Đặc Công Tà Phi

Chương 212: Âm mưu quỷ kế




Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận lấy lá thư, mắt ngọc lướt qua những chữ màu đen trên giấy. 

Dòng chữ màu đen thứ nhất: ba ngàn tử sĩ đột nhập vào hoàng cung, muốn đẩy Long Diệu hoàng vào chỗ chết. Ba ngàn tử sĩ đều đã chết hết, Long Diệu hoàng bình yên vô sự, chỉ là... Ta bị tổn thất nhiều. Ta thích nhất một cái áo trắng, bị máu ba ngàn tử sĩ làm bẩn rồi. Sau khi trở về, các ngươi phải bồi thường áo mới cho ta. Nếu không, ta sẽ không để yên cho hai ngươi đâu!

Dòng chữ màu đen thứ hai: Trên da ba ngàn tử sĩ ám sát thất bại đều xăm hình hắc điêu. Hình xăm hắc điêu -- là dấu hiệu của Tây Thần quốc. Người vừa sinh ra ở Tây Thần quốc sẽ thấy hình xăm hắc điêu trên người họ, chỉ là... Ta một phen cẩn thận điều tra, hình xăm hắc điêu trên da họ hình như xăm chưa được bao lâu. Hơn nữa, màu sắc trên hai tay ba ngàn tử sĩ có vẻ hơi tối, là do một thời gian dài tiếp xúc với các loại độc mạnh gây ra... 

Dòng chữ màu đen thứ ba: Hai ngươi thông minh hơn ta nhiều, có thể đoán được kẻ chủ mưu chân chính của hành động ám sát lần này là ai chứ? Như vậy... ta không cần lãng phí bút mực nữa, tiết kiệm một chút tiền mua mực cho hai ngươi! 

"Người vừa sinh ra ở Tây Thần quốc sẽ được xăm hình hắc điêu lên da." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem thư xong, ngón tay khẽ vuốt lá thư, nhìn Hiên Viên Diễm: "Nhưng theo điều tra của Vô Ngân, hình xăm hắc điêu của ba ngàn tử sĩ là vừa mới xăm lên, nói cách khác..."

Đáy mắt đen láy của Hiên Viên Diễm lóe lên ánh sáng lạnh, môi mỏng phát ra từng câu từng chữ: "Có người trù tính giá họa Tây Thần, ý đồ gây xung đột vũ trang giữa Long Diệu và Tây Thần."

"Một khi hoàng triều Long Diệu và Tây Thần quốc xung đột vũ trang, bên đắc lợi là Thương Nguyệt và Bắc Dực, cho nên..."  

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi xé nát lá thư trong tay, giọng nói lạnh lùng: "Kẻ chủ mưu chân chính không phải Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong, mà là Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn." 

"Vô Ngân nói, hai tay ba ngàn tử sĩ có màu hơi tối do tiếp xúc với độc trong thời gian dài." Hiên Viên Diễm cúi đầu, vuốt ve lòng bàn tay trắng nõn, môi mỏng lạnh lùng nói: "Mà Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong là Môn chủ Sinh Tử môn am hiểu dụng độc, thế nên..."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thả những mảnh thư bị xé nát xuống đất, hai tay bắt chéo, hỏi: "Diễm, Vô Ngân truyền giấy viết thư này, phía trên viết ngày tháng, vừa rồi chàng có chú ý nhìn hay không?"

"Nhìn, Vô Ngân viết lá thư này vào khoảng thời gian nửa tháng trước, nói cách khác..."  Hiên Viên Diễm gật đầu, nâng tay gỡ cổ áo xộc xệch của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng nói: "Hành động ám sát Ly hoàng huynh xảy ra vào nửa tháng trước, mà lúc đó chúng ta còn đang trên đường đi Tây Thần."

Môi hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch lên thành đường cong xinh đẹp, nghiêng đầu hỏi Hiên Viên Diễm: "Tại sao Dật Phong sớm không hạ lệnh, muộn không hạ lệnh, lại cố tình hạ lệnh phái ba ngàn tử sĩ ám sát Ly hoàng huynh vào nửa tháng trước?" 

Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ý tại ngôn ngoại, đương nhiên trong lòng Hiên Viên Diễm hiểu rõ. Đôi mắt đen láy thấp thoáng ý cười, Hiên Viên Diễm mở miệng nói: " Dạ Dật Phong hiểu rõ, nếu hai người chúng ta ở hoàng triều Long Diệu,  đừng nói phái ba ngàn tử sĩ, cho dù có phái ra ba vạn tử sĩ ám sát Ly hoàng huynh cũng sẽ chỉ thất bại trong gang tấc." 

