dẫn gì đó, đem bọn họ túm xuống.

Sao lại thế này, đây là tình huống gì vậy?

Lạc Vũ gắt gao nhíu mày lại.

“Lực lượng làm tan rã đấu khí.” Ngay lúc Lạc Vũ đang cau mày, Vân Thí Thiên miễn cưỡng ngừng ho khan cùng mạch bác hỗn loạn, chậm rãi lên tiếng.

Lực lượng làm tan rã đấu khí? Lạc Vũ cả kinh, mạnh mẽ nhớ lại ngày đó nàng cùng Vân Thí Thiên tại sơn động của quốc quân khai quốc Phi Vũ, đã gặp phải lực lượng này, cũng là một loại làm tan rã đấu khí.

“So với lần trước như thế nào?” Lạc Vũ nắm chặt tay Vân Thí Thiên.

“Huỳnh trùng dữ nhật nguyệt.” Sắc mặt Vân Thí Thiên trầm túc, thanh âm lạnh đến không thể lạnh hơn. (*con đom đóm so với ánh trăng)

Ánh sáng của đom đóm so với ánh trăng, sự đối lập này…Uy lực của Ẩn Tộc cư nhiên lại lớn như vậy?

“Quân vương.”

Ngay lúc tiếng nói Vân Thí Thiên vừa hạ xuống trong nháy mắt, cách đó không xa Phong Vô Tâm cùng Yến Phi đứng lên, sắc mặt nghiêm túc chạy nhanh về phía bên này.

Mặc dù là chạy nhanh, nhưng tốc độ như vậy so với thực lực của bản thân bọn họ, quả thật là chậm đến không thể chậm hơn.

“Hoàng đệ, thân thể của ngươi?” Đấu khí của Vân Khung bị phế toàn bộ, lúc này ngược lại không bị khống chế, chạy tới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Vân Thí Thiên, nhất thời lo lắng lên tiếng hỏi.

Vân Thí Thiên giơ tay, ngăn lại Vân Khung hỏi hắn.

Vân Khung thấy vậy thật sâu cau mày, ánh mắt đảo qua hai quyển bản đồ bên chân Vân Thí Thiên, cúi người nhặt lên nhìn.

Cho dù trong tình huống này, đôi mắt Vân Khung cũng đã thay đổi.

“Lạc Vũ, ngươi…” Vân Khung nắm chặt bản đồ trong tay: “Đệ muội, lúc này đây trở về, hoàng tỷ tự mình bố trí đính hôn đại điển cho ngươi.

Ta muốn mọi người khắp Vong Xuyên đại lục này đều biết Quân Lạc Vũ ngươi là người của Vọng Thiên Nhai, là thê tử của hoàng đệ ta, là nữ chủ nhân của Vọng Thiên Nhai ta.”

Thanh âm leng keng, không có bất cứ gì làm ra vẻ, chỉ có chân thành không thể chân thành hơn.

Kế tiếp sau đó Phong Vô Tâm cùng Yến Phi cũng xem rõ bản đồ trong tay Vân Khung, liếc nhau, hai người cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt của bọn họ nhìn Lạc Vũ đã không giống như trước rồi.

Tâm ý này, đã không còn lời nào có thể nói rõ rồi.

“Ta còn lại có ba phần đấu khí.” Phong Vô Tâm nghiêm túc mở miệng.

“Ta còn lại hai phần.” Yến Phi trầm mi.

Trận thế này lấy máu từ người Ẩn Tộc tộc trưởng để mở ra, mục đích làm suy yếu lực lượng đấu khí, trong kết giới của nó, sức mạnh của bọn họ không thể phát huy đến bốn phần.

“Hoàng đệ ngươi…” Vân Khung nhìn Vân Thí Thiên.

Nhưng thấy trên mặt Vân Thí Thiên tái nhợt, một tia huyết sắc cũng không có, khí tức băng hàn quanh người hắn chậm rãi thẩm thấu ra, lạnh đến kinh người.

