Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 203: Giao dịch công bằng




Phong đương nhiên biết làm việc rất có nguyên tắc.Cho dù hắn phụ trách chuyện này cũng không thể quyết định tất cả, xem thời gian còn phải dành cho đối phương, vì thế xua tay nói: "Nếu khó xử, anh có thể chọn không trả lời. Tôi chỉ là giúp người ta hỏi, chứ cũng không định bảo anh giúp, hơn nữa anh xem hai tay tôi trống trơn, vốn không mang quà gì tới, cho nên chuyện hối lộ anh không cần phải lo, tôi biết quy tắc xử sự".

La Hoành biến sắc, bất đắc dĩ lắc đầu, trong ánh mắt pha lẫn sự cảm kích, chuyện thế này không phải hắn chưa từng gặp, nhưng con cái người nhà của nhân vật quan trọng muốn mình giúp, luôn vênh váo tự đắc, chớ nói tới quà, thậm chí ngay cả nụ cười cũng không có một cái, với hoàn cảnh của Diệp Phong , hoàn toàn không cần ở đây lãng phí thời gian với mình mà hắn không chỉ làm như vậy, hơn nữa trong giọng nói cũng không có bất cứ mùi uy hiếp nào, hoàn toàn là sự thông cảm giữa bạn bè

Phải thừa nhận, về một mặt nào đó, La Hoành vì thuyết phục của người thanh niên hết sức bình thường này mà suy nghĩ, rồi cũng hứa hẹn không chắc chắn, "Về chuyện hàng của tập đoàn Đong Phương bị giữ, tôi sẽ có đáp án , trong khoảng thời gian này còn phải bàn bạc với đồng nghiệp, rồi xin ý kiến cấp trên, nên ít nhất cũng phải thời gian hai ba ngày. Một khi có tin tức tôi sẽ thông báo ngay cho anh".

Diệp Phong mỉm cười gật đầu, nghĩ đây cunxglaf mức độ lớn nhất mà La Hoành có thể làm được. mặc dù không rõ dòng chảy trong đó nhưng cũng đoán ra đại khái sự quan trọng của việc này, đã vượt qua phạm vi tổ điều tra có thể độc lập quyết định, về việc liên quan đến thế lực khủng bố bên ngoài, trên thế giới còn chưa có thế lực khủng bố nào có thể uy hiếp được Trung Quốc, cơ hội tổ chức Lãnh Phong Đường ra mặt là rất ít.

Nói chuyện phiếm mấy câu, Diệp Phong liền cáo từ, mặc dù không thuận lợi xuất hàng ra nhưng trong lòng cũng đã có suy tính, ít nhất, chuyện hàng cấm này đã xác định không liên quan đến Lục Tử Hồng , vì thế cho dù dùng thủ đoạn nào thì cũng sẽ không xuất hiện tình cảnh giúp đơ các phần tử phạm pháp thoát khỏi nghiêm khắc trừng trị

Nhìn thời gian, đã gần trưa, vốn định cùng ăn cơm uống rượu với La Hoành, hôm nay lại thừa lại mình mình, nghĩ một lúc,hay là lái xe về Hương Tạ Hiên.

Giống như mọi ngày, Hà Tích Phượng đã sớm rời đi, buổi trưa nấu cơm cho Đoạn Băng đã trở thành thói quen của người phụ nữ, thỉnh thoảng còn vì thế mà lỡ công việc, Đương nhiên, có trợ thủ đắc lực ở đó, lo lắng cũng tiêu tan.

Như thế cho tới nay, đương nhiên sẽ không xuất hiện cảnh một nam một nữ cùng dùng bữa. Triệu Bằng vì thu xếp ổn thỏa công việc cho anh họ trong lòng vui mừng. Đương nhiên, là một người biết báo đáp ân nghĩa, thì không thể quên cấp trên Diệp Phong , Vừa vặn thấy xe Diệp Phong lái vào câu lạc bộ, vì thế nhanh chóng chạy tới đợi ở bãi đỗ xe.

"Anh Diệp, ăn cơm chưa?", đợi lúc Diệp Phong từ bãi đỗ xe ra, Triệu Bằng vội tới đón, ân cần hỏi. cho dù không có chuyện của anh họ thì vẫn kính trọng người thanh niên tuổi tác tương đương với mình này. Đây là một kiểu khâm phục xuất phát từ đáy lòng. Trong mắt hắn, một người nếu chỉ là gia thế tốt, thì không có gì đáng để hâm mộ, duy nhất Diệp Phong dựa vào khả năng của mình là lên chức mới đáng tôn trọng.

