Đặc Công Tà Phi

Chương 247: Đau khổ chờ đợi




Giờ dậu ba ngày sau -- Thái dương dần lặn về tây. Ánh nắng chiều xuyên qua làn gió chiếu xuống mái ngói lưu ly. Trà lâu có tổng cộng ba tầng này chính là Tụ Tiên trà lâu ở đế đô Tây Thần. Ở đây diện tích rộng rãi, trong một dặm xung quanh chỉ có biển hoa đỏ tươi, bên ngoài biển hoa là cây nhãn lồng cành lá rậm rạp. 

Cảnh sắc tươi đẹp, không khí thanh thoát khiến Tụ Tiên trà lâu trước giờ luôn kín chỗ. Chỉ có điều hôm nay là ngoại lệ, ngoài cửa Tụ Tiên trà lâu lạnh tanh đến mức có thể giăng lưới bắt chim. Bởi vì hôm nay cửa Tụ Tiên trà lâu treo một bảng gỗ viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Đóng cửa một ngày.  

Tụ tiên trà lâu -- là sản nghiệp của Cái Bang, do Tây trưởng lão phái Tịnh Y mở ra kiêm đại chưởng quỹ quản lí, dùng tiền mỗi tháng kiếm được lặng lẽ phân phát cho dân chúng lương thiện không tiền để ăn no mặc ấm, không có tiền chữa bệnh. 

Trong gió truyền đến những tiếng bước chân nho nhỏ vụn vặt. Một nam tử lục y vòng qua gốc nhãn, đi xuyên qua biển hoa tới trước cửa Tụ Tiên trà lâu. Người này chính là Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong. Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, khuôn mặt tuấn mĩ liền bị sương mù bao phủ. 

-- Tình hình là thế nào? Không phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm "mời" hắn giờ dậu hôm nay đến Tụ Tiên trà lâu phẩm trà sao? Giờ dậu đã đến, hắn đến chỗ hẹn đúng giờ, sao lại ăn canh đóng cửa vậy? Chẳng lẽ... bọn họ định chơi hắn?  

Trong lúc Dạ Dật Phong thấp thỏm không yên, một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa chính của Tụ Tiên trà lâu bị người mở ra từ bên trong. Người mở cửa là Tây trưởng lão. 

"Thái tử Thương Nguyệt quả nhiên đến đúng giờ, không uổng công chủ tử nhà ta nhiệt tình mời một phen." Tây trưởng lão bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, tay trái đưa ra làm dấu mời khách: "Thái tử, mời vào!" 

Dạ Dật Phong dự đoán trong trà lâu sẽ có một đám người cầm lãnh kiếm trong tay, mở trận thế uy nghiêm, mặt không đổi sắc "nghênh đón" hắn đến. Kết quả nhìn lướt qua đại sảnh lại không một bóng người. Hơn nữa, hơi thở tỏa ra trong không khí khiến thân thể hắn căng thẳng, khẳng định Tụ Tiên trà lâu lớn như vậy, giờ phút này chỉ có người mở cửa trước mắt ở đây. Không khí trà lâu yên tĩnh như vậy, so với dự đoán lúc trước của mình hoàn toàn khác biệt một trời một vực. Trái lại... làm da đầu hắn tê dại từng đợt. Loại cảm giác thấy nguy cơ một khi bước chân vào trong Tụ Tiên trà lâu là họa không phải phúc, không chết cũng trọng thương càng ngày càng mãnh liệt. 

Dạ Dật Phong thoáng ổn định cảm xúc, vẻ mặt cố gắng khôi phục nụ cười nhạt trước sau như một để che giấu lo lắng nơi đáy mắt, nhấc chân bước vào đại sảnh của trà lâu. 

