Đặc Thù Không Gian

Quyển 5 - Chương 25: Người không thể nhìn qua tướng mạo, đều là cao thủ




Nửa giờ sau, theo địa chỉ Vương Quốc Duy cung cấp, Hàn Duyệt, Lâm Phong cùng đệ tử Huyền Môn bắt giết mười tên cương thi.

Sau đó, Hàn Duyệt chủ động liên hệ điện thoại cho Vương Quốc Duy.

Điện thoại chuyển tới, Vương Quốc Duy cười nói:

- Tôi biết cô sẽ gọi điện thoại cho tôi.

- Vì sao?

- Bởi vì tình báo của tôi, chẳng lẽ cô không cảm tạ tôi một câu sao?

Hàn Duyệt nghe vậy, thoáng trầm mặc một hồi nói:

- Có thể cho tôi một lời giải thích không?

- Trong vài ngày sau, tôi vẫn có thể vì cô cung cấp tình báo, nhưng cô không thể hỏi tình báo từ đâu mà ra, cũng không được hoài nghi tôi. Nếu không chúng ta sẽ ngưng hợp tác. Đến lúc đó hậu quả chắc cô cũng sẽ không muốn....

Vương Quốc Duy nói:

- Cô Hàn, tôi thích cô, cho nên tôi mới cam tâm tình nguyện làm việc này.

- Thật sự không nói sao?

Hàn Duyệt hỏi

- Thực xin lỗi, không phải không nói, mà là tôi cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Vương Quốc Duy trầm giọng nói:

- Kỳ thật như vậy không phải rất tốt sao? Cô có thể thông qua tôi mà nắm được tình hình sớm nhất. Nói như vậy, ít nhất có thể tránh được thương vong... Được rồi, cứ như vậy đi, tôi sẽ lại liên hệ với cô sau..

Nói xong, Vương Quốc Duy liền cúp điện thoại.

Còn tại chỗ này, Hàn Duyệt cùng Lâm Phong sóng vai đứng chung một chỗ tua lại phần ghi âm lúc nãy. Giờ phút này, trong điện thoại đã muốn phát ra âm thanh ầm ầm giống như động đất vang lên.

- Hắn đã cúp.

Hàn Duyệt thu hồi điện thoại. Quay đầu hỏi:

- Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ý của tôi là tạm thời trước không cần theo dõi Vương Quốc Duy. Tôi cảm giác hắn cái gì cũng biết. Nếu chúng ta tùy tiện hành động. Sẽ rất dễ dàng khiến cho hắn gai mắt. Đến lúc đó. Những tình báo như hôm nay sẽ không có...

- Trên nguyên tắc tôi đồng ý đề nghị của cô.

Khuôn mặt Lâm Phong âm trầm, thở phì phò nói:

- Con mẹ nó. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Dừng một chút. Hắn nói:

- Cứ xem như chúng ta có thể đến chỗ địa chấn đó đúng lúc đi thì sẽ được gì nào. Thiên Hải là đô thị quốc tế dân cư ngàn vạn người. Thiên Hải không thể chấp nhận nhiều vụ án mất tích như vậy được....Tính trung bình các vụ án mất tích trong thời gian qua thì Thiên Hải trong hai ngày này đã mất tích hơn sáu mươi người, hiện đã vượt qua đỉnh điểm của các năm trước rồi. Hơn nữa chúng ta cũng không biết rằng tương lai những vụ án tương tự có cón xuất hiện nữa hay không?

- Đúng vậy.

Hàn Duyệt cắn răng nói:

- Chúng ta nên phải biết rõ ràng nguyên nhân căn bản.

- Đúng rồi. Hàn đội trưởng. Có chuyện này tôi thiếu chút nữa quên nói cho cô biết.

Lâm Phong nghiêng đầu nhìn Hàn Duyệt nói:

- Tôi cùng Lưu cục trưởng đã thương lượng. Từ hôm nay trở đi, cô được phép gia nhập tổ hành động siêu năng của tôi. Đồng thời cô tiếp tục đảm nhiệm đội trưởng đội đại án thành phố Thiên Hải. Nhưng mà sau này công việc chủ yếu là hợp tác theo chúng tôi. Hiệp trợ chúng tôi xử lý một số kỳ án. Đại án hình sự bình thường, hình cảnh chi đội bên kia sẽ giúp đỡ một chút. Còn lại thì Tiểu Vương sẽ xử lý. Sau này công việc của cô sẽ nhìu hơn nhưng mà bớt nguy hiểm hơn. Không biết ý cô như thế nào?