Diệp Phong đang buồn không có ai ăn cơm cùng mình , qua thời gian dài như vậy, hắn đã quen có người bên cạnh, người, dù sao cũng là sinh vật tập trung, chỉ có số ít hoàn cảnh đặc biệt mới thoát ly xã hội. Một người rơi vào tình cảnh đơn độc, làm một người bình thường , trước tiên là phải học giao tiếp với người bình thường.

Diệp Phong am hiểu đạo lý trong đó, lúc đầu giao tiếp cùng đồng sự của Hương Tạ Hiên đã cực lực làm điểm này. Liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiểu Triệu, liền trêu: "Có phải đã đẩy được cái bao tải anh họ kia, cậu mới vui như vậy không?"

"Anh Diệp, anh lại đùa rồi". Triệu Bằng cười hì hì, giải thích: "Anh họ Tần Khải của tôi đúng là ăn ở nhà tôi nhưng khoản tiêu dùng ấy tôi có thể gánh được, về việc vội tìm công việc cho anh ấy là bởi không muốn anh ấy tiếp tục trầm mặc, từ khi từ bộ đội về, anh ấy chẳng cười, trong lòng luôn không tốt. Nếu cứ buồn bã trong nhà như thế, tôi thật lo anh ấy sẽ xảy ra chuyện, may mà có anh Diệp giúp đỡ, anh họ tôi mới có thể ra khỏi nhà, anh biết không, tối qua anh ấy lại cười rồi…"

Diệp Phong biết bệnh của tiểu tử này,một khi mở đề tài thì sẽ thao thao bât tuyệt, vì thế cắt lười đúng lúc: "chú ý, không phải tôi giúp mà là tôi thực sự coi trọng tài năng của Tần Khải. Thân phận trợ lý của anh ta cũng không phải nhờ có quan hệ giữa tôi với cậu mà có, cậu nên biết, từ trước tới nay tôi không dùng bậy tiền của Hương Tạ Hiên, đương nhiên sẽ không trả lương cho một người nhàn rỗi không có tài năng.

"hic.." từ đầu đến cuối, Triệu Bằng đều cho rằng Diệp Phong chủ yếu là nể mặt mình mà thu nhận anh họ, cho anh ta một công việc tốt, cũng không phải hắn xem thường quân nhân, mà là tính chất công việc của Hương Tạ Hiên thực sự rất khác với những thứ trong quân đội, tính đi tính lại, chỉ có chức bảo vệ là hợp với Tần Khải nhất, nếu vô duyên vô cớ thành trợ lý phó giám đốc, bất kỳ ai cũng cho rằng trong đó có yếu tố tình nghĩa.

Nhìn Diệp Phong hứa, cũng không có vẻ gì là đùa, Triệu Bằng dần dần tin lời của Diệp Phong mặc dù như vậy, thì cũng phải cảm ơn người bạn kiêm cấp trên này, nhìn đám người tốp năm tốp ba lao vào nhà ăn, lập tức đề nghị cùng đi ăn.Bữa cơm tối qua tiêu mất cả một tháng lương, ít nhiều cũng xót ruột, nhưng bữa trưa này thì đơn giản, không chỉ tốn ít mà lại là tiền của công.

Đúng lúc hai người quay người đi về hướng nhà ăn, tiếng động cơ ô tô phanh gấp truyền đến tai họ, Diệp Phong không khỏi cau mày, Hương Tạ Hiên đa số là khách nữ. Mặc dù tự lái xe đã số là hơi rụt rè, giống như hà Tích Phượng, tốc độ không nhanh. Rất ít người vào cửa Hương tạ Hiên rồi còn giữ tốc độ này, sợ rằng lại là hành vi của mấy tiểu thư con nhà giàu, tò mò quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu xuống chiếc Ferrari đỏ lạp tức đập vào mắt.

Diệp Phong không dám nói là đã gặp qua là không quên được nhưng trí nhớ cũng không tồi, mà lại là cỡ xe này, đượng nhiên ấn tượng sâu sắc, trong đầu liền nhớ tới Tiêu Vụ ngồi ở chỗ điều khiển.

