Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 127: Hỗ trợ




Vẫn y như lần trước, Xuân Hiểu lại mặc trang phục của một tỳ nữ đi tới, bỏ mũ rộng vành xuống, hiếu kỳ xem xét thảo đường này.

Trong phòng mộc mạc hơi đơn sơ, dưới đất lót chiếu, bày biện vài trang giấy và vài văn kiện, bên trên có cả một đống sách, đầy đủ giấy và bút mực. Lúc này một cây bút lông dê đang được đặt trên nghiên mực, bên cạnh đó có một trang giấy đã ghi được một nửa, chữ viết vẫn còn chưa khô..."Ồ", tiểu thư sinh này đúng là chăm chỉ, cố gắng.

Quách Tử Khiêm nâng tách trà nói: "Xin mời dùng."

Xuân Hiểu cười hì hì vội vàng thi lễ nói tiếng đa tạ.

Tiết Thanh nói: "Ngồi đi."

Xuân Hiểu nói lời đa tạ rồi ngồi xuống trên chiếc đệm hương bồ bên cạnh, đẩy túi trang phục mang theo bên người tới: "Thanh Tử thiếu gia, ta cũng có mang y phục biểu diễn đến."

Tiết Thanh nói: "Ờ, đang đợi thêm một người nữa."

Xuân Hiểu cười hì hì lần nữa đưa qua một bọc vải nhỏ, chỉ dùng khăn lụa bọc lại, bên trên thêu một đóa hoa mai vàng tinh xảo nói: "Thanh Tử thiếu gia nếm thử." Lại chẳng nói gì thêm.

Ánh mắt Tiết Thanh yên tĩnh nói: "Là gì vậy?" Tuy là hỏi vậy nhưng dường như cũng không muốn biết.

Tiểu thiếu niên này không thú vị chút nào, Xuân Hiểu liền lấy lại tinh thần, cố ý tỏ vẻ thần thái của tiểu nữ nhi, nói: "Là trên đường ta có mua quả đào, ăn rất ngon, còn lại hai quả."

Quách Tử Khiêm ở bên cạnh liếc mắt nhìn khăn lụa trên bàn, nghĩ đây là lần thứ đầu tiên thấy cách thức tặng trái cây kiểu này, chắc hẳn hương vị ngọt ngào hơn trái cây cầm trong tay đưa tới.

Tiết Thanh cũng không từ chối, lại cười nói đa tạ: "Ta vừa mới viết chữ, sẽ chưa ăn đâu." Mở khăn, quăng ra cho Quách Tử Khiêm một quả, Quách Tử Khiêm thận trọng bắt được cười hì hì rồi cắn làm đôi, Noãn Noãn tự nhiên cũng được chia một nửa, ngồi ở cửa ra vào vừa ăn vừa nghiêng đầu dò xét Xuân Hiểu.

Mặc dù đối với Tiết Thanh có chút sợ hãi nhưng rốt cuộc là xuất thân trong chốn phong trần mà ra nên Xuân Hiểu vẫn rất nhanh tìm được chuyện để nói, hỏi thăm vết thương của Tiết Thanh, khen cách viết chữ bằng tay trái, cùng Quách Tử Khiêm nói giỡn hai câu, lại hỏi Noãn Noãn mấy tuổi rồi, ở bên trong thảo đường nho nhỏ không huyên náo ồn ào giống như các thiếu niên Sở Minh Huy kia, mà nói khẽ, lời nói nhỏ nhẹ thỉnh thoảng lại có vài tiếng cười làm nơi u nhã, tĩnh mịch này sôi động hơn vài phần.

Không bao lâu nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp, có người đi tới nói: "Ta tới muộn."

Noãn Noãn không nhận ra, đang đứng ở cửa trước ngay lập tức tránh ra xa, Xuân Hiểu cũng lập tức đứng dậy, đây là người Tiết Thanh đang chờ sao? Thiếu niên này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc chiếc áo đơn sơ cũ kỹ bạc màu, ngũ quan thanh tú, trong tay mang theo bọc giấy được buộc bằng dây cỏ, lộ ra y phục có dính dầu mỡ.

Quách Tử Khiêm buông quả đào xuống nói: "Nhạc Đình, ngươi tới rồi à."

Tiết Thanh cười nói: "Đâu có muộn, đâu có muộn."

Lạc Đình vừa vào cửa nhìn thấy Xuân Hiểu đang ở trong phòng gật đầu cười cười, xem như lời chào hỏi, Xuân Hiểu cũng uốn gối đáp lễ.

Nhạc Đình đưa bọc giấy trong tay qua: "Ngày đầu tiên đi học, xem như lễ vật chúc mừng nhé."

Tiết Thanh không khách khí tiếp nhận, hiếu kỳ quan sát hỏi dò: "Là cái gì?" Hơi nôn nóng có ý muốn ngay lập tức mở ra xem.

Dây cỏ dính dầu xung quanh còn có mùi tanh, vậy mà lại đẹp mắt hơn khăn lụa của chính mình à? Xuân Hiểu thầm nghĩ.