- Tốt, tốt.

Kết quả như vậy đã xem như không tồi rồi, Hàn Duyệt tự nhiên nhanh miệng đáp ứng.

………………………………

………………………………

Từ khi Cửu Vĩ Thiên Hồ bị Kim Phượng dọa chuồn mất, từ Hoan Hỉ Lâu suốt đêm chạy về Bách Hoa Hội, quay trở về tổng bộ.

Trong hoảng loạn, Bách Hoa Hội vứt bỏ rất nhiều thứ, trong đó có ông chú của Long Vũ Long Thiên Trạch.

Đương nhiên Kim Phượng mang theo Mã Hiểu Mai tìm kím một lúc thì thấy Long Thiên Trạch. Sững sờ một lúc, Long Thiên Trạch so với tình huống Kim Phượng dự liệu còn nghiêm trọng hơn.

Những người khác bị bị Cửu Vĩ Thiên Hồ hãm hại cơ hồ đều giống nhau, tay chân đều bị xích lại, ngay cả xương bả vai cũng không may mắn thoát khỏi.

Dương khí bị rút lấy quá nhiều.

Lúc trước Long Trạch Thiên đang ở tuổi trung niên nhưng giờ thì nhìn y như lão già sáu mươi tuổi. Đầu tóc bạc trắng, da toàn thân đều nhăn nhíu hết cả.

Vả lại giờ hắn chỉ còn có nửa mạng.

Lúc tìm được hắn, Kim Phượng vội vàng cho hắn ăn vào Hộ Tâm Đan, đồng thời nhỏ vào miệng hắn một giọt máu tươi của mình, bảo trì tính mạng của hắn.

Về phần phục hồi thì chờ sau này hãy tính.

Nhưng mà so với Long Vũ, tình hình của Long Thiên Trạch cũng không phải vấn đề trọng yếu.

Hiện tại khó biết nhất là thương thế Long Vũ.

Long Vũ độc đấu Cửu Vĩ Thiên Hồ. khiến cho đạo lực trong cơ thể, tử hỏa tiêu hao hầu như không còn. Bởi vậy, hắn bị nội thương rất nặng.

Hơn nữa Cửu Vĩ Thiên Hồ dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu đánh cho đan điền của Long Vũ vỡ nát.

Trên lý thuyết, đan điền bị vỡ thì người này sẽ trở thành phế nhân. Cũng may Long Vũ được Kim Phượng đúng lúc bảo vệ tâm mạch cùng sinh mệnh khí tức của Long Vũ. Trước hết dùng thần thông đóng băng hắn lại sau đó đem về Thanh Tân Thanh Tân Tiểu Trúc ở thành Đoan Mộc.

Ngày mười lăm, Kim Phượng, Mã Hiểu Mai mang theo Long Thiên Trạch, Long Vũ vượt qua Linh Uyên an toàn đi tới Thanh Tân Tiểu Trúc thành Đoan Mộc.

Đoan Mộc Gia tộc nhận được tin, vội vàng phái Đoan Mộc Chính đi trước tới thăm, hơn nữa mang đến một lượng lớn linh dược, linh đan, nhưng đều bị Hoa An từ chối khéo.

Trước mắt, Thanh Tân Tiểu Trúc cần có nhất chính là yên tĩnh, người khác tuyệt đối không thể đi vào.

Long Thiên Trạch được Kim Phượng an bài trong ôn tuyền tại một phòng ở Thanh Tân Tiểu Trúc. Trong ôn tuyền đã bỏ thêm các loại dược vật quý hiếm lúc bình thường tuyệt đối không thấy. Còn Đoan Mộc Gia tộc đưa tới thì cũng không ít kỳ trân dược bảo trân quý.

Những dược liệu này có công hiệu kích hoạt sinh khí tiềm tàng trong cơ thể, tẩm bổ thân thể Long Trạch Thiên. Đây là bước đầu trong phương pháp chữa trị.

