Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 153: Tự tại




"Đây là nữ đồ của ta".

Dương Tĩnh Xương vuốt vuốt chòm râu cười nói, nhìn về phía lão bộc.

"Bệnh ho vào mùa đông của đại nhân không còn tái phát nữa chứ?" 

Dương Tĩnh Xương hiện nay ở Thái y viện coi như là danh tiếng vang dội, y thuật được khen ngợi, đều nhận được đa số lời khen từ tất cả quan lại quyền quý tại kinh thành.

Lão bộc của Khang Đại cúi ngươi thi lễ: "Thuốc của Dương lão đại phu thật tốt, bệnh đại nhân không còn bị tái phát nữa, mấy ngày nay đang còn muốn đi mời ngài một chuyến".

Dương Tĩnh Xương cười nói: "Vậy thì không cần ngươi đi một chuyến nữa rồi, Huệ Cô", hắn quay đầu: "Đi lấy một lọ Tỳ ba hoàn lại đây". 

Lão bộc nhìn về phía cô gái.

Lúc này cô gái kia đang chăm chú chải đầu cho Tiết Thanh, lúc này tóc Tiết Thanh đã ghim thành một búi tròn, cô bé mới dạ một tiếng, lại cột khăn lên búi tóc kia.

"Thanh Tử thiếu gia, được rồi", nàng nói. 

Tiết Thanh đưa tay vuốt đầu: "Huệ Cô chải đầu là đẹp nhất, so với thư đồng ta thì lợi hại hơn nhiều".

Thiền Y mở miệng cười một tiếng, cầm lọ thuốc trong hòm thuốc đi đến bên Dương Tĩnh Xương, đưa cho lão bộc: "Một ngày hai viên, sau khi ăn xong là dùng được".

Hóa ra là nữ đồ của Dương Tĩnh Xương a, lão bộc liếc nàng một cái, ôn nhu dịu dàng thật đáng yêu... 

"Ta hôm nay dậy trễ, thất lễ thất lễ", Tiết Thanh đi tới, hướng lão bộc cùng Dương Tĩnh Xương nói lời xin lỗi: "Còn làm phiền Huệ Cô phải chải đầu cho ta".

Dương Tĩnh Xương cười nói: "Thanh Tử thiếu gia thức đêm khổ học, cũng là do ta quấy rầy ngươi".

Thức đêm khổ học? Rõ ràng là thức đêm ăn chơi chè chén, lúc này mới tỉnh, lại còn tóc tai bù xù... Trong lòng lão bộc thầm nghĩ nhưng không nói ta, người hồi bẩm giúp canh chừng ở bốn phía, trong sân cả đêm đèn dầu sáng ngời, tiếng cười nói không ngừng... Nhóm hộ vệ Quách gia trời gần sáng mới rời đi. 

"Đúng rồi, Dương lão đại phu cùng Tiết thiếu gia đều là người Trường An", lão chuyển hướng câu chuyện.

Tiết Thanh nói: "Dương lão đại phu đã cứu mạng ta"

Dương Tĩnh Xương trả lời: "Tiết Thanh là tiểu bằng hữu của ta". 

Hai người hai câu trả lời không giống nhau, nhưng đều là nâng cao đối phương, vừa nói dứt lời lại nhìn nhau cười một tiếng.

Xem ra đúng là quan hệ không tệ, lão bộc nói: "Đại nhân bảo ta đến xem qua một chút việc ăn ở của Thanh Tử thiếu gia ở bên ngoài có tốt không. Không đi học ở Quốc Tử Giám thì nói với học viên quản lý trong lớp.”

Tiết Thanh gật đầu nói: "Đã nói". 

Thật đúng là không lên lớp nữa à... Hôm qua là hộ vệ của nhạc phụ gia, hôm nay là cùng đồng hương quen biết, không lên lớp cũng là hợp tình hợp lý. Lão bộc chỉ đành lên tiếng đáp ứng, Tiết Thanh bên kia đã thi lễ nói cảm ơn đại nhân, hắn nên hoàn lễ cáo lui, lui ra ngoài cửa, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

"Nhường đường một chút, nhường đường một chút".

Là âm thanh của một ông lão. 

Lão bộc quay lại thấy một ông lão tay xách nách mang đi tới, nhận ra đây là phu xe của Tiết Thanh.

Phu xe kia cũng không nhìn hắn, bước những bước dài lướt qua đi vào cửa.

"Thiếu gia, rượu và thức ăn đã mua được rồi". 

Lại ăn uống à? Lão bộc đứng ở ngoài cửa khẽ cau mày, nghe thấy tiếng Dương Tĩnh Xương nói chuyện bên trong.

"Lần này miễn cưỡng coi như xong, lần sau phải đi tửu lâu mời khách".

