Đặc Công Tà Phi

Chương 210: "Hoàn thành gia quy"




-- Phá thân thể bọn hắn thành mảnh nhỏ?

Nghe lời nói của Hiên Viên Diễm, tập thể những người đứng ở đầu cầu thang lầu hai đều hít vào một hơi khí lạnh. Trong bọn họ không có bất cứ ai ngại mình sống đủ lâu, cũng không có bất cứ ai tình nguyện biến bữa trưa hôm nay thành bữa cơm cuối cùng trong đời mình.      

Hai chân của những khách nhân cùng tiểu nhị phục vụ tại lầu hai giống như bị điện giật, xô đẩy nhau chạy xuống cầu thang, lao như điên ra ngoài cửa chính của tửu lâu Phẩm Hương. 

Khi tất cả khách và tiểu nhị ở lầu hai trong nháy mắt sợ hãi chạy ra ngoài cửa chính của tửu lâu, bóng dáng của Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng biến mất trong đại sảnh. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên diễm đi nơi nào?

Ở lầu hai liên tục vang lên tiếng "ầm ầm, loảng xoảng" vang dội của bàn đá và ghế bị vỡ vụn, của song cửa sổ bể tan bay loạn và tiếng sụp đổ của vách tường, hiển nhiên đáp án dễ đoán rồi.

Nghe tiếng phá đồ đập tường hỗn loạn ở lầu hai, sắc mặt Đại chưởng quỹ càng thêm xám ngắt, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, thân thể cứng ngắc cứ đứng ở đại sảnh lầu một như vậy. 

-- Đập vỡ, phá hủy đi!

Hôm nay, hai người các ngươi đập bàn ghế, phá cửa sổ và vách tường của tửu lâu Phẩm Hương, không bao lâu sau... Các ngươi sẽ phải trả cái giá cao là chết không toàn thây, sẽ có người bóp nát mỗi cục xương trên người các ngươi, rút từng chiếc gân trên người các ngươi đến khi các ngươi chảy đến giọt máu cuối cùng.

Hành động rất nhanh --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hoàn thành việc đập vỡ tất cả bàn ghế, phá cửa số và vách tường lầu hai, đục thủng vô số lỗ trên trần nhà khảm ngọc của lầu hai, sau đó bóng dáng lại xuất hiện ở đại sảnh lầu một lần nữa.

"Muội phá mệt rồi!" 

Môi đỏ phát ra bốn chữ, vạt áo màu tím bay bay trong gió, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi cúi đầu, làm bộ xoa bóp hai bàn tay trắng nõn của mình.

"Vậy muội nghỉ một lát đi, phần còn lại để ta." 

Hiên Viên Diễm cười trả lời, đồng thời hai tay xuất ra nội lực hùng hậu nhanh chóng đi tới cầu thang dài nối giữa lầu một và lầu hai.

"Ầm." Một tiếng nổ vang, cầu thang dài rải thảm màu đỏ ầm ầm sụp xuống. 

Hai chân Hiên Viên Diễm đứng trên sàn đại sảnh, nổi lực từ hai tay lại cuồng loạn liên tục đánh tới trần nhà khảm ngoc và vách tường bốn phía của lầu một.

"Rầm rầm rầm." Ba tiếng nổ vang liên tục truyền đến --

Sàn nhà của tửu lâu Phẩm Hương rung động mãnh liệt, bụi đất bay đầy trời, đá vụn vay khắp nơi. Vách tường bốn phía của lầu một hiện rõ vô số lỗ hổng hình người. Trần nhà khảm ngọc cũng lộ ra vô số lỗ thủng y hệt, gạch, đất, xà nhà rơi xuống rào rào như mưa, đập xuống sàn nhà lầu một tạo thành vô số hố sâu.

Hiên Viên Diễm thu hồi nội lực, phủi gỗ vụn ở trên cổ rồi dời bước đến bên Thượng Quan Ngưng Nguyệt. 

