Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 52: Bờ sông Lan Thành, ban đêm gặp gỡ




Nhà ở mới chín mươi sáu mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, bên cạnh phòng bếp có một gian nhà ăn nhỏ, bởi vì là chuẩn bị trang hoàng cho vợ chồng tân hôn, cho nên phong cách trang hoàng có vẻ hiện đại hoá, gia cụ đều thực không tệ.

Vương Phượng Anh buổi chiều đã quét tước phòng từ trong ra ngoài một lần, lôi kéo Mạc Quân Bảo đi mua ga giường, chăn nệm, vân vân…, buổi tối có thể vào ở.

Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh ở phòng chính, hai gian cạnh bên là cho Mạc Tử Hàm và bà cụ mỗi người một gian.

Bà cụ đặt rương vàng dưới gầm giường Mạc Tử Hàm, dưới giường đã quét tước qua, trong thời gian ngắn sẽ không có người quét dọn lại.

Mạc Tử Hàm không có hành lý gì, chỉ có hai bộ quần áo hàng năm tắm rửa, cộng thêm một ít sách giáo khoa của cô, đương nhiên còn có nhật kí của cô.

Tủ quần áo lớn trống rỗng, chỉ treo hai bộ quần áo thể thao có vẻ không được tự nhiên.

Mạc Tử Hàm đặt sách vở ở trên bàn học mới, Vương Phượng Anh cầm bút đi vào phòng ở, “Tử Hàm, bài thi kia đâu rồi?”

Bởi vì Mạc Quân Bảo sau bữa ăn đã bị bạn bè hẹn ra ngoài, cho nên giờ phút này, trong nhà chỉ có ba nữ nhân.

Mạc Tử Hàm sửng sốt một chút, lập tức bất đắc dĩ lộ ra tươi cười, “Mẹ, về sau phiền toái mẹ vào phòng thì gõ cửa.”

Vương Phượng Anh nhất thời cười mắng, “Con thật sự lớn rồi, có bí mật với cả mẹ nữa?”

Mạc Tử Hàm cười đưa cuốn giấy cho bà, Vương Phượng Anh cẩn thận trải cuốn giấy ra mặt bàn, nhìn thành tích mặt trên, trong mắt hiện lên ánh sáng làm người ta tim đập nhanh.

Bà cầm bút thật cẩn thận kí tên mình lên trên.

Mạc Tử Hàm thấy thế sửng sốt, chỉ thấy Vương Phượng Anh đóng nắp bút, hai tay cầm cuốn giấy nhìn hồi lâu, đưa cho Mạc Tử Hàm nói, “Chữ của mẹ không khó xem đấy chứ?”

Mạc Tử Hàm nói, “Thầy giáo không bảo ký tên.”

Vương Phượng Anh sửng sốt, sau đó cười nói, “Xem mẹ hồ đồ rồi này, không hỏi con trước. Trước đây bài thi cầm về đều đưa phụ huynh kí tên, mẹ quen như thế rồi.”

Nói xong bà ngồi ở bên giường cười nói, “Không sao đâu, ký thì kí, cùng lắm thì con nói cho thầy cô của con, mẹ con nhất định phải kí tên lên đó mới được! Con gái yêu của mẹ thật vất vả mới có thành tích tốt như vậy, nếu mẹ không ký tên, trong lòng không thoải mái được!”

Nghe vậy, Mạc Tử Hàm bị kiềm hãm, trong lòng hiện lên một chút lo lắng, cười gật đầu, “Được, ngày mai con nói với thầy giáo.”

Vương Phượng Anh nhất thời vuốt đầu cô cười nói, “Con ngốc ạ! Còn có thể nói với thầy giáo như thế sao?”

“Con nói đùa ấy mà.” Mạc Tử Hàm trừng mắt nhìn, chọc Vương Phượng Anh vui vẻ nở nụ cười.

Chỉ là cười, Mạc Tử Hàm thấy khóe mắt bà có nước mắt.

Vương Phượng Anh vui mừng đứng lên, gật đầu nói, “Học bài cho tốt đi, sau đó đi ngủ sớm một chút, mẹ đi về phòng.”

“Vâng, thưa mẹ.” Khóe môi Mạc Tử Hàm cũng nở rộ một tươi cười ấm áp, nhẹ nhàng vuốt cằm.

Buổi tối Mạc Quân Bảo uống say mèm về nhà, Mạc Tử Hàm đang ở dưới đèn đọc sách, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng cãi nhau.

Tình huống như vậy ở nhà thường xuyên phát sinh, trước đây Mạc Quân Bảo mỗi ngày uống say mèm, về nhà nhất định khắc khẩu với Vương Phượng Anh hồi lâu, cô chỉ có thể làm bộ như không biết, ngồi ở trong phòng đọc sách.

Nhưng thời gian dài lâu, trong lòng bị chọc phiền chán, ước gì trong nhà chỉ có một mình mình, chịu đủ khắc khẩu như vậy rồi.

Cô cau mày mở cửa phòng ra, tiếng cha mẹ cãi nhau trong phòng càng thêm rõ ràng.

Mạc Quân Bảo ồn ào muốn lấy chi phiếu, Vương Phượng Anh nói tiền này giữ lại cho con đi học, hai người anh một câu tôi một câu, cuối cùng ầm ỹ lật trời.