Nhạc Đình với nàng cùng thò tay cởi bỏ một góc, cười mà không nói.

Tiết Thanh nhận ra là cái gì, ha ha cười: "Là tai heo... Ăn gì bổ nấy à?"

Quách Tử Khiêm lập tức góp vui thích thú cười nói: "Thanh Tử ca hiện tại chỉ cần những thứ đại bổ thôi."

Xuân Hiểu cũng hé miệng cười theo, tuy nhiên thầm nghĩ chuyện này cũng không có gì buồn cười.

Nhạc Đình nói: "Ngươi kêu ta đến có chuyện gì vậy?"

Tiết Thanh còn chưa kịp trả lời, Quách Tử Khiêm thò tay cầm lấy túi giấy dính dầu nói: "Thanh Tử ca ta mang cái này về, lát nữa làm cơm trưa xong sẽ đưa tới." Dứt lời liền đi ra ngoài.

Nhưng đứa nhỏ này thật ra là lấy cớ để lảng tránh, quả nhiên tâm tư nhạy bén, Tiết Thanh nói: "Tử Khiêm ngươi cho người đưa tới là được rồi, không phải tự chạy đi đâu."

Quách Tử Khiêm chỉ cười hề hề khoát tay, kéo Noãn Noãn đi ra căn dặn nấu nước, trông coi tốt thảo đường... nói lải nhải một hồi mới đi. Xuân Hiểu lần đầu tiên nhìn thấy một người thiếu niên mà nói dong dài như vậy, quả thực còn tỉ mỉ cẩn thận hơn nữ hài tử, thiếu gia Quách gia này không phải là thiếu gia ăn chơi chọi gà đấu cẩu, hay đánh nhau sao? Lời đồn đãi quả nhiên không đáng tin, vẫn là tận mắt nhìn thấy mới là thật.

Quách Tử Khiêm rời đi, Noãn Noãn canh giữ ở bên ngoài thảo đường, trong phòng chỉ còn ba người, lại trở nên yên tĩnh, Tiết Thanh mời bọn họ ngồi, nàng cũng ngồi xuống, lúc này mới để cho Xuân Hiểu và Nhạc Đình làm quen với nhau.

"Đây là Xuân Hiểu cô nương ở Lục Ý lâu."

Lục Ý lâu ở nơi nào Nhạc Đình đương nhiên biết rõ, đối với việc Tiết Thanh như vậy mà lại hay lui tới với nữ tử thanh lâu nên thần sắc Nhạc Đình hơi kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười với Xuân Hiểu, gật gật đầu.

Tiết Thanh lại giới thiệu Nhạc Đình, Xuân Hiểu nghe danh tánh của hắn xong trong lòng ngạc nhiên nói: "Nhạc Đình à." Rất rõ ràng cũng nghĩ đến là vị Nhạc Đình nào.Truyện được -dịch trực tiếp tạ-i -iR-EADBán thân làm nô cho nhiều người nhưng vì đọc sách mà cam chịu làm kẻ thấp hèn tại thành Trường An, Xuân Hiểu cũng không tỏ vẻ hiếu kỳ mà lại càng vui mừng hơn, không tự chủ ngồi sát sát lại gần Nhạc Đình: "Ta biết rất rõ, phụ thân ngươi thật sự là một nhạc công tốt, tú bà năm đó còn phải thỉnh giáo ngài ấy, vẫn thường xuyên nhắc đến đấy."

Phụ thân Nhạc Đình là nhạc công sao? Tiết Thanh cũng không biết rõ, chỉ biết là phụ thân Nhạc Đình đã sớm qua đời, giống Tiết Thanh và Tiết mẫu đều là cô nhi quả mẫu, chỉ là không có kiểu người xưa như Quách Hoài Xuân này để có thể dựa vào.

Nhạc Đình nói: "Ừ, phụ thân ta biết đánh đàn."

Tiết Thanh nói: "Vậy Nhạc Đình ngươi cũng biết chứ?" Nghĩ đến chuyện nghe qua Nhạc Đình ca hát, nhìn thấy hắn cầm cây sáo, không biết vốn dĩ còn có thể chơi đàn, bây giờ hiểu được thì ra là gia truyền.

Nhạc Đình nói: "Chỉ có thể nói biết chút ít, phụ thân ta mất lúc ta còn nhỏ."

Tiết Thanh cười nói: "Chỉ biết thôi cũng đủ rồi." Tay trái vừa đề bút trên giấy viết chữ, miệng vừa nói: "Là như thế này, Xuân Hiểu cô nương muốn hát diễn khúc ca của ta sáng tác nên đến thỉnh giáo ta, bài ca này ta thật sự có nghe qua một kiểu hát nhưng ta không hiểu âm luật, cho nên nhờ Nhạc Đình ngươi đến giúp ta sửa lại cho hợp quy tắc, có thể nâng cao thì càng tốt, sau đó Xuân Hiểu cô nương có thể tham khảo xem nàng ta có biểu diễn được hay không."

Nhạc Đình và Xuân Hiểu đã hiểu rõ, liếc mắt nhìn nhau.