"Trong gia quy nói, nếu như bị người bắt nạt thì phải phá hủy phòng ốc của hắn. Thế nhưng trong gia quy cũng không giải thích cặn kẽ, rốt cuộc là nên phá toàn bộ phòng ốc hay hủy vách tường thành tàn tích, cho nên..." Hiên Viên Diễm hơi nghiêng đầu, nháy mắt với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng hỏi: "Có thể tiết kiệm một ít sức lực thì ta liền tiết kiệm, phá phòng ốc thành cái hình dạng này, nên tính là hoàn thành gia quy chứ?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngửa đầu, nhìn trần nhà bị phá thành rất nhiều lỗ thủng, sau đó lại cúi đầu nhìn vô số lỗ hổng hình người trên vách tường bốn phía. Nàng gật đầu một cái, nhìn Hiên Viên Diễm, môi hồng cong lên, nói: "Ừ, phá phòng ốc thành như vậy có thể coi là hoàn thành gia quy rồi."

Hiên Viên Diễm lần lượt đưa hai tay ra trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng cong lên thành hình cung, giọng nói dịu dàng như gió xuân: "Đã hoàn thành gia quy, vậy chúng ta không cần lo lắng bị mẫu thân nghiêm trị nữa, có thể thoải mái về nhà rồi." 

Tay phải của Hiên Viên Diễm hạ xuống, năm ngón tay đan vào tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Sau đó hai người cũng không rời khỏi tửu lâu Phẩm Hương bằng cửa chính.

Tầng tầng lớp áo màu tím theo gió bay múa phấp phới --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhảy qua vách tường phía đông, nơi có một lỗ hổng lớn hình người ra ngoài tửu lâu Phẩm Hương.

Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã rời đi, Đại chưởng quỹ không đuổi theo. Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, lấy khả năng của họ nếu muốn tránh hắn theo dõi quả thật quá dễ dàng. Nếu đã biết rõ việc theo dõi bọn họ là việc không nên làm, như vậy... hắn cần gì phải ngu xuẩn đi làm? 

Gió theo nắng vàng thoảng qua đại sảnh của tửu lâu Phẩm Hương, mang đến luồng không khí vui vẻ, ấm áp. Thế nhưng, giờ khắc này Đại cưởng quỹ lại hoàn toàn không cảm thấy ấm áp chút nào. Hắn thấy trong đại sảnh của tửu lâu Phẩm Hương tràn đầy khí lạnh, gió như cắt mặt thấu xương.  

Trong địa sảnh, ngoại trừ Đại chưởng quỹ còn có bảy người đang hôn mê trên mặt đất, vẫn chưa tỉnh lại -- ba tiểu nhị, bốn người dưới danh nghĩa hộ vệ của tửu lâu Phẩm Hương!

Chân giống như buộc ngàn cân đá nặng, từng bước từng bước chậm rãi di động.

Sắc mặt Đại chưởng quỹ nhìn qua vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại cuồn cuộn sát khí nồng đậm, đi tới bên cạnh bảy người hôn mê trên mặt đất vẫn chưa tỉnh lại. Tay trái đầy vết chai thô ráp bỗng giơ lên, năm ngón tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ của ba tiểu nhị. Tay phải cũng giơ lên, bốn viên dược hoàn màu đỏ như máu bay ra từ trong tay áo đến miệng đang khép lại của bốn tên áo đen hôn mê. 

Trong nháy mắt, khi dược hoàn màu đỏ chạm đến khóe môi bốn tên áo đen mang theo khí lưu mạnh mẽ mở miệng và hàm răng của bọn hắn, bay vào trong miệng rồi đi xuống cổ họng.

Bốn tên áo đen vốn hôn mê ở trên mặt đất, lúc này đã mở mắt, nhanh chóng từ mặt đất đứng lên.

"Hít..." Nhìn thấy một mảnh hỗn độn, hư hỏng đến không trọn vẹn của tửu lâu Phẩm Hương, bốn tên áo đen đồng loạt hít một hơi khí lạnh, thân thể mãnh liệt run rẩy như bị thương nặng. 

Bốn tên áo đen cũng không mở miệng hỏi cảnh tượng bừa bãi thê thảm trước mắt rốt cuộc do ai gây ra? Bởi vì trong lòng bọn hắn hiểu rõ, kiệt tác này nhất định là do một nam một nữ mặc y phục màu tím gây ra sau khi làm bọn hắn ngất đi. 

