Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 6 - Chương 91: Chiến ngươi cái tiên nhân




Bên trong Thanh Sơn ẩn phong.

Triệu Tịch Nguyệt khoanh chân ngồi trên giường, nhắm mắt lại điều tức.

Trác Như Tuế ngồi dưới đất, dựa vào cạnh giường đá, nhắm mắt mà ngủ.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc đứng bên cạnh cửa đá động phủ đang nghiên cứu gì đó, bọn họ bị giam vào ẩn phong đã rất nhiều ngày, vẫn không từ bỏ hi vọng.

Đồng Nhan ngồi ở bên cạnh bàn cờ, nhìn những quân cờ rải rác kia đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Cửa đá chậm rãi mở ra.

Triệu Tịch Nguyệt mở mắt ra, nhưng không ra tay hoặc là thử rời đi nữa.

Ngoài cửa đá là một mảnh màu đen u hàn đến cực điểm, đó là thân thể giống như núi của Thi Cẩu.

Bỗng nhiên, nàng ôm ngực mình, trong mắt xuất hiện một vệt biểu hiện kinh dị.

Một đạo kiếm quang màu đỏ chiếu sáng động phủ, Phất Tư Kiếm từ trong thân thể nàng lao ra, xuyên qua bàn tay của nàng, hóa thành một đạo hồng tuyến, chui ra khỏi khe cửa đá, hướng về phía chân trời mà đi, tốc độ nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng.

Cùng lúc đó, trong động phủ vang lên một trận tiếng xé rách, đó là âm thanh vải thô bị xé nát, Vũ Trụ Phong phá vải mà ra, đồng dạng hướng về phía chân trời mà đi, Cố Thanh đuổi hai bước, nhưng làm sao có thể đuổi theo?

Không ai dám rời khỏi động phủ, bởi vì Thi Cẩu ngay ở bên ngoài.

Vừa lúc đó, Đồng Nhan từ bên cạnh bàn đứng dậy, đi tới lối ra động phủ, cách khe cửa càng ngày càng hẹp kia, nhìn phía thân thể khổng lồ như một mảnh bóng đêm kia, nói: "Ta có một cố sự."

Trác Như Tuế mở mắt ra, phờ phạc nói: "Nó có thể không có rượu."

......

......

Triều Ca hoàng thành hoàn toàn tĩnh mịch.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người Liên Tam Nguyệt, tràn đầy lo lắng cùng khiếp sợ.

Đây chính là kết cục của việc cùng tiên nhân chiến đấu ư?

Dù cho nàng như Đàm chân nhân nói là người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, vẫn như cũ là vừa đối mặt đã bị đánh chết hay sao?

Vừa lúc đó, trên quảng trường tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh có chút kỳ quái, tựa như là cam giá miễn cưỡng bị bẻ gẫy, vừa giống như có người dùng bổng cốt đập nát một tảng đá cứng rắn.

Liên Tam Nguyệt dùng hai tay chống đất, từ từ đứng lên, hoạt động tay cùng cổ một chút, những âm thanh kia chính là đến từ trong thân thể của nàng.

Nàng đi hai bước, có chút lảo đảo, nhìn tựa như uống quá nhiều rượu.

Trên thực tế, nàng đang thích ứng với thân thể.

Nàng xoa xoa cổ, ngẩng đầu nhìn phía mây đen trong thiên không.

Trong hoàng cung vang lên một tràng thốt lên.

Mọi người không phải khiếp sợ cho là nàng nhanh như vậy đã thất bại, bởi vì đây là chuyện tất nhiên, đối thủ của nàng là vị tiên nhân.

Mọi người giật mình chính là, nàng không chết, còn có thể đứng lên đến, thậm chí...... Còn có thể tái chiến!

Liên Tam Nguyệt lần thứ hai bay khỏi mặt đất!

