Đặc Công Tà Phi

Chương 326: Khổ sở rối rắm




Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, nếu không phải Hiên Viên Diễm kịp thời đưa cánh tay phải ra, ôm lấy thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm thấy như có gió lạnh xẹt qua, trời đất quay cuồng, nhất định sẽ ngã đổ bàn ghế phía sau, cả người ngã ngửa trên mặt đất.

Hô hấp đột nhiên cứng lại, tim nhéo đau cực kỳ.

Rốt cuộc Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rõ, trước khi đến Linh cung dọc theo đường đi, vì sao Thiên Cơ lão nhân lại thiết kế trì hoãn, mọi người không muốn nói ra nguyên nhân.

-- hóa ra...... nàng và Diễm thân yêu, vậy mà chỉ có thể sống một người. Die nd da nl e q uu ydo n Nếu nàng sống, Diễm phải chết; nếu Diễm sống, nàng tất vong!

Ngược lại, nghe được lời Thiên Cơ lão nhân nói, Hiên Viên Diễm ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trên dung nhan tuấn tú, nở một nụ khuynh thế.

Hiên Viên Diễm vốn tưởng rằng, dọc đường ân sư thiết kế trì hoãn, là bởi vì người của Linh cung quá lợi hại, lợi hại đến ngay cả ân sư cũng không thể nắm chắc thắng lợi.

Một khi bọn họ đến Linh cung, vì cướp lấy Thánh hoa và Thánh thảo, thế tất phải huyết chiến với Linh cung.

Đến lúc đó, bởi vì bản lĩnh người của Linh cung quá mạnh mẽ, bọn họ rất có thể không địch lại dẫn đến trọng thương, càng dẫn tới tập thể vùi thân ở Linh cung.

Ân sư lại biết, vì cứu mẫu thân, ngay cả Linh cung có nguy hiểm đi nữa, hắn cũng phải xông vào một lần, đoạt Thánh hoa và Thánh thảo đến tay.

Vì vậy, ân sư biết quyết tâm của hắn, lại không có cách nào ngăn cản hắn tới Linh cung, dieendaanleequuydonn cũng chỉ có thể trì hoãn hắn tới Linh cung, giảm bớt nguy hiểm đi một chút.

Vậy mà, hắn đã đoán sai, mười phần sai.

Nguyên nhân ân sư thiết kế trì hoãn, lại hoàn toàn không liên quan đến chuyện cướp lấy Thánh hoa và Thánh thảo, mà là có liên quan đến chuyện Thánh thủy khô cạn.

Ngày đầu tiên biết Nguyệt nhi, tính mạng của hắn, chính là dùng để thủ hộ Nguyệt nhi.

Nếu hy sinh tính mạng của hắn, là có thể giải trừ nguyền rủa của Ma tộc, có thể đổi lấy sự sống của Nguyệt nhi, điều này đối với hắn tuyệt đối là một niềm hạnh phúc.

Mắt cười nhìn Thiên Cơ lão nhân, môi mỏng Hiên Viên Diễm dịu dàng nói ra từng câu từng chữ, tràn da.nlze.qu;ydo/nn đầy vô hạn thâm tình lưu luyến với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Ân sư, nói cho ta biết, năng lượng của Ma châu trong cơ thể ta, làm thế nào mới có thể lấy ra?"

Hai mắt mở ra, đau tính tràn ngập.

Lòng bàn tay Thiên Cơ lão nhân chảy máu, nhìn ái đồ Hiên Viên Diễm, khóe môi run rẩy động đậy một chút, còn chưa kịp trả lời --

Tránh thoát khỏi vòng tay của Hiên Viên Diễm, bàn tay ngọc dùng sức nắm, tiếng đốt ngón tay vang dội, Thượng Quan Ngưng Nguyệt quát nói: "Soái lão đầu, không cho nói!"

Cánh tay phải nâng lên, ngón trỏ thon dài dịu dàng đẩy một lọn tóc trước trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, Hiên Viên Diễm ôn nhu nói: "Nguyệt nhi, đừng có nháo!"

