Đặc Công Tà Phi

Chương 289: Đại ân đại đức




Sau khi kích động hét chói tai, sự kinh ngạc trong đôi mắt binh sĩ tam quốc hòa thành vui sướng chất chứa khó nén nổi. Bọn hắn dùng sức vung cao tay, hét lên mừng rỡ như điên. 

"Cha, mẹ --"

"Nương tử --"

"Hài tử --"

"Đại đệ --"

"Tiểu muội --"

Thì ra trong xe là những người thân mà binh sĩ tam quốc ngày đêm mong nhớ. Người trong xe đều bước ra ngoài, được các trưởng lão săn sóc dìu đỡ chậm rãi đi đến chân núi. Nhìn thấy người thân, binh sĩ tam quốc cũng huơ tay múa chân, nhanh chóng chạy đến nghênh đón người thân của mình. 

Ở một sườn núi -- Địch tướng quân dùng tay trái kéo mẫu thân của mình vào ngực, bàn tay phải vuốt ve tóc trắng như tuyết ở hai bên tóc mai và vầng trán đầy nếp nhăn tang thương. Hắn biết rõ, tóc mẫu thân mình trắng, vầng trán có thêm nếp nhăn vì quá nhớ thương hắn. Hắn mặc cho nước mắt rơi ướt cổ áo mẫu thân, áy náy than khóc: "Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, hài nhi bất hiếu!" 

Bà lão tóc trắng vuốt ve hai bên má của hắn, khóc không thành tiếng: "Địch Phi, con ta, con gầy đi không ít so với lúc rời nhà." 

"Mẫu thân, đừng lo cho hài nhi, hài nhi không sao. Đúng rồi..." Địch tướng quân dắt bà lão ngồi xuống một tảng đá, đứng trước mặt bà rồi ngửa đầu hỏi: "Thân thể của cha con vẫn khỏe chứ? Nương tử và hài tử của con vẫn khỏe chứ?" 

Bà lão xoa đầu hắn, hết than lại thở: "Thân thể bọn họ đều rất tốt, nhưng tâm trạng không tốt, ngày đêm lấy nước mắt để rửa mặt, ngóng trông con có thể bình an trở về nhà." Dứt lơi, bà lão đứng lên, kéo Địch tướng quân đứng dậy rồi đến trước mặt một nam tử trung niên đang ôm cánh tay cười hiền hòa. 

Nam tử trung niên này chính là Lục đại trưởng lão Cái Bang đưa bà lão đến đây. 

Ngay sau đó, bà lão kéo tay Địch tướng quân, thốt lên một câu làm hắn trợn mắt: "Phi nhi, mau quỳ gối, dập đầu cảm tạ ân nhân." 

-- Cái gì? Mẫu thân vừa nói gì? Được rồi, hắn không thể không thừa nhận rằng Lục đại trưởng lão đưa mẫu thân đến nơi này khiến hắn rất biết ơn, nhưng mà... dưới gối nam nhi có vàng bạc, chỉ lạy trời, lạy đất, lạy vua, lạy người thân, lạy thầy giáo. Cho dù hắn biết ơn Lục trưởng lão, nhưng điều đó vẫn chưa đủ đáng giá để hắn quỳ gối dập đầu tạ ơn. Hơn nữa, Trưởng lão Cái Bang đưa mẫu thân tới đây, ngoài mặt là để mẹ con gặp nhau, thật ra là giúp Thụy vương và Thụy vương phi trình diễn tiết mục lôi kéo lòng người. 

Hoàng Ngọc Tử Băng -

Địch tướng quân không dám trái ý mẹ, nhưng thực sự không muốn quỳ xuống dập đầu nên bày ra biểu cảm làm khó, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, hài nhi tạ ơn hắn một tiếng là phải, nhưng quỳ xuống dập đầu thì miễn đi." 

"Con con con... con vừa nói lời hồ đồ gì?" Bà lão vốn nước mắt ngang dọc, xót xa nhi tử gầy gò, khi thấy hắn không chịu quỳ xuồng thì lại "bốp" một tiếng, hung ác đập vào phía sau đầu hắn. 

-- Trời ạ! Tử nhỏ đến lớn, ngay cả đầu ngón tay út của hắn, mẫu thân cũng không dám chạm mạnh vào. Bây giờ, bà lại vì hắn không quỳ dập đầu mà đập đau đầu hắn. 

Địch tướng quân sững sờ, khóe miệng giật giật, vẻ mặt khó tin: "Mẫu thân, người đập đầu con?" 

