Đặc Công Hoàng Phi

Chương 97: Xâm Nhập Địch Doanh




Ánh mặt trời chiếu rọi thương khung, trống trận rền vang.

Một nhóm binh mã Phạm Thiên Các tiến về hướng Lợi Châu thành, liều chết mà đến.

Mái tóc màu bạc của Vân Thí Thiên bay múa trong gió, nắm chặt trong tay mật tín, chỉ vì mật tín này mà tâm tình trở nên hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đôi mi lạnh lùng khẽ nhíu lại, nhìn binh mã Phạm Thiên Các hùng hùng hổ hổ liều chết tiến đến, Vân Thí Thiên mạnh vung tay lên: “Giết.”

Lạnh như băng vô tình, đe dọa chấn khắp thiên hạ.

“Ầm.” Nương theo cái vung tay của Vân Thí Thiên, tiếng trống rền vang như sấm đánh trong thành Lợi Châu, ngay lập tức đã tràn ngập không gian.

“Giếtttt.” Binh mã Vọng Thiên Nhai đồng thanh rống to.

Hai quân giao phong, chiến sự bùng nổ.

Nhưng phía dưới thành trì, binh mã mặc một thân thiết giáp màu đen của Phạm Thiên Các, nhìn từ xa xa giống như những con kiến đen, tràn đầy cả một phương bên ngoài thành Lợi Châu.

Bên ngoài thành Lợi Châu đã hoàn toàn bị bọn họ vây quanh.

Lúc này, như thủy triều bắt đầu khởi động, vọt về hướng Lợi Châu thành.

Binh mã tiên phong cầm khiên che chắn trên đỉnh đầu, lao nhanh ra ngoài.

Trong trận này, binh mã cao thủ giấu mình phía sau tấm khiên, dưới sự bảo vệ chắc chắn này, điên cuồng lao về tường thành Lợi Châu.

Mà phía sau binh mã cầm khiên, xe công thành cao cao rất nhanh được đẩy tới.

Trên xe có cao thủ ngưng tụ quả bóng đấu khí, hiệp trợ viên đạn bằng đá mạnh mẽ lao về phía trước, bắn về phía Lợi Châu thành.

Các màu đấu khí đẹp đẽ lập tức phóng ra bay khắp bầu trời thành Lợi Châu.

Ánh sáng diễm lệ gào thét mà qua, giống như những ngôi sao băng vạn tím ngàn hồng, xẹt từ mặt đất lên thiên không.

Có tấn công, cũng có phòng thủ, binh mã Phạm Thiên Các cứng rắn như sắt thép, không gì phá nổi.

Mà lúc này trên tường thành, binh mã Vọng Thiên Nhai đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón quân địch, ba cao thủ đứng trên tường thành, trong tay nắm chặt dây cung cả trăm cân, mạnh mẽ giơ cao lên, bắn về dưới quân địch.

Hỏa tiễn đỏ hồng nhắm ngay cao thủ ngưng tụ quả bóng đấu khí.

“Vù, vù, vù…” Tiếng xé rách không khí bén nhọn, không ngừng vang lên.

Rậm rạp che kín bầu trời, hỏa tiễn đen ửu ửu giống như châu chấu, ngưng tụ lực lượng không giống tầm thường, phóng về phía đám cao thủ ngưng tụ quả bóng đấu khí.

Trong nháy mắt, thanh âm va chạm “bang bang” nổi lên bốn phía.

Ngọn lửa bay nhanh, đấu khí nổ tung.

Các màu đấu khí va chạm nhau trên bầu trời, khói lửa lan tràn, bao phủ cả một phương bầu trời trên thành lâu.

Sắc bén mà kinh người.

Mây trắng bay cuồn cuộn trên bầu trời, hơi lạnh băng hàn đập vào mặt mà đến, giống như những ngọn đao quất vào người sinh đau.

Dưới ánh mặt trời, một chút tuyết trắng nhè nhẹ phiêu xuống từ trên bầu trời.

Pha lẫn với màu sắc của bông tuyết và ánh mặt trời, ngọn lửa chiến tranh bay tán loạn cả phương này, vừa quỷ dị lại vừa kinh tâm động phách.

Tiếng chém giết rung trời, xa xa tung bay, lộ ra một mảnh giết chóc cả một phương trời.

Phong khói cuồn cuộn, ba mặt biên quan Vọng Thiên Nhai, toàn diện khai chiến.

Không cách nào đột phá, chỉ có thể tử thủ, tử thủ.

