Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 134: Tra hỏi đêm




Trời gần chạng vạng tối, một luồng gió thu thổi qua, tí ta tí tách trời bắt đầu đổ mưa, viện phủ Bùi gia kiên cố yên tĩnh, lúc này một người bung dù đi ra bên ngoài, đi tới chỗ mấy bụi cây ngô đồng mọc sum suê chung quanh trước thính đường.

Đèn trong thính đường đã thắp sáng, rọi sáng dáng người của một người thiếu niên đang ngồi ngay ngắn, trúc xanh, hoa mẫu đơn phía trước cửa sổ màu xanh đỏ xen lẫn quyện vào nhau, mưa phùn rơi rớt lên trên đó phát ra tiếng kêu lộp bộp, cảnh sắc này giống như một bức tranh.

Người đang bước tới đi đến hành lang thì gập dù lại, lộ ra khuôn mặt là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một tỳ nữ xinh đẹp đã ra nghênh đón, tự tay cầm lầy cây dù giấy dầu, thi lễ nói một câu “Mẫn Tử thiếu gia”.

Bùi Mẫn Tử cũng không đi vào, đứng dưới hành lang cao giọng nói: "Yên Tử ra đây ngắm mưa đi."

Bùi Yên Tử ở bên trong ngồi bất động nói: "Mưa là phải dùng tai để nghe."

Bùi Mẫn Tử lập tức cất bước đi vào, nói: "Vậy đệ đang nhìn cái gì?"

Bùi Yên Tử mặc áo xanh, đang bày ra đầy rẫy văn chương chất thành đống và đặt hai ngọn đèn ở trên bàn, lúc này đang nhìn một trang giấy cầm trong tay nói: "Thanh Tử thiếu gia đưa thư tới."

Bùi Mẫn Tử ư hử, nói: "Chính là Tiết Thanh người có tài học uyên bác khiến cho đệ vung tiền như rác à." Dứt lời tự cười ha ha rồi đứng lên.

Bùi Yên Tử không cười cũng không buồn bực, gật đầu nói: "Đúng là hắn." Không có cảm giác lời này là có ý trêu ghẹo.

Cho dù Bùi Yên Tử thích con trai thì đã sao? Không có gì phải xấu hổ.

Bùi Mẫn Tử cảm thấy vô vị, đi tới thò người ra nhìn, nói: "Nói gì đây ta?" Không đợi Bùi Yên Tử trả lời, lại nói tiếp: "À, ta tới để nói với đệ một tiếng, phủ nha đã dán bố cáo trong thành năm nay không tổ chức hội ngắm trăng, mỗi nhà tự tổ chức."

Cái này cũng là sự việc trong dự liệu, Tông Chu bị hành thích tuy rằng hung thủ đã ra đầu thú nhưng quan viên từ kinh thành tới rốt cuộc vẫn còn muốn điều tra rõ, lúc này tổ chức hội đèn lồng thứ nhất là có đông người dễ sinh ra chuyện, thứ hai sợ quan viên kinh thành không toàn tâm điều tra sự việc.

"... Về phần sự kiện kia của đệ, cũng..." Bùi Mẫn Tử nói tiếp, nói còn chưa dứt lời, Bùi Yên Tử thả bức thư trong tay xuống.

"Vậy hội đèn lồng của chúng ta ở Giới viên sẽ lại càng náo nhiệt." Hắn nói: "Cần phải chuẩn bị đầy đủ nhân lực."

Bùi Mẫn Tử ngạc nhiên, nói: "Ồ, vẫn còn muốn tổ chức sao?"

Bùi Yên Tử nói: "Không phải quan phủ đã nói, mỗi nhà tự tổ chức sao?"

Bùi Mẫn Tử đập đập bàn cười nói: "Nhưng đó chỉ là lời nói khách sáo thôi."

Bùi Yên Tử nói: "Sai rồi, trung thu rằm tháng tám là lễ đoàn viên, là tết cổ truyền để toàn dân giải trí vui đùa, chính là một đạo lý luân thường, quan phủ sao lại ngăn cản được, huống hồ đây lại không phải là quốc tang."

Bùi Mẫn Tử vỗ bàn luôn miệng nói: "Thôi đi, thôi đi", lại cười nói: "Đệ thật là hiểm độc, nếu như phủ tôn đại nhân nghe được lời nói này của đệ, chỉ sợ sẽ thắp sáng lồng đèn suốt đêm bố cáo, có thể so với quốc tang sao, ai dám gánh nổi danh tiếng này, Tông Chu dưới suối vàng cũng không dám đâu."

Bùi Yên Tử nói: "Ta đi bẩm lại với tổ phụ và phụ thân."

