Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 188: Bạn tốt




Lưu Nghị lúc này đang đứng ở một bên cũng lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy đến cạnh Diệp Phong thở phì phò nói:"giám đốc Diệp, cuối cùng anh đã trở lại, anh xem to chuyện rồi, tôi quả thật không có cách nào, bọn họ cũng không cho tôi cơ hội nói chuyện......" Nhìn cũng biết, mấy người áo đen kia là do Diệp thiếu gia đem tới, nhìn nhân số cũng biết, lần này Hương Tạ Hiên chắc chắn không vấn đề gì.

"Anh không phải chịu trách nhiệm." Diệp Phong sao lại không nghe ra cái giọng áy náy của Lưu Nghị, trốn tránh trách nhiệm là tác phong trước sau như một của Lưu mập, nhưng mà lúc này hắn cũng không còn hứng thú cùng hắn so đo, nên khoát khoát tay bảo hắn lùi sang một bên, rồi liếc nhìn Tiêu Chi Hạo, lẳng lặng quan sát phản ứng của hắn.

Lúc đầu Tiêu Chi Hạo cũng có chút lo sợ, nhưng mà một lát sau cũng đã lấy lại tự tin, tính toán qua, đột nhiên xuất hiện hơn một trăm tên mặc áo đen, mặc dù về số lượng hắn chiếm ưu thế, nhưng nếu thật là đánh nhau chưa chắc là đối thủ của bên mình. Hắn cũng thường qua lại với một số thế lực hắc đạo nên cũng biết bọn chúng ăn mặc thế nào, rõ ràng, mấy tên mà Diệp Phong mang tới cũng chỉ là côn đồ một bang nào đó, căn bản không đáng lo..

Trong mũi hừ lạnh một tiếng, tiếp đó quét mắt nhìn quân mình nói,"Diệp Phong, ngươi đừng tưởng rằng mướn đám ô hợp này là có thể thoát được, ngươi chớ quên những người ta mang đến đều là những người như thế nào? Có cần ta phải giới thiệu hay không, đây là......"

"Không cần!" Diệp Phong khoát khoát tay, ngắt lời đối phương, hắn cũng không muốn nghe tên đó tự biên tự diễn, nhân vật thành danh hắn nghe nhiều rồi, đa số là các trưởng môn phái danh tiếng, luận về võ thuật thì có thể, chứ chém giết thì chỉ sợ không có mấy người có thể ngăn được một quyền của mình, hắn bĩu môi nói:"Anh Tiêu có phải là xem nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi không, không mời mấy cao thủ danh môn đến không được sao? Thực xin lỗi, bản thân ta không có hứng thú. Muốn đánh cứ đánh, không nên nhiều lời như vậy!"

Tiêu Chi Hạo không ngờ rằng đến lúc này, tên tiểu tử kia còn kiêu ngạo vậy, không chút lo sợ. Phải biết rằng đây là trước cửa của Hương Tạ Hiên nếu thật sự đánh nhau, ảnh hưởng tới câu lạc bộ quả thật không thể tưởng tượng được, hắn đã như vậy, mình còn có gì phải do dự, hắn khẽ nhíu mày, phát lệnh.

Đúng lúc này, sau đám người một người đàn ông vạm vỡ đi tới, bước nhanh về phía Diệp Phong cung kính nói:"Thiếu gia, hai trăm huynh đệ Lãnh Phong Đường đã đến đủ, xin hạ lệnh."

"Hai trăm sao? Có vẻ hơi nhiều, không cần phải quá coi thường mình như thế. Ta nghĩ trải qua mấy tháng huấn luyện, bốn mươi đấu bốn mươi hẳn là không thành vấn đề, về phần ông chủ của bọn họ, ngươi có thể thoải mái ra tay." Diệp Phong cười nói, nhìn từ trên xuống dưới người vừa đi tới. Hàn Long đang bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng, cho nên mọi chuyện của Lãnh Phong Đường hiện tại do Hứa Huy quản lí, thì ra hắn là một vệ sĩ khác của cha.

Tự thấy mình có thể giải quyết được hết tất cả bọn người của Tiêu Chi Hạo, nhưng mà đang lúc mọi người trước mắt mọi người như vậy lại hơi ngoài sức tưởng tượng. Bởi vậy theo dặn dò của cha, hắn chờ cha phái người đến hỗ trợ, chỉ là không ngờ đến những hai trăm người, ông già cũng thật là hết chỗ nói, đương nhiên cũng có ý muốn kheo khoang lực lượng.