Quả nhiên, người từ trong xe bước ra chính là Tiêu Vũ, lần này không giống với lần tham gia buổi tuyên bố thời sự, người phụ nữ này hôm nay toàn thân áo đen, kính râm che hết cả nửa khuôn mặt, tốc buộc sau đầu, có vẻ già dặn khác thường. Gió nhẹ làm vạt áo phất phơ, có chút giống với nữ hiệp trong phim.

"Tiêu tiểu thư, sao lại nhàn rỗi đến Hương Tạ Hiên chúng tôi vậy". chưa đợi người con gái đang bước nhanh tới trước mặt, Diệp Phong đã chào hỏi trước. Tự cô ta mở cửa, đã cảm thấy mình là mục tiêu chuyến này của cô ta.Mặc dù không có thiện cảm gì với cha con Tiêu vạn /Sơn, Tiêu Chi Hạo nhưng cũng không đổ lỗi cho con cháu họ, bất luận là Tiêu Vũ, Tiêu Hiểu hình như đều không có gen "ưu tú" của bậc cha chú.

Bởi kính râm, nên ve mặt của Tiêu Vũ cũng không thể nhìn rõ, nhưng sự lạnh lùng trong giọng nói cũng có thể dễ dàng thấy được: "Phó tổng giám đốc Diệp, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh".

Triệu Bằng đứng bên cạnh cũng nhận ra tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Thiên Nguyên, Tiêu Vũ cháu gái của Tiêu Vạn Sơn, lần trước khi ký ước với Hidding, cô gái nhà giàu này cũng đến, cô ấy và Diệp Phong quen biết cũng không lạ, nhưng lời nói giữa hai người lại có vẻ hững hờ, thực khiến người ta khó hiểu.

Đối với người thích nhặt nhạnh thông tin như hắn, đây không nghi ngờ gì lại là một cơ hội tốt. Trước đây, đồn đại về quan hệ giữa Diệp Phong và Hà Tích Phượng cũng là do hắn mà ra, hơn nữa, người tâm phúc của Hương Tạ Hiên này lại có dính líu với giám đốc mới của tập đoàn Thiên Nguyên.

Cho dù bán tin này cho mấy tạp chí tiêu khiển thì cũng đắt hàng.

Trong lòng lên xuống, Triệu Bằng rồi cũng chọn rời đi, Diệp Phong rất nhiều chuyện tin tưởng hắn, mình có thể thăng lên chức giám đốc PR cũng do Diệp Phong dốc sức đề bạt. Bằng không, với tư lịch của mình thì không thể leo lên vị trí này, phải biết giám đốc PR TRần Kỳ trước Diệp Phong là nhân vật thâm niên hơn năm sáu năm ở Hương Tạ Hiên

Nhìn bóng người đi xa, Diệp Phong mới quay người lại, cũng không quan tâm đến yêu cầu của Tiêu Vũ, ngược lại nhẹ nhàng hỏi: "Cô chưa ăn cơm hả? Có muốn thử thức ăn của nhà ăn Hương Tạ Hiên chúng tôi không?"

Nghe lời mời của nam nhân, Tiêu Vũ khẽ chớp mi,đôi mắt tròn quan sát người thanh niên trước mặt, muốn xem hắn định chuyển đề tài hay có ý thế thật, lâu sau, thở dài một tiếng nói: "Tôi không có hứng ăn cơm với anh. Tôi có chuyện muốn hỏi anh". Đã từng nghĩ cô ấy là một người lý tưởng nên dựa vào gia đình phiêu diêu khắp nơi , chiến đấu với nhiều cao thủ, thành tích là giành giải nữ quyền vương,nhưng sau khi chấp nhận số phận an bài lại đưa công việc lên vị trí đầu tiên, bất luận là chuyện gì đều làm hết sức, cho dù là chuyện ăn cơm cũng gác lại phía sau

Diệp Phong gật đầu, hắn đại khái đoán ra lí do Tiêu Vũ đến tìm mình, cô ta có thể giờ mới biết lời hứa của Tiêu Vạn Sơn, bất kỳ ông chủ nào cũng sẽ không cam tâm một khoản tiền lớn của thủ hạ vô cớ trở thành tài sản tư hữu của người khác, mặc dù ra quyết đinh chính là bề trên của mình.

