Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 118: Nửa đêm




Vào đêm, thành Huỳnh Sa Đạo vẫn như trước kia. Sự bối rối hỗn loạn vì động đất đêm qua đã tiêu tan, cuộc thi kết thúc, tiếng ăn mừng tiếng náo loạn vang lên trên phố như đang mừng năm mới.

"Tiết Thanh, Tiết Thanh!"

Theo tiếng chào hỏi bên ngoài, Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương đi ra. 

Bàng An nói: "Cùng Xuân Dương đi tính tiền hả? Thanh Hà tiên sinh đâu?" Ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt đã ửng đỏ của Bàng An dù trong lúc thi hắn không hề uống một giọt rượu.

Tiết Thanh ừ một tiếng, đuổi theo bọn họ: "Tiên sinh nói với ta vài câu rồi đi trước, bảo là còn nhiều việc phải làm."

Tuy là thi quân tử đã kết thúc nhưng việc vặt vẫn còn nhiều. Còn phải công bố thành tích, phải tổ chức lễ kết thúc rồi tổ chức yến tiệc tạ ơn, vân vân và vân vân.. Tính ra phải mất thêm bốn, năm ngày nữa mới coi là thật sự kết thúc. 

Lâm tú tài giơ tay lên đếm, gọi người chuẩn bị đi về. Nhưng vì một tiếng Tiết Thanh kia, người xung quanh đều nhìn sang. Lúc này cả thành đều đàm luận về thành tích của cuộc thi quân tử lần này. Nhiều người rảnh rỗi nhớ được thành tích của từng khoa. Tuy quan phủ còn chưa công bố nhưng bọn họ đã sắp xếp ra được bảng thành tích chung. Người được chú ý nhất đương nhiên là người đứng đầu bảng.

Tiết Thanh, chắc chắn không thể nghi ngờ.

"Tiết Thanh kia à?" 

"Tiết Thanh kia? Ở đâu vậy, để ta xem nào?"

"Giải nguyên công, Giải nguyên công."

Trên đường, tiếng kêu náo loạn cả lên. Người cũng ùa ra. Các thí sinh phủ Trường An đành phải gom lại, tránh bị đám người đẩy đi. Tiết Thanh đứng ở trong, mỉm cười hoàn lễ với những tiếng chào, tiếng hỏi bên đường. 

"Đây là thí sinh phủ Trường An... Lần này tất cả người của phủ Trường An đều vào tốp hai trăm."

"Ơ, chẳng phải là giỏi như các thí sinh Tây Lương sao?"

Nói cái gì thế! Thí sinh Đại Chu ta giỏi hơn, sao lại đi so với thí sinh Tây Lương." 

Cùng với tiếng ồn ào, các thí sinh phủ Trường An đi đường như trèo đèo lội suối mới trở về được khách sạn, vẻ mặt đầy kích động.

"Tối nay làm gì đây? Tiếp tục uống rượu thôi." Mấy người trẻ tuổi hô lên.

Nhưng người hưởng ứng không nhiều. Đại đa số là đã say, hoặc mệt mỏi muốn đi ngủ. 

"Tiết Thanh, còn ngươi?" Trương Song Đồng hỏi: "Ngươi không uống rượu nên sẽ không mệt, chẳng lẽ cũng buồn ngủ?"

Tiết Thanh quay đầu cười: "À không, ta định viết thư."

Khi đi xa, Tiết Thanh luôn nhớ tới người mẹ quả phụ ở nhà, gần như ngày nào cũng viết thư. Ngoài viết cho Tiết mẫu, còn viết một xấp dày toàn thư là thư cho Quách Tử Khiêm, Trương Liên Đường với Nhạc Đình nữa. Trương Song Đồng còn giễu cợt mấy lần, nghe hắn nói vậy không còn cảm thấy bất ngờ nữa. 

"Ngày mai viết cũng đâu có muộn. Thật là vội vàng. Viết cả đêm cũng không khiến thư của ngươi được gửi đi nhanh hơn đâu." Trương Song Đồng nói.

Tiết Thanh nói: "Nhưng một buổi sáng cũng coi như chậm một ngày đó." Người thiếu niên này tính toán rất nghiêm túc.

Quá thô lỗ rồi. Trương Song Đồng phất tay áo, không mời nữa, nói: "Nhớ viết cho ca ca của ta một bức thư nữa, ta đỡ phải viết." Rồi gọi bạn gọi bè mà đi. 

Tiết Thanh và Quách Tử An trở lại phòng. So với tiền viện ồn ào náo nhiệt, tòa lầu đằng sau đèn đuốc bập bùng, gió thu hiu hiu, yên tĩnh mà an bình. Tiết Thanh đẩy cửa bước vào, Quách Tử An thì theo Liễu Xuân Dương đi sang phòng bên cạnh. Mở cửa ra, hai người kéo ghế ngồi ở cửa rồi gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn tới, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm... Tựa như tri kỷ không quấy nhiễu thiếu niên đang viết thư ở phòng bên.