Tiêu Chi Hạo nghe được rõ ràng ba chữ "Lãnh Phong Đường", thân thể của hắn bỗng nhiên khẽ run, trong đầu nhanh chóng xoay tròn tự hỏi. Về thế lực ngầm của thành phố T, hắn rất hiểu, về việc lật đổ gần đây hắn cũng khá ngạc nhiên, đại ca của Hoa Hải bang Ân Trung Hoa là người thân cận của hắn, chỉ là không ngờ địa vị vững chắc nhất thành phố T đã không còn. Ai cũng có thể động đến nhưng không được động đến người của hắc đạo, mặc dù không nghe lời của ông ta nhưng cũng hiểu được ý của ông ta.

Cường long khó áp bọn rắn độc, có một số việc không phải tiền tài là có thể giải quyết được. Đối với thế lực mới quật khởi gần đây ở thành phố T, Tiêu Chi Hạo cũng có chút kiêng kị cho nên vội vàng rút lệnh về, cau mày nói:"Diệp Phong, ngươi cùng Lãnh Phong Đường có quan hệ gì?"

Nếu như chỉ là hắn dùng tiền mướn người, vậy thì hắn có thể sẽ vứt ra nhiều tiền hơn, đuổi những người này đi.

"Tiêu Nhị công tử, chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề hay là thính lực có vấn đề?" Diệp Phong quay đầu về phía Hứa Huy đang cung kính đứng bên cạnh nói:"Ngươi gọi ta một lần nữa."

"Vâng, thiếu gia!" Hứa Huy trên mặt không chút biểu tình, khom người nói, thanh âm so với vừa rồi còn to hơn rất nhiều, mấy người đứng quanh đó xem cũng nghe rõ, cả sân bị một đám người áo đen vậy quanh nên nhìn không ra là có chuyện gì, nên bọn họ đề châu đầu ghé tai nghị luận, suy đoán: "Thiếu gia" Rốt cuộc là gọi ai. Nguồn tại http://Truyện FULL

Không cần nhiều lời, Diệp Phong đã cho hắn thấy rất rõ ràng hắn và Lãnh Phong Đường có quan hệ như thế nào, Tiêu Chi Hạo lập tức lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, cũng không phải sợ bên mình không đối phó được hai trăm người của Lãnh Phong Đường, mà là lo lắng xử lý chuyện sau này như thế nào. Thiên Nguyên quen biết nhiều là không sai, nhưng mà thật sự cùng đấu với bang nhóm đứng đầu thành phố T thì khó mà trụ nổi ba ngày, cho dù gọi cảnh sát thì cũng chỉ là bắt giam mấy ngày rồi lại thả, huống hồ Lãnh Phong Đường có thể trong thời gian ngắn có thể đứng vững ở thành phố T, không thể dễ dàng đối phó.

Thấy đối phương do dự, Diệp Phong ha ha cười nói:"Anh Tiêu làm sao vậy? Không phải muốn đánh nhau với tôi sao? Sao còn không hạ lệnh, tôi đang muốn lĩnh giáo cao thủ của anh thế nào."

"Chúng ta nói chuyện một chút." Một lát sau, Tiêu Chi Hạo hòa hoãn. Hắn phân tích tình thế trước mặt xong, không chút do dự quyết định lựa chọn. Nhưng mà đến nay hắn vẫn không rõ Hà Tích Phượng tại sao lại dính tới đại thiếu gia của Lãnh Phong Đường, việc này quả thực có chút kì quặc.

"Được." Diệp Phong cười nhạt một tiếng, vươn tay ra nói:"Ở xa tới là khách, chúng ta vào trong nói chuyện." Theo ra lệnh từ ánh mắt của hắn, Hứa Huy đã bao vây những cao thủ định đi vào cửa Hương Tạ Hiên. Hắn gọi Lưu Nghị, thấp giọng dặn dò vài câu sau đó mới đích thân dẫn Tiêu Chi Hạo vào trong câu lạc bộ.

Mãi cho đến chỗ trống mà hắn đã chọn sẵn, nhìn quét bốn phía, phát hiện không ai đằng sau, Diệp Phong nhẹ nhàng nói,"Mọi chuyện đã xong, có thể bắt đầu rồi."

