Đặc Công Tà Phi

Chương 297: Ngươi bị sao vậy?




Khói đen lặng lẽ thổi đến, cách xa năm người Nam Cung Tuyết Y, xoay tròn biến thành Võ học thông mặc áo vải thô. 

Võ học thông nhận được thiệp mời hôn lễ của Hiên Viên Diễm, thật lòng rất muốn dự lễ nhưng lại giả vờ như không nhận được thiệp, cuối cùng không xuất hiện trong đại sảnh Vô danh sơn trang vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất: Hiên Viên Diễm từng đưa tin bằng bồ câu cho Võ học thông, hỏi chuyện dị năng trong cơ thể, Võ học thông đã trả lời rằng ông trăm mối không giải thích được. Sở dĩ có tên Võ học thông vì ông rõ chuyện võ học thiên hạ như lòng bàn tay, cho nên với câu trả lời này, tất nhiên Hiên Viên Diễm sẽ có nghi ngờ. Võ học thông biết rõ, nếu mình gặp Hiên Viên Diễm thì hắn sẽ hỏi ông một lần nữa. Đến lúc ấy, trước mặt Hiên Viên Diễm giỏi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, chắc chắn ông sẽ lộ sơ hở, cho nên trốn tránh Hiên Viên Diễm là thượng sách. 

Thứ hai: Võ học thông còn có nhiệm vụ quan trọng nặng nề: lúc nào cũng phải ẩn thân trong góc khuất theo dõi từng hành động của Nam Cung Tuyết Y. Vì vậy, nghe được chủ tớ Nam Cung Tuyết Y đối thoại, lúc này Võ học thông mới ngồi dưới tán cây rậm rạp. Lấy bản lĩnh của ông, dù có thể theo dõi đám người Nam Cung Tuyết Y trong vòng ba thước mà không bị phát hiện, nhưng muốn đánh lui bọn họ thì tuyệt đối không phải chuyện dễ. Cho nên, ông khoanh chân ngồi xuống, đặt tay thành hình chữ thập, vận hành ma công thâm hậu truyền âm cho Thiên Cơ lão nhân. 

Cùng lúc đó, bên trong đại sảnh -- Người dự lễ không gây khó dễ cho tân nương tử, cho nên Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã bị Thiên cơ lão nhân cười cười đưa vào động phòng. Còn tân lang Hiên Viên Diễm bị bao vây nên vẫn ở lại đại sảnh. Cả đám khách mời bừng bừng hưng phấn, không định "xuống tay lưu tình" với hắn. 

Đông trưởng lão giơ hai ly rượu đầy lên, chen vào đám người. Ông lắc lắc hai ly rượu trong tay, nhếch miệng cười xấu xa nhìn Hiên Viên Diễm rồi mở miệng nói: "Thiếu chủ, Lão Đông trước giờ luôn nói năng vụng về, vừa rồi vắt hết óc suy nghĩ mới nói được đôi câu chúc mừng đại hôn. Người nói thế nào cũng phải uống hết hai ly!" 

Đông trưởng lão vừa dứt lời, Thiên Cơ lão nhân đã trở lại đại sảnh như gió lốc. Thiên Cơ lão nhân chen vào đám người, huơ tay múa chân với Hiên Viên Diễm một hồi, la ầm lên: "Uống rượu, uống rượu, nhanh uống rượu! Nếu Diễm tiểu tử không uống rượu, chúng ta cũng không cho con vào động phòng!" 

Hiên Viên Diễm liếc nhìn Thiên Cơ lão nhân, khóe môi co giật, vì để sớm vào động phòng ôm kiều thê mà nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Hắn vừa uống hết hai ly, một bầu rượu của Vô Ngân đã tới trước mặt. Vô Ngân nghiêng đầu cười nói: "Nói hai câu chúc mừng thì phải uống hai ly, vậy lúc nãy ta nói mười mấy câu, Hiên Viên Diễm không thể trốn khỏi bầu rượu này rồi." 

"Vô Ngân, ngươi cũng hùa theo làm loạn à?" Hiên Viên Diễm đấm một quyền vào Vô Ngân, khóe miệng co giật mạnh hơn, vẻ mặt ngổn ngang nhận lấy bầu rượu đầy ắp. 