“Mặt nam Lợi Châu thành xuất hiện lỗ hổng…”

“Binh mã đột kích mặt đông bị chúng ta đánh lui…”

“Biên quan mặt bắc chết quá nhiều, cần vật tư, xe chở nước, củi,…”

“Biên quan mặt nam xuất hiện tổn hại, cư dân bên trong thành chạy ra ngoài…”

Vào lạnh vào đông, thế tới hung hung, nhưng không chút nào kém so với chiến tranh trên mặt đất, làm cho người ta kinh hãi, run sợ.

Lợi Châu thành và nghị chính cung tại kinh đô Vọng Thiên Nhai.

Vô số tin tức từng đợt từng đợt truyền tới.

Tốt cũng có, xấu cũng có, nửa tốt nửa xấu cũng có, đòi tiền, cần lương thảo, cần nhân lực…

Các loại tin tức được ma thú không trung truyền đến, gấp rút đến nổi lông mao của chúng cơ hồ muốn dựng thẳng lên.

Vô số mệnh lệnh được truyền ra từ Vân Thí Thiên tại thành Lợi Châu và Phong Vô Tâm từ kinh đô, rất nhanh truyền đến các nơi biên quan, chỉ huy khắp cả Vọng Thiên Nhai.

Thế lực trung tâm cả Vọng Thiên Nhai, giống như có người nổ máy động cơ, ngày đêm không ngừng chạy.

Không thể nghỉ ngơi, chỉ có chạy càng ngày càng gấp.

Gió lạnh kinh người, mùa đông năm nay lạnh lẽo hơn bất cứ năm nào.

Mười ngày, mười ngày không ngủ không nghỉ, không ngừng tấn công.

Lợi Châu, lực lượng của Đế Phạm Thiên và tiểu quốc không có một khắc nào dừng tiến công.

Binh sĩ chết, lại thay một nhóm quân đội mới.

Bị mệt mỏi, lại thay một nhóm khác.

Trong khi Lợi Châu chỉ có khoảng vài chục vạn quân lính, địch quân lại có khoảng 150 vạn quân đội.

Bọn họ còn thời gian, còn thực lực, còn nhân lực.

Cho nên bọn họ thay phiên nhau tấn công, cơ hồ đem máu tươi phủ lên cả thành Lợi Châu.

Màu máu đỏ tươi đã sớm đọng lại trên đất.

Màu xanh của đá cũng hoàn toàn thẩm thấu thành màu hồng, mùi máu tươi dày đặc lan tràn, ngay cả ngoài 100 dặm cũng có thể ngửi thấy.

Huyết sắc lan tràn, chết vô số.

Lúc này ngoài thành Lợi Châu, qua 10 ngày không ngừng tấn công, phòng thủ, cơ hồ cả tòa thành đã trở thành một tòa huyết thành. (*tòa thành tràn ngập trong biển máu)

Mà dưới sự công kích không ngừng bởi thế lực khổng lồ, nhờ sự dẫn dắt của Vân Thí Thiên, cả tòa thành Lợi Châu vẫn sừng sững đứng trong phong khói cuồn cuộn.

Đầu tường thành, hết nhóm binh lính này lại thay cho nhóm binh lính khác, những người ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ đất đai, cơ hồ muốn đem cả gió đông lạnh lẽo, đông thành những hạt máu đông màu đỏ.

Thành trì đỏ tươi, một tòa thành trì chìm ngập trong bể máu.

Nhưng vẫn kiên quyết như trước, vẫn cố chấp, vẫn liều chết như thế.

Chỉ cần còn lại một người cuối cùng, cũng tuyệt đối không thể để cho Lợi Châu thành bị phá.

Một khi Lợi Châu thành bị phá, chính là mất đi cái chắn bảo vệ Vọng Thiên Nhai, bởi vì kinh đô chỉ cách nơi này có vài ngày lộ trình.

Giống như trái tim Vọng Thiên Nhai trần trụi lộ ra trong mắt Đế Phạm Thiên, không có gì che chắn.

Bởi vậy, tình hình chiến đấu ở nơi này rất kịch liệt, cơ hồ tập hợp tất cả thế lực Vọng Thiên Nhai.

Mười ngày, không dài cũng không ngắn, nhưng đối với việc trấn thủ Lợi Châu thành của Vân Thí Thiên, lại dài dằng dặc.

Mà đối với Lạc Vũ đang chạy vội về hướng Lợi Châu thành cũng không lâu lắm.

Mười ngày, từ nam đến tây, chạy xuyên suốt qua hơn phân nửa quốc cảnh các tiểu quốc vây quanh Vọng Thiên Nhai.

Lạc Vũ rốt cục tiến nhập thế lực phụ cận bao vây Lợi Châu thành của Đế Phạm Thiên.

Mười ngày chạy vội đi, vết thương bị ong độc cắn cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mười ngày đêm không ngừng chạy vội cơ hồ không nghỉ ngơi, làm cho sắc mặt Lạc Vũ tương đương khó coi.