Còn bước tiếp theo thì cực kỳ phức tạp.

Nói thật, ngoài Kim Phượng ra thì người khác chỉ có khiến Long Trạch Thiên không chết mà thôi, còn hồi phục lại như xưa thì đừng mơ tới nữa. Không chết ở đây chính là nói hắn trở thành người thực vật.

Đương nhiên, cho dù thần thông như Kim Phượng thì Long Trạch Thiên cũng phải cần có thời gian để hồi phục. Chứ không phải chuyện một sớm một chiều.

Hơn nữa, hiện giờ Kim Phượng đều đặt toàn bộ tâm tư trên người Long Vũ. Đan điền bị vỡ đối với người tu đạo mà nói cái này đồng nghĩa với việc chấm dứt sự sống của họ trong thế giới này.

Hiện tại Kim Phượng có thể nắm chắc trăm phần trăm là bảo trì tính mạng Long Vũ.

Nhưng mà... Nàng không muốn Long Vũ từ bỏ cuộc sống tu đạo.

Về Long Vũ, Kim Phượng còn có nhiều điều không rõ ràng. Trong mắt nàng Long Vũ luôn là một dấu hỏi lớn.

Từ lúc Kim Phượng xác định Long Vũ trên người có Phượng Hoàng Lệnh. Thì cả đời này của nàng đã thề sẽ bảo vệ hắn tới cùng. Đó chính là tránh nhiệm và nghĩa vụ của nàng.

- Chị Phượng, thế nào rồi?

Nhìn thấy Kim Phượng nhau mày, trong lòng Mã Hiểu Mai cảm thấy bất an. Tuy rằng hai người chỉ có danh nghĩa là đang yêu nhau nhưng mà ở chung với nhau lâu như vậy, Mã Hiểu Mai đối với Long Vũ ít nhiều gì cũng có chút tình cảm. Huống hồ Mã gia muốn quật khởi còn phải dựa vào Long Vũ.

Chuyện công chuyện tư, Mã Hiểu Mai đều không hi vọng Long Vũ xảy ra sự cố.

- Chị có thể đảm bảo cậu ta không chết.

Kim Phượng nói.

- Tốt tốt....

Nghe thế, nét mặt Mã Hiểu Mai đã bớt đi một phần lo lắng, thậm chí có chút hưng phấn nữa.

- Ai.

Kim Phượng yếu ớt thở dài một tiếng nói:

- Đan điền bị vỡ, cho dù không chết cũng sẽ thành phế nhân mà thôi.

Lời này vừa nói ra, Mã Hiểu Mai chau mày, vẻ lo lắng trên mặt lại xuất hiện. Nàng tự hồ không thể tin rằng Long Vũ sẽ thực sự trở thành phế nhân.

Trên thực tế, Long Vũ cũng không cách nào chấp nhận.

Việc này không thể nghi ngờ.

- Chị Phượng, chuyện đó có thể xảy ra à?

Trong đôi mắt Mã Hiểu Mai đã dâng lên một đạo hơi nước. Trong đầu nàng, hình ảnh Long Vũ trị thương cho chính mình hiện lên.

Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình.

Mã Hiểu Mai mặc dù đã mang lời nguyền của Mã gia, nhưng bản chất của nàng vẫn là một nữ nhân chân chính. Lần này hành trình đến Hoan Hỉ Lâu, nàng đã bị Long Vũ làm cho hoàn toàn cảm động.

- Chẳng lẽ sự thật là không có biện pháp nào hay sao?

Mã Hiểu Mai không cam lòng hỏi.

- Chị cũng đang cố gắng nghĩ biện pháp…

Mã Hiểu mai không hi vọng Long Vũ sẽ thành Phế nhân, còn Kim Phượng chẳng lẽ lại hi vọng thế. Từ ý tứ nào đó mà suy nghĩ, Long Vũ trên người kỳ thật chở đầy hi vọng của Kim Phượng. Cho nên không buông tha cho hắn chính là nàng.

- Như vậy đi.... Chị đi tìm người giúp.

Kim Phượng dường như nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt hiện lên một đạo tinh quang.

................................................

………………………………

Nửa giờ sau, Phúc Bá lưng gù đã bị Kim Phượng kéo tới đây.