"Đại sảnh tầng một và tầng hai trước giờ đều là nơi uống trà tán gẫu của bình dân bách tính. Tầng ba mới là nơi để người không phú thì quý một mình uống trà. Thái tử Thương Nguyệt phú và quý đều có, đương nhiên phải để ta dẫn lên phòng ở tầng ba." Tây trưởng lão dứt lời, không cho Dạ Dật Phong cơ hội đáp lời liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía cầu thang, "lễ phép" dẫn đường phía trước hắn. 

Dạ Dật Phong liếc nhìn bóng lưng Tây trưởng lão, ngậm miệng im lặng, cúi đầu đi theo ông. Bước lên hành lang quanh co của tầng ba, lại rẽ một chỗ ngoặt, hắn dừng bước trước cửa một căn phòng. Cửa phòng rộng mở, vì vậy dù chưa vào bên trong, nhưng hắn vừa nhìn đã hiểu bày biện trong phòng. Trần nhà, sàn nhà và chậu hoa ở trong góc, khắp nơi đều là tinh điêu tế khắc. Ngay cả bức tranh sơn thủy treo trên tường cũng không thoát khỏi tầm mắt Dạ Dật Phong, chỉ có điều... duy nhất không thấy bóng dáng của hai người kia. 

-- Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đâu? "Nhiệt tình" mời hắn đến phẩm trà, hắn đến đúng hẹn lại không thấy bóng dáng bọn họ. Hai người họ đến cùng đang làm cái quỷ gì? 

Dường như có thể đọc được suy nghĩ Dạ Dật Phong, Tây trưởng lão đưa tay hướng vào trong phòng, mở miệng nói: "Thái tử Thương Nguyệt, mời vào trong, chủ tử nhà ta lập tức đến ngay." 

Dạ Dật Phong liếc nhìn Tây trưởng lão, không trả lời, dời bước vào trong phòng. Sau khi hắn cẩn thận quan sát một phen, xác định trong phòng không có cơ quan nguy hiểm nào. Ngay sau đó -- hắn ngồi xuống ghế, nhìn về phía cửa phòng. 

"Chủ từ nhà ta nói rồi, trà hương mới nấu. Nếu đã thành ý mời Thái tử phẩm trà, đương nhiên phải để Thái tử uống trà đã. Cho nên..." Tây trưởng lão giễu cợt nhìn Dạ Dật Phong tựa như đang phòng bị ngoài cửa có ám tiễn tập kích, lạnh lùng nói: "Dạ thái tử ngồi tạm chốc lát, để trước khi hai chủ tử tới, ta chuẩn bị xong dụng cụ pha trà cho chủ tử." Dứt lời, Tây trưởng lão quay người, biến mất trong tầm mắt Dạ Dật Phong. 

Chỉ trong tích tắc -- Bóng dáng Tây trưởng lão lại xuất hiện trong tầm mắt Dạ Dật Phong. Ông đặt lò sắt nhỏ và mâm gỗ lên bàn, sau đó không tiếng động rời khỏi phòng. 

Dạ Dật Phong đứng lên từ trên ghế. Hắn mở cửa sổ ra rồi lại ngồi xuống ghế, hạ giọng thở một hơi phiền muộn. Ngay sau đó, hắn móc từ trong tay áo ra chiếc quạt trúc chứa các ám khí kịch độc, nhẹ nhàng phe phẩy. Giờ phút này, thoạt nhìn vẻ mặt Dạ Dật Phong rất tự nhiên, nhưng tay phải cầm cán quạt của hắn mơ hồ lộ ra từng gân xanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, không thể che giấu nội tâm cực độ khẩn trương của chủ nhân nó. 

Dạ Dật Phong nhìn chằm chằm cửa chính. Chờ đợi vốn là một việc hết sức giày vò. Huống chi... hôm nay Dạ Dật Phong đến gặp kẻ thù muốn tìm hắn phát tiết hận thù, chuyện này càng hành hạ người gấp bội. Bọn họ xuất hiện càng trễ, trong lòng hắn càng hốt hoảng, bởi không thể dự đoán được nguy cơ mới làm người ta cảm thấy nguy hiểm nhất. 

