Đặc Công Tà Phi

Chương 214: Lòng dạ sâu thẳm




Cảm giác ấm áp ở đầu ngón tay của Hiên Viên Diễm từ cằm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt truyền khắp tứ chi bách hải trong cơ thể nàng. Nhịp tim Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt tăng tốc, má phấn nhuộm đỏ, khẽ gạt ngón tay của Hiên Viên Diễm ra, mắt ngọc xinh đẹp lóe lên, nói: "Nói chuyện chính là cả đêm, không chịu nổi đâu!" 

"Cả đêm không chịu nổi? Thế thì nửa đêm đi, như vậy..." 

Cánh tay Hiên Viên Diễm quấn quanh vòng eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đuôi mày phảng phất phong tình vạn chủng, môi mỏng phát ra tiếng cười quyến rũ: "Ái thê mới có thể chịu nổi?" 

"Khụ, quá miễn cưỡng rồi! Chỉ sợ người nào đó trở mặt, rõ ràng nói nửa đêm là xong, kết quả..." 

Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên khuôn mặt của Hiên Viên Diễm trượt xuống trong lòng hắn, lông mày nhếch lên, nói: "Vẫn giở trò lưu manh, còn dám thắp nến nói chuyện cả một đêm." 

"Chẳng lẽ... ái thê sợ ngày mai không xuống giường được, không thể tham gia trò chơi đập phá cửa hàng thú vị?" Cánh tay Hiên Viên Diễm siết chặt vòng eo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơn một chút, môi mỏng phát ra tiếng cười mập mờ: "Yên tâm đi! Nếu ngày mai ái thê thực sự mệt quá không xuống giường được, phu quân ôm nàng đi đập phá cửa hàng."

"Ngộ nhỡ... ngày mai người không xuống giường được không phải Nguyệt nhi, mà là phu quân thì sao?" Khóe miệng trắng nõn nâng lên, ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt quàng qua cổ Hiên Viên Diễm, khuôn mặt xinh đẹp cười lả lướt, môi anh đào cong lên thành một đường cong mê hoặc tâm trí người khác: "Ta có thể ôm phu quân bất động."

"Thật không ngờ, coi thường phu quân, quả là nên phạt!" 

Hiên Viên Diễm bỗng cúi đầu, môi mỏng ấm áp in dấu lên đôi môi đang vểnh lên của ái thê trong lòng mình, khiến hắn giờ giờ phút phút đều không thể khống chế, muốn hái hương thơm trên đôi môi đỏ hồng. 

Chỉ là, đang lúc mắt Hiên Viên Diễm bị lửa dục bùng cháy thiêu đốt, môi mỏng bao trùm trên môi anh đào của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không kịp chờ trộm hương -- 

"Diễm háo sắc nào đó khi rảnh rỗi rất thích hôn Tiểu chủ tử." Tiểu kim chồn Cầu Cầu ăn xong đĩa đậu khuôn mới thấy đã nghiện, mắt chồn đảo một vòng, trong môi phát ra một câu rất không "hiểu chuyện".

Thân thể Hiên Viên Diễm đột nhiên cứng đờ, trán chảy đầy vạch đen, môi mỏng rời khỏi môi thơm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe mắt co giật nhìn thân thể mũm mĩm đang nằm trên bàn gỗ đàn hương của Cầu Cầu ở phía đối diện. 

"Ha ha..." Nghe lời nói của Cầu Cầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng người, lòng bàn tay trắng nõn che môi anh đào, cúi đầu cười khẽ.

Hai tay xù lông của Cầu Cầu không ngừng xoa hai bên má của mình, đầu lưỡi hồng hồng nghịch ngợm lè về phía Hiên Viên Diễm, miệng chồn hét lên lần nữa: "Diễm háo sắc bình thường rất thích hôn Tiểu chủ tử, ngại ngùng xấu hổ!"

Mặc dù Hiên Viên Diễm nghe không hiểu lời nói của Cầu Cầu, nhưng động tác mãnh liệt xoa mặt của nó cộng với tiếng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu cười khẽ, hắn cũng có thể đoán ra bảy tám phần. Hiên Viên Diễm đứng lên, đôi tay chống xuống hông, mắt đen híp lại lườm Cầu Cầu, gằn từng chữ: "Cầu Cầu, ngươi - ngứa - da - hả?" Hiên Viên Diễm không có chút linh lực nào, vì thế hắn nghe không hiểu lời nói của Cầu Cầu, chỉ có thể đoán mò. Nhưng Cầu Cầu lại nghe hiểu được lời của Hiên Viên Diễm, Huyết Thứu vương Ngốc Bảo cũng tương tự. Cho nên, Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, thân thể khổng lồ đang đứng trên bệ cửa sổ của Ngốc Bảo nhanh như tia chớp bay vèo ra ngoài cửa chính của tiểu lâu tinh xảo. Thấy tình huống không thích hợp, Ngốc Bảo thông minh từ trước đến nay,  lập tức rất thức thời chuồn nhanh. Nhưng hình như Cầu Cầu còn chưa nhận thấy điều không ổn, mông kẹp lấy cái đuôi đầy lông, tay nhỏ tiếp tục xoa mạnh hai bên mặt, "không biết sống chết" hét lên: "Cầu Cầu vừa nói không sai, Diễm háo sắc xấu hổ thẹn thùng đó nha!" 