Mã Hiểu Mai sững sờ một chút, trong lòng vừa dân lên một tia hi vọng thì bỗng tan biến mất. Vốn tưởng rằng Kim Phượng đã nghĩ ra biện pháp gì. Kết quả nàng lại mang quản gia tới chiếu có cho Long Vũ

Nàng rất muốn nói cho Kim Phượng, không cần tới Phúc Bá, nàng có thể không quản cực khổ chăm sóc cho Long Vũ, cho đến khí hắn khôi phục mới thôi.

Nhưng mà nàng hiện giờ là khách, có mấy lời thật tình là khó mà nói ra.

Phúc Bá, cực cho người rồi.

Mã Hiểu Mai ngạc nhiên phát hiện, làm chủ như Kim Phượng lại có thể đối Phúc Bá cung kính như thế.

Phúc Bá gật gật đầu, đi qua nắm chặt cổ tay Long Vũ, trầm ngâm một lát sau, thận trọng xem xét.

Sau một lúc, Phúc Bá rồi hướng Mã Hiểu Mai nói:

- Vị cô nương này, tôi muốn làm chẩn đoán bệnh Tiểu Vũ, thỉnh cầu ngươi tránh xuống.

Mã Hiểu Mai nghiêng đầu nhìn Kim Phượng, thấy nàng cũng có ý tứ này, lập tức liền đi ra ngoài.

Đi ra khỏi cửa, Mã Hiểu Mai mới minh bạch là Phúc Bá tới đây là cứu người.

- Chân nhân bất lộ tướng.

Mã Hiểu Mai không khỏi cảm khái, Thanh Tân Tiểu Trúc nãy thật không bình thường. Mỗi người đều là cao nhân thâm tàng bất lộ.

Liền tại lúc này, đồng tử Hoa An nhẹ nhàng bước tới, mời nàng đi nghỉ ngơi.

Trên thực tế, Mã Hiểu Mai đúng là nên nghỉ ngơi. Dù sao, nàng cũng là trọng thương mới khỏi.

Nhìn đứa bé tên Hoa An trước mắt này, Mã Hiểu Mai âm thầm đoán rằng vị này chắc cũng là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

- Phúc Bá, toàn bộ nhờ vào ông.

Kim Phượng nhẹ nói. Sau khi nói xong liền đi tới cửa, tay ngọc thon thon nhẹ nhàng vung lên, một đạo kết giới nhiều màu đã xuất hiện ở trước mặt nàng. Nàng liền đứng ở cửa thủ hộ.

Có thể nói như vậy, có Kim Phượng cùng đạo kết giới, tại Huyền Cảnh này cơ hồ không ai có thể xông vào phá hư được.

Phúc Bá hai mắt chăm chú nhìn Long Vũ, ánh mắt dịu dàng chậm rãi nhìn qua nhìn lại. Một lát sau cái thể xác già nua kia tự hồ trở nên trẻ lại một chút. Cái dáng lưng còng lúc trước tựa hồ cũng thẳng lên rất nhiều. Một khắc này hắn so với trước đó hoàn toàn bất đồng.

Vì muốn cẩn thận kiểm tra thương thế, Phúc Bá đem quần áo nửa người trên hóa thành tro bụi, trong tay áo một đạo kim sắc xuất hiện đem thân thể hắn hoàn toàn bao phủ

Tiếp đó, thân thể Long Vũ chậm rãi bay lên. Phúc Bá duỗi tay lại, thân thể Long Vũ khẽ giật giật vài cái rồi trở lại bình thường, sau đó hai má hắn không ngừng co giật vặn vẹo...tự hồ đang chịu một nỗi thống khổ đang giày vò.

Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thân thể Long Vũ. Trên trán hiện lên một tầng u ám. Trải qua bước đầu chuẩn đoán bệnh, Long Vũ này thương thế cũng không đến nỗi tệ.

Thoáng một chút do dự, Phúc Bá tâm tình trầm xuống, đưa bàn tay đặt trên đan điền của Long Vũ, một đạo lực màu vàng chậm rãi tiến vào.

Tiếp đó Phúc Bá lại thúc giục đạo lực màu vàng đó chạy khắp cơ thể Long Vũ, Tình huống trong cơ thể Long Vũ hiện lên rõ ràng trong đầu của lão.