Trong trận pháp làm suy yếu đấu khí này, nếu Vân Thí Thiên lại động thủ để chống lại trận pháp này, thương thế sẽ mạnh mẽ tăng lên.

“Thật không tốt.” Vân Thí Thiên không có trả lời, Lạc Vũ lại trầm giọng nói, kinh mạch của Vân Thí Thiên loạn xạ cả lên, thương thế như vậy…

Phong Vô Tâm, Yến Phi, nhìn Vân Thí Thiên chưa từng mở miệng trả lời, lo lắng trên mặt cơ hồ không thể nào biểu đạt được.

“Đi, nơi đây không thể ở lâu.” Lạc Vũ vuốt kinh mạch Vân Thí Thiên, mày gắt gao nhăn lại.

“Ngao…” Mà ngay lúc Lạc Vũ vừa nói xong, xa xa ở chỗ sâu trong lòng đất, truyền ra một tiếng hí rống kinh thiên động địa.

Thanh âm đó thẳng phá thiên khung, cơ hồ làm cho trái tim người ta run rẩy.

Phía xa xa loáng thoáng truyền đến ánh sáng lạnh lẽo màu bích lam bốc lên từ dưới mặt đất, làm tan rã hắc khí, lượn lờ bay lên, khí thế đè ép kinh người.

“Đây là loại ma thú gì vậy?” Phong Vô Tâm biến sắc.

Mặc dù còn chưa xuất hiện đã thể hiện khí thế cường hãn đến bậc này, như vậy có thể thấy được, ma thú này…

“Ầm.” Tiếng nói Phong Vô Tâm vừa mới rơi xuống, trong nháy mắt bọn họ đều cảm giác được mặt đất dưới chân có chút rung động, xa xa truyền đến tiếng rống to cùng thanh âm phòng ốc sụp đổ, liếp tiếp truyền đến.

Có cái gì đó đang từ dưới đất chui lên.

Đôi mắt Vân Thí Thiên lạnh như băng, cánh tay ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ cơ hồ muốn ôm gãy thắt lưng của nàng, nhìn về phương hướng đằng kia đang ẩn chứa gió lốc bay thẳng đến thiên khung.

“Ngao ô…” Hòa lẫn với thanh âm sụp đổ, trong giây lát ánh sáng bích lam đại thịnh, một ma thú chui lên từ trong lòng đất vương cung Ẩn Tộc.

Tiếng rống bén nhọn vang lên, bị giam giữ đã lâu lắm, hôm nay mới có thể thăng thiên làm sao không rống giận cho được, mãn nhãn lửa giận kinh thiên địa, di chuyển bát phương.

“13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, trời ạ, 13 cấp… Ma thú…”

Nghe tiếng cuồng nộ rống giận truyền đến, Phong Vô Tâm cùng Vân Khung đồng thời kinh hãi lên tiếng.

13 cấp ma thú, đây là ma thú quý hiếm tại Vong Xuyên đại lục Thôn Vân Tỳ Hưu.

Trời ạ, bây giờ đấu khí của bọn họ đã đại đại suy giảm rồi, đột nhiên lại có con ma thú 13 cấp chui ra, này, sát chiêu của Ẩn Tộc cư nhiên là cái này…

Ông trời của ta ơi…

Ẩn Tộc vì được đến thiên hỏa điểu đã tổn thất 2 người tím tôn vương giả, 7 người lam tôn cao thủ, còn có vô số cấp bậc khác, mà bây giờ bọn họ…

Sắc mặt Phong Vô Tâm, Vân Khung, Yến Phi chưa từng có đại biến như lúc này.

Ánh sáng bích lam phóng lên cao.

Tiếng sụp đổ ầm ầm nương theo thanh âm rống giận của Thôn Vân Tỳ Hưu chấn kinh trên mặt đất.

Đình đài lầu các tinh xảo đều sụp đổ, trong lúc 13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu chui từ dưới đất lên, hết thảy những kiến trúc này giống như một trang giấy mỏng không chịu nổi một kích.

“Ngao…” Tiếng rống giận dữ kinh hãi thiên địa.