"Cầu Cầu, ta đếm đến ba, nếu như ngươi còn lải nhải không rời khỏi đây, làm mặt quỷ với ta, cười nhạo ta xấu hổ thẹn thùng..." Hiên Viên Diễm khoanh tay, từng bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Cầu Cầu, cắn răng gằn từng chữ: "Ta sẽ vặt sạch lông chồn trên người ngươi, một sợi cũng không sót." 

Tay nhỏ của Cầu Cầu gia tăng tốc độ xoa gò má, không chịu yếu thế nhe răng trợn mắt với Hiên Viên Diễm, nói: "Ngươi nhổ không sót một sợi lông trên người Cầu Cầu đáng yêu, ngươi là đồ háo sắc, ngươi chính là kẻ xấu hổ thẹn thùng!" 

Bóng đen của Hiên Viên Diễm bay qua, trong giây lát chuẩn bị tới trước mặt Cầu Cầu -- 

Cầu Cầu vểnh đuôi, lập tức nhanh nhẹn nhảy lên từ mặt bàn, thân thể mập mạp như sao băng nhanh chóng phóng về phía cửa chính của tiểu lâu chuồn mất dạng! 

"Ngươi...ngươi... ngươi..."

Hiên Viên Diễm chỉ tay về phía cửa chính, khóe miệng mãnh liệt co quắp một lúc, giọng tức giận: "Cái con Cầu Cầu cá chết này, coi như ngươi nhanh chân!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thề là nàng thực sự không muốn cười to, nhưng hiện tại nàng quả thật không có cách nào ngăn cản được. Vì vậy sợ là sẽ nhịn đến mức nội thương, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt dựa lên thành ghế, ngẩng đầu lên ôm cụng cười điên cuồng: "Ha ha ha ~~" 

Bóng dáng màu tím quay trở lại, Hiên Viên Diễm ôm ngang Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang dựa ghế cười hết cỡ vào trong lòng

"Cầu Cầu thối cười nhạo phu quân, nàng không giúp đỡ một tay còn chưa tính, còn núp ở một bên vui vẻ hả hê, thật sự nên phạt thêm! Xem ra, đêm nay không chỉ có..." 

Lông mày tuấn tú của Hiên Viên Diễm tà tứ giương lên, trong mắt tràn ngập ý cười tà, môi mỏng khẽ mấp máy, phát ra giọng nói mập mờ mê hoặc: "Không ngủ không nghỉ, còn phải..." 

Đầu Hiên Viên Diễm gối lên vai trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rút chiếc trâm bích ngọc đang cắm trên mái tóc của nàng, mái tóc đen óng ả, mượt mà như thác nước lập tức lả tả rơi xuống, bay múa trong trong gió đêm tạo nên điệu múa câu hồn nhiếp phách. 

Cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm cổ Hiên Viên Diễm, ngón trỏ cái lười miếng trêu chọc gương mặt trắng nõn của hắn, môi đỏ hồng cười xinh đẹp, hỏi: "Còn phải như thế nào?" 

"Tối nay, đổi phương thức (phương pháp+cách thức) nói chuyện yêu đương,  phương thức này là..."  Môi mỏng của Hiên Viên Diễm lại gần tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hàm răng khẽ cắn vành tai nàng, rồi nhỏ giọng nói: "Ái thê ở trên, phu quân ở dưới. Ái thê làm yêu, phu quân chịu yêu!" 

Lời nói mập mờ của Hiên Viên Diễm vừa dứt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cực kì thẹn thùng, trong nháy mắt má hồng nổi lên tầng mây đỏ, tay trái nắm thành hình nắm đấm, khẽ đấm vào ngực Hiên Viên Diễm: "Ghét!" 

Lần nay, đổi được tâm tình Hiên Viên Diễm cực kì vui vẻ, đầu ngửa lên thật cao, đồng thời ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi về phía nội thất, môi mỏng phát ra tiếng cười quyến rũ: "Ha ha ha..." 

Ánh nến đỏ diễm lệ bao phủ nội thất -- 

Cửa gỗ khắc hoa kẽo kẹt đóng lại, màn trướng thêu hoa màu đỏ cũng chậm rãi phủ xuống. 

Gió đêm dịu dàng lướt qua, dưới ánh nến đỏ mông lung, màn trướng màu đỏ hơi phất phơ...

Bên trong màn, tóc đen bay múa, quyến luyến đan vào nhau. Hai người hòa vào một thể, hai trái tim nhập thành một trái tim, xuân sắc nồng đậm triền miên không dứt tràn ngập đến từng góc của nội thất. 