Tiết Thanh đóng cửa lại, đi tới chiếc bàn trong bóng tối, đốt đèn lên. Phòng bừng sáng, chiếu ra hai người ngồi trước bàn và một người ngồi xổm dưới nền. Thiếu niên kia bị trói, miệng bị nhét giẻ.

"Như vậy mà vẫn có thể ngồi vững được, làm khó ngươi rồi." Tiết Thanh cười nói, rồi gật đầu với người bán hàng rong Khang Niên và thợ rèn: "Tiểu Khang ca, thợ rèn thúc." 

Thợ rèn vẫn im lặng ít lời như trước. Khang Niên cười khì khì, nói: "Tên nhóc này khỏe lắm, suýt nữa thì một mình ta không làm được, phải nhờ thợ rèn tới hỗ trợ." Lại ho khụ một cái: "Đương nhiên là vì ta bị thương mà."

Tiết Thanh nhìn cánh tay đang bị quấn vải của hắn, ân cần hỏi: "Vẫn ổn chứ?" Lại đề nghị để Tề Sưu xem cho.

Khang Niên gật đầu nói: "Nhân dịp nhờ lão nhìn hộ cho luôn. Buổi chiều không có thời gian, giờ thì có cả đêm cơ mà." Nói xong bèn đứng dậy, lại chần chờ: "Một mình ngài cẩn thận chút, tên nhóc này..." Hắn nhìn thiếu niên ngồi xổm dưới nền: "Cứng đầu như một con bò ấy..." 

Tiết Thanh mỉm cười, gật đầu: "Không sao đâu."

Đúng vậy, có thể sao được chứ. Cô bé này là kẻ có thể một mình giết được năm tên Hắc Giáp vệ cơ mà. Khang Niên cười khì khì rồi gọi thợ rèn cùng lộn người nhảy ra cửa sổ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tiết Thanh nhìn thiếu niên dưới nền, nói: "Ngươi còn nhận ra ta không? Xế chiều hôm nay chúng ta có gặp nhau ở cửa thành." 

Hoàng Cư không nói câu nào, thân hình không ngừng căng lên rồi thả lỏng... Tên nhóc này đang cố giãy dây thừng ra đây mà. Tiết Thanh cười cười, giơ tay cởi sợi dây trên người hắn. Cách trói của Khang Niên rất tinh diệu nhưng với nàng mà nói thì không quá khó. Khi dây thừng lỏng ra, Hoàng Cư lập tức như một cái lò xo định bắn lên, thế tới khó đỡ... Tiết Thanh đè vai hắn xuống. Thân hình căng thẳng của thiếu niên lập tức bị ép cho hạ xuống.

Hoàng Cư thế mới ngẩng đầu, nhìn thiếu niên thư sinh trông còn nhỏ và gầy hơn mình, đôi mắt dưới mái tóc rối bù lóe lên vài phần kinh ngạc.

Tiết Thanh nói: "Đừng sợ, ta mời ngươi tới chính là muốn hỏi ngươi mấy câu." 

Vẻ kinh ngạc trong mắt Hoàng Cư biến mất, hắn lại thờ ơ, hờ hững. Trên đời này có rất nhiều chuyện và nhiều người khiến người ta kinh ngạc và không thể tưởng tượng nhưng liên quan gì tới hắn. Hắn cúi đầu, không hề động đậy, cảm nhận được bàn tay nhẹ nhàng vỗ bên bả vai mình, sau đó định bỏ ra... bỏ ra... Thân hình Hoàng Cư căng lên, chỉ chực chờ ngón tay kia rời khỏi bả vai, tựa như tảng đá ném ra...

Ngón tay cuối cùng cũng được nhấc lên.

Hoàng Cư không như tảng đá ném ra, bởi vì một giọng nói như tảng đá nện xuống từ trên đỉnh đầu. 

"Ngươi giờ còn kiên trì muốn học giết người với ta không?"

Giọng nói kia! Hoàng Cư ngẩng đầu. Trước mặt, chỉ có thiếu niên thanh tú này nhìn hắn, không có người khác nhưng giọng nói này... Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên này, chẳng lẽ...

Tiết Thanh cười với hắn, giơ tay áo lên che miệng, sau đó thả tay xuống, trong lòng bàn tay có thứ gì đó giống cục đá, đưa cho hắn xem, nói: "Có cách cả." Lại khôi phục âm thanh lúc trước: "Thứ này có thể thay đổi âm thanh giọng nói." Rồi thu tay lại, giơ tay áo lên che rồi để vào trong miệng, lại nhìn Hoàng Cư và cười: "Dù sao chuyện giết người phóng hỏa này cũng không nên để người biết." 

Đây lại là giọng của người đêm đó.

Hoàng Cư đứng phắt dậy, nắm chặt tay lại, muốn nói gì đó lại không nói nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm... Thì ra trông hắn như vậy.