Lại còn muốn ra ngoài ăn uống... Dương lão đại phu này đã có tuổi, nói như vậy với một đứa trẻ đúng là không chút khách khí, lão bộc lắc đầu, nhìn xung quanh, còn có người canh chừng giúp nữa, cũng có thể ngăn không cho người đến bái phỏng... Đây là trên đường, không phải là đại môn của Quốc Tử Giám mà tự mình đặt ra quy cũ. 

Hi vọng Tiết Thanh quen được với những người này.

Lão bộc gật đầu với người nhàn rỗi ngồi bên cạnh phơi nắng, người kia cũng gật đầu lại, hai người mở mắt nhìn nhau, thời gian lão bộc theo dọc con ngõ hẻm đi tới đây, chạm mặt một người bán hàng rong đang lắc lư đi tới, trong tay phe phẩy cái trống xoay, gõ những tiếng tùng tùng trong con hẻm nhỏ hẹp.

Có mấy nhà mở cửa ra, trẻ em hớn hở chạy đến, gọi to: "Đổi kẹo ăn, đổi kẹo ăn", rồi trước sau nối đuôi nhau chạy theo người bán hàng rong. 

Người bán hàng rong hiển hiên đã sớm quen với loại tình huống này, bước chân không bị ảnh hưởng chút nào, dẫn theo một đám trẻ con đi về phía trước. Hôm nay có rất nhiều kẹo đường muốn bao nhiêu đều có, ngõ hẻm vì vậy trở nên sống động náo nhiệt.

Lão bộc né sang một bên, nhường đường cho người bán hàng rong đi qua, trong kinh thành người bán hàng rong như vậy đếm không xuể, nghe tiếng trống dần dần đi xa.

Trong Quốc Tử Giám vang lên tiếng trống tùng tùng tung, một giờ học kết thúc, bên trong vốn nghiêm túc và trang trọng nhưng vì các bóng dáng rời bàn mà trở nên lộn xộn huyên náo. 

Có giám sinh đi đến bên cạnh Bùi Yên Tử.

"Yên Tử thiếu gia, hắn vì sao không đến". Hắn thấp giọng nói, chỉ chỉ chỗ ngồi trống phía sau Bùi Yên Tử, đó là chỗ ngồi của Tiết Thanh. Không đợi Bùi Yên Tử trả lời, hắn liền chớp chớp mắt: "Rốt cuộc là bị đuổi thật sao?".

Bùi Yên Tử nói: "Xin nghỉ, hôm nay trong nhà có khách". 

Một người nhà quê vừa mới lên kinh thành thì làm gì có khách chứ, giám sinh kia vốn dĩ không tin.

"Không phải nói là trên danh sách không có hắn sao, chẳng qua là để hắn đi ra ngoài, còn có thể tới đi học", một người giám sinh khác nghe được liền chen vào.

Một giám sinh khách vẻ mặt chân tình: "Ta lại nghe nói trên danh sách kia có tên Tiết Thanh... Các ngươi không biết sao?" Rồi chợt hạ giọng, thăm dò: "Trên cửa treo thư họa, người đó mặc dù đứng thứ nhất, Tiết Thanh thứ hai, nhưng mà lúc công bố danh sách trúng tuyển ra ngoài, người đó không tham gia, Tiết Thanh cũng là thứ nhất, cho dù người đó tham gia, hai khoa xạ ngự, Tiết Thanh cũng đứng đầu..." 

Càng nhiều giám sinh vây lại, hoặc là nhoài hẳn người ra hoặc là giữ vững trang nghiêm chỉ dựng thẳng tai nghe.

"Tiết Thanh lợi hại vậy sao"

"Nhưng người đó vì sao lại không tham gia?" 

"Đương nhiên là không được rồi".

"Cho nên người đó không sánh bằng Tiết Thanh, thừa dịp cơ hội này nhất định phải bắt người đi..."

Mọi người to nhỏ nghị luận, vốn là câu hỏi dành cho Bùi Yên Tử đã bị người lãng quên rồi, hắn bị vây lại ở trong, trên đầu nước bọt văng khắp nơi, dáng người đoan chính, ngón tay lại vừa lật thêm một trang sách. 

"Nếu có Tiết Thanh trên danh sách, hắn còn có thể giữ lại vị trí này?", một giám sinh gõ gõ tay lên chỗ trống trên mặt bàn.

"Các ngươi không biết sao, phía trên Tiết Thanh còn có người", một lão giám sinh ôm cánh tay nói: "Cũng đã đi chào hỏi, mới bị giáng chức, việc xử phạt chỉ là chuyển một cấp ra Quốc Tử Giám".

Lời này lần nữa khơi lên sự náo nhiệt. 

"Là Thanh Hà tiên sinh".

"Nghe nói không phải là Thanh Hà tiên sinh..."

"Ta cũng nghe nói, là biểu cữu của hắn..." 