Thời gian tích tắc trôi qua, ở ngoài cửa Tụ Tiên trà lâu -- Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đan tay, bước vào đại sảnh tầng một. 

"Xoạt" một tiếng, Dạ Dật Phong khép quạt lại. 

Ngay khi Dạ Dật Phong quyết định nhân lúc bọn họ còn chưa đến, rút lui nơi này thì trong nháy mắt -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nắm tay nhau bước vào phòng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười: "Xin lỗi, có việc gấp, khiến Thái tử Thương Nguyệt đợi lâu." 

Dạ Dật Phong không trả lời, chỉ mở quạt ra rồi lại nhẹ nhàng phe phẩy. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông tay Hiên Viên Diễm. Hai người ngồi xuống đối diện Dạ Dật Phong. Tay phải của Hiên Viên Diễm không chút để ý quét ngang than trong lò sắt, than liền lập tức cháy rừng rực.  HNTB@dđLQĐ

-- Bộp! 

Thấy tình cảnh này, miệng Dạ Dật Phong há to đủ để nuốt một quả lê lớn. Chiếc quạt trong tay rơi xuống đất. 

-- Gặp... gặp... gặp quỷ. Mắt hắn... bị hoa mắt sao? Hiên Viên Diễm không lấy lửa đốt than, làm sao chúng có thể cháy lên được? 

"Sao Thái tử lại há to mồm vậy? Chẳng lẽ chờ cả ngày nên miệng đắng lưỡi khô rồi?" Hiên Viên Diễm nhìn Dạ Dật Phong, cười cười: "Đừng nóng vội! Ta pha trà cho ngươi, nấu trà hoa nhài, có thể nhuận phổi sinh tì, giải sầu giảm tức, khiến tâm trí người ta thoải mái. Nhất định Thái tử sẽ thích." 

-- Giải sầu giảm tức? Biết rõ ưu sầu của hắn, giúp hắn bớt nóng sao? 

Lời nói ẩn chứa giễu cợt của Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong không đáp lại, chỉ là sống lưng phát lạnh, suy đoán làm sao than có thể rực lên một cách quỷ dị. Đợi đến khi Dạ Dật Phong nhìn lại Hiên Viên Diễm, hắn (HVD) đã dùng nội lực hùng hậu làm nước trà sôi lên. Ngay sau đó, hắn lại đổ lá trà và cánh hoa nhài vào trong bình trà chứa nước sôi.  

Chỉ là -- Dạ Dật Phong không có chút phấn khích để thưởng thức hương trà. Hắn nhìn chằm chằm tay Hiên Viên Diễm, hoặc nói đúng hơn là đang nhìn chằm chằm tay phải vừa quét ngang lò than lúc nãy. Giờ khắc này, hắn rất muốn dùng quạt dập lửa bên trong lò xem Hiên Viên Diễm dùng tay phải của mình đốt than trong lò một lần nữa ra sao. 

Không nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm đặt ba ly trà lên bàn, sau đó cầm lên một chiếc muỗng, nhẽ nhàng khuấy trà trong bình. Lúc này -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt thò tay vào tay áo, lấy ra một hộp gấm nhỏ. Hành động của nàng khiến Dạ Dật Phong dời tầm mắt. 

Đây không phải là trà yến đơn giản mà là hồng môn yến đầy rẫy nguy hiểm, vì vậy hắn thân là khách nhân đến chỗ hẹn, không thể không cảnh giác từng cử động của chủ nhân nó. Hắn cho rằng trong hộp gấm cất giấu chủy thủ hoặc độc dược lấy mạng mình, vì thế hắn giữ đề cao cảnh giác, mắt không chớp lấy một cái, phòng bị nhìn chằm chằm ngón tay nàng đang mở hộp gấm. Thế nhưng khi mở nắp hộp ra, Dạ Dật Phong cứng đờ, khóe miệng mãnh liệt co quắp. Thứ trong đó không phải là vũ khí đủ để khiến hắn mất mạng chỉ trong một kích mà lại là... lại là...