Đặc Công Tà Phi

Chương 251: Tự tạo nghiệt, không thể tha




Ánh nắng chiều chậm rãi nhạt màu. Đến khi tà dương hoàn toàn khuất về dãy núi phía tây, vầng trăng dần dần lên cao, giờ tuất lặng lẽ tới. Dưới ánh trăng bao phủ, một rừng cây xanh tốt đung đưa trong gió. Mỗi gốc cây thiên hình vạn trạng, lá xanh làm lòng người mát mẻ thoải mái. 

Phía cuối rừng cây là một hồ nước trong vắt. Trong hồ, từng đóa hoa sen khoe sắc, làn hương thơm lừng thấm đẫm ruột gan. Cá chép vàng đang linh hoạt vui đùa, gió đêm dịu nhẹ thoảng qua làm mặt hồ gợn sóng -- 

Chỉ thấy một tiểu lâu cao hai tầng, tường trắng ngói xanh như một chiếc thuyền hoa tinh xảo, mái hiên cong cong được xây ở giữa hồ. Cảnh sắc bốn bề tôn lên tòa tiểu lâu như một bức mỹ họa cho lòng người mê luyến.  

Tiểu lâu này chính là Hồ Trà Các nổi danh xa gần Tây Thần quốc, được xây từ ba mươi khối đá to bự, xếp từng viên từng viên một cách xảo diệu từ đáy hồ lên. Bốn phương tám hướng của Hồ Trà các đều nối với bờ hồ bởi một chiếc cầu đá điêu khắc tuyệt đẹp. 

Hồ Trà các -- một trong các sản nghiệp của Cái Bang, do Bắc trưởng lão xây nên kiêm đại chưởng quỹ âm thầm quyên góp tiền trà kiếm được hàng tháng cho những dân chúng lương thiên có gia cảnh bần hàn đến đường cùng. 

Chỉ có điều, thân phận Bắc trưởng lão quản lí Hồ Trà các và Tây trưởng lão quản lí Tụ Tiên trà lâu lại khác nhau một trời một vực. Tụ Tiên trà lâu đón khách hoặc là những bách tính bình thường, hoặc là những phú gia cực kì giàu có, ngồi mát ăn bát vàng. Mà Hồ Trà các chỉ đón tiếp những tài tử văn chương xuất chúng và những giai nhân trẻ tuổi lần đầu biết yêu. Bằng giờ thường ngày, những tài tử giai nhân lưu luyến quyên về, đang ở trong căn phòng cảnh trí như vẽ, tiên cảnh trên trần gian. Nàng mượn gió mát, ta vay trăng sáng, ngắm hoa sen động, nhìn hồ nước im, tài tử phe phẩy quạt lãng tử ngâm thơ, giai nhân ngắm cảnh mỉm cười làm phú, cực kì tao nhã nói chuyện yêu đương. 

Hôm nay là ngoại lệ. 

Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, bên ngoài Hồ Trà các, những chiếc đèn lồng hình hoa sen vẫn tỏa ánh sáng dìu dịu -- Nhưng bên trong Hồ Trà các lại không một bóng người, chỉ vì bốn phía Hồ Trà các đều treo một chiếc bảng gỗ viết bốn chữ: Đóng cửa một ngày! HNTB.dđLQĐ

Trong rừng cây -- Dưới ánh trăng sáng tỏ, gió đêm lướt qua tán lá khiến muôn vàn chiếc lá xanh rụng xuống, nhẹ nhàng bay múa giữa không trung rồi mới lưu luyến đáp xuống mặt đất, tạo thành một thảm lá mềm mềm xốp xốp. 