Viên Viên Diễm vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức tiếp lời: "Nhưng nếu chúng ta không ở hoàng triều Long Diệu, Ly hoàng huynh không có chúng ta bảo vệ, phái ra ba ngàn tử sĩ ám sát hoàng huynh phần thắng sẽ rất cao." 

"Vì vậy, rất có thể Dạ Dật Phong đã biết, người cướp dược liệu Khấp Huyết hoa trong tay hắn chính là chúng ta. Thế nên, lúc này Dạ Dật Phong mới phái ra ba ngàn tử sĩ, ý đồ thừa dịp chúng ta không ở hoàng triều Long Diệu tiến hành ám sát Ly hoàng huynh." Hai cánh tay Hiên Viên Diễm lười biếng bắt chéo, nói ra ẩn ý trong của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ là, lông mày anh tuấn của hắn hơi nhíu lại, bởi vì hắn có chút không giải thích được: Hắn và Nguyệt nhi... Tự hỏi là đã che giấu rất kĩ, đến tột cùng Dạ Dật Phong làm sao biết người cướp Khấp Huyết hoa chính là bọn họ đây? D i e e n D a a n L e e Q u u y D o o n

Hiên Viên Diễm không có biện pháp nghĩ thông suốt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không hiểu điểm này. Nhưng mà, nếu tạm thời không thể thông suốt điểm này, như vậy thảo luận về nó cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cho nên ai cũng không đề cập điểm chưa hiểu rõ này, bởi vì bọn họ còn chuyện quan trọng hơn cần đàm luận một phen. 

"Dạ Dật Phong cũng không biết sau khi chúng ta giành hết dược liệu ở Thương Nguyệt còn phải đến Tây Thần cướp đoạt dược liệu. Hắn cho là chúng ta đang ở dọc đường trở về Long Diệu, cho nên, ý đồ của hắn là đưa Ly hoàng huynh vào chỗ chết trước khi chúng ta về tới nơi." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài giọng nói, mày phượng giương lên, môi hồng chậm rãi nói: "Giả sử Ly hoàng huynh thật sự gặp tử kiếp, mà chúng ta lại cho rằng chủ mưu ám sát Ly hoàng huynh là Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt, vậy chúng ta sẽ làm như thế nào đây?"

Mắt đen của Hiên Viên Diễm tràn ra ý lạnh, mở miệng gằn từng chữ một: "Đương nhiên là xuất động quân đội của Long Diệu, ồ ạt tấn công Tây Thần quốc, đòi món nợ máu từ Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt." 

"Theo hồi báo của bốn vị trưởng lão ở bốn phương, hôm nay Tây Thần đế đang sự định đánh một trận với Bắc Dực. Nếu chúng ta cho rằng kẻ chủ mưu đẩy hoàng huynh vào chỗ chết là Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt, sau đó..." Môi đỏ hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nâng lên, khí lạnh di chuyển trong mắt, hỏi Hiên Viên Diễm một lần nữa: "Dẫn theo quân đội Long Diệu đòi nợ máu từ Tây Thần đế, lúc đó sợ rằng chiến sự giữa Tây Thân và Bắc Dực đã diễn ra. Đợi quân đội Long Diệu của chúng ta cũng gia nhập chiến tranh, có thể tạo ra cục diện như thế nào đây?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lập tức đáp lời: "Long Diệu nhất định sẽ chọn tạm thời liên thủ với Bắc Dực quốc, cùng nhau diệt trừ Tây Thần đế." D i e e n D a a n L e e Q u u y D o o n

Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông cánh tay vốn bắt chéo ra, chậm rãi vuốt ve ngón tay, mắt ngọc lạnh lẽo híp lại, nói: "Mà một khi Tây Thần đế chết, biên giới và đại quân Tây Thần quốc sẽ bị hoàng triều Long Diệu và Bắc Dực quốc giành được lợi ích khổng lồ." 

"Đúng!" Hiên Viên Diễm gật đầu một cái, mắt đen cũng lạnh lùng híp lại, nói: "Vì lợi ích của mỗi bên, hoàng triều Long Diệu và Bắc Dực quốc nhất định sẽ từ liên thủ trở thành cảnh tượng xung đột vũ trang." 

"Đợi đến khi Long Diệu và Bắc Dực vì tranh đoạt lợi ích về phe mình mà trở thành cục diện lưỡng bại câu thương, nếu đại quân của Dạ Dật Phong chợt xuất hiện, như vậy Thương Nguyệt quốc là người thắng cuối cùng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bẻ khớp tay "rắc rắc", sống mũi tinh xảo khẽ hừ lạnh trào phúng: "Đây mới chính là dụng ý Dạ Dật Phong phải ba ngàn tử sĩ ám sát Ly hoàng huynh." 