"Đập đầu con? Mẹ còn chưa đánh con đấy. Mẹ con, cha con, nương tử của con, hài tử của con và tính mạng tất cả mọi người trong thôn đều được ân nhân cứu." Bà lão chỉ vào trưởng lão, tức giận lườm Địch tướng quân, gằn từng chữ: "Con nói xem, nhà chúng ta bốn mạng người, cả thôn mấy trăm mạng người, đại ân đại đức lớn lao như thế chẳng lẽ chỉ đáng giá bằng một tiếng tạ ơn của con đối với ân nhân sao?" 

"Cái gì? Mẫu thân, người nói người bắt con quỳ xuống dập đầu không phải vì hắn đưa người tới đây để hai ta gặp nhau mà là..." Địch tướng quân ngẩn người, chớp mắt một lúc lâu rồi nuốt một ngụm nước miếng: "Bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta và cả thôn?" 

"Lão nhân gia đừng tức giận, Địch tướng quân vẫn chưa biết chuyện. Hơn nữa, lần này ra tay cứu nguy giúp người nghèo vốn là điều người Cái Bang nên làm. Lão nhân gia không cần ghi nhớ trong lòng." Lục đại trưởng lão khẽ cười, nhẹ nhàng nói rồi dìu bà lão ngồi xuống giữa tảng đá. 

"Ân nhân, bà già này biết ngài có trái tim Bồ Tát, làm việc thiện không ghi công, bố thí chẳng cần báo đáp. Nhưng, hôm nay nhi tử của bà già ta sẵn có may mắn được gặp ân nhân, sao có thể không quỳ xuống tạ ơn với ngài?" 

Tựa như sợ ân nhân trước mắt đột nhiên biến mất, bà lão nắm chặt tay Trưởng lão, sắc mặt chân thật nói: "Như vậy, con ta là kẻ vong ơn, nên bị thiên lôi đánh." 

"Mẫu thân, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?" Địch tướng quân vội vàng tìm hiểu tình hình, bổ nhào đến trước mặt bà lão, kéo vạt áo bà: "Người mau nói cho hài nhi biết đi." 



Bà lão vừa nắm cánh tay Trưởng lão, vừa kể chân tướng cho Địch tướng quân. Hóa ra Địch tướng quân tuy có phủ của mình, nhưng vì hàng năm hắn đều ở quân doanh, cơ bản chưa từng vào ở trong phủ, cho nên người trong nhà hắn cũng không muốn vào trong phủ tướng quân ở, mà muốn ở lại thôn xóm quen thuộc gắn bó với mình từ nhỏ, cùng các thôn dân tương thân tương ái tạo nên cuộc sống hòa thuận. 

Năm năm trước, không lâu sau khi Địch tướng quân rời khỏi thôn -- Thôn của hắn xảy ra một trận ôn dịch kinh khủng, không những khiến gia cầm trong thôn chết hết mà còn làm đa số người trong thôn bị đe dọa tính mạng. Số ít người  nhiễm dịch bệnh vẫn có thể đi lại thì dìu dắt nhau đi tới nha huyện, hi vọng quan huyện có thể tới thôn xem xét, sau đó phái người đến chữa trị. Ban đầu quan huyện cũng phái mấy tên nha y (*) đi xem xét. Nhưng theo mấy nha y báo lại, nói ôn dịch thực sự quá nghiệm trọng nên không thể ngăn cản -- Tên quan huyện khốn kiếp sợ ôn dịch tràn lan nên điều động một đám nha sai vây chặt thôn, không cho bất cứ ai ra khỏi đó. Sau đó, hắn còn phóng hỏa đốt thôn, nói chỉ cần thiêu chết những người nhiễm bệnh thì có thể ngăn cản ôn dịch lan ra. 

[(*) Nha y: thầy thuốc trong nha huyện.]  

Trong lúc ở thôn hỏa hoạn ngất trời, người nhiễm bệnh không thể chạy trốn, kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu, thê thảm chờ đợi ngọn lửa thiêu rụi thì một nhóm người đeo mặt nạ bạc bay xuống từ trên trời như thần tiên giáng thế. Bọn họ không những giết quan huyện và nha sai không quan tâm sống chết của thôn dân mà còn dùng thuốc tốt diệt ôn dịch, châm cứu giúp thôn dân khôi phục sức khỏe. 