Tiết Thanh giơ tay vuốt mặt, đôi mắt cong cong, nói: "À không, ngoài âm thanh, dáng vẻ cũng không phải như thế này, cũng có cách làm." 

Hoàng Cư rũ đầu xuống. Nghe được tiếng y phục sàn sạt, thiếu niên kia nói "đến đây". Hắn giương mắt nhìn, thấy thiếu niên kia đã ngồi trước bàn, phía đối diện có đặt sẵn một chiếc ghế dựa.

Tiết Thanh chỉ: "Ngồi xuống nói chuyện."

Hoàng Cư cúi đầu đi tới, nhìn chiếc ghế dựa sạch sẽ kia... Ghế, đã lâu không được ngồi, không nhớ được... 

"Ngươi có thể ngồi xổm lên cũng được."

Thiếu niên kia nói. Hoàng Cư nhìn sang, thấy hắn không hề tỏ ra thương hại hay trêu chọc, ngược lại mắt lóe sáng, có vẻ khá vui.

"Có người thích ngồi xổm, ở trên ghế cũng ngồi xổm. Hắn nói rằng nếu ngồi tư thế bình thường thì năng lực trinh thám sẽ giảm đi bốn mươi phần trăm, lợi hại lắm." 

Lại là những lời nghe không hiểu, quả nhiên giống người đêm đó. Hoàng Cư không nói gì, quả nhiên ngồi xổm lên chiếc ghế dựa.

Tiết Thanh ngồi sau bàn, nhìn hắn cười, không chút che giấu sự vui vẻ. Nàng giơ tay cầm bút, chấm mực rồi viết lên tờ giấy trải rộng.

Hai ngọn đèn chiếu lên người thiếu niên đang viết chữ, dáng vẻ chăm chú. Bàn tay quấn vải dầy cầm bút viết trông khá buồn cười nhưng không hề chậm. Nhanh chóng viết xong mấy chữ, nàng đưa qua. 

"Ngươi... có biết chữ không?" Nàng nhìn Hoàng Cư hỏi.

Hoàng Cư hơi quay đầu nhìn giấy trên tay nàng, những chữ cái thanh tệ như bay lên. Hắn thu tầm mắt, cúi đầu xuống, ôm đầu gối nhìn mũi chân trên ghế.

"Liên Đường." Hắn nói. 

Tiết Thanh gật đầu khen: "Ngươi học vỡ lòng sớm đó." Cầm giấy viết thư về, đặt ngay ngắn lên bàn: "Hai chữ này không dễ học chút nào."

Hoàng Cư im lặng, không nói gì.

Tiết Thanh đặt bút xuống, cầm tay, nhìn hắn và nói: "Ta vẫn nói như xế chiều hôm nay, Hoàng Cư, ngươi có muốn đọc sách không?" Không chờ Hoàng Cư nói... Hoặc là đứa trẻ này không có ý định nói, nàng nói tiếp: "Ngươi đã cứu mạng ta, lúc đó ngươi yêu cầu là đi theo ta học giết người, ta đồng ý nhưng muốn làm được điều đó trước tiên phải cứu ngươi ra." 

Cho nên đêm đó nói cần hắn hỗ trợ, thật ra là vì hắn? Hoàng Cư nhìn Tiết Thanh.

Tiết Thanh cười với hắn, đưa một bàn tay tới, nói: "Chúng ta hợp tác rất vui vẻ, hoàn thành vô cùng thuận lợi, thật sự rất đáng mừng."

Thiếu niên ở trước mặt có thể ngồi xổm lên ghế theo lời đề nghị của nàng nhưng không chịu giơ tay vỗ tay với nàng. 

Tiết Thanh cười, rụt tay lại, tự mình vỗ tay, rồi cười nói: "Hiện giờ ngươi đã được tự do nên có rất nhiều lựa chọn. Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi thật sự muốn học giết người à?"

Hoàng Cư nhìn nàng, khuôn mặt dưới mái tóc rối đầy hờ hững.

"Khi chúng ta rơi vào cảnh khó khăn, thường cần một niềm tin để tiếp tục chống chọi, đó là niềm tin hay cũng có thể nói là chấp niệm. Mà chấp niệm chưa chắc đã là sự lựa chọn đúng đắn." Tiết Thanh nói, giọng đầy buồn bã: "Mấy đứa trẻ kia, ngươi cũng thấy đấy, như bọn chúng sống sẽ rất tốt. Hoặc ngươi có thể theo ta đọc sách, viết chữ viết văn tham gia khoa cử như ta, cuộc sống của ngươi sẽ giống những gì lẽ ra ngươi nên sống..." 

Hoàng Cư nói: "Không giống." Cắt ngang lời nàng, nhìn nàng: "Vĩnh viễn, sẽ không giống."

Tiết Thanh thấy lòng chua chát, mắt cụp xuống.