Đại Chúa Tể

Chương 682: Tranh đoạt Đại La Kim Trì




Đám quân đội như mây đen lừng lững chiếm cứ tòa bình đài thứ chín, nhất thời khiến cho trong vùng đang ồn ào bàn tán cũng lặng yên đi nhiều, ánh mắt mọi người kinh nghi chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bởi vì xét theo khí thế cho thấy, cánh quân vừa xuất hiện này chẳng kém cạnh gì quân đội dưới trướng Bát Vương kia.

- Đó là Cửu U vệ?

- Sao bọn đó lại có khí thế như vậy, chẳng phải người ta thường đồn là quân đoàn kém cỏi nhất Đại La Thiên vực hay sao? Nhìn đâu có giống.

- Đúng vậy, xem ra tin đồn không thể tin. Cửu U cung bề ngoài như thua kém, nhưng thực ra là ẩn giấu, ta nghe nói cung chủ Cửu U cung đã trở về, đã đến lúc Cửu U cung quật khởi.

- Quật khởi hay bị quật thêm? Cửu U vương năm xưa có mặt ở Đại La Thiên vực, Cửu U cung cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, căn bản là không thể đem ra so sánh với Bát Vương. Hôm nay trở về thì sao, làm thế nào mà tranh hùng với họ đây.

Những ánh mắt nhìn cánh quân vừa xuất hiện có kinh nghi cũng có ngờ vực. Tiếng tăm Cửu U cung vốn cũng chẳng đáng hãnh diện, thực lực xưa nay vốn cũng chẳng thể nào gọi là mạnh, trước kia được xếp vào cung điện thế lực nhất lưu cũng khiến nhiều kẻ chê cười, nhưng có Thiên Thứu hoàng ủng hộ sau lưng, lại còn tộc Cửu U Tước, không ai dám ra mặt nói xiên nói xỏ cái gì, còn bên trong thì chẳng mấy ai tôn kính địa vị Cửu U.

- Gã kia là ai?

Có người chú ý đến người đứng đầu Cửu U vệ, nghi hoặc thắc mắc.

- Đó là tân thống lĩnh Cửu U cung, tên là Mục Trần, do Cửu U vương dẫn về.

- Thống lĩnh gì trẻ măng thế? Khặc khặc, Cửu U vương quả nhiên vẫn thích đùa như thế, Đại La Thiên vực này chẳng lẽ muốn làm thống lĩnh là làm sao?

Có kẻ cười khẩy, dĩ nhiên nhìn mặt mũi non choẹt của Mục Trần mà khinh bỉ ra mặt.

- Mục Trần này tuy trẻ tuổi, nhưng nghe nói đã đột phá Chí Tôn cảnh. Thậm chí 2 tháng trước, một vị thống lĩnh của Huyết Ưng vương còn bị hắn một chiêu đánh bại.

- Ha ha, cho dù đánh bại Triệu thống lĩnh cũng tính là gì chứ, Cửu U vương muốn hắn tranh đoạt vị trí tiến vào kim trì, thì phải cạnh tranh với tứ đại thống lĩnh. Mục Trần kia có bản lĩnh thì cũng đâu thể sánh vai cùng tứ đại thống lĩnh, hỏa hầu cũng phải kém vài năm.

- Ừ... nói thế cũng đúng. Cửu U vương mới trở về dường như có hơi gấp gáp, muốn diễu võ dương oai lại nhiều khả năng mất thêm mặt mũi.

"Vù!"

Sau khi Cửu U vệ hiện thân, lại có thêm ba luồng sáng bay đên, một trong đó hạ xuống vương tọa bình đài thứ chín, càng khiến người ta chú ý.

Nữ tử xinh đẹp yểu điệu kia cũng khoác lên mình bộ hắc giáp và áo choàng, mái tóc đen vấn trên đầu, những đường nét gợi cảm được bộ chiến giáp tôn lên nhục cảm, mang thêm vẻ anh thư hùng dũng, có kẻ chỉ nhìn cặp đùi trắng nõn đã thấy thèm khát đến khô cổ, huống gì còn nhìn lên cái dáng người hoang dã kèm theo dung nhan tuyệt sắc kia.