" Dạ Dật Phong ngàn tính vạn tính, cuối cùng lại tính sai một điểm: Hắn không nghĩ đến mặc dù chúng ta rời khỏi Long Diệu, nhưng lại mời hảo hữu Vô Ngân thay chúng ta bảo vệ an toàn cho Ly hoàng huynh. Có Vô Ngân tận tâm bảo vệ, tất nhiên Ly hoàng huynh sẽ không có mệnh hệ gì."

Đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm cảm tạ nhìn về hướng bạn tốt Vô Ngân ở phương xa: "Ly hoàng huynh bình yên vô sự. Dạ Dật Phong bày kế khai chiến giữa ba nước, âm mưu quỷ kế giành thắng lợi cuối cùng cho Thương Nguyệt quốc có lẽ không thể thực hiện thành công như ý rồi."

"Âm mưu thất bại, sợ rằng rất nhanh thôi Dạ Dật Phong sẽ lặng lẽ tiếp cận Tây Thần quốc tham gia náo nhiệt." Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài giọng nói, mắt ngọc nhìn Hiên Viên Diễm, môi đỏ hồng cong lên phát ra từng câu từng chữ: "Bởi vì chúng ta sắp diễn một vở tuồng luân phiên oanh động ở Tây Thần quốc, nhất định sẽ bị nằm vùng ở Tây Thần quốc của Dạ Dật Phong truyền lại cho hắn bằng tốc độ nhanh nhất." 

"Đến khi đó, Dạ Dật Phong nhìn xa trông rộng nhất định sẽ đoán được người diễn tuồng oanh động cả Tây Thần quốc chính là hai chúng ta, mà mục đích cũng giống như lúc diễn trò ở Thương Nguyệt quốc, là vì lấy một loại dược liệu nào đó. Lấy tác phong làm việc của Dạ Dật Phong..." 

Lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Hiên Viên Diễm nhìn nàng, lập tức mở miệng nói tiếp: "Nếu hắn biết thân phận thật của chúng ta, nhất định sẽ ẩn nấp trong Tây Thần quốc, tìm cách phá hư kế hoạch cướp dược liệu của chúng ta để an ủi đầy bụng oán hạn vì bị chúng ta đoạt đi Khấp Huyết hoa."

"Cho nên... e là sau này chúng ta phải bận bịu rồi. Không chỉ diễn tuồng ở Tây Thần quốc, dụ Môn chủ Quỷ Chú môn hiện thân để thuận lợi lấy dược liệu Biến Sắc hoa..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thả lỏng vai, chớp mắt nhìn Hiên Viên Diễm: "Còn phải tốn một chút chất xám bồi Thái tử Thương Nguyệt tham gia náo nhiệt chơi thật vui!"  

"Hình như Nguyệt nhi..." Nhìn nét mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Diên Diễm nhướng mày, nghiêng đầu cười hỏi: "Đã nghĩ tới biện pháp chơi khá vui làm Thái tử Thương Nguyệt muốn tham gia náo nhiệt, vui vẻ mà đến, mất hứng mà về?"

Môi hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong lên thành một nụ cười bí ẩn, không trực tiếp trả lời Hiên Viên Diễm mà nhẹ nhàng đi về phía bàn gỗ đàn hương phía trước, nơi Ngốc Bảo đang vùi đầu mổ* đậu khuôn trong đĩa sứ Thanh Hoa. 

*Khách nhân qua đường chớ hỏi tại sao lại là "mổ" mà không phải "ăn", vì Ngốc Bảo là con đại bàng a. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới trước mặt Huyết Thứu vương Ngốc Bảo, ngón tay dịu dàng vuốt ve cánh lớn đỏ như máu của Ngốc Bảo, lúc này mắt ngọc cười lả lơi nhìn Hiên Viên Diễm: "Chàng có thể đoán được." 

Cúi đầu, một giây trầm tư ngắn ngủi --

"Dạ Dật Phong trù tính làm ba nước khai chiến để Thương Nguyệt quốc đắc lợi. Nhất định Nguyệt nhi sẽ học tập hắn, trù tính cho Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần khai chiến để hoàng triều Long Diệu đắc lợi." Hiên Viên Diễm ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập ý cười hiểu rõ, nhìn Ngốc Bảo đang vùi đầu mổ đậu khuôn mỹ vị trong đĩa: "Mà Ngốc Bảo, chính là nguyên nhân lớn nhất làm ba nước khai chiến thành công..."

Dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỏa ra nụ cươi ma mị, gật đầu một cái, nói: "Người hiểu ta, quả nhiên không ai có thể đọ được với Diễm." 

Ngốc Bảo đang vùi đầu mổ đậu khuôn trong đĩa, nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đối thoại, thân thể cao lớn trọng tâm không vững, đầu màu đỏ thiếu chút nữa đập xuống mặt bàn...