Người của Tiêu Chi Hạo đến ngăn cửa quấy rối, ảnh hưởng không nhỏ tới việc kinh doanh của câu lạc bộ, cho nên trước tình huống này, càng không thể để phát sinh thêm xung đột ở cửa nữa, đối với những người được cha huấn luyện hắn đương nhiên hiểu rõ, họ đều là những người không thấy máu không dừng tay, nhất định sẽ lấy mạng kẻ khác. Đối với Hương Tạ Hiên cũng như Hà Tích Phượng đều không có lợi.

Nhưng bây giờ cũng không có nhiều băn khoăn như vậy, nơi này đều bị che kín bởi kiến trúc của khu nhà, người bên ngoài Hương Tạ Hiên không thể nhìn thấy, vô luận có động thủ thế nào cũng sẽ không ai biết, về phần khi nãy hắn dặn dò Lưu Nghị, chính là không được cho người của Hương Tạ Hiên đến chỗ này.

Tiêu Chi Hạo vốn tưởng rằng đàm phán nên có hơi sững sờ, không biết hắn trong lời nói của hắn có hàm nghĩa gì, mãi đến khi phát hiện Diệp Phong lùi lại phía sau, mấy người áo đen tiến lên bao vây lấy hắn, lúc này hắn mới biết mình bị lừa. Tên kia ngay từ ban đầu đã có chủ ý muốn dùng vũ lực giải quyết, đã vậy, mình cũng không còn lời nào để nói, Lãnh Phong Đường thì sao chứ. Hắn cũng không tin với thế lực của Thiên Nguyên không thể đối phó được với một băng đảng xã hội đen, cùng lắm thì bỏ ra nhiều tiền một chút, dù sao tiền cha hắn kiếm được tiêu cả đời cũng không hết.

"Diệp Phong, ta đã cho ngươi cơ hội." Bị bao vây ở chính giữa Tiêu Chi Hạo phẫn nộ nói:"Ngươi và Lãnh Phong Đường đã vậy thì cũng đừng trách ta hung ác .Đánh chết ta ngươi chịu trách nhiệm đấy.!"

Diệp Phong không có bất kỳ lo lắng. Đây không phải là coi thường đối phương, mà là tự tin rằng những thành viên của Lãnh Phong Đường sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy, cho dù bọn họ đều là côn đồ, cho dù bọn họ trước kia vốn không chịu nổi một kích, nhưng hết thảy đã là quá khứ rồi. Từ khi thấy bọn họ xử lí hết các thế lực trong thành phố T như bổ dưa, thái rau, hắn đã bị bọn họ thuyết phục.

Chỉ trong giây lát, hai hai bên xông vào. Tiêu Chi Hạo ra tay xa xỉ, mời toàn những cao thủ vật lộn, không ít người là quán quân trong những cuộc thi đấu, kinh nghiệm thực chiến cũng không ít .

Nếu như một chọi một thì những tên côn đồ mới tiếp nhận huấn luyện trong vòng hai tháng quả không phải là đối thủ, nhưng mà, ngay từ ngày đầu, Hàn Long Hứa Huy đã dạy cho bọn họ chiến đấu theo nhóm. Ba người một nhóm, làm cho bọn họ tiến vẫn có thể công, thối vẫn có thể thủ. Thêm vào đó là những động tác vô cùng phong phú khiến cho kẻ thù phải kinh hãi, dù sao cũng không phải luận võ, cho nên những người được huấn luyện để chém giết của Lãnh Phong Đường đương nhiên có ưu thế, và ưu thế ngày càng lớn.

"Hứa Huy, các ngươi làm huấn luyện viên cũng không tồi đâu." Diệp Phong ha ha cười, đứng cạnh thoải mái xem, và tán gẫu,"Có thể huấn luyện mấy tên côn đồ này đạt đến trình độ này, cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng phải không?"

"Rất nhẹ nhàng, không phục đánh là được mà ." Đột nhiên, Hứa Huy nhíu mày,"Tư chất của bọn họ so với quân đội, đặc biệt bộ đội đặc chủng còn kém rất nhiều, cho nên phải nghiêm khắc, số lượng tử vong không ngừng gia tăng, ông chủ đã từng nói, trên sân huấn luyện chết vài người, thì trên chiến trường phải chết mấy chục người."

