Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 122: Muốn nhờ




Tuy rằng Xuân Hiểu không phải hoa khôi nổi danh như Hồng tỷ nhưng trong mắt những thiếu niên cũng là kỹ nữ rất đẹp, được cô nương xinh đẹp quan tâm thương nhớ đến thăm cũng đáng hãnh diện.

Quách Tử Khiêm nhìn Tiết Thanh vô cùng khâm phục, Tiết Thanh cũng rất bất ngờ, vị Xuân Hiểu cô nương này, nàng hoàn toàn không nhớ ra được… Chứ đừng nhắc đến giao tình.

Trên đời cũng không có giao tình nào là vô duyên vô cớ, Tiết Thanh ú ớ nói: "Là Xuân Hiểu cô nương à... Thật có lỗi ta vẫn chưa nhớ ra được." Ý cũng chính là chúng ta chưa hề quen biết.

Thân ở trong thanh lâu Xuân Hiểu đã quen việc nhìn mặt khách mà biết ý, Quách Tử Khiêm cũng nhìn ra được.

Quách Tử Khiêm cười mỉm, tiến đến gần vịn vào vai Tiết Thanh, thấp giọng nói: "Thanh Tử ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Bảo Nhi biết đâu."

Tiết Thanh bật cười, thiếu niên muốn phong hoa tuyết nguyệt.

Xuân Hiểu cũng không bước đến, đứng ngay cạnh cửa sợ hãi, nhìn kĩ từng li từng tí gương mặt này có hơi tái nhợt, thần thái có hơi suy yếu, trong tay cầm một cây nạn.

Kỳ thực trước khi đến đây nàng hầu như không nhớ nổi bộ dáng của vị thiếu gia này, tại Lục Ý lâu cũng gặp mặt một lần mà thôi, hơn nữa trong đám thiếu niên thiếu gia trang phục bóng bẩy ở đó thì hắn cũng không nổi trội gì, ấn tượng sâu sắc nhất cũng chỉ là hắn đối với nàng khách sáo, xa lánh khó gần. Hôm nay gặp mặt lần nữa, Xuân Hiểu lại cảm thấy thiếu gia này rất quen thuộc, chắc là do bộ dáng của hắn ôn hòa nên khiến cho người ta không đề phòng nhưng thực tế tiếp cận với thiếu gia này cũng không tốt.

Trong lòng Xuân Hiểu thay đổi ý niệm, mấy ngày trước còn khách khí ngại ngùng không nói ra trong nháy mắt lại bộc bạch toàn bộ ra hết, thi lễ nói: "Thanh Tử thiếu gia, kỳ thật là ta có chuyện muốn nhờ."

“Ờ.” Quách Tử Khiêm ngạc nhiên, ngược lại Tiết Thanh cười cười, cô nương Xuân Hiểu này vẫn là rất thông minh, xoay người lại hỏi: "Chuyện gì?"

Trong mắt Xuân Hiểu cô nương có phần vui mừng, tiến về phía trước vài bước, thả cây quạt trong tay xuống lộ ra thân hình hấp dẫn, con mắt vốn dĩ linh động lập tức sáng lên, dáng người thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi đã lả lướt thướt tha, pha thêm chút ngây thơ, lại được thanh lâu dạy cho cách biết quyến rũ, nhóm tiểu đồng đang chơi đùa cũng không khỏi dừng lại huyên náo, khóe miệng Noãn Noãn đang nhai đậu phộng cũng kèn kẹt cắn nát một hột.

Quách Tử Khiêm trông càng thích thú hơn, không ngờ đến người như Thanh Tử ca cũng nhìn không chớp mắt.

Xuân Hiểu khẽ cúi đầu, nói: "Sớm đã muốn tới thăm Thanh Tử thiếu gia, tì thiếp đi ra ngoài bất tiện, sợ mang đến hiểu lầm cho Thanh Tử thiếu gia."

Tiết Thanh "à" một tiếng, Noãn Noãn bung dù "hự", đưa qua trong cánh tay nàng, lấy gấm kê đặt lại lên trên tảng đá, lại chỉ chỉ một bên, nhìn Xuân Hiểu, nói: "Mời ngồi ạ."