Trực tiếp đưa cô gái vào phòng làm việc của mình, lúc này là giờ nghỉ trưa, cả tòa nhà không có mấy người thư ký của Diệp Phong cũng ra ngoài ăn trưa, nen tình cảnh bây giờ chỉ có thể dùng chữ "tĩnh"để hình dung.

Diệp Phong cũng không rót trà như tiếp những vị khách khác, nhìn hànhđộng lời nói của cô ta, Cách làm này đã không đủ để làm tan biến sự tức giận trong lòng nữ nhân, đợi cả hai ngồi xuống, mới từ từ nói: "Hiện giờ chí có hai người chúng ta, có chuyện gì cô cứ nói thẳng".

Tiêu Vũ bỏ kính xuống, khẽ đặt lên bàn, vẻ u buồn lập tức lộ ra ngoài, đồng thời có chút phẫn nộ, giống như đang kìm nén cảm xúc, bình tĩnh hỏi: "Rốt cuộc anh dùng cách gì khiến ông tôi đồng ý bỏ cổ phần của Hương Tạ Hiên, chuyển thành tài trợ không hoàn lại?".

Về ý nghĩa nào đó, tập đoàn Thiên Nguyên lấy ra một phần vốn không hoàn lại giúp Hà Tích Phượng là chuyện cô ấy mong nhìn thấy nhưng tình hình lúc trước lại là đầu tư của ông nội vào Hương Tạ Hiên vẫn còn do dự, trong sự khuyên giải không ngừng của mình, mới đồng ý kế hoạch đầu tư. Lúc đó ông còn luôn nhấn mạnh muốn đầu tư vào Hương Tạ Hiên, cho dù không can thiệp đến kinh doanh của nó cũng phải phân lợi ích. Nhưng tối qua, khi mình muốn tra cứu khoản mục hợp tác giữa Thiên Nguyên và Hương Tạ Hiên, lại được thông báo, việc hợp tác đã chuyển cho đích thân chủ tịch xử lý, mà câu trả lời có được từ trợ lý chủ tịch là vốn đầu tư của tập đoàn Thiên Nguyên vào Hương Tạ Hiên là giúp đỡ không hoàn lại. Mọi thứ đều do Diệp Phong , ông nội đã lệnh cho trợ lý không được nói nhiều, vì thế mới tự mình đến tìm Diệp Phong hỏi cho ra nhẽ.

Bất luận thế nào, là người trực tiến kinh doanh của tập đoàn Thiên Nguyên, cũng không thể không biết gì về sự thay đổi hạng mục, Cho đến nay, cô còn nghĩ chưa ra cũng không thể chấp nhận được sự thay đổi 180 độ của ông

Diệp Phong đã liệu đến đối phương sẽ hỏi như vậy, không chút hoang mang trả lời: "Tôi nghĩ vấn đề này cô hỏi chú cô Tiêu Chi Hạo, thì sẽ hiểu được, lần giao dịch này hết sức công bằng".

Tiêu Vũ trong lòng run lên, hình như chuyện này lại liên quan đến ông chú ấy, vì lí do của mình ,cha giờ đã bớt phóng túng nhiều, ngoài hàng ngày đến công ty giải quyết một số chuyện ra thì chỉ ở nhà, nhưng ông chú lại không có thay đổi gì. Quan hệ cách một tầng đâm ra cũng không dễ nói, mặc dù có nhiều chỗ nhìn không thuận mắt những cô cũng chỉ chọn nhắm mắt cho qua, chỉ cần không quấy rối trong tập đoàn Thiên Nguyên, thì cũng không tính toán gì.

Không ngờ đến, chuyên này lại là di cha của Hứa Hiểu, cũng là chú của mình gây ra, nhó lại ân oán giữa ông ấy và Hà Tích Phương, cũng đoán ra vài phần. Nhưng trong cuộc chiến giữa an hem con chú con bác ông luôn đứng về phía mình, không có lí do bỗng nhiên thay đổi phong cách,

"Tôi chỉ muốn biết tình hình cụ thể, chẳng nhẽ anh không thể nói à?" Mặc dù trải qua sự tôi luyện trong thương trường, nhưng Tiêu Vũ nói chuyện vẫn rất thẳng, cô không muốn đi nghe ông chú giải thích thêm mắm thêm muối. Diệp Phong trong ấn tượng của mình cũng không phải rất tốt nhưng cũng không đến mức dối gian, thật ra, nếu ở trên đường tùy ý tóm lấy chục người, cô cho rằng trong đó có ít nhất bảy người tố chất cao hơn Tiêu Chi Hạo. Đây chính là đánh giá đối với người chú ruột đó