Bàn tay ngọc mãnh mẽ vung lên, đẩy tay Hiên Viên Diễm ra.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước nhẹ nhàng, đứng đối diện với Hiên Viên Diễm, lặng yên nhìn Hiên Viên Diễm một hồi lâu, lúc này mới hỏi: "Diễm, chàng chịu rời khỏi ta sao?"

"Không bỏ được nàng, nhưng......"

Ngón trỏ lại nâng lên một lần nữa, ngón tay ấm áp, nhẹ phất qua má hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dinendian.lơqid]on Hiên Viên Diễm dịu dàng trả lời: "Càng luyến tiếc nàng rời khỏi ta mà đi!"

Một câu nói ngắn ngủn, thể hiện tất cả tình yêu sâu đậm của Hiên Viên Diễm.

Cái chết của hắn, đổi lấy sự sống của ái thê, hắn chết cũng hạnh phúc; hắn sống, đổi lấy việc mất đi ái thê, đó mới là khổ sở khó thừa nhận.

"Lúc trước soái lão đầu nói rồi, chỉ có người đột phá thất thải linh lực, mới có thể khởi động năng lượng của Ma châu, vừa giải trừ nguyền rủa Linh Tuyền khô cạn, vừa có thể tránh khỏi mấy vạn tai nạn sinh ra trên thế gian. Mà......"

"Giờ phút này, năng lượng của Ma châu tương đương với mạng của chàng. Nói cách khác, ta phải tự tay phá hủy mạng của chàng, mới có thể giải trừ nguyền rủa Linh Tuyền khô cạn."

Hai tay mất đi độ ấm, ôm lấy gương mặt của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi từng câu từng chữ: "Tự tay phá hủy tính mạng của chàng, chàng cho là...... ta có thể làm được sao?"

Đối với câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong đôi mắt của Hiên Viên Diễm, ý cười cố gắng duy trì biến mất, cả người cũng rơi vào trầm mặc.

-- đúng vậy!

Tự tay phá hủy tính mạng của hắn, đây đối với Nguyệt nhi mà nói, quả thật chính là tàn nhẫn đến cực hạn, làm sao Nguyệt nhi có thể làm được chứ?

"Diễm, Linh Tuyền còn một tháng nữa, sẽ hoàn toàn khô cạn. Cho dù một khắc cuối cùng chàng ở đây, hy sinh năng lượng của Ma châu giải trừ nguyền rủa, Dieenndkdan/leeequhydonnn tối đa chàng cũng chỉ có thể sống một tháng, ngay cả các bảo bảo sinh ra cũng không thể nhìn thấy được. Nhưng......"

"Nếu chàng không hy sinh năng lượng của Ma châu, chàng không chỉ có thể sống được thời gian hơn ba năm, quan trọng nhất là, chàng còn có thể thấy các bảo bảo sinh ra."

Hai tay rời khỏi mặt của Hiên Viên Diễm, đổi sang kéo tay Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi nói: "Cho nên, đừng để ta tự tay phá hủy mạng của chàng, đợi đến ba năm sau, ta và chàng hãy cũng nhau rơi xuống hoàng tuyền."

Cầm ngược lại tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đôi mắt nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của nàng, Hiên Viên Diễm kêu lên: "Nguyệt nhi......"

Ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm hiểu.

Nếu hắn không hy sinh năng lượng của Ma châu, giải trừ nguyền rủa  Linh Tuyền khô cạn, ái thê Nguyệt nhi tới hai mươi tuổi, mới có thể hương tiêu ngọc vẫn.

Cách thời gian Nguyệt nhi tới hai mươi tuổi, còn có hơn ba năm.

Mà, Nguyệt nhi biết rõ, ba năm sau, một khi nàng chết rồi, mình nhất định sẽ không khổ sở sống một mình trên nhân gian.

Cho nên, Nguyệt nhi mới nói, nếu mình không hy sinh năng lượng của Ma châu, giải trừ nguyền rủa Linh Tuyền khô cạn, còn có thể sống lâu hơn ba năm.

"Nguyệt nhi, nàng nói không sai! Để nàng tự tay phá hủy tính mạng của ta, đây đối với nàng mà nói, thật sự rất tàn nhẫn. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Được, ta có thể đồng ý với nàng, không hy sinh năng lượng của Ma châu. Nhưng......"