Mời, Xuân Hiểu thầm nghĩ, kỳ thật thiếu gia này khách khí xa lánh,nhưng cũng là khách khí thật, phát ra từ nội tâm không phải cố tình tự mình muốn biểu lộ ra khí khái quân tử, nàng thi lễ nói thành thật đa tạ rồi bước tới.

Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào bọc giấy nàng mang theo trong tay, chủ động nói: "Tỷ tỷ ngồi gần vào chút xíu… Dù của ta mới có thể che được."

Xuân Hiểu cười với nha đầu nói: "Cảm ơn ngươi nha." Giơ tay cầm bọc giấy đưa tới… Tâm tư của tiểu nữ tử nàng còn có thể nhìn không thấu nữa sao.

Ánh mắt Noãn Noãn nhìn Tiết Thanh, Tiết Thanh không phản đối nên liền vui vẻ nhận lấy.

Tuy rằng Quách Tử Khiêm cũng rất muốn ở lại chỗ này nhưng nghĩ đến lời nói kia của Xuân Hiểu không tiện cho lắm, tôn trọng đại ca còn là chống lại sự hấp dẫn của cái đẹp, nói: "Thanh Tử ca, các người nói chuyện, ta đi trông chừng." Dứt lời xong liền chạy ra ngoài, cái gọi là trông chừng này đương nhiên là trông chừng không cho Quách Bảo Nhi phát hiện.

Tiết Thanh không nghĩ đến Quách Tử Khiêm đang nghĩ ngợi lung tung nên cũng không giữ lại nói: "Mời Xuân Hiểu cô nương nói."

Sau khi được mời ngồi xuống, Xuân Hiểu tự biết cách chọn lời mở đầu, cũng biết nói chuyện với thiếu gia này như thế nào, nhân tiện nói: "Khúc Thủy điệu ca đầu kia xin Thanh Tử thiếu gia chỉ bảo cho ta, Xuân Hiểu muốn chiến thắng."

Nhưng vừa dứt lời đã thấy thiếu gia nhíu mày: "Thắng cái gì? Thủy điệu ca đầu?"Truyện đư.ợc dịch..trực tiếp tại iREAD.A? Hắn… Xuân Hiểu hơi ngạc nhiên, nói: "Thanh Tử thiếu gia còn không biết sao?"

Tiết Thanh nói: "Khi nào mới đến rằm?"

Xuân Hiểu liên tục gật đầu, nói: "Đúng vậy, Yên Tử thiếu gia tặng khúc Thủy điệu ca đầu này cho Lục Ý lâu của chúng ta, lại chỉ cho mọi người hát diễn, chờ đến mười lăm hội đèn lồng này bề trên muốn chúng ta thi đấu, xem ai biểu diễn tốt nhất, Yên Tử thiếu gia sẽ ban thưởng ngàn lượng."

Ngàn lượng à… Tiết Thanh sắc mặt kinh ngạc, Bùi Yên Tử à, thật sự là không nghĩ tới, hình như người nhà Bùi gia cũng không có ai ghé thăm, cũng không có ai nói cho hắn biết chuyện này.

Xuân Hiểu bồn chồn, thấp thỏm bất an nhìn hắn, sợ hãi tiếng la của Thanh Tử thiếu gia.

Tiết Thanh lấy lại tinh thần nói: "Xuân Hiểu cô nương, ca từ là của ta nhưng chuyện này liên quan đến Yên Tử thiếu gia, ta cũng không thể đến giúp nàng… Nàng nhờ nhầm người rồi."

Kỹ nữ này là vì Bùi Yên Tử coi trọng hắn, vì lẽ đó cố ý làm thân với hắn, có thể làm cho Bùi Yên Tử chọn nàng. Suy cho cùng nàng là một kỹ nữ thanh lâu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã lăn lộn trong chốn hồng trần nên tâm tư thật sự là không đơn giản mà rất nhạy bén.