Nói cách khác, đạo lực này đang thăm dò cơ thể.

Tóm lại, rõ ràng đang xem xét kỹ lưỡng tình huống trong cơ thể Long Vũ.

Quá trình chuẩn đoán liên tục kéo dài hai canh giờ.

- Ai.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Phúc Bá lưng lại còng xuống, biến thành một lão già xấu xí.

Kim Phượng luôn luôn chú ý tình huống bên trong. nghe được tiếng thở dài Phúc Bá., nàng vội vàng triệt hồi kết giới đẩy cửa vào đi, lo lắng hỏi:

- Phúc Bá, tình huống thế nào?

- Không được tốt!

Phúc Bá thở dài một tiếng nói:

- Bị thương quá nặng, nhất là đan điền, hoàn toàn nghiền nát... Nhưng mà tiểu thư xin yên tâm, đều không phải là thật sự không có biện pháp.

- Nói như vậy, người có thể làm cậu ta phục hồi?

Ánh mắt Kim Phượng hiện lên một chút vui mừng.

- Từ lý thuyết mà nói thì có thể. Hơn nữa tôi càng có thể làm cho hắn mạnh hơn một chút. Nhưng mà..... chuyện này tôi không thể làm một mình.

Phúc Bá nói.

- Tôi có thể giúp người hay không?

Kim Phượng hỏi.

- Như vậy đi, người trước tiên chiếu cố Tiểu Vũ, tôi đi tìm chút ít đồ, khi quay lại hãy tính tới chuyện ngày tới giúp ai...Mà....

Phúc Bá muốn nói lại thôi.

Kim Phượng vội vàng truy vấn:

- Phúc Bá, rốt cuộc có chuyện gì làm cho ông khó xử thế?

- Tôi sẽ nói với cô sau....

Lưu lại một câu thân ảnh Phúc Bá liền tiêu thất tại chỗ để lại Kim Phượng ngu ngơ đứng đó.

”Đến tột cùng là gì chuyện gì, ngay cả hắn đều cảm thấy khó xử?” Kim Phượng có chút khó hiểu.Nhưng mà Phúc Bá nói có thể cứu, Kim Phượng cũng cảm thấy an tâm hơn.

- Chuyện này đến tột cùng là như thế nào vậy?

Kim Phượng trầm ngâm một lát, nhưng mà cũng không có kết quả gì.

Quên đi,Phúc Bá nói có thể cứu là được rồi.

Kim Phượng không phải loại người thích để tâm đến mấy chuyện vụt vặt, rất nhanh liền không lý đến nó nữa. Hơi nghiêng đầu ra sau, nàng thấy được nửa còn lại trên người Long Vũ(DG: khúc trên hay khúc dưới nhỉ)

Xấu hổ la lên một tiếng, Kim Phượng khẩn trương nhắm chặt mắt lại....(DG: à thì ra là khúc dưới)

Thật ra thì nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nam nhân, tuy rằng nửa người trên nhưng vẫn là lần đầu tiên( DG: hehe mình nhầm thì ra là phía trên, Biên: Ca cũng biết chú nhầm)

Một cảm giác kỳ dị xuất hiện từ từ tản ra khắp cơ thể, ngây người một lát, sau đó khẽ mỉm cười lắc đầu lẩm bẩm:

- Ta lại làm sao vậy?

Kim Phượng nhẹ giọng hỏi, khuông mặt nghiêng thùng đổ nước kia khẽ đỏ ửng lên.

- Hắn chỉ là một hài tử... Hơn nữa lại là con người....

Hít sâu một hơi, tâm tình Kim Phượng dần bình tĩnh lại chậm rãi mở to mắt ra.

Do dự một hồi, Kim Phượng rốt cục nghiêm mặt lại, bàn tay trong suốt kia thoăn thoắt lướt qua trên người Long Vũ...... thay cho hắn một bộ quần áo khác.

.............................................

.............................................

- Hoa An, theo tôi lại đây.

Sau khi Phúc Bá rời khỏi cửa bước về phòng thì gặp được đồng tử Hoa An, Nhưng mà lúc đó Hoa An đang làm vài việc cá nhân. Mục đích tìm Hoa An là để cho hắn làm Hộ Pháp.