Bùi Mẫn Tử cười nói: "Là muốn đi bẩm lại à, trong thành không thắp đèn lồng, hội đèn lồng ở Giới Viên của chúng ta chắc chắn sẽ làm người khác chú ý, không biết sẽ có bao nhiêu người phải suy nghĩ tìm cách để đến đây vui chơi."

Bùi Yên Tử không nói nữa, đứng dậy gọi hầu gái, tỳ nữ vừa mới nhận lấy cây dù không biết lui đi chỗ nào rồi nhưng cũng nhanh chóng xuất hiện, cài chặt đai lưng cho Bùi Yên Tử.

Bùi Mẫn Tử nghiêng người dựa vào bàn ở phía trước, dòm dòm, liếc mắt nhìn qua thấy Bùi Yên Tử vừa mới đọc thư, tò mò không biết Thanh Tử thiếu gia này đã viết cái gì, thừa dịp Bùi Yên Tử xoay người để cho tỳ nữ vấn tóc, lập tức vội vàng vươn cổ dài ra dòm lại, chữ viết trong thư hơi ngoáy ngó, không phải khải thư thông thường...

"... Nhờ nhã hứng của Yên Tử thiếu gia, không biết hội đèn lồng ngày mười lăm ở Giới Viên, tiểu đệ có thể đến tham dự..."

Trong lúc vội vàng chỉ nhìn đến được câu này, Bùi Yên Tử đang ở phía bên kia nói: "Được rồi".

Bùi Mẫn Tử vội vàng ngồi lại ngay ngắn, nói: "Đêm mưa vui như thế này tổ phụ nhất định đang gọi người khảy đàn, chúng ta nhanh đi đi, để tránh đến muộn phải đợi..." Trong lòng lại thầm nghĩ, Yên Tử nói chỉ muốn biểu diễn thơ ca, cũng không mời Tiết Thanh này, ngoại trừ thời gian sự việc không may vừa mới xảy ra, thông thường cũng chỉ sai người hầu đi tặng lễ vật thăm viếng, ngoài ra không có lui tới gì khác. Nhưng không phải ai cũng có thể đến hội đèn lồng ở Giới Viên, tất nhiên cần phải nhận được thiệp mời của Bùi gia mới có thể vào cổng, vậy Tiết Thanh này là tới để xin thiệp mời, nói cách khác hắn muốn tới hội đèn lồng, vì lẽ đó Bùi Yên Tử mới nhất định muốn tổ chức hội đèn lồng này sao?Bạn đang..đọ.c truyện tại iREAD.vn.Vừa cảm thấy có phần không có khả năng này, lại cảm thấy nó đúng là như vậy, thiếu niên này lúc trước tiếng tăm không tốt nhưng sau cuộc thi thơ ca tết Đoan Ngọ thì bắt đầu có danh tiếng, nhưng tính tình lại rất khiêm tốn không đi khắp nơi tỏ vẻ ta đây hội họp làm thơ. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn tham gia vào nơi tụ hội đông đúc người như vậy, chẳng lẽ là cảm thấy đã đến lúc để trổ tài xuất chúng? Trong khi trầm tư suy nghĩ về Tiết Thanh này, hắn cảm thấy hơi hiếu kì, ngược lại cũng vui vẻ vì hội đèn lồng ở Giới Viên năm nay vẫn được tổ chức như cũ, đến thời điểm đó nhất định phải gặp qua thiếu niên này một chút.

Tỳ nữ đẩy dù lên, Bùi Yên Tử tự tay cầm lấy, Bùi Mẫn Tử tiện tay nhấc đèn lưu ly trên bệ cửa sổ lên, hai huynh đệ cất bước đi trong cơn mưa.

Đêm mưa vắng vẻ thoải mái, cũng làm cho bóng đêm càng thêm đen tối, lúc này hồ nước bên trong Song Viên bị mưa rơi liên tục tạo nên từng vòng từng vòng tròn gợn sóng, ngoại trừ tuần binh tình cờ giơ cây đuốc đi qua, cả Song Viên đều bị bao phủ trong một màu đen kịt, tiếng mưa rơi rào rào khiến người ta không khỏi kinh hồn bạt vía.

Tường cao vút cùng với cửa sổ được đóng chặt đã ngăn cản tiếng mưa rơi, ở trong một gian phòng đèn đang được thắp sáng trưng.

Ào ào một âm thanh vang lên, người đang bất tỉnh nằm trên mặt đất bị xối một thùng nước, trong nước có tảng băng tuôn chảy ra theo, lạnh lẽo đến thấu xương, trên mặt đất một người đang co quắp nằm trong vũng máu tỉnh lại, hai tên lính hai bên trái phải kéo vén tóc hắn, để cho người đứng phía trước thấy rõ mặt.