Đợi đến khi bọn họ cứu sống tất cả thôn dân, giúp thôn dân sửa sang ổn thỏa lại nhà cửa, để lại vô số ngân phiếu kếch xù định đi khỏi thì các thôn dân liên tục khẩn cầu bọn họ cởi mặt nạ xuống, để lại tên họ để mình nhớ khuôn mặt và tên tuổi ân nhân, sau này ngày đêm thắp hương cầu phúc cho ân nhân. Nhưng mà bất luận thôn dân khẩn cầu như thế nào, bọn họ vẫn chỉ bỏ lại một câu: "Đây là điều chúng ta nên làm." rồi nhanh chóng rời đi. 

Sau đó, dù quan phủ có dán thông cáo tuy nã những người đeo mặt nạ đã giết quan huyện và nha sai, nhưng vì lỗi ở quan huyện và nha sai trước, hơn nữa không biết lai lịch của những người đó nên cuối cùng không giải quyết được gì. 

Ròng rã năm năm trôi qua, mẫu thân Địch tướng quân và người trong thôn cho rằng không còn được gặp lại ân nhân cứu mạng lúc trước nữa, không ngờ vào nửa tháng trước, Lục đại trưởng lão lấy dáng vẻ ăn xin đến nhà Địch tướng quân. Lục đại trưởng lão vừa mở miệng, chưa nói rõ mục đích đến, dù người nhà Địch tướng quân chưa từng nhìn thấy mặt của Lục đại tướng quân nhưng đến chết vẫn không thể quên được giọng nói của người, lập tức liền nhận ra... người ăn xin trước mặt chính là thủ lĩnh đám người giấu mặt năm đó cứu nhà bọn họ và cả thôn. Khi Lục đại trưởng lão nói rõ mục đích đến để đưa mẫu thân Địch tướng quân đến gặp nhi tử -- Ân nhân đã mở miệng, đừng nói đi gặp con trai, cho dù theo ân nhân lên núi đao xuống chảo dầu, mẫu thân hắn cũng sẽ đi mà không chút do dự. Vì vậy, đây chính là lí do mẫu thân hắn đến đây chưa nói được mấy câu với hắn đã bắt nhi tử quỳ xuống dập đầu. 

Bà lão giải thích tỉ mỉ xong rồi khẽ nói: "Phi nhi, tự con nói đi, đối với hành động cứu mạng của ân nhân, chẳng lẽ con không nên quỳ xuống tạ ơn sao?" 

"Ân nhân, xin nhận lễ ba quỳ chín lại của Địch Phi." Địch tướng quân cảm kích nói, quỳ xuống làm lễ với Lục đại trưởng lão thì ở xung quanh, những binh lính tam quốc đã gặp người thân cũng rối rít tạ ơn: "Ân nhân, xin nhận lễ ba quỳ chín lạy của ta." 

Thì ra những người nhà của binh lính này... gặp đủ loại nguy nan, hoặc bị cường đạo vào nhà cướp của, hoặc bị ác bá đàn áp, hoặc gặp thiên tai động đất lũ lụt, hoặc gặp đại nạn châu chấu dẫn đến nạn đói, hoặc bị bệnh nặng quấn thân mà đại phu cũng phải bó tay, trong những lúc này đã được ân nhân thần bí giấu mặt cứu giúp. Chỉ là bọn họ ngoài nghe được giọng nói của ân nhân thì không biết khuôn mặt thực sự và lai lịch của họ. Cho đến nửa tháng trước, ân nhân xuất hiện, nói muốn dẫn bọn họ đến một nơi để gặp gỡ lại người thân đã tòng binh, bọn họ mới biết thì ra ân nhân vốn là Trưởng lão Cái Bang. Vì vậy, nghe người nhà tỉ mỉ kể lại, biết các Trưởng lão là người có ơn với gia đình mình, sao binh lính không biết ơn đến rơi nước mắt, dập đầu quỳ tạ? 

Nhìn thấy một màn này -- Tiêu Hàn trọng tâm không vững, thân thể lung lay vài lần, móng tay đâm vào chóp một tảng đá lớn. Dạ Dật Phong thấy hành động của Tiêu Hàn, hơi do dự rồi chạy đến bên Tiêu Hàn, hạ giọng hỏi: "Ngươi... sao vậy?" 

Tiêu Hàn trút bỏ nét mặt lạnh như sương, hiện lên vẻ khổ sở, nghiêng đầu tỏa ánh mắt u sầu: "Ngươi có biết thân phận ân nhân của các binh lính không?" 

"Ngươi nói nhảm à? Trừ phi là người mù, nếu không..." Khóe miệng Dạ Dật Phong run run, liếc mắt: "Nhìn trang phục ăn xin và túi xin cơm có từ năm cái trở lên treo trên hông, ai không biết bọn họ là Trưởng lão Cái Bang?" 