Ngưng mắt nhìn ái thê, vẻ mặt Hiên Viên Diễm nghiêm túc, chặt đứt ý định thực sự để cho hắn sống lâu ba năm của ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Nàng phải đồng ý với ta, đợi đến ba năm sau, tuyệt không cho lấy cớ vì các bảo bảo, để cho ta khổ sở sống trên đời, chăm sóc các bảo bảo lớn lên, để chặn lại quyết tâm ta đi theo nàng!"

Trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm sao lại không biết......

Nhưng nếu nàng chết rồi, mặc dù lấy cớ vì các bảo bảo, bức bách Hiên Viên Diễm khổ sở mà sống, thì có khác gì cái xác không hồn chứ?

Vì vậy --

Thân thể bỗng chốc cứng đờ, tâm tư Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị hiểu rõ, trầm mặc gần nửa buổi, mới gật đầu trả lời: "Được, ta đồng ý với chàng!"

Giờ khắc này, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà nói, cả tính mạng của Linh cung, đến cuối cùng là chết hay sống, đã không liên quan đến nàng!

Nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng lãnh huyết cũng được, nàng vốn không quan tâm. Bởi vì, cả trái tim của nàng, dfienddn lieqiudoon cho tới bây giờ đều không mang lòng nhân từ.

Không, hoặc là chính xác hơn mà nói, cả trái tim của nàng cũng có được sự nhân từ hiếm thấy, thế nhưng sự nhân từ hiếm thấy đó lại chỉ dành cho một người – Diễm thân yêu của nàng.

Mặc dù hóa giải nguyền rủa Thánh thủy, người của Linh cung có thể sống lâu nghìn tuổi.

Nhưng, bọn họ sống lâu nghìn tuổi, cho dù sống lâu vạn tuổi, cũng tuyệt đối không hơn Diễm của nàng, chỉ có thể sống hơn ba năm.

Nếu Diễm không giải trừ nguyền rủa, còn một tháng nữa Thánh thủy Linh Tuyền sẽ hoàn toàn khô cạn.

Mà, trong ba tháng này, nàng lại phải đúng hạn uống Thánh thủy, mới có thể sinh các bảo bảo trong bụng ra khỏe mạnh, vấn đề khó khăn này nàng có biện pháp có thể giải.

Chỉ cần bảo bảo trong bụng đã đủ tám tháng.

Như vậy, nàng có thể vận chuyển thất thải linh lực, để các bảo bảo sinh ra trước, không cần lo lắng không có Thánh thủy để uống, từ đó để các bảo bảo không cách nào khỏe mạnh ra đời......

Nghe được mọt phen đối thoại phu thê tình thâm giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, cả đám tại chỗ, dfienddn lieqiudoon bao gồm Nam Cung Tuyết Y đều không nhịn được lã chã rơi lệ.

"Nguyệt nhi, con là ngoại tôn nữ của ta, Diễm là ngoại tôn nữ tế của ta. Ngoại công tuyệt đối không giả dối, dùng cái chết của ngoại tôn nữ tế, để đổi lấy sự sống cho người của Linh cung, ngoại công cũng làm không được. Nhưng......"

Vung ống tay áo lên, lau hết nước mắt, Thánh đế không muốn nói ra lời tàn nhẫn, rồi lại không thể không nói ra lời tàn nhẫn.

"Diễm hy sinh, không chỉ cứu mạng người Linh cung, cứu mạng Nguyệt nhi con, còn bao gồm cứu cả tính mạng của bốn bảo bảo trong bụng Nguyệt nhi!"

Cho rằng Thánh đế nói cũng chỉ muốn mượn các bảo bảo uy hiếp, ép mình hy sinh mạng của Hiên Viên Diễm, từ đó đổi lấy sự sống của tất cả người trong Linh cung.

Đôi mắt ngọc rét lạnh nhíu lại, lại một lần nữa tràn đầy địch ý với Thánh đế, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì?"

Xem nhẹ địch ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thánh đế thở dài một hơi, hỏi: "Nguyệt nhi, có phải bốn bảo bảo trong bụng con, dienndnle,qu.y don còn chưa ra đời, đã có thể nói chuyện với con, mà lại còn có được dị năng của mình?"