Đám người Hoàng Vũ, Tiểu Tam Tử xem tại trong mắt, nghẹn ở trong lòng.

Nhưng không một ai khuyên Lạc Vũ nghỉ ngơi một chút, hoặc chờ một chút, hoặc đừng hoảng hốt.

Bởi vì, bọn họ biết khuyên bảo cũng vô ích, chỉ đi theo nàng liều mạng.

Bóng đêm lạnh như băng, phía chân trời không trăng.

Ngọn đèn dầu hoặc sáng hoặc tối chiếu rọi trong hậu doanh thế lực Đế Phạm Thiên, binh lính tuần tra vãng lai không ngừng đi tới đi lui, dò xét xung quanh.

Thái độ nghiêm khắc cùng nghiêm cẩn, làm cho người ta thở dài.

Trăng lạnh ẩn dấu, phía chân trời không ánh sáng.

Bóng cây lòe lòe lắc lư, ngọn đèn dầu chung quanh hoặc sáng hoặc tối.

Đem một phương này chiếu rọi càng thêm quỷ dị.

Đội ngũ giao nhau tuần tra, hoặc sáng hoặc tối tuần tra.

Đem này một phương này bảo vệ chăt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt.

“Không có bất cứ gì dị thường, giao ca.”

“Tốt, giao ca.”

Sau khi một đội binh lính tuần tra đến hơn nửa đêm, cùng giao ca với đội ngũ đến thay bọn họ tuần tra.

Sau hàng loạt thủ tục và trao đổi ám hiệu, hai đội rất nhanh hoàn thành giao ca, đến phiên đội khác đi tuần tra.

Nhóm tuần tra được người khác thay thế, đi về hướng doanh trại phía sau nghỉ ngơi.

Cây cỏ đu đưa, sắc trời lờ mờ làm cho một phương này cơ hồ ẩn dấu cái gì đó trong bóng đêm.

“Vù…” Ngay lúc này trong bóng tối, một sợi ngân hồng ti tuyến đột nhiên xuyên phá đêm đen, chợt lóe mà quan trong tấm màn đen.

Lập tức, đội ngũ mười mấy người vừa mới rời khỏi nhiệm vụ tuần tra, lặng yên không một tiếng động ngã về phía sau.

Bóng đêm chung quanh, lập tức có người nhảy ra, bay nhanh đỡ kịp.

Không có lưu lại một chút xíu vết máu nào, thanh âm lại càng không có.

Đêm, vẫn đen trầm.

Một phương này vẫn duy trì tĩnh lặng .

Một lát sau, đội binh lính mới vừa ngã xuống lại đi ra từ trong bóng đêm, trang phục chỉnh tề, tiếng bước chân nghiêm túc, tiếp tục đi về hướng ban nãy định đi.

Gió qua ngọn cây, đêm lạnh kinh tâm động phách.

Xa xa, bầu trời quỷ dị hiện ra màu đỏ, đó là phương hướng Lợi Châu thành.

Từ hướng đó truyền đến tiếng hét hò cùng va chạm, cho dù cách xa như vậy, tiếng vang vẫn xuôi theo gió bay tới đây.

Đem một phương tĩnh lặng nơi này, càng thêm âm hàn.

Tiếng nói của Phạm Thiên Các có thể có trọng lượng ở Phật Tiên Nhất Thủy này, không chỉ nhờ vào cao thủ nhiều như mây, mà quân lệnh nghiêm cẩn cũng là một nguyên nhân.

Vào đêm, những ai không thuộc đội ngũ tuần tra, không được rời khỏi liều trại một bước.

Nếu không, sẽ xử lý như phản đồ, giết không tha.

Bởi vậy, trong bóng đêm, binh lính mới giao ca cho nhóm khác tiếp nhận nhiệm vụ, không được đi bất cứ nơi nào, chỉ có thể vào doanh trướng dừng chân của chính bọn họ.

Trong doanh trướng nho nhỏ, đơn sơ.

Lúc này, mười mấy binh lính bên trong, đang chiếm cứ cả không gian.

“Chỗ này không giống, sửa lại một chút.”

Dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, Lạc Vũ mang vẻ mặt râu quai nón.

Đang sửa sang lại khuôn mặt các vị “binh sĩ của Đế Phạm Thiên”.

Nàng không biết thuật dịch dung.

Nhưng là, lợi dụng các trang sức sẵn có, lại vẽ lên khuôn mặt, dùng để giả trang một người khác cũng không khó.

Phạm Thiên Các không phải là một thế lực nhỏ bé như Phỉ Lâm quốc.