Xuân Hiểu vội vàng thi lễ trước nói: "Làm phiền Nhạc Đình thiếu gia."

Nhạc Đình cười cười, nhìn Tiết Thanh lúc nói chuyện cũng không ngừng hạ bút, nói: "Cái này là khúc Thủy điệu ca đầu đó sao?" Vừa xem Tiết Thanh đặt bút vừa đọc ra từng câu, từng câu một.

Giọng nói của hắn mộc mạc chất phát, đọc chậm rãi rất là êm tai, đọc xong bài thơ vừa viết xong, gật gật đầu.

"Đối với thi từ ta không giỏi nhưng cảm nhận về nó thì rất tốt, làm cho Yên Tử thiếu gia vừa kinh ngạc lại vừa ái mộ... Ngươi muốn hát như thế nào?"

Hỏi những lời này hình như sắc mặt Tiết Thanh có hơi ửng đỏ, nhìn Xuân Hiểu nói: "Xuân Hiểu, trước tiên hãy thử hát một chút về những bài mà nàng biết."

Xuân Hiểu lên tiếng trả lời bằng cách ngồi ngay ngắn nắm cây quạt nhẹ giọng hát, giọng nàng trong trẻo lại mang vài phần uyển chuyển ngọt ngào, liên tiếp hát ba bốn khúc không giống Thủy điệu ca đầu, hơi thở dốc, vỗ vỗ ngực nâng tách trà lên miệng uống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hình như không có ý tứ nói: "Ta học ít, chỉ biết nhiêu đây thôi."

Tiết Thanh nói: "Rất êm tai mà."

Nhạc Đình cũng gật đầu, lại nhìn về phía Tiết Thanh, đến lượt hắn.

Tiết Thanh thả cây bút đang cầm trong tay xuống, nói: "Trước tiên ta và các ngươi cùng thảo luận một chút về ca khúc này." Một mạch giảng giải về Tô Thức và khúc Thủy điệu ca đầu này.

Thế giới này không có Tô Thức, Tiết Thanh có điều tra qua rồi, vì vậy chăm chú kể câu chuyện có người tên Tô Thức... Đương nhiên có cải biên một chút, nói là nghe Tiết phụ lúc gia nhập quân ngũ gặp được người này, Tiết phụ đã qua đời nên muốn tìm người để đối chứng cũng là chuyện không thể.

Xuân Hiểu và Nhạc Đình nghe kể vừa say mê lại vừa bùi ngùi xúc động.

"Một người giỏi đọc sách, giỏi dùng sách lại không có tiếng tăm gì mất đi như vậy sao? Đáng tiếc quá." Xuân Hiểu nói.

Tiết Thanh nói: "Không có tiếng tăm gì không nhất định là phải đáng tiếc, phải xem bản thân ngài ta, nếu tự ngài ta đã hài lòng thì không cần người ngoài đánh giá nữa."

Nhạc Đình im lặng nói: "Thoải mái tiến thoái không quan tâm hơn thua, sống cuộc sống phóng túng ngay thẳng."

Xuân Hiểu chỉ nhìn Tiết Thanh, đôi mắt lóe sáng mở to, nói: "... Vị Tô đại gia này có thể được Thanh Tử thiếu gia làm thi từ nhớ đến đương nhiên phải danh dương thiên hạ, bây giờ thiếp biết rõ lai lịch này, càng muốn tận tâm biểu diễn."

Cho nên bây giờ có thể hát một chút làn điệu khúc ca của chàng rồi.

Tiết Thanh một tay cầm bút rửa rửa nói: "Ta biết Xuân Hiểu nàng sẽ còn muốn ở lại đây luyện hát cho thuần thục làn điệu này, nàng cũng biết bao lâu nữa thì trăng rằm, biết lai lịch khúc ca này rồi, nàng trở về trước lĩnh hội một chút, chờ chúng ta ở đây sửa lại cho hay rồi sẽ gọi nàng tới."

Hả, đây là tiễn khách sao? Hát lại nghe một chút đi... Hơn nữa khoảng thời gian đến ngày mười lăm cũng không còn bao lâu... Thật khiến người ta sốt ruột quá đi... Xuân Hiểu mỉm cười thi lễ dịu dàng lên tiếng trả lời là: "Làm phiền Thanh Tử thiếu gia và Nhạc Đình thiếu gia." Dứt lời đội mũ rộng vành lên rồi cáo từ bước ra ngoài.

Nhạc Đình nói: "Lại rửa bút nữa, rửa cho cùn luôn chắc."

Tiết Thanh nhìn vào đồ rửa bút cười, lấy bút ra.

Nhạc Đình nói: "Ngươi hát như kiểu kia, ta nghe thử xem."

Tiết Thanh cầm bút đi dạo nhưng không mở miệng hát mà chỉ nói: "Ta, hát không dễ nghe."

Nhạc Đình hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Thì ra... là xấu hổ à."

Tiết Thanh nói: "Nam nhân không được xấu hổ à... Có gì buồn cười đâu."

Nhạc Đình càng cười lớn tiếng hơn.