Cha nói quả thật là thẳng thắn, Diệp Phong nghĩ thầm, âm thầm cười, nhưng mà không thể phủ nhận, là có đạo lí . Trong bộ đội, huấn luyện viên trên nguyên tắc không cho phép dùng cách xử phạt về thể xác, càng không thể để xuất hiện tình huống chết trong khi huấn luyện, mà cấp bậc ngày càng cao, trong những trận chiến đặc biệt, ở từng giai đoạn huấn luyện sẽ có vài người chết, những thứ này đều trong phạm vi cho phép, cho đến cấp bậc cao nhất, chính là Lãnh nhóm, hạn mức tử vong mới là vô hạn.

Ông già lấy cái nguyên tắc năm đó ra đúng là có chút hơi xem trọng mấy tên đệ tử này, lẽ nào muốn thành lập một nhóm sát thủ đỉnh cao mấy trăm người?Nếu như vậy thật, cũng nên tuyển những kẻ có tư chất, đánh với mình cũng không được thì đúng là phiền.

Lắc đầu, thở dài nói:"Các ngươi theo cha ta, thì coi như là số mệnh! Ông già thật là điên cuồng,không biết lúc nào đó sẽ để các người đến nước R, đập bể tẩm cung của bọn họ."

"Như vậy cũng hay." Hứa Huy đang bình tĩnh bỗng nghe được hai chữ R quốc hai mắt như tóe ra lửa, ngăn không được cơn tức giận, giận dữ nói:"Ông chủ nếu như hạ lệnh thật, tôi sẽ là người đầu tiên đi.

Diệp Phong không ngờ rằng động vật máu lạnh như hắn mà cũng có lúc phản ứng như thế, lập tức ý thức được lời nói của mình khả có lẽ đã động đến vết thương lòng của hắn, nỗi căm hận của quân nhân Trung Quốc đối với R quốc không cần nói cũng biết nhưng phản ứng quyết liệt như vậy cũng hiếm thấy, hắn không khỏi hoài nghi nói:"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hứa Huy bị câu hỏi này làm cho bừng tỉnh, biến sắc, vội vàng giải thích nói:"Không có chuyện gì. Tôi chỉ là không thích r quốc, nhưng thế này cũng đã đủ rồi, tất cả mọi người kể cả thiếu gia, không thể nghi ngờ gì nữa, nghiêm khắc thi hành mệnh lệnh là lựa chọn duy nhất."

Lúc này trong sân hỗn chiến đã dần dần xẹp xuống, đại bộ phận cao thủ của Tiêu Chi Hạo dương dương tự đắc đã ngất hết trên mặt đất, rên rỉ không tiếp tục được, bởi vì là tay không đánh nhau nên cũng không có ai tử vong. Đây cũng là chuyện mà Diệp Phong dặn dò trước khi hành động, Diệp Tồn Chí đã nói không được gây ra án mạng, Hứa Huy cũng thông báo cho tất cả mọi người ra tay đúng mực.

Lãnh Phong Đường hai trăm người suốt ngày phải tập luyện trong nhà, nên đã sớm muốn được ra ngoài thông khí , hôm nay có được cơ hội, có cơ hội được phát tiết, sao có thể không thể hiện? Sau gần mười phút bọn họ đã chiến thắng huy hoàng, nhìn qua còn sót lại mấy người, trong mắt mọi người tựa hồ tràn đầy ánh mắt của dã thú tranh đoạt đồ ăn, như sợ không có cơ hội cướp được miếng mồi ngon cuối cùng này.

Tiêu Chi Hạo đã sớm lo lắng, nhìn thấy những võ sĩ mà hắn phải bỏ hẳn đống tiền ra để thuê bị mấy tên lưu manh nhanh chóng hạ gục, tâm trạng không cần nói cũng biết. Những năm gần đây, hắn luôn đi tìm danh sư, để học những chiêu sát thủ, thật không ngờ thực dụng nhất lại là những chiêu thức của quân đội.

Hiện tại hắn cũng bắt đầu hoài nghi, bang nhóm mang danh nghĩa Lãnh Phong Đường này có phải là xuất ngũ đặc công, mức độ ăn ý trong chiến đấu quả thực khó tưởng tượng. Tựa hồ ba người vốn là một người vậy.