Hắn đối với thủ hạ hết sức nghiêm cẩn, nếu đột nhiên xuất hiện mấy gương mặt xa lạ trong đội ngũ, lại ở trong tình huống hai quân giao tranh hết sức mẫn cản, chuyện này sẽ không thể thực hiện được.

Hơn nữa, bọn họ phóng hỏa đốt mấy chục vạn con Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, mấy ngày ngay tin tức có lẽ đã sớm rơi vào trong tay Đế Phạm Thiên rồi.

Cho dù không biết là do nàng chủ mưu, chỉ sợ cũng đã sớm đề phòng.

Nàng cũng không ngốc đến nỗi tự mình đưa lên miệng cọp.

Bóng đêm lạnh như băng, Lạc Vũ nhờ vào dụng cụ đã sớm chuẩn bị tốt trong tay, vừa nghĩ lại khuôn mặt của những người vừa rồi, vừa sửa sang lại trang dung của mười mấy người Trung Võ Môn.

“Trước mắt chúng ta không thể hành động.” Hoàng Vũ mở hé ra màn liều trại, nhìn thoáng tình huống xung quanh, nói với Lạc Vũ.

Lạc Vũ gật đầu, không tiếng động dùng khẩu hình nói với mấy người: “Không nên coi thường vọng động, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi cho lại sức, trước đừng hành động, chờ hừng đông ngày mai, dựa theo kế hoạch của chúng ta hành động.” (*mấp máy môi nói chuyện không phát ra tiếng)

Ban đêm đen đặc, vươn năm ngón tay ra cũng không thấy, đây vốn là thời gian tốt nhất để ăn trộm gà trộm chó.

Điểm này, người nào cũng đều biết.

Cũng bởi vậy, dưới tình huống như thế, sắc trời càng như thế, sợ rằng đề phòng càng sâm nghiêm, chặt chẽ, bọn họ cũng không phải đứa ngu.

Như vậy, ngược lại, ta sẽ quang minh chính đại hành động vào ban ngày.

Chung quanh mười mấy người Trung Võ Môn nhất tề gật đầu, không có thốt ra lời.

“Còn không mau ngủ đi, mau thổi tắt đèn.” Ngay sau khi Lạc Vũ vừa sửa xong dung mạo của mọi người, binh lính tuần tra khu vực bên đây, đột nhiên trầm giọng quát.

“Vâng.” Hoàng Vũ lập tức lên tiếng, nháy mắt với mọi người.

Tắt đèn, đi ngủ, lập tức hoàn thành.

Binh lính bên ngoài doanh trướng thấy vậy, quay đầu đi tuần tra nơi khác.

“Tình huống Lợi Châu thế nào rồi? Có cần ta đi tra xét, thám tính một chút tin tức hay không?” Sau khi dập tắt ngọn đèn dầu, Hoàng Vũ đè thấp thanh âm nói với Lạc Vũ.

Lạc Vũ nương theo một tia ánh sáng chiếu rọi từ bên ngoài qua khe hở.

Ngẩng đầu nhìn phía xa xa, khoảng không bầu trời đỏ bừng một mảnh.

Năm ngón tay gắt gao nắm lại.

Nhìn tình cảnh này, nghe thanh âm này, lúc này chiến sự ở thành Lợi Châu chắc chắn rất ác liệt.

Bọn họ không ngừng chạy đi cả ngày lẫn đêm, mặc dù không có chính thức đi hỏi thăm tin tức, nhưng là ven đường vẫn có thể nghe được một chút tin tức.

Phạm Thiên Các cùng thế lực các tiểu quốc, không ngừng tấn công thành Lợi Châu cả ngày lẫn đêm.

150 vạn binh mã công kích một tòa thành trì không tới 50 vạn binh mã, binh lực cách xa như vậy, có thể tưởng tượng ra được Vân Thí Thiên gian nan đến mức nào rồi.

Nàng không hiểu nhiều về vũ khí lạnh công thành ở thời đại này.

Nhưng là, nàng biết cơ bản nhất tỉ lệ tấn công và phòng thủ, nếu binh lực của bên công thành hơn gấp đôi binh lực bên thủ thành, cũng đã chiếm ưu thế rất nhiều.

Mà bây giờ, là hơn gấp ba, có thể nghĩ khó khăn đến mức nào.

Đối với chênh lệch binh lực quá lớn giữa hai bên, Lợi Châu tó thể tùy thời bị công phá.

Trong lòng Lạc Vũ biết rõ điểm này, bởi vậy trái tim nàng giống như bị ai bóp chặt lại, vừa đau đớn vừa khẩn trương.

Vân Thí Thiên chắc chắn phải chịu vạn phần khổ cực, hắn lại bị thương…

Thể chất lại âm hàn…

Năm ngón tay càng thêm nắm chặt, móng tay Lạc Vũ cơ hồ ngập vào trong thịt lòng bàn tay.