Tầm mắt của mọi người tùy theo mà đi, càng ngày càng cao, cho đến khi nhìn thấy nàng biến mất ở trong tầng mây, sau đó tất cả một lần nữa hồi phục bình tĩnh.

......

......

Thời gian chầm chậm trôi qua, nhìn như rất lâu, kỳ thực vẫn như cũ chỉ mấy tức thời gian.

Tầng mây lần thứ hai sinh ra một sợi dây nhỏ, viên lưu tinh kia lần thứ hai hiện ra ở bầu trời, Liên Tam Nguyệt lần thứ hai bị đánh rơi xuống đất.

Ầm một tiếng nổ vang, trên quảng trường hoàng cung lần nữa xuất hiện một mảnh mạng nhện.

Mọi người tâm tình phức tạp nhìn nàng giữa trung tâm mạng nhện.

Một lát sau, Liên Tam Nguyệt lần nữa đứng lên, xoa xoa cổ, liếc nhìn bầu trời xám xịt, lau máu trên khóe môi, lần nữa bay lên.

......

......

Không bao lâu sau, nàng lại rơi xuống.

Trên quảng trường xuất hiện mảnh mạng nhện thứ ba.

Lần này nàng dùng thời gian lâu hơn một chút mới đứng dậy được, quần áo đã bị máu làm ướt nhẹp, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn không có sợ hãi.

Nàng nhìn bầu trời xám xịt, mặt không cảm xúc nói một câu thô tục, sau đó lại bay lên.

......

......

Bay lên, sau đó rơi xuống.

Lại bay lên, lại rơi.

Quá trình như vậy không biết kéo dài bao nhiêu lần.

Hoàng thành tĩnh mịch không hề có một tiếng động.

Chỉ có nàng mỗi lần rơi xuống phá vỡ không khí phát ra tiếng sấm cùng với va chạm với mặt đất thì phát sinh nổ vang.

Đại địa không ngừng mà chấn động.

Mạng nhện từ từ tăng lên, dần dần nối liền thành một vùng.

Nhìn những hình ảnh này, trong lòng mọi người dâng lên vô hạn kính nể.

Thế gian có ai dám hướng về tiên nhân ra tay? Lại có ai có thể ở trước mặt tiên nhân sống đến hiện tại, hơn nữa còn chưa thất bại?

Đối thủ của nàng dù sao cũng là tiên nhân, dù sẽ không thể thành công, chung quy vẫn vô cùng đáng nể.

Rất nhiều người đã chú ý tới nàng mỗi lần đứng lên cần thời gian càng ngày càng nhiều, nhưng không chú ý tới nàng mỗi lần ở bên trong hư cảnh dừng lại thời gian cũng từ từ tăng cường.

Tầng mây lần nữa phá tan, lưu tinh lần nữa rọi sáng Triều Ca thành, đại địa lần nữa chấn động, nàng lần nữa nằm ở giữa một mảnh mạng nhện.

Nàng nhắm mắt lại nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, thời gian rất lâu đều không đi lên.

Lần này, nàng rốt cục không chịu được nữa hay sao?

Tầm mắt mọi người rơi vào giữa quảng trường, rơi vào trên người Liên Tam Nguyệt, tràn ngập căng thẳng cùng lo lắng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, qua rất lâu, nàng vẫn không đứng lên đuiwhc.

Không biết từ chỗ nào đó truyền ra một tiếng gọi: "Tiền bối, xin đứng lên đi!"

Liên Tam Nguyệt vẫn không đứng lên.

Thời gian tiếp tục hướng phía trước, lại không biết cần một khoảng cách dài bao nhiêu, ngay lúc rất nhiều người đều sinh ra tuyệt vọng, nàng từ từ mở mắt ra.

Nàng nhìn bầu trời xám xịt, vẫn không hề sợ hãi, chỉ là có chút uể oải.

Nàng dùng nắm đấm chống đỡ thân thể uể oải, từ từ đứng lên, quay đầu nhổ ra một ngụm nước bọt.