Người này chính là Chung Thế Tam ngày ấy tự ra đầu thú ở trước phủ nha, gương mặt máu me lại biến thành màu đen như trước, nhưng lại có rất nhiều vết thương, nhìn không ra là bị roi đánh hay là đao chém, lúc này trong mũi và miệng đều có vết máu chảy ra, một đôi mắt vô thần đang mở.

Đoàn Sơn vuốt vuốt một thanh đao trong tay, nói: "Chung Thế Tam, ta lại hỏi ngươi, rốt cuộc là người nào sai ngươi làm như vậy?"

Chung Thế Tam thì thào: "Đã nói bao nhiêu lần... không đội trời chung, ta ba năm nay tìm vô số sơn tặc giặc cỏ theo dõi Tông Chu, đi tới chỗ nào thì giết tới chỗ đó, hôm nay rốt cục ông trời không phụ..." Vừa nói vừa cười ha hả, máu trong miệng tuôn ra càng nhiều, máu chảy ra thành dòng làm hắn sặc sụa ho khan liên tục.

Đoàn Sơn nói: "Được rồi… Được rồi, biết là ngươi lợi hại, người thay ngươi báo huyết thù này là ai, rốt cuộc ngươi hãy nói cho ta biết đi."

Chung Thế Tam chỉ liên tục ho khan, Đoàn Sơn tự tay nắm hàm dưới của hắn kéo xuống kêu răng rắc rồi lại đẩy mạnh lên kêu cái cụp, ngược lại cũng làm cho trận ho khan kì lạ của Chung Thế Tam biến mất, chỉ còn là một thân co quắp đau đớn.

Đoàn Sơn nói: "Nói đi, làm chuyện lớn như vậy, rốt cuộc là để được lưu danh sử sách à!"

Chung Thế Tam ho khụ khụ mấy tiếng nói: "Không phải Phương Thất Bát đã liều mình xả thân à? Còn có nhiều huynh đệ đến vậy nữa, chẳng lẽ tên của bọn họ các ngươi còn không nhớ kỹ nữa sao?"

Hắn đang nói chưa xong, Đoàn Sơn đã lắc đầu nói: "Người đọc sách đúng là miệng lưỡi sắc nhọn..." Đang nói liền cầm thanh đao trong tay cắt một cái tai của Chung Thế Tam xuống.

Lần này quá đột ngột không kịp chuẩn bị nên Chung Thế Tam kêu thảm thiết nếu như không phải do có hai tên lính mạnh mẽ siết giữ người hắn lại thì hắn đã quằn quại lăn lộn trên mặt đất, dù vậy thì toàn thân hắn cũng co quắp như điên, thét to trong tích tắc, người nghiêng lệch sang một bên rồi lại bất động.

Một tên lính tự tay đặt lên mũi của hắn dò hơi thở, nói: "Đại nhân, chỉ là ngất đi."

Đoàn Sơn cảm thấy không thú vị nữa, cúi người dùng dao trong tay đâm vô cái tai lem luốt máu trên mặt đất, nói: "Ngày mai lại tái thẩm vậy!"

Lúc này Liêu Thừa mới từ sau tấm bình phong đi tới, che mũi miệng, che mắt, trong tai còn nhét cả cục bông vào, lớn tiếng hỏi: "Thế nào rồi?"

Đoàn Sơn nói: "Không chịu khai." Vừa nói vừa giơ lỗ tai đi ra ngoài, cửa mở ra gió xen lẫn nước mưa tanh tưởi tạt vào mặt, hắn ngạc nhiên nói: "Trời mưa à."

Liêu Thừa lấy cục bông gòn ra, đi theo nói: "Đoàn đại nhân mà cũng hỏi không ra tin tức à?"

Đoàn Sơn nói: "Cho nên mới kỳ quái, chẳng lẽ Chung Thế Tam này cũng không biết là ai giết Tông đại nhân sao?"

Liêu Thừa gật đầu nói: "Cũng có thể lắm, hắn bất quá là bị đẩy ra làm kẻ thế mạng, là người cấp dưới không biết được người thật sự đứng phía sau bức màn là ai."

Đoàn Sơn lắc đầu nói: "Nhưng mà hắn lại thật không giống như kẻ thế mạng... Kỳ quái, kỳ quái." Đi trong mưa, cũng không cần bung dù, trong tay còn vuốt vuốt cái lỗ tai kia, mưa rơi rửa sạch vết máu trên tai.