Đặc Công Tà Phi

Chương 271: Thảm, trúng mai phục




Nếu nói khí thế hào hùng, máu tanh tràn ngập vùng chiến, như ngàn vạn người chuyên nghiệp dốc hết tâm huyết mấy trăm năm mới tạo ra một bàn cờ lớn vô tận, như vậy máu tươi nhuộm đỏ suối cạn biến con suối thành dải phân cách giữa bàn cờ và cả vùng đất chứa đầy cương cốt chất chồng chất đống. Mà trên cả cùng đất, những ngọn núi chập chùng kéo dài như những quân cờ trên bàn cờ. Những ngọn núi này nhấp nhô dọc theo đường hẹp quanh co, quả thật có thể so sánh với mây trên trời, nhiều đến mức đếm không xuể. 

Trận doanh đại quân Thương Nguyệt trú lại cách dòng suối máu khoảng bốn mươi dặm. 

Giờ phút này -- Đại quân Thương Nguyệt rút lui trận doanh, không chỉ có số lượng kị binh đông đảo mà số bộ binh bị thương nặng cũng nhiều vô kể. Cho nên, đường gập ghềnh quanh co không phải con đường tốt nhất để đại quân Thương Nguyệt rút lui về trận doanh. Cho nên Địch tướng quân đã từng nghe lính trinh sát dò đường hồi báo tỉ mỉ, cộng với đêm qua cẩn thận nghiên cứu bản đồ, mặc dù đã gặp phải hai trăm lá chắn chặn lại làm mất bóng dáng đại quân Thương Nguyệt, nhưng trong lòng Địch tướng quân có thể xác định đối phương nhất định sẽ lựa chọn con đường duy nhất về trận doanh kia. 

Khi Địch tướng quân tránh được vô số ngã ba vòng vèo, dẫn đại quân Tây Thần bừng bừng khí thế chiến đấu nhanh chóng đuổi đến đầu đường -- Hắn thấy cuối đường, trong rừng tùng cao chọc trời kia có bụi đất bay đầy trời. Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, quân địch lựa chọn con đường này để rút lui. 

Địch tướng quân kéo dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, lạnh giọng ra lệnh: "Lập tức lao vào rừng cây phía trước, giết chết quân Thương Nguyệt đang trốn chạy cho ta!" 

Quân Tay Thần hô to như tiếng chuông đồng: "Dạ!" 

Hành động trong nháy mắt -- Địch đại tướng quân dẫn đầu năm vạn kỵ binh, giơ roi giục ngựa, vẻ mặt dát khí xông vào trong đường. Con đường này rộng chừng ba trượng, dài khoảng hai dẫn (*), phía cuối là rừng cây tùng, hai bên đều có núi dốc cao thấp không đều. Nếu chỉ đi một mình thì con đường có vẻ rộng rãi, nhưng cả đội quân Tây Thần xông vào thì chỉ có thể hình dung nó quá chật hẹp. Cho nên, để phòng trường hợp hỗn loạn xuất hiện, cung tiễn thủ, khiên thủ và bộ binh tạm thời bất động tại chỗ, chờ Địch tướng quân và năm vạn kỵ binh dẫn đầu đi qua đường rồi mới xuất phát. 

[(*) 1 trượng = 3,33m; 1 dẫn=33,33m. Nguyên gốc là con đường rộng hơn 10m và dài hơn 50m.] 

Vậy mà, Địch tướng quân đang giơ roi cùng năm vạn kỵ binh lao vào đường lớn, cách rừng cây chỉ còn ba trượng, những binh lính khác chưa kịp hành động thì một màn thảm kịch đã diễn ra. 

Tiếng "rầm rập" vang lên, vô số tảng đá lớn hình cầu tỏa khí thế đoạt hồn lấy tốc độ sét đánh lao như mưa suống sườn dốc. 