Nhìn thấy thiếu gia này lập tức có biểu hiện xa lánh, Xuân Hiểu vội vàng xua xua tay, nhanh nhảu nói: "Không đúng, không đúng, Thanh Tử thiếu gia, thiếp không phải muốn chàng nói lời hay giúp thiếp, lại càng không phải cố ý tới tiếp cận chàng…" Nàng nói xong cầm lấy cây quạt che khuất mặt: "… Thiếp thay y phục của nha đầu, luôn che gương mặt âm thầm đến… Sẽ không để ai phát hiện."

Đích thực nàng mặc trang phục đó cũng không giống với người trong thanh lâu, cố gắng che giấu hết sức mình, Tiết Thanh hỏi: "Vậy nàng tìm ta làm gì?"

Xuân Hiểu ẩn sau cây quạt chớp chớp đôi mắt to nói: "Thật sự, ta là muốn tới thăm chàng… Nghe được vết thương của chàng nặng như vậy…"

Tiết Thanh cười cười, nói: "Đa tạ, ta đỡ nhiều rồi."

Không nói thì cũng không tin, tâm tư thiếu gia này thật sự là khó có thể nắm bắt, rõ ràng vẻ mặt và khí phách hết lần này tới lần khác khiến người ta có chút sợ hãi và hồi hộp, Xuân Hiểu dùng cây quạt vỗ vỗ ngực, nói: "Thanh Tử thiếu gia, thiếp đần độn ngu muội không hiểu, vừa tròn mười hai tuổi đã bắt đầu bị bắt học cầm kỳ thư họa ca múa, thiếp cũng dám tự nhận mình chăm chỉ nhưng mãi vẫn không thể nổi tiếng được, không có được sự chỉ dạy tốt, mà lại càng không có gia sư tốt chỉ dạy, thiếp lại càng khó ngẩng đầu lên được."

Điều này quả thật đáng tiếc, Tiết Thanh gật gật đầu, nói: "Cho nên…"

Xuân Hiểu nói: "Cho nên ta cần phải có cơ hội." Hai mắt lóe lên nhìn Tiết Thanh… Vừa vô cùng đáng thương lại tràn đầy mong đợi, người thiếu niên này có thể nhận ra được điều đó trong ánh mắt này.

Tiết Thanh cười nói: "Cơ hội không này phải ta cho nàng, phải dựa vào chính nàng thôi."

Xuân Hiểu lắc lư thân hình, nắm hai tay, nói: "Thiếp biết rõ, thiếp biết rõ, thiếp sẽ cố gắng, cho nên thiếp muốn mời Thanh Tử thiếu gia cùng thiếp nói một chút về khúc Thủy điệu ca đầu này, chàng là tác giả, chàng hiểu rõ nó nhất, hiểu rõ ràng nó thiếp mới có thể hát diễn thật tốt."

Như vậy à, Tiết Thanh nhìn nàng, Xuân Hiểu lần nữa nắm tay đưa mắt, nói: "Thật vậy, thật vậy, thiếp chỉ là muốn thỉnh giáo chuyện này, thiếp sẽ tuyệt đối không hé ra nửa lời, sẽ không để cho ai biết, nếu có ai biết, thì thiếp… Thì thiếp rút lui không thi đấu nữa." Nói xong kiềm chế không nổi, duỗi hai ngón tay ra nắm lấy ống tay áo của Tiết Thanh lắc lắc.

Tiết Thanh giơ tay ra nắm chặt cây nạn đứng dậy, nói: "Để ta suy nghĩ đã, nàng cứ về trước đi, ta nghĩ kỹ rồi sẽ cho người đến tìm nàng."

Xuân Hiểu vội vàng đứng dậy đi theo, ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, khẽ gật đầu ưng thuận thay cho lời nói, nhìn thiếu gia này chống nạn và tiểu nha đầu cùng đi ra ngoài.

Đúng thật là… "ôi", tâm tư của người này một chút cũng nhìn không ra, rốt cục là được hay không được đây, Xuân Hiểu uốn éo uốn éo mũi chân, mở cây quạt ra che khuất mặt, theo lý mà nói tuổi mười ba mười bốn cũng nên có mối tình đầu chứ, có phải thiếu gia này… mắc bệnh gì không tiện nói ra hay không?