Có điều nữ nhân địa vị cao quý kia, trong lòng chỉ có thể ham muốn, chứ chẳng mấy ai đủ can đảm đi chinh phục.

Người đó dĩ nhiên là Cửu U.

Đảo mắt nhìn quanh, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống vương tọa. Đường Băng, Đường Nhu hộ pháp hai bên, dung nhan giống hệt nhưng khí chất bất đồng, ba người khiến họ trở thành tâm điểm chú ý trong vùng.

- Hà hà, Cửu U cung cuối cùng cũng đến, ta còn tưởng Cửu U quyết định bỏ cuộc ấy chớ, mà như vậy công sức năn nỉ xin xỏ lấy lại tư cách tham gia tranh đoạt cũng phí phạm đi mất.

Một tiếng cười khanh khách vang vọng, bình đài gần nhất lại là của Huyết Ưng vương.

Cửu U nghe vậy, ánh mắt lạnh băng liếc sang Huyết Ưng vương:

- Chuyện Cửu U cung không phiền đến Huyết Ưng vương quan tâm.

Huyết Ưng vương cười cười, tay xoa xoa thành ghế, đôi mắt đỏ đầy hàn ý, cực kỳ âm độc.

Cửu U và Huyết Ưng vương bất hòa, ai ai cũng biết. Chư vương còn lại cũng thờ ơ không ai quản.

Đại La Thiên vực, địa vị Cửu Vương cực cao, ngoài Cửu U cung, chiến lực các cung điện còn lại cách biệt nhau không nhiều, chẳng ai hoàn toàn phục ai, tất cả đều vì tài nguyên và lợi ích, hầu như thế lực nào cũng đã từng giao tranh với nhau, dĩ nhiên đâu có rãnh rỗi nhảy vào giúp cho bên nào, để rồi chiến hỏa lại lan đến chỗ của mình. Dù sao hiện tại Cửu U đã không còn kém cỏi như xưa, thực lực của nàng bất kỳ ai trong Bát Vương cũng phải kiêng dè.

Mục Trần đứng đầu Cửu U vệ, bình thản liếc nhìn bình đài Huyết Ưng điện, nơi đó cũng có quân đội hàng ngũ chỉnh tề, giáp đỏ như lửa, khí thế hung ác, cũng là một cánh quân thiện chiến. Huyết Ưng vương càn rỡ khó ưa, nhưng phải nói dưới trướng cường giả như mây.

- Mục thống lĩnh, đó là Huyết Ưng vệ do Ngô Thiên và Tào Phong cùng quản lý. Mấy năm nay, các thành thị cống nạp cho Cửu U cung gần như bị hai tên kia và quân đội đó càn quét sạch sẽ, nhiều thành thị bị bắt buộc phải đầu phục Huyết Ưng điện.

Khâu Sơn khẽ nói, giọng điệu có vẻ oán.

- Tên súc sinh Tào Phong, Cửu U đại nhân năm xưa không giúp hắn, thì đã nằm bẹp như con chó chết, bây giờ lại tiếp tay cho kẻ khác đối phó lại Cửu U cung. Tên tạp chủng đó, nếu có cơ hội thì Cửu U vệ tuyệt đối không bỏ qua!

Khâu Sơn nghiến răng căm phẫn, đúng là hận Tào Phong phản bội tới cực độ.

Mục Trần gật gù, sắc mặt bình tĩnh. Hắn cảm ứng được hai ánh mắt đầy thù địch phóng tới, chính là Ngô Thiên và Tào Phong.

Ba người đối thị, khóe miệng Ngô Thiên nhếch lên tàn bạo, Tào Phong thì lạnh lùng mà đầy tính đối đầu.

Trước kia còn ở Cửu U cung, Cửu U vệ do hắn chưởng quản. Vị trí của Mục Trần hiện tại chính là vị trí của hắn năm xưa, hẳn nhiên Cửu U dùng Mục Trần thay thế hắn.

Dù rằng hiện tại phản bội Cửu U cung, nhưng Tào Phong vẫn cảm thấy việc này làm hắn không thoải mái. Bởi vì nếu như để Mục Trần tạo thành quân đội tốt hơn khi hắn thống lĩnh, chẳng phải sẽ để người ta đàm tiếu là Tào Phong hắn thua xa Mục Trần?