Một loại dự cảm hết sức chẳng lành, lại một lần xông lên đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng, giọng càng lạnh hơn trả lời: "Đúng thì sao?"

"Sách cổ Linh cung có ghi lại, người đột phá thất thải linh lực, mang thai con, bẩm sinh sẽ có thất thải linh lực. Cho nên......"

Thánh đế cúi đầu xuống, nói từng câu từng chữ: " Bảo bảo trong bụng Nguyệt nhi, sở dĩ chưa ra đời đã có thể nói chuyện, từng người đều có được dị năng, tất cả đều là bởi vì thất thải linh lực."

Ý của Thánh đế, đã quá rõ ràng.

Bốn bảo bảo, bẩm sinh có thất thải linh lực. Một khi Thánh thủy khô cạn, sau khi bốn bảo bảo ra đời, tuổi thọ tối đa cũng chỉ có thể tới hai mươi tuổi.

"Không, ngươi nói láo!"

Đầu dao động mãnh liệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận kêu lên: "Ngươi muốn cứu vớt mạng người Linh cung, Die nd da nl e q uu ydo n muốn cứu vớt mạng chính ngươi, cho nên cố ý nói láo gạt ta!"

"Nguyệt oa nhi, Ngạo Nhật lão đệ nói, trong sách cổ Ma tộc ta cũng có ghi lại. Cho nên......"

Thiên Cơ lão nhân ngẩng đầu, khiến nước mắt khổ sở rơi ngược lại, giọng tràn đầy thê lương nói: "Ngạo Nhật lão đệ cũng không có lừa ngươi, tất cả những gì hắn nói đều là lời nói thật!"

Thánh đế vì cứu vớt người Linh cung, có lẽ sẽ mang mạng của các bảo bảo ra để nói láo.

Vậy mà, trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rõ ràng biết, Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Diễm, tình hơn phụ tử.

Cho nên, nếu không phải vì chuyện Thánh thủy khô cạn, xác thực liên quan đến tính mạng bốn bảo bảo, Thiên Cơ lão nhân tuyệt đối sẽ không giúp Thánh đế nói láo, muốn đưa Hiên Viên Diễm vào chỗ chết.

Vì vậy --

Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, cả người Thượng Quan Ngưng Nguyệt gần như sắp điên rồi.

Chỉ cần Diễm của nàng có thể sống thêm mấy năm, sống chết của người Linh cung, nàng hoàn toàn có thể lạnh lùng bỏ qua.

Nhưng, bốn bảo bảo trong bụng nàng thì sao đây?

Nếu không để Diễm hy sinh năng lượng của Ma châu, d,0dylq.d giải trừ nguyền rủa Thánh thủy khô cạn.

Diễm của nàng tất nhiên có thể sống thêm vài năm, nhưng bốn bảo bảo, lại chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết các bảo bảo đã tỉnh, chỉ là không nói chuyện.

Lòng bàn tay dịu dàng vuốt bụng to, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thúc giục thất thải linh lực, giọng điệu mười phần bi thống, truyền âm với bốn bảo bảo.

-- bảo bảo, các con nói cho mẫu thân biết, mẫu thân nên làm như thế nào đây? Chẳng lẽ...... mạng phụ thân các con, thật sự muốn mẫu thân tự tay phá hủy sao?

Các bảo bảo nghe, nhưng không người nào đáp lại.

Chỉ cần phụ thân thân yêu của bọn nó có thể sống thêm vài năm, đừng nói bọn nó sắp ra đời, chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi.

Cho dù không cách nào ra từ trong bụng mẹ, hiện tại lập tức mất mạng, bọn nó cũng nguyện ý.

Nhưng, ý nghĩ trong lòng bọn nó, Die nd da nl e q uu ydo n lại không thể nói với mẫu thân. Bởi vì một khi nói rồi, nương thân yêu của bọn nó, sẽ càng thêm đau khổ.

Vì vậy, bốn bảo bảo vô cùng hiểu chuyện, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, không trả lời mẫu thân, mới là câu trả lời cực kỳ tốt nhất......