Hít sâu một hơi, Lạc Vũ lại chậm rãi lắc đầu, hạ giọng nói: “Không cần, vạn vạn không thể đả thảo kinh xà.

Nếu hắn giữ được Lợi Châu thì tốt.

Nếu giữ không được, cho dù thất bại, ta cũng không muốn đi hỏi thăm, không nên làm rối loạn kế hoạch của ta.”

Không nên đi hỏi thăm, không nên bởi vì nhất thời lo lắng mà làm rối loạn cả một kế hoạch.

Nàng phải nhẫn nại, nàng cần tỉnh táo.

Bởi vì cái nàng muốn, không phải cùng tồn vong với Vọng Thiên Nhai, không phải đồng sinh đồng tử với thành Lợi Châu. (*cái chết chính nghĩa nhưng không giúp ích gì cho Vọng Thiên Nhai)

Cái mà nàng muốn chính là, cho dù đội quân thiết kỵ của Phạm Thiên Các có bước vào Vọng Thiên Nhai rồi đi nữa, nàng cũng sẽ bắt hắn lui lại, đất đai của Vọng Thiên Nhai, ai dám cắn nuốt, nàng sẽ làm cho người đó nhổ ra nguyên vẹn.

Bên cạnh, Hoàng Vũ nghe vậy thật sâu nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, vươn tay vỗ vỗ bả vai Lạc Vũ.

Hai người bọn họ cách nhau gần như vậy, trong lòng rất nhớ nhung.

Nhưng lại bắt buộc chính mình không đi xem người kia, phải nhịn xuống xúc động nhất thời, muốn cùng người kia cùng nhau sóng vai, cộng đồng tiến thối.

Chỉ vì người kia, chỉ có người kia.

Tình ý như thế, sợ rằng đã không phải dùng đồng sinh cộng tử để hình dung rồi.

“Vậy ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải…”

Còn chưa nói hết lời an ủi Lạc Vũ, trong doanh trướng đột nhiên lóe lên hồng quang, Tiểu Hồng xông lên từ mặt đất.

“Tiểu Hồng.” Lạc Vũ lảo đảo té ngã, cố gắng ngồi dậy, kích động vươn tay ôm lấy Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhào vào trong lòng Lạc Vũ, lập tức khoa chân múa tay nói chuyện với Lạc Vũ.

Tiểu Ngân biết rồi, nó nghe lời ngươi, bây giờ đang trên đường tới đây.

Chỉ cần một câu nói này thôi, Lạc Vũ buông lỏng hơn một nửa nỗi lo lắng trong lòng.

Tốt, tốt, Tiểu Ngân đang trên đường tới là tốt rồi, là tốt rồi.

“Tiểu Ngân giỏi quá.” Bên cạnh, bàn tay Hoàng Vũ nắm lại vung giữa không trung, áp xuống nỗi kích động trong lòng.

Ta còn dẫn về một tiểu tử, Tiểu Ngân sợ các ngươi xung đột với nhau.

Cho nên để cái tên ngạo mạn kia đi sau, ta trở về trước. Tiểu Hồng vừa xoa xoa cánh tay nhỏ bé của nó, vừa nói với Lạc Vũ.

Mệt mỏi quá à, mấy ngày nay nó chạy thật nhiều đường, không tới trăm dặm thì cũng khoảng mười mấy hai mươi vạn dặm.

Cho dù nó nương theo hòn đá chạy nhanh, những nó cũng biết mệt nha, cánh tay cũng bị đau.

Lạc Vũ thấy vậy vươn tay nhẹ nhàng giúp Tiểu Hồng xoa xoa, nhưng trong mắt lại chuyển động rất nhanh.

“Tiểu Hồng, ta không cần tên kia, ngươi giúp ta truyền lời cho nó, kêu nó giúp ta đi…”

Thanh âm trầm thấp, Lạc Vũ đè thấp thanh âm phân phó Tiểu Hồng.

Nàng luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng cũng không biết nói sao.

Bởi vì nàng đối với tình hình chiến sự trước mắt cũng không phải rất hiểu rõ.

Nhưng vẫn có một cảm giác không tốt không thể nói nên lời.

Nàng không phải là người hay đoán mò và mù quáng kinh sợ, nàng cần phải xác định chắc chắn.

Đêm, lạnh như băng, tối đen đến nỗi vươn năm ngón tay cũng không thấy, làm cho người ta run sợ.

Ngọn lửa chiến tranh vẫn cháy, phong khói cuồn cuộn.

Một đêm này, Vọng Thiên Nhai lại phải đối mặt với ngọn lửa chiến tranh bay tán loạn.