Bên này, Hiên Viên Diễm vừa nhận bầu rượu, bên kia Ngân Lang vàThanh Báo mỗi người ôm một vò rượu chen vào. Bên cạnh bọn hắn, ba trưởng lão Tây, Nam, Bắc còn hung ác hơn, mỗi người vác một thùng rượu đầy vào. 

Hiên Viên Diễm uống xong bầu rượu, nghẹn họng nhìn chằm chằm Ngân Lang và Thanh Báo cùng ba trưởng lão trước mặt. 

-- Những người này cố tình chuốc say hắn sao? 

"Chủ tử, lúc nãy quá đông người, chúng ta vừa mới nói xong một câu chúc phúc liền bị đám người đẩy xuống phía sau. Tuy nhiên, chúng ta đã thả lời chúc phúc vào rượu rồi nên..." Ngân Lang và Thanh Báo ôm vò rượu đến trước mặt hắn; ba trưởng lão đặt thùng rượu dưới chân hắn. Năm người cười xấu xa nhìn nhau, đồng thanh nói: "Có uống những lời chúc phúc như ý cát tường đầy đủ của chúng ta hay không, chủ tử người tự xem mà làm đi." 

Hiên Viên Diễm liếc nhìn một đám gia hỏa đang cố ý làm loạn, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương: "Khụ, các ngươi không sợ ta uống say rồi thì không tìm được cửa vào động phòng à?" 

Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, Hiên Viên Ly bước lên một bước dài, vỗ vai đệ đệ rồi cười: "Diễm đệ cứ yên tâm, nếu đệ say choáng váng đầu óc, chúng ta hiểu hoàn cảnh sẽ khiêng đệ vào động phòng." 

-- Hơ hơ, đồng tâm hiệp lực chuốc rượu cho hắn? Được, các ngươi đã không có "nhân", vậy đừng trách ta không có "nghĩa". Muốn chuốc rượu ta? Được, vậy các ngươi đến chuốc đi, xem đến cuối cùng ai mới là người ngã xuống đất ngáy ngủ.

Hiên Viên Diễm nhướn mày, mở miệng nói: "Mọi người đừng vội, cứ liều mạng rót rượu cho ta. Thế này đi, bỏ rượu qua một bên. Các người uống một vò, ta uống một thùng. Các người uống một thùng, ta uống hai thùng, có được không?" 

Hiên Viên Diễm nói vậy không phải muốn liều mạng với đám người. Hắn có nội lực thâm hậu, có thể dùng nội lực đẩy rượu ra khỏi cơ thể. 

"Được, quyết định như vậy!" 

Hiên Viên Diễm có thể vận công ép rượu ra ngoài không có nghĩa là Ngân Lang và Thanh Báo cùng các trưởng lão, còn có một đám khách mời có thể ép rượu ra ngoài. Bọn họ vẫn chưa biết mình trúng kế, lúc này mỗi người ôm một thùng rượu ngẩng đầu vây quanh Hiên Viên Diễm. 

Hiên Viên Diễm cười nhìn mọi người rồi ghé tai nói với Vô Ngân: "Vô Ngân, ngươi đi tìm Nguyệt nhi, nói với nàng..." 

"Được!" Vô Ngân gật đầu, bóng dáng chợt lóe như sao băng, biến mất khỏi đại sảnh. 

Hiên Viên Diễm nhìn mọi người mặt mày hớn hở, vừa uống rượu vừa rót cho hắn gấp đôi, đẩy không khí náo nhiệt lên cao trào. 

Có loại động tâm, một khi bắt đầu liền nước đổ khó hứng; có loại tình cảm, một khi sinh ra liền chìm sâu trong đó. Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không tự chủ lặng lẽ yêu thương một người, người ấy lại chỉ nguyện yêu mình Hiên Viễn Diễm, cùng Hiên Viên Diễm chẳng xa nhau. Vì vậy, dù bọn hắn ngửa đầu uống rượu, nhưng nơi sâu thẳm trong đáy mắt đều che giấu một tia phiền muộn...


Trong động phòng -- Nến đỏ lay lắt, hương thơm cả phòng. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt trước giờ chưa từng ngược đãi bản thân, sớm tháo mũ phượng nặng trịch, cời giày hỉ, đổi lại bộ y phục đỏ tươi nhẹ nhõm. Nàng thoải mái ngồi trên xích đu, hai chân gác lên một cách không tao nhã, trái trái cầm ly trà, tay phải với điểm tâm trên bàn. 