Một tiếng ho vang lên trong lúc mọi người đang sôi nổi bàn luận, mang theo vài phần không đúng lúc.

Nhóm giám sinh có chút không vui vì bị cắt lời, đợi nhìn thấy rõ Bùi Yên Tử, liền đổi thành tò mò rồi...

"Yên Tử thiếu gia, biểu cữu của hắn là ai?" 

Các người là đồng hương lại là bạn học, dĩ nhiên sẽ biết rõ gốc rễ của đối phương.

Bùi Yên Tử thu lại cuốn sách, trả lời: "Không biết".

Thật không biết, giả không biết, là không muốn nói sao, mọi người đều là người đọc sách tự biết giữ thân phận thanh cao, có nghĩ vậy cũng sẽ không tự mình nói ra. 

"Các ngươi đang bàn tán gì vậy?"

Một giọng nói mang theo vui mừng đột nhiên vang lên.

Nhóm giám sinh nghe tiếng liền cau mày nhìn lại, người nói chuyện đã vọt đến trước mắt, đôi mắt lóe sáng. 

"Đang đàm luận chuyện đi học sao? Chế nghệ sao? Thi từ?" Tác Thịnh Huyền hỏi dồn dập.

Nhóm giám sinh ngạc nhiên, có người muốn nói rồi lại thở dài.

"Người đó tới". 

Người đó.

Bọn họ lướt qua Tác Thịnh Huyền nhìn lại, thấy một thiếu niên đi xuyên qua đám học sinh Tây Lương đang chen chúc ở trước cửa, mặc áo bào rộng rãi giống nhau nhưng vẫn chói mắt như cũ.

Người không có tên trong danh sách, Tần Mai. 

Bên trong phòng nháy mắt ngưng trệ, ánh mắt Tần Mai lướt qua mọi người, hừ một tiếng.

Tiếng hừ lạnh lùngthanh thúy giống như tiếng pháo nổ trong phòng, không khí ngưng trệ biến mất, nhóm giám sinh hoặc là cúi đầu hoặc là quay đầu, hoặc là tự mình hoặc là ta kéo ngươi đẩy trong nháy mắt tản ra.

Tác Thịnh Huyền vẫn đứng nguyên tại chỗ, nói: "Các ngươi đang nói cái gì vậy? Mọi người cùng nhau nói nha, các bạn học à". 

...

Mặc dù không thể cùng các bạn học thảo luận nhưng Tác Thịnh Huyền cũng rất nhanh liền sẽ biết mọi người nói gì.

Một thiếu niên Tây Lương đi ra ngoài một vòng, trở lại liền ở trước mặt Tác Thịnh Huyền và Tần Mai nói nhỏ, nghe lời nói hắn, vẻ mặt Tác Thịnh Huyền trở nên phức tạp. 

"Thất Nương", hắn nhỏ giọng nói, nhìn về phía Tần Mai: "Mọi người đều biết rồi... có muốn bọn họ phải im lặng hay không..."

Quyền thế lấn hiếp người, cao cao tại thượng, khó nói... Đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Vị  trí của bọn hắn ngồi ở trước nhất, Tần Mai chọn chỗ gần nhất, lúc này ngồi xếp bằng, cánh tay đặt lên trên bàn, cơ thể dựa vào tường, tư thái rất bất nhã nhưng bởi vì khuôn mặt xinh đẹp lại khiến cho người khác cảm thấy không có gì là không thỏa đáng... Nhìn rất đẹp. 

Nghe những lời này của Tác Thịnh Huyền, Tần Mai xùy một tiếng, tay vỗ mặt bàn.

"Tất cả nghe đây", hắn thanh thúy cất cao giọng nói.

Tất cả mọi người trong lớp học nhìn về phía hắn... Những con mắt vốn đang lén lút liếc nhìn cũng nhìn sang, đầu lông mày thiếu niên giương cao, khóe miệng mỉm cười, cả người toát lên vẻ xinh đẹp, sáng chói. 

"Mấy người Khang Vân Cẩm kia là bị ta đuổi đi, sau này ai bị đuổi đi, cũng chính là do chọc tới ta".

Ha… thật thẳng thắn, bá đạo nha.

Hắn không ngại ngần cho người khác biết hắn chính là ỷ thế hiếp người, thậm chí còn rất vui khi ỷ thế hiếp người, đúng là không còn gì để nói. 

Đám giám sinh trong học đường đều có vẻ mặt phức tạp.

"Sau này khỏi cần bàn tán sau lưng ta, có vấn đề gì đáng bàn luận đều là do ta làm, Tần Mai ta dám làm dám chịu".

Thiếu niên kia dựa vào tường gõ từng tiếng giòn tan xuống mặt bàn. 