Cửa thành đối mặt khó khăn sắp bị công phá, điều này chắc sẽ xảy ra, lúc này đã hoàn toàn trở thành một tòa huyết thành, một tòa thành trì chìm đắm trong huyết và lửa khói chiến tranh.

Nơi hậu doanh Phạm Thiên Các, cả nhóm hóa trang thành binh lính địch nhân, Lạc Vũ và mười mấy người Trung Võ Môn giả trang thành tiểu phân đội, quang minh chính đại đi trong phạm vi hậu doanh Phạm Thiên Các.

“Hoàng Thành, dẫn theo người của ngươi đến đông doanh chở lương thảo lại đây, đây là khẩu lệnh hôm nay.” Ngay lúc đang đi vòng quanh, một người có bộ dáng tiểu tướng hô lớn lên một tiếng.

Lạc Vũ thấy chung quanh không có ai trả lời hắn, lập tức phản ứng cực nhanh cao giọng hàm hàm hồ hồ đáp lời, mang theo tiểu đội phía sau nhắm về hướng đông doanh mà đi.

Doanh địa mịt mờ, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối.

Quân nhu trang bị, binh mã lương thảo, các công cụ công thành, đều được bố trí ở những nơi khác nhau, mỗi ngày đều đổi chỗ một lần.

Khẩu lệnh cũng thay đổi mỗi ngày, thủ vệ cũng thay đổi mỗi ngày.

Cho dù có người ẩn núp vào tìm được nơi cất giấu quân nhu, cũng không có bản lĩnh làm rối loạn.

Phạm Thiên Các, phòng ngự thật sự là một giọt nước cũng không để lọt.

Dẫn theo người quang minh chính đại đi ra hậu, Lạc Vũ và nhóm Hoàng Vũ lập tức xoay người, đi về hướng doanh trại Đế Phạm Thiên.

Ven đường, khẩu lệnh, ám hiệu, nối liền không dứt.

Nhóm tiểu đội của Lạc Vũ, không gặp một chút cản trở nào, thành công tiến nhập địa bàn doanh trại trung tâm của Đế Phạm Thiên.

Địa bàn trung doanh quá rộng lớn, các doanh trướng lại giống nhau như đúc, căn bản không thể biết được chủ doanh trướng của Phạm Thiên các chủ là cái nào.

Thật hay cho Đế Phạm Thiên, phòng ngự chặt chẽ đến nỗi con muỗi cũng bay vào không lọt, bay vào được cũng không cách nào tìm được doanh trướng của hắn.

Nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với mười mấy người đi theo sau.

Nhóm người Hoàng Vũ đã sớm có chuẩn bị, quang minh chính đại tản ra, tiêu sái đi về những hướng khác nhau.

Bọn họ cần phải tìm ra đại doanh chủ soái của Đế Phạm Thiên.

Doanh trướng rất nhiều, cái nào cũng như cái nào, không có đầu mối tra xét.

Lạc Vũ thấy vậy, mơ hồ lầm bầm mấy câu trong miệng, không tiếng động phát ra âm tần, đây là ám hiệu trao đổi cùng Tiểu Hồng.

Trong thời gian một đêm, Tiểu Hồng đi tới đi lui vài trăm dặm tuyệt đối không thành vấn đề, lúc này hẳn là phải quay trở về rồi.

Quả nhiên, ngay sau lúc Lạc Vũ kêu gọi, hòn đá trên mặt đất chợt lóe ngân quang, “vù” một tiếng, Tiểu Hồng đã xông ra, trực tiếp chui vào trong lòng Lạc Vũ.

Tốc độ nhanh đến nỗi đám người chung quanh cũng không phát hiện ra được.

Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng vào trong ngực, thấy Tiểu Hồng híp mắt ngủ gà ngủ gật, bộ dạng rất là mệt mỏi.

Tâm trạng không khỏi cảm thấy thương tiếc, ôm Tiểu Hồng gắt gao bế ôm.

Vì nàng, nhóm người Hoàng Vũ cùng nàng xuất sinh nhập tử, ngay cả ma thú của nàng cũng bị mệt thành như vậy.

Cảm nhận được tâm tình của Lạc Vũ, Tiểu Hồng mở mắt ra, tiểu móng vuốt đặt lên tay Lạc Vũ, lắc lắc tiểu đầu một chút.

Không có việc gì, ta không bị mệt nhiều như ngươi nghĩ, là ta thích ngủ mà thôi.

Tiểu Hồng an ủi Lạc Vũ, bất quá đây cũng là sự thật, nó mạnh mẽ như vậy, cho dù bôn ba mấy ngày nay, nó hoàn toàn không thèm để ý tới.

Lạc Vũ biết Tiểu Hồng là đang an ủi nàng, nhưng những lời này cũng là lời nói thật.