Xích đu phát ra tiếng "kẽo cà kẽo kẹt", nàng đang hưởng thụ uống cạn ly trà, cắn một miếng điểm tâm thì một làn gió đêm thoảng qua, Vô Ngân phong thái phiêu dật xuất trần khẽ đẩy cửa phòng rồi bước vào. Vốn tưởng tân nương tử sẽ quy củ ngồi ở đầu giường, im lặng chờ tân lang đến uống rượu giao bôi, kết quả vừa đến đã thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cởi hỉ phục, gác cao chân với tư thế rất không tao nhã đung đưa xích đu, nhàn nhã thoải mái uống trà ăn điểm tâm. 

Gương mặt Vô Ngân co giật, hình tượng thanh khiết như trích tiên sụp đổ không sót lại gì trong nháy mắt. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt ngọc, vừa ăn bánh hoa quế vừa cười hỏi: "A, Vô Ngân, sao ngươi tới đây?" 

"Diễm bị mọi người quấn lấy chuốc rượu, lo lắng ái thê của mình bị lễ tiết vướng bận, mặc một bộ y phục cưới vừa dày vừa nặng khó chịu ngồi chờ hắn, cho nên đặc biệt bảo ta đến đây truyền lời." Vô Ngân lắc đầu dở khóc dở cười rồi ngồi xuống. Hắn xách ấm trà lên, tự rót cho mình một ly, khóe môi giật mãnh liệt: "Kết quả, đến nơi này ta mới biết là ta bị Diễm chỉnh rồi." 

Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt tước giờ tâm linh tương thông, cho nên sao hắn không biết nàng không phải người câu nệ lễ phép? Vì vậy, Vô Ngân vừa đẩy cửa vào, thấy tư thế không nhã nhặn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì lập tức hiểu mình đã bị Hiên Viên Diễm trả thù. 

"Ha ha ha --" Dù Vô Ngân không nói rõ nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đã đoán ra chân tướng. Nhất định là lúc mọi người chuốc rượu Diễm, Vô Ngân cũng hùa theo, cho nên phu quân thân ái của nàng mới cố ý để Vô Ngân đi một chuyến mất công, trả thù hắn hùa theo lúc trước. 

Vô Ngân trợn mắt, uống một ngụm trà rồi nói ra cảm tưởng khi chịu phạt: "Bốn chữ "có thù tất báo", hai người đúng là không lúc nào quên vết thương của mình. Coi như ta phục sát đất!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy xuống khỏi xích đu, ngồi xuống đối diện Vô Ngân. Nàng đẩy một đĩa bánh hoa quế đến trước mặt hắn, cười cười: "Đưa đĩa điểm tâm mỹ vị này cho Vô Ngân ăn, vừa thưởng vừa phạt, coi như huề nhau." 

Vô Ngân lấy một miếng bánh hoa quế rồi ném vào miệng nhai, đồng thời đùa cợt: "Điểm tâm không có độc dược làm gia vị chứ?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng ăn một miếng: "Mỗi viên độc dược đều không dễ chế ra. Dù người muốn ăn, ta cũng không có cho ngươi ăn. Ta phải giữ lại để tặng cho người chọc giận ta ăn." 


Vô Ngân lại trợn mắt một phen, tiếp cười cợt: "Như vậy, nếu sau này ta vô tình chọc giận ngươi... Độc dược ngươi tặng cho ta nhớ mang mùi vị hoa đào ta thích nhất đấy." 

Nàng tựa như nghiêm túc gật đầu, thực ra trong mắt chứa ánh cười hài hước, mở miệng nói: "Ừ, ta nhớ kĩ." Có điều, vừa đùa giỡn xong, không những ánh cười hài hước trong mắt hoàn toàn biến mất mà thân thể nàng còn đột nhiên cứng đờ, cầm một miếng bánh lên bẻ năm chia bảy. 

Vô Ngân thân là tri kỉ, vẻ mặt kinh hãi. Hắn đứng vụt lên, hai hàng lông mày nhăn lại, khẩn trương hỏi: "Nguyệt nhi, ngươi... làm sao vậy?"