"Đương nhiên có thể".Trong mắt Diệp Phong, về chuyện của Tiêu Chi Hạo cũng không có gì giấu diếm, vì thế thản nhiên nói: "Đơn giản mà nói là chú của cô Tiêu Chi Hạo đem người đến quấy rối Hương Tạ Hiên, đánh thương rất nhiều bảo vệ của chúng tôi, để bồi thường, ông Tiêu Vạn Sơn đồng ý tài trợ toàn bộ vốn trong hợp đồng hợp tác, tập đoàn Thiên Nguyên không có cổ phần trong Hương Tạ HIên, cũng sẽ không được chia lợi nhuận cuối năm, chính là các cô đưa tiền cho chúng tôi sau đó giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì, hiểu chưa?"

Nếu vào lúc khác, Tiêu Vũ sẽ cho rằng người đàn ông trước mặt đang kể chuyện cười nhưng chỉ cần người chỉ số IQ bình thường đều biết chuyện đánh người mặc dù bồi thì cũng chỉ chín vạn, chín mươi vạn, sao lại mười mấy ức. Không thể không nói, cách nói này thật hoang đường. Nhưng hiện giờ không thể không đi xem xét tính khả thi trong đó, bởi kết quả mình cũng đã biết, đó là quan hệ giữa tập đoàn Thiên Nguyên và Hương Tạ Hiên đúng là đã thay đổi, mà người khởi xướng chính là Diệp Phong trước mặt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Anh cảm thấy cách nói của anh có đáng tin không". Tiêu Vũ cuối cùng ôm nghi ngờ, từ từ nói: " Chúng ta đều là thương nhân, nên biết giá trị của mấy người bảo vệ, chớ nói bị thương, cứ coi như bị thương nặng bị mất mạng thì có thể bồi thường bao nhiêu, mấy chục triệu là quá lắm rồi, xã hội là như vậy, mạng người không đáng tiền như trong tưởng tượng.

"Hả, hóa ra là như vậy" Diệp Phong khẽ gật đầu, rồi chợt lắc đầu, hai khuỷu tay chống lên bàn nghiêm mặt nói: "Nếu đúng như những gì cô nói, bảo vệ của Hương Tạ Hiên chúng tôi không đáng giá bằng bảo vệ nơi khác, bọn họ không phải tầng lớp tinh anh , ngoài tuần tra gác cổng thì cũng không có tài năng khác. Mỗi năm lương của họ cũng không cao hơn một tháng lương của tôi. Nếu họ chết vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tôi chỉ cần mấy vạn nhân dân tệ là có thể an ủi đưuọc người thân họ ở quê, mặc dù bị chú Tiêu Chi Hạo của cô đánh chết ngay tại chỗ , cũng sẽ không được bồi thường cần thiết. Người nhà của họ khi chịu đựng sự đau khổ mất đi người thân, còn phải lo lắng vì mất đi một người kiếm tiền, lo lắng sau này liệu có thể có cơm ăn. Chính vì như vậy, tôi sẽ không ngu ngốc dùng họ đổi lấy bồi thường của Tiêu gia. Tôi đã nói đây là vụ giao dịch công bằng, mà thứ tôi cầm chính là mạng của chú cô, mạng của ông ta chỉ đổi lấy mười mấy ức, tính ra, tôi còn lỗ".

Cảm nhận được sự lạnh nhạt trong lời nói của người đàn ông, người Tiêu Vũ không khỏi dựng lông măng, vốn là phó tổng giám đốc Hương Tạ Hiên hào hoa phong nhã dường như đột nhiên biến thành một tên bắt cóc xấu xa, trong mắt hắn, tính mạng có lẽ chính là một kiểu tiền bạc,sống hay chết đại diện cho một khoản kếch sù. Nếu đúng như hắn nói, hắn nắm giữ tính mạng của Tiêu Chi Hạo, lấy cái đó đổi lấy mười mấy ức vốn không hoàn lại của tập đoàn Thiên Nguyên, vậy thì đây đúng là một vụ giao dịch công bằng, Tiêu Chi Hạo đáng giá này. Đương nhiên đây là trong mắt ông, còn trong mắt mình thì không đáng một đồng.