Cùng lúc đó --

Nơi nào đó cách Vô Danh sơn trang sáu mươi dặm, bốn nam tử trung niêm mặc hắc y như âm hồn hắc ám đi xuyên qua làn gió đêm đang thổi vù vù trong rừng cây. Bốn nam tử trung niên lưng hùm vai gấu, đeo miếng vải đen che mặt này chính là hộ vệ tửu lâu Phẩm Hương mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm phá hủy thành một mảnh hỗn độn lúc trước, cũng là bốn thuộc hạ của Quỷ Chú môn. Thời gian tích tắc trôi qua, bốn nam tử che mặt mặc hắc y xuyên qua rừng cây cổ thụ rợp trời, xuất hiện ở trước một vách núi giống như đao chẻ búa gọt.

Trước vách núi có vô số viên đá lởm chởm hình thù kì quái vươn ra. Bốn nam tử áo đen che mặt xoay một vòng một viên đá kì quái trong số đó, lập tức vách núi như đao chẻ búa gọt "ầm" một tiếng, mở ra một khe hở rộng. Trong nháy mắt, bóng dáng bốn nam tử che mặt áo đen chìm vào trong vách núi. Lúc này, khe hở rộng mở giữa vách núi lại "ầm" một tiếng khép lại.  D đ L Q Đ

Thời gian một nén thương trôi qua, bóng dáng bốn nam tử áo đen che mặt một lần nữa xuất hiện dưới ánh trăng.  Xuyên qua ánh trăng như nước có thể nhìn thấy rõ ràng,  giờ phút này vị trí của bốn nam tử áo đen che mặt lại là nghĩa địa âm u khiến người ta rợn tóc gáy. Vô số bia mộ đứng thẳng, trên mộ không chỉ có rêu xanh rậm rạp mà còn có đầy lá khô rụng xuống. Thậm chí có vài ngôi mộ đã bị cỏ dại che lấp, mấy chữ viết trên bia đã hoàn toàn không thể nhìn rõ nữa, còn có tơ nhện giăng đầy. Rất rõ ràng, bất luận là Thanh Minh hay Đông chí, cũng sẽ không có bất cứ ai đến nghĩa địa quỷ dị này để bày tỏ niềm thương nhớ với người đã khuất. 

Bốn nam tử áo đen che mặt đi tới trước một ngôi mộ giăng đầy mạng nhện, vạch mạng nhện ra, dùng sức nhấn vào chữ nào đó trên bia, lập tức bia mộ dời sang bên trái khoảng nửa bước. 

Trong nháy mắt bia mộ dời đi, trên mặt đất lộ rõ một hố sâu nhỏ xây thành hình tròn bằng gạch đỏ. D♪3n -D@n L3^ 2U`/ -D0n

Một nam tử áo đen móc từ trong ngực ra một tờ giấy vẽ "tướng mạo" của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, bỏ vào trong hố sâu, sau đó lại làm bia mộ dời về chỗ cũ -- 

Ba nam tử áo đen còn lại cũng đi tới trước ba ngôi mộ khác, ngón tay gõ lên đỉnh bia mộ ba cái. Ba nam tử áo đen có người gõ năm lần, có ngươi gõ sáu lần, có người gõ mười lần. Khi bọn hắn hoàn tất gõ xong, bên trong bia mộ mà bọn họ gõ phát ra tiếng chuông ngân thanh thúy. Tiếng chuông ngân rất ngắn, nhanh chóng biến mất trong gió đêm. Mà trong nháy mắt tiếng chuông ngân mất hút, bốn nam tử áo đen cũng nhanh chóng rời khỏi nghĩa địa. 

Không lâu sau đó, có hai nam tử đeo mặt nạ dữ tợn, bóng dáng giống như  âm hồn hắc ám xuất hiện trong nghĩa địa gió lạnh thổi qua này. Hai kẻ này chính là Hộ pháp của Quỷ Chú môn. Sau khi lấy tờ giấy vẽ "tướng mạo" của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở hố sâu dưới bia mộ, hai Hộ pháp của Quỷ Chú môn cũng biến mất khỏi nghĩa địa lạnh lẽo. D♪3n -D@n L3^ 2U`/ -D0n

Thì ra là, nghĩa địa không người thăm viếng tế bái để bày tỏ niềm thương nhớ với người đã khuất này lại là cơ quan -- phàm là thuộc hạ thay Quỷ Chú môn kiếm tiền, gặp phải vấn đề khó giải quyết thì dùng cơ quan này để bẩm báo Quỷ Chú môn. 

Vô cùng cẩn thận như thế, ngay cả gương mặt bốn tên thuộc hạ cũng không trông thấy.

Chỉ với tác phong làm việc lợi dụng nghĩa địa âm u để gián tiếp liên lạc với bốn thuộc hạ cũng đủ để chứng minh lòng dạ Môn chủ thần bí của Quỷ Chú môn đến tột cùng sâu đến trình độ nào rồi?!