“Nhà người ta đều là đàn ông cầm tiền! Các ngươi nhóm đàn bà cầm tiền làm gì! Tôi một người đàn ông ra ngoài mà không có một đồng tiền nào, không bị người ta chê cười cho hả?”

“Đám hồ bằng cẩu hữu của anh có phải lại lôi kéo hay không? Tôi nói cho anh Mạc Quân Bảo, tiền là cho con, anh đừng chạm vào!”

Mạc Tử Hàm nhíu mày, cô biết lần này mua nhà ở còn thừa tiền, cụ bà nói giao cho Vương Phượng Anh, Mạc Quân Bảo vẫn nhớ thương, luôn nhắc tới bên miệng, hôm nay chắc là ở bên ngoài uống rượu bị cái gì kích thích, về nhà lại nháo lên.

Cửa phòng mở ra cạch một tiếng, Mạc Quân Bảo thò đầu ra mắng, “Chạy về phòng ngủ đi! Ai cho mày đi ra!”

Nói xong lại cạch một tiếng đóng cửa lại.

Mạc Tử Hàm mím môi, trong mắt hiện lên một tia tức giận, lại khôi phục bình tĩnh, cô lắc đầu, đeo giày vào mở cửa chính đi ra ngoài.

Nếu đây là cha của cô, có đôi khi cô thật sự cảm thấy chịu đủ rồi.

Đón ánh trăng, không tự giác đi tới bờ sông Lan Thành, bờ bên kia là chỗ ở cũ, khu nhà trệt đã bị dỡ xuống.

Mà sau lưng cô chính là phố buôn bán Mười Dặm Môn, nơi đó mặc dù là buổi chiều, vẫn như cũ có nhiều ngọn đèn các màu đan xen.

Dưới bóng đêm, Mạc Tử Hàm ghé vào lan can bờ sông Lan Thành, kiễng chân, nhìn gợn nước trong suốt mặt sông, không biết suy nghĩ cái gì.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đoạn ngắn rõ ràng, dưới bóng đêm ở dị quốc xa hoa rực rõ, nữ tử vươn người mà đứng, cũng như bây giờ, đứng ở bên bờ ngắm nhìn phương xa.

Đáy lòng đột nhiên hiện lên sợ hãi, tia trí nhớ kia nổ lớn biến mất.

Mạc Tử Hàm lăng lăng đứng ở nơi đó, cô rốt cuộc là ai? Vì sao ngẫu nhiên nhớ lại đoạn ngắn quen thuộc, lại từ đáy lòng dâng lên một loại sợ hãi khó hiểu, làm cho cô không muốn nhớ lại.

Dưới trời đêm tối đen, thân ảnh nhỏ gầy đơn bạc ghé vào lan can phòng hộ, mày mặt nhăn quá chặt chẽ.

Trong khách sạn phía sau, mấy bóng dáng từ phía trong đi ra, người đàn ông trước đây mặc tây trang màu trắng, liếc mắt một cái nhìn đến thân ảnh nhỏ gầy ghé vào lan can phòng hộ.

Cô tịch, cô đơn, mê mang… Vài từ ngữ chợt lóe mà qua trong đầu Bạch Tử Dụ, hắn nhíu mày, sao cô lại ở đấy?

“Bạch thiếu?” Thủ hạ thấy hắn sững sờ tại chỗ, nhỏ giọng hỏi.

Bạch Tử Dụ lắc đầu, vừa cất bước đi đến vừa cong môi cười, “Lê Bình, các người đi ăn đi, ăn xong mang một chút trở về.”

Lê Bình nghe vậy sửng sốt, đi theo sát sau cười nói, “Lan Thành này, đến buổi tối lạnh lùng lắm, nhưng tôi nghe được một cửa hàng không tệ, gần khu này thôi, hơn nữa cũng rất náo nhiệt.”

Bạch thiếu có thói quen ăn khuya, thường ăn các loại mỹ thực khác nhau, vì điều này hắn gặp không ít trắc trở. Hôm nay sao lại không muốn đi?

“Đi đi, tôi hôm nay có chút mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.” Bạch Tử Dụ khoát tay áo, thản nhiên đi tới chỗ Mạc Tử Hàm.

Lê Bình đứng tại chỗ không đi cùng, nhìn bóng dáng Mạc Tử Hàm, không hiểu gì gãi đầu, chỉ cảm thấy kia bóng dáng cô bé kia có chút quen mắt, nhưng không để ở trong lòng.

Mạc Tử Hàm giờ phút này ghé vào bờ sông, phía sau truyền đến tiếng bước chân làm cô đứng thẳng thân thể, vừa định xoay người thì nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói dễ nghe mang theo ba phần lười biếng, bảy phần vui vẻ, “Nhóc con, nhạy cảm vô cùng nha.”

Mạc Tử Hàm quay đầu, nhìn thấy người tới có chút híp híp mắt.

“Thật sự là khéo, vài ngày gặp gỡ vài lần đấy, nhưng mỗi lần gặp anh đều không có chuyện tốt gì.” Mạc Tử Hàm nhìn kỹ Bạch Tử Dụ chắn trước mặt, đúng là người đàn ông tuấn mỹ sạch sẽ.

Hết