"Hỏng bét!" Một kỵ binh mặt biến sắc, kéo dây cương, kinh hãi hét to: "Tướng quân, chúng ta bị mai phục." Tên kỵ binh vừa dứt lời, tiếng "rầm" vang lên, một tảng đá lớn dập hắn thành bùn nhão, chìm xuống trong đất. 

Đá trên hai núi như mưa to trên trời đổ xuống không dứt, tốc độ nhanh như chớt giật, sức mạnh như sét đánh. Vô số kị binh ở hai bên đường thậm chí không có cơ hội hét thảm đã bị đập nát óc, thân thể chôn vùi với đất cát. Những kỵ binh đứng giữa không thể tiến cũng chẳng thế lùi, bên trên còn có đá lớn lao như điên, trong nháy mắt đều nghĩ đến kết cục tan xương nát thịt. Những kỵ binh phía tước liều mạng kéo dây cương, muốn xông qua màn tấn công của đá, trốn về rừng cây cuối đường. Những kỵ binh phía sau khủng hoảng lập tức quay đầu, muốn trông cậy vào chiến mã mang bọn hắn rút lui về đội ngũ đại quân Tây Thần. 

Nhưng -- Chiến mã đột ngột hoảng sợ, ngửa đầu hí lên, bốn vó hỗn loạn sao còn nghe kỵ binh sai bảo? Vì vậy, chuyện rất đáng buồn đã xảy ra. Có kỵ binh không bị cự thạch đè chết mà bị chiến mã  điên cuồng văng khỏi lưng ngựa, bị vó ngựa đạp chết. 

Những khiên thủ và bộ binh chưa chạy vào trong đường rất muốn cứu chiến hữu của mình, nhưng nhìn thấy đá đang lăn từ trên xuống dưới, bọn họ chẳng thể nào cứu. Bởi vì núi chập chùng che khuất nên những cung tiễn thủ hoàn toàn không thấy bóng dáng quân Thương Nguyệt đẩy đá để bắn tên hạ gục bọn hắn. Mồ hôi lạnh chảy khắp người, hai mắt đỏ lên, trán nổi gân xanh, cung tiễn thủ, khiên thủ và các bộ binh chỉ có thể dậm chân, chửi tục mẹ quân địch. 

Trong chốc lát -- Hai bên núi không có đá lăn xuống nữa. Năm vạn kỵ binh thê thảm trúng mai phục, kể cả chiến mã đều vùi thân trong đường. 

Người duy nhất sống sót là Địch tướng quân, từ trên lưng chiến mã bay vọt lên, dùng tất cả nội lực để chém cự thạch tấn công, mặc dù đã rút lui khỏi đường nhưng vẫn bị một tảng đá đầu đường đập không nặng không nhẹ vào lưng. Một tiếng "phụt" vang lên, hắn phun ra một ngụm máu. 

Hai bộ binh lập tức chạy đến đỡ Địch tướng quân loạng choạng chực ngã, lo lắng hỏi: "Tướng quân, ngài vẫn ổn chứ?"

Sắc mặt Địch tướng quân xám xịt, không đáp lời, hai mắt ngập đầy bi thương nhìn đường lớn trước mặt bị vô số tảng đá lớn đè lấp. 

-- Đều tại hắn, đều là tại hắn! Rõ ràng đoán được Dạ Dật Phong xảo trá, rất có thể sẽ tạo bẫy nhưng vẫn muốn đánh cược một lần để đuổi giết đại quân Thương Nguyệt. Nếu không phải hắn thất sách, năm vạn kỵ binh này sao có thể hy sinh vô ích như vậy? Nếu lên chiến trường, tính mạng của bọn họ sớm đã mất rồi, nhưng các kỵ binh tình nguyện đồng quy vu tận với quân địch cũng không muốn chết vô ích như trước mắt. 