Phi!

Ngụm nước bọt kia mang theo máu rơi vào bên trong một vết nứt, như tảng đá đâm vào, sau đó bắt đầu thiêu đốt.

Liên Tam Nguyệt lần nữa hướng về bầu trời bay đi, tay áo cùng không khí ma sát, mang theo đốm lửa diễm lệ, lại như là lưu tinh đi ngược chiều.

Mọi người nhìn hình ảnh này, chấn động không nói gì, nàng bị tiên nhân đánh rơi xuống bụi trần nhiều như vậy, lại còn không chết, chiến ý vẫn mạnh như thế, sao có thể có chuyện đó!

......

......

Bên trên hư cảnh.

Bạch Nhận đứng trong thiên không bên ngoài hơn mười dặm, cả người lượn lờ kim quang, toả ra khí tức cực kỳ thần thánh.

Liên Tam Nguyệt phá mây mà ra, tay phải nắm lấy một đạo nắng sớm, đem số lượng thiên địa nguyên khí khó có thể tưởng tượng ngưng tụ thành một đạo phi mâu như ẩn như hiện, hướng về bên kia quăng tới.

Lặng yên không một tiếng động, nhanh như chớp, đạo thiên địa nguyên khí mâu kia mắt thấy xuyên qua thân thể Bạch Nhận, nhưng không thể mang cho nàng bất cứ thương tổn nào.

Bạch Nhận lẳng lặng nhìn nàng, ở trong thần thức nói: "Không ngờ đạo tiên lục mà ta lưu lại đã bị ngươi dùng."

Đúng, Liên Tam Nguyệt có thể kiên trì thời gian dài như vậy ở trong cuộc chiến này, không phải bởi vì cảnh giới của nàng đã đạt đến đẳng cấp cùng tiên nhân tương đồng, mà là bởi vì trong thân thể của nàng có tiên khí gần như vô cùng vô tận.

Bạch Nhận trước lúc phi thăng lưu lại cho Vân Mộng Sơn ba chủ ba phó sáu đạo tiên lục, trong đó phục ma tiên lục dùng ở bên trong chiến dịch tiêu diệt Minh Hoàng, trường sinh tiên lục bị Trung Châu Phái dùng để làm phần thưởng trong vấn đạo đại hội, bị Tỉnh Cửu đoạt được.

Trung Châu Phái không ngờ tới chính là, Tỉnh Cửu lại luyện hóa được đạo tiên thức bên trong tiên lục, sau đó đem toàn bộ hết thảy tiên khí rót vào trong cơ thể Liên Tam Nguyệt.

Liên Tam Nguyệt ở Thủy Nguyệt Am ngủ say nhiều năm, cuối cùng đem những tiên khí kia chuyển thành chân nguyên của mình, chữa khỏi thương thế, thực lực càng hơn năm đó.

"Ta dùng một đạo tiên lục, ngươi cũng dùng một đạo tiên lục, trong cơ thể mỗi người số lượng tiên khí tương đương, vì lẽ đó ngươi muốn đánh chết ta, chuyện không dễ dàng như vậy."

Nàng nhìn Bạch Nhận phương xa, chậm rãi mở hai tay ra, nắng sớm soi sáng trên người nàng, phấp phới tóc đen cuối cùng tỏa ra làn gió nhẹ màu vàng.

Những thứ kia đều là tiên khí.

Đây mới là trạng thái mạnh nhất của nàng.

Đàm chân nhân đương nhiên muốn chịu thua, bởi vì hiện tại Liên Tam Nguyệt chính là tiên tử nhân gian chân chính, hắn cùng Khấu Thanh Đồng mạnh hơn nữa, lại làm sao là đối thủ của nàng?

"Tiếp tục."

Liên Tam Nguyệt biến thành một đạo kim tuyến thẳng tắp, nhắm thẳng vào Bạch Nhận đứng phía xa.