Đều là người được Cửu U dẫn về Đại La Thiên vực, lòng dạ hẹp hòi của Tào Phong khó mà chịu được. Tính cách của hắn giống với Tào Tháo, thà rằng ta phụ thiên hạ, không thể thiên hạ phụ ta.

- Nếu có cơ hội, thì đừng cho hắn xuống khỏi Kim Trì Phong.

Tào Phong quay sang bàn luận với Ngô Thiên.

- Ha ha, xem ra ngươi rất ghét hắn nhỉ.

Ngô Thiên cười tủm tỉm vỗ vai Tào Phong:

- Tranh đoạt kim trì vốn khó tránh thương vong, ra tay có nặng cũng không hề gì. Thế nhưng mục tiêu hàng đầu phải là lên đỉnh trước, còn gã kia đại nhân đã sắp xếp người chăm sóc cho hắn, ta nghĩ cơ hội nhìn thấy kim trì cũng không có.

Tào Phong nghe vậy, mỉm cười tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng không sao. Tên Mục Trần kia nếu như không có cơ hội nhìn thấy kim trì, thì có nghĩa là hắn kém cỏi vô năng, lúc đó Cửu U cung sẽ là trò cười khắp thế lực.

- Mục thống lĩnh, tranh đoạt kim trì, ngươi phải cẩn thận hai gã kia.

Khâu Sơn cũng thì thầm bên tai Mục Trần.

Mục Trần gật gù, dĩ nhiên hắn đâu phải gà mờ mà không biết cái vẻ mặt của hai tên kia là đang nhắm vào ai, cứ như là mèo đang rình chuột, có điều... ai là chuột bây giờ nói còn quá sớm.

Đường Băng chậm rãi thong thả đến cạnh Mục Trần, nàng mỉm cười chào hắn.

- Đường đại quản gia, xin hỏi dặn dò tại hạ điều gì?

Mục Trần ra vẻ cúi người cung kính.

Đường Băng trợn mắt:

- Cửu U tỷ tỷ bảo ta dặn ngươi, tham gia tranh đoạt kim trì có đến trăm người, không ai là kẻ yếu.

- Sao lại đông như thế?

Mục Trần kinh ngạc hỏi lại, chẳng phải tư cách tham gia có hạn hay sao?

- Những lần tranh đoạt gần đây, Tam Hoàng đại nhân quyết định tăng thêm tư cách, không chỉ có thống lĩnh dưới trướng Cửu Vương, mà những thế lực khác phụ thuộc Đại La Thiên vực cũng có vài vị trí tham gia.

Đường Băng thoáng nhìn sang Huyết Ưng điện, vẻ mặt sầu lo:

- Với ngươi chẳng phải là tin tốt, vì trong số các thế lực thuộc địa kia, có rất nhiều kẻ liên quan đến Huyết Ưng điện, đương nhiên để lấy lòng Huyết Ưng điện sẽ tham gia ngăn cản ngươi tới gần kim trì.

Mục Trần cau mày, bây giờ mới biết bản thân thế đơn lực bạc, đối phó Ngô Thiên và Tào Phong e rằng phải dốc toàn lực, còn hơi sức đâu phải lo thêm cái đám quấy rối, thật là phiền hà.

Huyết Ưng điện thực là đáng ghét.

Đường Băng thấy Mục Trần cau mày, nàng mím môi liếc nhìn một bình đài khác, định cất bước bay đi.

- Đường Băng tỷ, ngươi muốn làm gì?

Mục Trần nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của nàng.

- Ta...

Đường Băng đỏ mặt, ấp úng:

- Ta đến tìm Chu Nhạc, nhờ hắn ra tay quét cái đám chướng ngại giúp ngươi, sẽ tiết kiệm được chút sức cho ngươi.

Tuy nàng chẳng thích thú gì gặp mặt Chu Nhạc, nhưng lúc này cũng đành muối mặt nhờ tên kia hỗ trợ.

Mục Trần ngẩn ra, nhìn trân trân vào Đường Băng, rồi sắc mặt đanh lại khói chịu:

- Việc này không quản Đường Băng cô nương quan tâm.