Qua giây lát tự trách, Địch tướng quân che giấu bi thương nơi đáy mắt, nhìn kĩ những tảng đá chất thành núi không một khe hở phía trước, trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù có đẩy những tảng đá này ra thì đại quân Thương Nguyệt đã sớm đi xa rồi.  Hơn nữa, nếu hắn vẫn cố chấp đuổi giết đại quân Thương Nguyệt như cũ, e là phía trước còn nhiều cạm bẫy hơn, chỉ làm thương vong của quân lính càng thêm thê thảm hơn mà thôi. 

Dạ Dật Phong, trận đấu chiến đấu, coi như ngươi thắng hết sức hoàn mỹ, nhưng... trận chiến chưa đến hồi kết, tính mạng năm vạn kỵ binh của Tây Thần tuyệt đối không hy sinh vô ích đâu. Ngươi cứ đợi đó, rất nhanh thôi, ta sẽ khiến ngươi trả lại gấp bội. 

Địch tướng quân xoay người nhìn binh lính Tây Thần, mở miệng gằn từng chữ: "Dừng đuổi giết, trở về quân doanh!" 

Binh lính Tây Thần giận dữ mù quáng, rối rít giơ nắm đấm, cùng hét lên: "Tướng quân, kỵ binh không thể hy sinh vô ích, cho chúng ta đẩy đá ra để đến quân doanh của Thương Nguyệt, tử chiến một trận với bọn chúng." 

Địch tướng quân phất tay ngăn tiếng hét, lạnh giọng: "Lập tức trở về quân doanh! Đây là quân lệnh, người trái lệnh giết không tha." 

Binh lính bóp chặt tay, không ai muốn trái quân lệnh nhưng vì trong lòng quá tức giận, không cam lòng gào lên: "Tướng quân..." 

"Mọi người phẫn nộ, bản tướng quân hiểu rõ. Trước tiên mọi người quay về quân doanh đã, để quân y chữa trị vết thương trên người. Nhanh thôi..." Địch tướng quân cắn răng, nheo mắt lại: "Nợ máu của Tây Thần, chúng ta sẽ đòi lại từ quân địch." 

Nghe Địch tướng quân nói, binh sĩ cố kiềm chế lửa giận, cuối cùng im lặng quay người trở về quân doanh. 

Trên ngọn núi phía xa -- 

"Nguyệt nhi, nàng đoán xem..."  Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chau mày: "Địch tướng quân nếm mùi thất bại, khi nào sẽ phản kích?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi xoa tay, mỉm cười: "Căn cứ miêu tả của chàng về Địch tướng quân, tin rằng tối nay hắn sẽ hung hăng phản kích Dạ Dật Phong."

"Như vậy, Nguyệt nhi có đoán được lúc nào đêm nay..." Hiên Viên Diễm vén tóc cho nàng, nghiêng đầu hỏi: "Phản kích Dạ Dật Phong không?" 

Thương Quan Ngưng Nguyệt giương mày, nhẹ nhàng chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm: "Giống hệt như suy đoán trong lòng chàng. Chi bằng ta đếm tới ba, chúng ta cùng nhau nói ra suy nghĩ của mình." 

Hiên Viên Diễm gật đầu: "Được." 

"Một, hai, ba..." Vừa dứt lời, hai người đồng thời chỉ lên bầu trời, đồng thanh nói: "Vào đúng giờ này." 

"Quả nhiên giống nhau, có lẽ..." Hiên Viên Diễm rút tay về, ôm hông nàng, khẽ cười: "Chúng ta phải chạy về ăn trưa, uống trà chiều rồi ngủ bù một giấc, bổ sung tinh thần xem kịch đêm." 

"E là không thể nhàn nhã xem kịch như ban ngày, mà phải vén áo giúp Địch tướng quân một tay." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dứt lời, vỗ nhẹ lão đại Ngốc Bảo. Ngốc Bảo lập tức chở hai chủ tử bay khỏi tảng đá lởm chởm. 

Cùng lúc bọn họ rời khỏi, trong ngọn núi phía đối diện, Tiêu Hàn vốn ôm cánh tay xem hài cũng biến mất vô tung vô ảnh trong nháy mắt...