Thời gian tích tắc trôi qua, một nam tử tuấn mỹ mặc cẩm y màu lam xuất hiện trong rừng. Vạt áo màu lam bay bay, tóc dài theo gió tung lên, nhìn rất xuất trần nhưng trong lòng Tiêu Hàn vô cùng ấm ức vì bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm điều khiển, phải đến Hồ Trà các "uống trà". Hắn đang bước từng bước về phía chiếc cầu đá dẫn vào Hồ Trà các. Vào lúc hắn còn cách chiếc cầu đá chừng năm mươi thước thì đột nhiên -- 

Tiêu Hàn cảm thấy có một luồng sát khí cực kì lạnh lẽo tỏa ra phía sau lưng mình. Hắn hơi nhếch lông mày, vẻ mặt không dao động, khóe môi phác họa một đường cong cười lạnh mà châm chọc. Hắn cũng chẳng thèm quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước. Chỉ là, dù hắn đi về phía trước nhưng vẫn không chút để ý nâng bàn tay phải lên, bắt lấy mấy cái lá xanh đang phóng về phía mình. Đợi đến khi hắn đưa tay xuống, tay phải của hắn đã có thêm ba chiếc lá. 

Ba tên hắc y nhân bịt mặt ẩn hiện như linh hồn hắc ám, cả người tỏa ra sát khí nồng đậm, núp dưới một gốc cây to. Cho đến khi -- Chỉ còn cách Tiêu Hàn sáu thước thì rốt cuộc bọn hắn cũng nhảy ra ngoài, sóng vai đứng sau lưng Tiêu Hàn, hai mắt tràn đầy độc ác, đồng thời giơ tay phải lên. Ba tia chớp màu trắng lóe lên, lấy tốc độ sao xẹt lao về phía Tiêu Hàn. 

Tiêu Hàn vẫn không quay đầu, mũi chân nhẹ nhàng nhún, bóng dáng màu lam bay lên không trung như chim hoàng tước. Đợi đến khi ba trường kiếm bay qua nơi hắn đứng vừa rồi, vang lên tiếng "loong coong", rơi xuống mặt đất, Tiêu Hàn mới hạ mình xuống đất. Hắn gảy nhẹ tay phải, ba chiếc lá mang một luồng lực mạnh mẽ bay về phía sau lưng. 

Ba hắc y nhân không kịp tránh, bị ba chiếc lá mỏng xuyên tim. Ngay lập tức, máu tuôn trào trên ngực bọn hắn. "Rầm" một tiếng, ba hắc y nhân đồng loạt ngã xuống, chết không nhắm mắt. Máu tươi nhuộm đỏ lá cây, cũng nhuộm cả màu đất. 

Tiêu Hàn cười lạnh rồi lại khôi phục biểu cảm lạnh như băng, từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại nhìn. Hắn hơi cúi đầu, tựa như chuyện bị người tấn công từ sau lưng vốn chưa từng xảy ra. Vạt áo màu lam đung đưa, hắn lại tiếp tục bước lên cầu đá. 

Ánh trăng chiếu xuống cầu đá, khiến chiếc cầu như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu bạc, xinh đẹp tựa như mơ. Hai bên cầu đá, sóng nước trong hồ khẽ dập dờn, ánh nến cũng đong đưa theo quy luật. 

Mặc dù phong cảnh đẹp như vẽ, Tiêu Hàn cũng chẳng rảnh để ngắm nhìn. Hắn đi tới cuối cầu đá, đứng trên hành lang dài của Hồ Trà các. Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cánh cửa trong căn phòng nào đó bị Bắc trưởng lão kéo ra. Trong nháy mắt, bóng dáng Tiêu Hàn đi vào bên trong phòng. Lại một tiếng "kẽo kẹt" nữa vang lên, Bắc trưởng lão đóng cửa phòng lại. HNTB.dđLQĐ

Trong lúc đó, trên bờ hồ -- Hai nam tử mặc hắc y lặng yên không tiếng động xuất hiện, đứng hai bên ba thi thể dần dần mất đi nhiệt độ. Một người đeo mặt nạ màu đen che mặt là Ma Quân, người còn lại không che mặt là Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt. 

Ba thi thể đó chính là những sát thủ của Quỷ Chú môn. Bọn hắn nhận lệnh Tư Đồ Kiệt để tập sát sau lưng Tiêu Hàn, kì thực ẩn chứa ý đồ dò xét Tiêu Hàn có cho thuộc hạ mai phục trong rừng hay không. Nếu Tiêu Hàn có cho thuộc hạ mai phục trong rừng, nhìn thấy người có lai lịch không rõ muốn tấn công Tiêu Hàn, như vậy... dù bọn họ có biết năng lực của chủ tử cũng nhất định sẽ nóng lòng bảo vệ chủ mà lao ra, giúp chủ tử giết kẻ đánh lén, tránh làm bẩn tay chủ tử, đây là sứ mệnh của thuộc hạ trung thành. 