Lập tức vuốt vuốt đầu Tiểu Hồng, đè thấp thanh âm nói: “Tiểu Hồng, ngươi giúp ta một chuyện này…”

Thanh âm thì thầm vang lên, cũng chỉ có Tiểu Hồng mới có thể nghe thấy.

Lạc Vũ nói vào trong tai, Tiểu Hồng làm một bộ biểu tình lắng nghe cẩn thận, đột nhiên đôi mắt sáng lên.

Làm loạn, phá hư, cái này nó thích.

Lập tức, không chờ Lạc Vũ lên tiếng, thân ảnh chợt lóe đã trốn vào trong hòn đá, chạy.

Lạc Vũ thấy vậy, thuận tay xé xuống một vật treo trên doanh trướng, cầm lấy chạy về hướng vị trí cao nhất, nhìn qua giống như một binh lính áp tải.

Rất nhanh leo lên nơi cao nhất, cũng chính là sườn núi nho nhỏ.

Ngay khi Lạc Vũ vừa đứng vững, xa xa truyền đến một tiếng ầm vang, hồng quang đột nhiên bùng nổ trong doanh địa.

Ngay lập tức, doanh trướng bị tốc bay lên, lực lượng mạnh mẽ bốc lên, bắt đầu phá hủy một phương.

“Có quân địch, nhanh, có địch nhân xâm nhập…”

“Có địch nhân phá hư, quân đội bảo vệ bên ngoài…”

Ngay tức khắc trong lúc đó, các binh lính ẩn nấp trong quân doanh hay binh lính tuần tra bên ngoài, nhất tề chạy ra, vọt về hướng phát ra tiếng nổ lớn.

“Ầm, ầm, ầm.”

Tiếp theo đó là ba tiếng nổ mạnh liên tiếp, các binh lính tập hợp bao vây hoàn toàn không ảnh hường gì đến “quân địch gây rối”, ngược lại càng không kiêng nể gì phá hư.

Trong nháy mắt, một phương bên này bụi đất bay lên, một mảnh hỗn loạn.

Khí tức cường hãn thẩm thấu từ trong không khí ra ngoài, tuyệt đối là thực lực của một tím tôn vương giả.

“Có cường địch, mau lên…”

“Thích khách, thích khách, bảo vệ Các chủ…”

Tím tôn vương giả, nhất định là người của Vọng Thiên Nhai phái tới.

Lập tức, một loạt binh khí ra khỏi vỏ, ai bao vây thì bao vây, ai xông lên thì xông lên, ai có nhiệm vụ bảo về vật tư khắp nơi thì lo bảo vệ.

Phân công rõ ràng, huấn luyện đâu ra đó.

Lạc Vũ đứng ở chỗ cao, lúc này cũng làm ra bộ dạng bối rối, bỏ lại vật tư trong tay, xông lên phía binh lính đang bao vây cường địch xâm nhập.

Nhưng đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn quanh, đem tất cả tình huống xem tại trong mắt.

Nơi nào có binh mã bảo vệ nhiều, nơi nào trấn giữ nhiều người, tất cả đều rõ ràng đập vào mắt.

Mi mắt không ngừng quan sát, đột nhiên đôi mắt Lạc Vũ sáng lên.

Một góc Đông Bắc, bề ngoài nhìn qua đơn sơ tầm thường, cùng doanh trướng vô số binh lính chung quanh giống nhau như đúc.

Nhưng chung quanh lại ẩn núp vô số cao thủ.

Đề phòng sâm nghiêm như vậy, chính là nó rồi.

Lạc Vũ gắt gao nắm chặt nắm tay, miệng lại gào thét đuổi bắt cường địch, vừa lao xuống sườn núi, trà trộn vào đám người đang xôn xao, chợt lóe một cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Nơi đó nhất định là doanh trướng của Đế Phạm Thiên rồi.

Đây là mục đích nàng mạo hiểm trà trộn vào đây mà bỏ qua không đi gặp Vân Thí Thiên.

Thân hình chớp lên giữa một mảnh hỗn loạn, nhờ vào thân pháp ảo diệu, Lạc Vũ dễ dàng ẩn núp tới gần doanh trướng.

“Còn không mau giải quyết đi?”

Ngay khi tới gần doanh trướng, xung quanh ẩn núp vô số cao thủ, Lạc Vũ loáng thoáng nghe bên trong doanh trướng truyền ra một thanh âm ôn nhuận, nho nhã.

Ưu nhã mà thong dong, ấm mà lãnh đạm đại khí.

Thanh âm này không phải là Đế Phạm Thiên thì còn có thể là ai nữa.

Lạc Vũ biết chính mình đã đoán đúng rồi.