Đường Băng biến sắc, cảm thấy ngữ khí lạnh lùng của Mục Trần mà tức đến mím môi. Biết hắn hai tháng nay, lần đầu tiên thấy hắn ra cái vẻ khinh người như thế, bỗng dưng muốn khóc.

- Khục, Mục thống lĩnh, Đường tỷ không có tâm tư khác đâu, nàng cũng vì thể diện Cửu U cung, không muốn Cửu U đại nhân phải ê mặt.

Khâu Sơn thấy thế vội lên tiếng. Hắn lớn tuổi hơn Đường Băng rất nhiều, nhưng lại rất tôn kính nàng ta.

Dứt lời, hắn lại quay sang Đường Băng khuyên nhủ:

- Đường tỷ, nếu người đi tìm Chu Nhạc kia, thì thật sự không chỉ Cửu U cung mất mặt, mà người ta cũng sẽ gièm chê Mục thống lĩnh ngay cả việc tranh đoạt kim trì cũng phải nhờ nữ nhi nói đỡ, dù rằng chúng ta biết thực lực Mục thống lĩnh, nhưng khó lòng chống nổi miệng lưỡi thế nhân.

Đường Băng hai mắt đỏ hồng, trước nay luôn kiên cường nhưng lúc này lại có vẻ nhu nhược, nàng quay sang nói với Mục Trần:

- Ta không có ý khinh thường ngươi, nghe nói lần này Huyết Ưng vương mời bốn vị cường giả thực lực Chí Tôn nhất phẩm đỉnh phong liên thủ đối phó ngươi, lại còn Ngô Thiên và Tào Phong, dù ngươi có mạnh cũng có thể toàn thân trở về hay sao?

Mục Trần nheo mắt, nhìn vẻ mặt bức xúc đỏ lựng của Đường Băng, ánh mắt nàng vẫn quật cường, hắn cũng mềm lòng, thần sắc hờ hững tiêu tan:

- Đường Băng tỷ, yên tâm đi! Nếu bọn họ ra tay, muốn ta thật sự không rời khỏi được Kim Trì Phong, thì bọn kia cũng phải ở lại theo hầu ta.

Giọng điệu cao ngạo mà tự tin, vẻ mặt đầy hung sát, tàn nhẫn mà đáng ngại.

Ngữ khí bình thản của hắn làm Đường Băng không đủ dũng khí cãi lại, vẻ mặt uất hận như bị người ta ức hiếp cực kỳ thu hút.

Mục Trần giật mình nhận thấy rất nhiều ánh mắt đầy thù địch bỗng nhiên đè nặng lên vai, thậm chí còn xuất phát từ trong đám Cửu U vệ. Điều này hco thấy Đường Băng rất được lòng nhiều người, vị trí của nàng trong Cửu U vệ so ra còn quan trọng hơn thống lĩnh như hắn.

"Khục"

Mục Trần chỉ biết ho khan, vội vàng an ủi Đường Băng:

- Đường Băng tỷ đừng như vậy. Yên tâm đi, ta xương cứng da dày, người ta muốn đánh chết ta không dễ đâu.

Đường Băng nín khóc mỉm cười, liếc ngang Mục Trần:

- Ta chẳng quản ngươi có bị người khác đánh chết hay không, chỉ là ta nhiều chuyện, tự nhiên kiếm chuyện xấu, bị mắng là đáng.

Ngữ khí oán trách của nàng thật rõ ràng, bao năm nay lần đầu bị người khác nói chuyện mà tỏ ra như thế.

Nói xong, Đường Băng bỏ đi.

- Đường Băng tỷ, yên tâm! Có ta ở đây, không ai làm tổn hại được thể diện Cửu U cung chúng ta.

Mục Trần mỉm cười.

Đường Băng bước nhẹ nhàng, khẽ nói:

- Hành động mà chứng minh đi, bằng không sau này đừng mong lấy được một giọt Chí Tôn linh dịch nào từ chỗ ta.

- Vậy cẩn tuân mệnh lệnh đại quản gia chi mệnh.

Mục Trần cười ôm quyền cung kính.

Đường Băng trề môi, bước nhanh trở về.

Mục Trần xoay lại, nhìn sang Huyết Ưng điện, ánh mắt đầy hàn ý.

Các ngươi muốn chơi, thì ta chơi tới cùng.