Kết quả, từ khi ba sát thủ đã tới phía sau Tiêu Hàn đến khi bọn hắn bị Tiêu Hàn tự động thủ kết liễu tính mạng cũng không nhìn thấy bất kì một thuộc hạ nào xuất hiện. Đối với Tư Đồ Kiệt lòng dạ rắn rết mà nói, kẻ bị Tiêu Hàn lấy mạng dễ như trở bàn tay liền coi như phế vật vô dụng. Mà dù phế vật đã chết vẫn không có tư cách an táng, làm dơ bẩn không khí trong lành. Vì vậy... Tư Đồ Kiệt liếc nhìn ba thi thể, cổ tay phải giơ lên rắc độc phấn lên ba thi thể, khiến chúng biến mất không dấu vết. 

"Tiêu Hàn không cho thuộc hạ mai phục, một mình đến Hồ Trà các, chẳng lẽ..." Tư Đồ Kiệt nhìn Ma Quân, khẽ cau mày: "Hắn thật sự tự ý thức không thể địch lại đại quân Tây Thần nên nguyện ý quy hàng, thành kính hiến màu cho ngài?" 

Ma Quân nhìn lướt qua Tư Đồ Kiệt, hai mắt lóe lên ánh sáng mưu mô nhìn về Hồ Trà các, lạnh giọng nói: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. Gió đêm tựa như vô hại lại luôn ẩn giấu ám tiễn khiến người ta khó phòng bị. Mặc dù trong gió đêm có ám tiễn không dễ phát hiện nhưng trước đó chúng ta đã chuẩn bị tốt lưới dày, ám tiễn sẽ không có cơ hội bắn ra." 

"Ngươi đến chỗ hẹn đi! Nếu Tiêu Hàn thật sự như trên thư viết thì quá tốt, trái lại..." Ma Quân không nói hết, nhưng tà khí xung quanh người đậm hơn. 

-- Nếu Tiêu Hàn muốn giở âm mưu quỷ kế thì tối nay chỉ còn một con đường chết! Dù sao Tiêu Hàn chết rồi, máu của hắn vẫn có ích với mình như cũ. Mặc dù máu lấy kiểu đó sẽ khiến hắn tăng thêm đau đớn kịch liệt khi luyện tà công tầng cao nhất, nhưng vì để giết người trong Linh Cung, đau đớn này hắn nhịn. 

"Được, ta lập tức đến chỗ hẹn. Nếu có gì khác thường xảy ra, ta lập tức thông báo cho ngài." Tư Đồ Kiệt nhỏ giọng trả lời, sau đó bước lên cầu đá. Ma Quân nhìn Hồ Trà các lần nữa rồi bóng dáng chợt lóe như quỷ mị, lặng yên không tiếng động rời khỏi chỗ đứng. HNTB.dđLQĐ

Tư Đồ Kiệt đã đến hành lang. Cửa chính trong căn phòng lúc nãy lại bị Bắc trưởng lão kéo ra từ bên trong. Mà khi Bắc trưởng lão "nghênh đón" Tư Đồ Kiệt vào trong phòng, trên bờ hồ -- Ở góc khuất phía xa, trong một bụi cây rậm rạp có một làn khói đen loáng thoáng bay ra, đó chính là ân sư của Hiên Viên Diễm: Thiên Cơ lão nhân. 

-- Tự tạo nghiệt, không thể tha, không thể tha a! Ma Quân, lão già ta đã không thể cứu vớt ngươi nữa rồi... Ngươi tự tay trồng quả đắng, chỉ có thể bỏ giá cao thê thảm để nếm thôi. 

Thân thể Thiên Cơ lão nhân hóa thành một làn khói đen, thở dài một hơi bất đắc dĩ, sau đó chậm rãi biến mất khỏi bụi cây...