“Còn chưa xong, người tới rất mạnh, người của chúng ta chưa tìm thấy tung tích của đối phương.” Lập tức, có thanh âm trả lời của một người trong nhóm cao thủ ẩn núp xung quanh.

“Ác.” Trong thanh âm của Đế Phạm Thiên mang theo một tia kinh ngạc cùng hứng thú.

“Là thủ đoạn của Vọng Thiên Nhai sao?” Trong trướng truyền ra thanh âm của một người khác.

“Cũng không giống, hình như không phải người của bọn hắn ra tay, lực lượng công kích rất quái lạ, nhưng lại rất mạnh, tính chất hủy diệt rất lớn.”

Bọn họ hiểu biết rất rõ cao thủ Vọng Thiên Nhai Nhìn.

Bọn họ canh phòng rất nghiêm mật, chỉ cần người của Vọng Thiên Nhai dám đến, bọn họ sẽ có đi mà không có về.

Mà lúc này đây, thủ đoạn của người công kích không giống bất cứ cao thủ nào của Vọng Thiên Nhai, cũng không phải là tím tôn vương giả có giao tình với Vọng Thiên Nhai giúp đỡ.

Người tấn công này rất thần bí, đến bây giờ bọn họ cũng chưa tìm thấy bóng dáng của người nọ.

Nhưng là, người này thật lợi hại, nhiều binh sĩ như vậy cư nhiên không có biện pháp nào đối phó với hắn.

“Các ngươi đi xem một chút đi.” Trong trướng, một người khác lên tiếng.

“Vâng.”

Lập tức, một vài người nhảy ra khỏi vị trí ẩn nấp, chạy về hướng đang hỗn loạn.

Thân ảnh nhoáng một cái, vừa lúc Lạc Vũ núp ở phía sau bọn họ, mượn cơ hội này xuyên vào.

Thân hình vừa động, thừa dịp khoảng không mấy người vừa chạy đi, lắc mình một cái đến bên cạnh doanh trướng Đế Phạm Thiên, thân hình nhanh chóng biến mất ở chỗ tối.

Ngay sau đó, bởi vì có mấy người rời khỏi vị trí, các cao thủ phòng hộ lại được bố trí một lần nữa, một lần nữa thay nhóm khác ẩn núp vây quanh bảo vệ doanh trướng Đế Phạm Thiên.

Mà bọn họ cũng không biết Lạc Vũ đã trà trộn vào được rồi.

Vô thanh vô tức, không có bất cứ khí tức đấu khí nào, đây là điểm lợi thế của Lạc Vũ.

Khom người bò sát dưới chân doanh trướng Đế Phạm Thiên, Lạc Vũ ngừng thở, lấy thế bò của con rùa, vẫn không nhúc nhích, một chút khí tức cũng không để lộ ra.

Bên cạnh, Đế Phạm Thiên và đông đảo các cao thủ xung quanh lại không có ai phát hiện sự tồn tại của Lạc Vũ.

Gió lạnh lãnh liệt, xa xa Tiểu Hồng phá hư càng ngày càng nặng.

“Hẳn là nhóm người đốt Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc.” Trong doanh trướng, thần sắc Á Vô Quân vẫn không thay đổi, mở miệng nói.

Đế Phạm Thiên tựa người vào ghế dựa lớn, nghe vậy gật đầu, cũng không bất cứ xao động và bối rối gì cả, phảng phất như hắn căn bản không để ở trong lòng.

“Việc chuẩn bị chiều hôm nay như thế nào rồi?” Nhấp một ngụm rượu trong tay, khóe miệng Đế Phạm Thiên nhếch lên.

Ngón tay Á Vô Quân gõ hai cái trên mặt bàn: “Tất cả đã an bài xong, chỉ chờ đêm nay động thủ.”

Đế Phạm Thiên nghe vậy gật đầu, ừ một tiếng, lại chậm rãi nói: “Đem trận tuyến đang ép gần ở phía trước chia ra, dùng toàn lực ép sát, đem Vân Thí Thiên bức ra ngoài.”

“Vâng.” Một người đáp lời, Á Vô Quân đột nhiên cười: “Tối nay, chắc chắn sẽ khiến Vọng Thiên Nhai suốt đời khó quên.”

“Ha ha.” Đế Phạm Thiên nghe vậy nhất thời cười lớn ra tiếng, tiếng cười lộ vẻ tự tin và tự nhiên, làm cho người ta nghe vào trong lòng cũng cảm thấy vui sướng lây.

Lẳng lặng ẩn dấu trong góc, Lạc Vũ có chút nhíu mày.

Lời này của Đế Phạm Thiên là có ý gì?

Đêm nay, đêm nay Đế Phạm Thiên sẽ đối Lợi Châu, sẽ đối Vân Thí Thiên làm cái gì?