"Trưởng lão Cái Bang chỉ là một trong những thân phận của bọn họ. Bọn họ còn có một thân phận khác là..." Tiêu Hàn xoay đầu nhìn lên Vô Ngân và Hiên Viên Diễm đang đánh cờ trên đỉnh núi, khẽ trả lời: "Thuộc hạ của người khác." 

Dạ Dật Phong nhìn theo ánh mắt của Tiêu Hàn, nghe hắn nói thì sắc mặt trở nên xám xịt vô cùng khó coi. Dạ Dật Phong cảm thấy trời đất quay cuồng, nếu không kịp thời ôm tảng đá trước mặt thì e là đã ngã xuống đất rồi. Rốt cuộc hắn hiểu rõ tại sao Tiêu Hàn lại trọng tâm không vững rồi. Hắn cũng đã hiểu tại sao chim bồ câu lại đưa thư nhà của binh sĩ tam quốc đến lúc sáng và lúc trưa rồi. 

Người nhà binh lính viết thư nhà, sau đó đưa tới đây chẳng phải vì bị ép hay bị lừa gạt mà là cam tâm tình nguyện, bởi vì bọn họ đều chịu đại ơn của Cái Bang vào lúc nguy nan. Vậy nên, khi ân nhân xuất hiện bảo bọn họ viết cho người thân một lá thư, lí nào bọn họ chẳng ngoan ngoãn làm theo? 

Một hồi, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong rơi vào trạng thái ngây ngốc. 


Bên kia, binh sĩ tam quốc vẫn muốn quỳ xuống đất làm lễ với Trưởng lão Cái Bang. 

"Đừng, đừng!" Các trưởng lão kéo tay binh sĩ, không để bọn hắn qùy xuống: "Các ngươi không cần làm đại lễ này đâu, cứu nguy giúp người nghèo vốn là điều Cái Bang ta nên làm." 

Binh sĩ được các Trưởng lão kéo lên, không thể dập đầu nên lập tức gào khóc: "Ân nhân, van xin ngài nhận lễ ba quỳ chín lạy của ta." 

"Mặc dù các ngươi muốn tạ ơn nhưng tạ nhầm người rồi. Người cứu nguy giúp người nghèo năm ấy đúng là chúng ta, nhưng chúng ta cũng chỉ làm theo quy định của Bang." Các trưởng lão dùng nội lực hùng hậu nâng binh sĩ lên, nói tiếp: "Mà người lập quy định cứu nguy giúp người nghèo này chính là Lão Bang chủ và Thiếu Bang chủ của chúng ta. Cho nên, nếu các ngươi muốn tạ ơn thì đừng tạ chúng ta." 

Nghe lời Trưởng lão, binh sĩ tam quốc và người thân bọn họ lập tức ngươi một câu ta một lời năn nỉ: "Trưởng lão, vậy ngài có thể cho chúng ta gặp Lão Bang chủ và Thiếu Bang chủ một lần được không?" 

"Đúng đúng! Trưởng lão, cho chúng ta gặp Lão Bang chủ và Thiếu Bang chủ một lần đi. Quy Nhất Vạn Bộ nói cho dù chúng ta không có duyên diện kiến Lão Bang chủ và Thiếu Bang chủ, cũng xin các Trưởng lão nói tên tuổi của Lão Bang chủ và Thiếu Bang chủ." 

"Đúng đúng đúng, nói như vậy, dù gì chúng ta cũng có thể nhớ tên tuổi của ân nhân, ngày đêm nhắc lại tên của ân nhân, cầu phúc cho ngài." 

"Trước giờ Lão Bang chủ thần long thấy đuôi không thấy đầu (**). Đừng nói mọi người muốn gặp ngài ấy, ngay cả người trong Bang bình thường muốn gặp Lão Bang chủ cũng rất khó. Về phần Thiếu Bang chủ..." Các Trưởng lão khẽ cười, đồng thanh nói: "Thật ra mọi người đã sớm gặp, hơn nữa đều biết rõ." 

[(**) Thần long thấy đuôi không thấy đầu: bí ẩn, biết tung tích mà không biết rõ đang ở đâu.]

Các Trưởng lão vừa dứt lời, binh sĩ tam quốc và người thân của bọn họ lập tức gãi đầu, khó có thể tin: "Cái gì? Không những chúng ta đã sớm gặp mà ai cũng biết ân nhân?" 

Các Trưởng lão đồng loạt gật đầu, chỉ về phía đỉnh núi: "Đúng vậy, Thiếu Bang chủ của chúng ta... chính là ngài ấy."