Đừng cho rằng Hoa An chỉ là một hài tử, nhưng khả năng của hắn thì Phúc Bá hiểu hơn ai hết. Tuy rằng không bằng Kim Phượng, nhưng nhìn quanh thì cũng chả có ai hơn được hắn.

Hoa An đối với Phúc Bá luôn luôn tôn kính, hơn nữa hai người sống với nhau một thời gian rồi, quan hệ cũng không tồi. Vả lại Kim Phượng từng dặn dò hắn, để cho hắn ở tại Thanh Tân Tiểu Trúc nghe theo an bài của Phúc Bá.

Phúc Bá tùy tay xuất thủ xuất ra một cỗ lực lượng màu vàng, đem Hoa An cùng thân thể của mình bao phủ lại, tiếp sau đó hai người liền biến mất vô ảnh vô tung.

- Ông là?

Hoa An và Phúc Bá cùng xuất hiện tại một dãy núi thì hắn tựa hồ cảm giác được gì đó. Trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghi hoặc, thậm chỉ còn có chút e ngại.

- Yên tâm đi, thân phận của tiểu thư tôi cũng biết...

Phúc Bá mỉm cười hiền lành khi nhìn thấy thần tình kinh ngạc của Hoa An, thậm chí còn vuốt trán của hắn xuống

- Thân phận của cậu tôi cũng biết.... Cậu yên tâm đi, tôi và cậu sẽ không có bất luận chuyện gì, chuyện của cậu và bọn họ cũng vậy.

- Oh!!!

Hoa An bình tĩnh lại hơn nhiều, hắn tin tưởng tiểu thư sẽ không hồ đồ như thế. Đưa kẻ địch tới để làm quản gia..

- Làm hộ pháp cho tôi, tôi muốn triệu hồi Sinh Mệnh Chi Long…

Phúc Bá thản nhiên nói.

Hoa An nghe vậy thân hình khẽ run lên:

- Phúc Bà, ngài......Ngài có thể triệu hồi Sinh mệnh Chi Long...... Điều này sao lại có thể? Chẳng lẽ ngài là.......

- Được rồi, bây giờ không nói chuyện này, thời gian đang gấp, thêm một giây chờ đợi thì bệnh tình của Tiểu Vũ sẽ thêm chuyển biến xấu, thời gian sẽ không chờ chúng ta đâu.

Phúc Bá thét ra một tiếng, hai tay kết ấn, bắt đầu một nghi thức đầy huyền bí.

Hoa An tuy rằng trong lòng có rất nhìu nghi hoặc. Nhưng giờ phút này chỉ hảo hảo im lặng làm hộ pháp, đôi mắt nhìn chăm chú vào bốn phía.

Một lát sau, một cảm giác bất an trổi dậy trong lòng Hoa An, sau đó một con Tam Đầu Hoàng Kim Cự Long dài vài trăm thước xuất hiện uốn éo giữa không trung.

- Hài tử, không cần lo lắng....!

Phúc Bá bây giờ đã hoàn thành xong nghi thức, đỡ lấy Hoa An phất tay phóng ra một đạo kim quang, Hoa An tâm thần nhất thời liền an tĩnh lại.

- Là ai....Dùng Quang Chi Tâm gọi ta về?

Tam Đầu Hoàng Kim Cự Long ở giữa không trung, cái đầu lớn nhất há miệng nói. Hiển nhiên không phải ngôn ngữ nhân loại.(DG: Cũng may ta có lụm được một quyển sách cổ nói về ngôn ngữ của rồng nên mới dịch được đoạn này không thì bó chíu rồi)

Nhưng mà Hoa An cùng Phúc Bá nghe đều hiểu.

Phúc Bá dùng ngôn ngữ tương tự đối thoại cùng hắn:

- Là ta gọi ngươi tới, ta cần hai chén tiết canh của ngươi.... Ta muốn cứu người....

- Grừ....!

Tam Đầu Hoàng Kim Cự Long phát ra một tiếng, trong giọng nói tựa hồ mang theo một chút đùa cợt:

- Nhân loại hèn mọn, ta không quản ngươi dùng biện pháp gì gọi ta về, ta tuyệt đối sẽ không thần phục. Còn máu của ta một giọt cũng không cho....