Một tên áo đen trong số đó bỗng nhiên nắm chặt quả đấm, nghiến răng 'kẹt kẹt' nói: "Đại chưởng quỹ, mục đích hai người kia phá hủy tửu lâu Phẩm Hương là gì?"

"Bọn họ chỉ phá, không nói ra mục đích hủy lâu." Đại chưởng quỹ lắc đầu một cái, đôi mắt hiện lên sát khí âm trầm, nói: "Chỉ là, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ tới hủy lâu, trong chuyện này nhất định có âm mưu khổng lồ."

Một nam tử mặc y phục màu tím chỉ khẽ phất ống tay áo liền làm bốn người bọn hắn hôn mê trên mặt đất, nội lực đạt tới cảnh giới như vậy quả thật làm bọn hắn khó có thể tin được. Làm bọn họ nhất xỉu cũng thôi đi, còn muốn phá hủy tửu lâu thành như vậy mà nguyên nhân hủy lâu cũng không nói.

Lấy bản lĩnh của bốn người bọn hắn cộng với Đại chưởng quỷ, muốn điều tra ra manh mối về nguyên nhân hủy lâu có lẽ  còn khó hơn lên trời, nhưng bọn hắn không điều ra ra không có nghĩa là... 

Một tên áo đen thầm nghĩ, đồng thời hai tay nổi lên gân xanh nắm lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Đại chưởng quỹ, tửu lâu Phẩm Hương bị phá hủy là chuyện lớn, xem ra chúng ta cần phải nhanh chóng bẩm báo..." 

Đại chưởng quỹ vỗ đầu, cánh tay trái bỗng cử động, tờ giấy Tuyên Thành màu trắng còn gấp lại từ trong tay áo bay ra, rơi xuống trên tay phải của hắn. 

"Bàn ghế bên trong lâu đều bị hủy, Đại chưởng quỹ viết trên lưng ta đi." Nam tử áo đen nhìn Đại chưởng quỹ lấy ra tờ giấy trắng, mở miệng nói, đồng thời khom lưng thành hình cung.

Đại chưởng quỹ đem tờ giấy Tuyên Thành màu trắng còn gấp kéo ra, vuốt trên lưng nam tử áo đen, trong lòng bàn tay có thêm một cây bút và hộp nhỏ màu xám tro. Hắn mở hộp ra, nhúng bút lông vào hộp mực, đầu bút lông nhanh chóng lướt trên giấy Tuyên Thành. Đại chưởng quỹ viết rất nhanh, đem dáng dấp khắc sâu trong đầu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vẽ ra trên giấy Tuyên Thành màu trắng, trông rất sống động. 

Ngay sau đó, Đại chưởng quỹ lại hạ bút xuống giấy Tuyên Thành, viết một dòng chữ màu đen -- Tửu lâu Phẩm Hương bị hai người này phá hủy, bọn thuộc hạ vô dụng, không cách nào biết nguyên nhân họ hủy lâu, xin hộ pháp hiện thân điều tra!

Đại chưởng quỹ viết xong dòng chữ màu đen, lấy ra một con dấu trong ngực áo. Đại chưởng quỹ ấn thật chặt con dấu xuống máu thịt lẫn lộn trong lòng bàn tay, sau đó lại ấn xuống tờ giấy Tuyên Thành màu trắng, một chữ "Chú"* u ám xuất hiện trên giấy.

* Dịch ra có nghĩa là nguyền rủa, ta thấy dịch mất nghĩa gốc nên để nguyên.

Đại chưởng quỹ coi con giấu khắc chữ 'nguyền rủa' giống như thần vật trân quý, cung kính nâng niu bỏ vào trong ngực, lúc này mới đem giấy vừa viết giao cho một tên áo đen, mởi miệng nói: "Bốn người các ngươi lập tức đem giấy Tuyên Thành đi." 

"Dạ!" Một tên áo đen cung kính nhận lấy giấy Tuyên Thành, đồng thời mở miệng trả lời, lòng bàn tay nhẹ nhàng xuất nội lực hong khô vết mực ướt trên giấy. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng gấp giấy lại, cẩn thận bỏ vào tay áo, bóng dáng cùng ba tên áo đen còn lại bỗng chợt lóe, biến mất ở bên trong một mảnh hỗn độn của tửu lâu Phẩm Hương...