"Dừng lại một chút." Diệp Phong thở nhẹ một tiếng, ngăn lại bọn họ lại.

Trải qua một thời gian ngắn của huấn luyện, những tên côn đồ vốn không có kỉ luật cũng đã bắt đầu nghe lệnh làm việc, hơn nữa đều đã được chứng kiến thiếu gia khống chế đại ca của Hoa Hải, Ân Trung Hoa rồi cho nên trong lòng cũng có phần khiếp sợ. Nghe rõ mệnh lệnh của thiếu gia, bọn họ lập tức dừng lại, chia làm hai bên, mở đường.

Diệp Phong cúi đầu, đá văng hòn đá trên mặt đất, chậm rãi đến trước mặt Tiêu Chi Hạo khẽ cười nói:"Tiêu Nhị công tử, thế nào, trận này có phải là rất đặc sắc không?"

Tiêu Chi Hạo sắc mặt trắng bệch, vuốt cổ áo hồi tưởng lại cảnh tượng bị hắn làm cho ngạt thở, lập tức có cảm giác không rét mà run, mơ hồ nhận thức được hôm nay cũng giống như hôm qua, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Rất rõ ràng, muốn thoát thân cũng khó.

"Diệp Phong, trước khi ngươi làm chuyện gì thì nghĩ cho kĩ đi." Tiêu Chi Hạo run rẩy, lui về phía sau một bước, bình tức tĩnh nói:"Sau lưng ta chính là Thiên Nguyên, ngươi hẳn là hiểu rõ, nếu như ta xảy ra chuyện gì , đừng nói là cha của ta Tiêu Vạn Sơn, mà ngay cả chính phủ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

"Ách...... Ngươi nhắc nhở ta." Diệp Phong vỗ trán, phảng phất giống như bừng tỉnh,"Vậy thì diệt mọi đầu mối là được rồi, dù sao hiện tại cảnh sát bắt người cũng phải có chứng cớ, chỉ cần tìm không có dấu vết của ngươi, ta cũng không có chuyện gì cả."

Sau cổ Tiêu Hạo mồ hôi chảy tong tong, hiểu rõ hàm ý trong lời nói của hắn, rất rõ ràng đây không phải là một câu nói đùa, từ hành động của Diệp Phong ngày hôm qua có thể đoán ra một vài điều, tựa hồ, trên thế giới này sẽ không có gì có thể làm cho Lãnh Phong Đường thiếu gia gặp chuyện được. Theo như lời hắn nói, thực sự có khả năng sẽ rơi vào kết cục hủy diệt mọi đầu mối."

Diệp Phong nhìn đối phương hoảng sợ, chậm rãi nói:"Ta cho ngươi một cơ hội, một chọi một, chỉ cần ngươi đánh bại được thủ hạ này của ta, ngươi có thể mang người an toàn rời đi."

Hắn dùng tay chỉ Hứa Huy đứng bên cạnh, nhìn là biết tên thủ hạ của cha đang "Dục hỏa đốt người", lúc này tuy không biết hắn vì sao như thế, nhưng cũng muốn cho hắn cơ hội xả giận.

Hứa Huy muốn kẻ đấu cùng chết thảm hại, trong nội tâm tràn ngập hận ý. Mặc dù rất rõ ràng người đối diện không phải là người của Tử Xuyên, nhưng tiềm thức mách bảo hắn tiến tới một bước, chuẩn bị tư thế.

Không thể nghi ngờ, đây là lựa chọn cuối cùng. Tiêu Chi Hạo cũng không phải người không quả quyết, đồng ý một tiếng, hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng, đối phó với Diệp Phong có thể nói không có phần thắng, nhưng về phần người này hẳn là có cơ hội?

Nhưng sự thật lại tàn khốc, Hứa Huy đang cáu giận, không cho hắn bất kì một cơ hội nào, hai ba chiêu đã cản được hắn, bắt được cánh tay của đối phương, không cần phsi sức đã ném tên kia ra xa mấy mét, sau đó là liên tục tấn công, không cho hắn cơ hội chống cự.

Khi Tiêu Chi Hạo lâm vào thế tuyệt vọng, đột nhiên một thanh âm vang lên khiến cho hắn vui mừng. Từ khe hở giữa đám người có thể trông thấy cảnh sát mặc chế phục, mà người dẫn đầu là bạn tốt của hắn.