Dám làm dám chịu không phải là dùng... nhóm giám sinh không một người nào phản bác, cũng không ai nói chuyện, chỉ than thở trong lòng, trí thức không được trọng dụng a.

"Chuyện này chẳng có gì xấu để mà che giấu, ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân...", Tần Mai nói tiếp, ánh mắt lướt qua những giám sinh kia rơi xuống chiếc bàn trống bên đó, hứ một tiếng.

"Hắn bị dọa không dám đi học sao?" Tác Thịnh Huyền đè thấp giọng, vẻ mặt có chút lo lắng. 

Tần Mai cười giễu cợt: "Hắn? Làm sao có thể, nhất định là đang ẩn nấp nghĩ gian kế".

Đã nói mà, Thanh Tử thiếu gia sao lại là người nhát gan như vậy, trên mặt Tác Thịnh Huyền nét cười hiện ra, nhìn lại nơi học đường bọn giám sinh không còn tụ tập nói đùa nữa, nhưng Tác Thịnh Huyền biết trong lòng của bọn họ đang rối bời...

"Đừng vậy chứ", hắn thấp giọng nói: "Ngươi không viết tên Tiết Thanh lên danh sách... Cái này nên giải thích một chút, tránh cho mọi người hiểu lầm". 

Tần Mai nói: "Ta sợ hiểu lầm? Hiểu lầm có thể làm khó dễ được ta sao?" Lại cười một tiếng: "Cha ta là Tần Đàm Công đó".

Tác Thịnh Huyền nói: "Thất Nương ngươi không ngại chuyện này sẽ…", bỏ lửng không nói tiếp, đôi mắt lóe sáng nhìn chỗ trống phía bên kia, hưng phấn lại hiếu kỳ: "Người nói hắn đang trù tính cái gì? Chuẩn bị làm sao để đối phó với ngươi? Các người muốn so về cái gì?"

...

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chợt lay động, rượu đã được rót ra…

Trước bàn, Dương Tĩnh Xương cùng Thiền Y ngừng thở không chớp mắt, tầm mắt của bọn họ nhìn vào thiếu niên đang nâng trong tay vò rượu, nghiêng bình rót rượu thành dòng xuống một cái chén nhỏ đặt trên bàn.

Tầm mắt còn chưa dịch chuyển xong, dòng rượu đã bị chặt đứt, chén rượu nhỏ khẽ lay động... Thật ra cũng không hẳn là lay động, chẳng qua chỉ là rượu dập dờn trong đó. 

"Oa!" Thiền Y không nhịn được vỗ tay.

Dương Tĩnh Xương cũng vê râu cười ha ha: "Tiểu tử ngươi..."

Tiết Thanh đứng ở ngoài cách cái bàn một bước, một tay nâng vò rượu, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, tóc mai tung bay, lộ ra mấy phần đắc ý. 

"Lợi hại không?" Nàng nói: "Đợi ta luyện thêm nữa, còn có thể rót từ sau lưng, trở tay..."

Thiên Y vẻ mặt sùng bái: "Thanh Tử, cái này tên là gì?"

Tiết Thanh nói: "Cái này gọi là công phu châm trà... rượu." Lại đắc ý: "Ta sáng tạo ra..." 

Lời còn chưa dứt, nàng lại giơ một tay khác lên... đồng thời cau mày.

"Sao vậy?" Thiền Y vội ân cần hỏi.

Tiết Thanh tay vuốt ve đầu nói: "Không có gì, đại loại là tối qua thức muộn quá, đầu có chút đau", buông tay xuống, vỗ vỗ lên đó, không biết từ đâu mò được cái vỏ cây ném xuống đất. 

Dương Tĩnh Xương cười nói: "Vậy còn bướng bỉnh, đừng nâng vò rượu nữa, tay ngươi nhỏ như vậy".

Thiền Y mỉm cười hai tây nâng lấy vò rượu để xuống, lại thuận tay lấy đi chén rượu trên bàn đặt trước mặt Dương Tĩnh Xương: "Sư phụ, người uống đi".

Dương Tĩnh Xương nói: "Đúng là đồ đệ tốt, hôm nay vì sao lại để cho ta uống nhiều rượu vậy?" Lại nhìn Tiết Thanh một cái: "Là sợ Tiết Thanh uống sao, lúc này liền đẩy sư phụ người ra làm thùng rượu". 

Thiền Y đỏ mặt cười, Tiết Thanh cũng cười một tiếng, rũ quần áo ngồi xuống.

Dương Tĩnh Xương uống cạn một hơi, nói: "Nghe nói những giám sinh kia vẫn làm khó dễ ngươi..."

Tiết Thanh nói: "Không có..." 

Dương Tĩnh Xương tiếp tục mở lời: "Ngươi cũng đừng làm khó bọn họ quá, ngươi còn nhỏ cơ hội thi còn nhiều, bọn họ lớn tuổi như vậy cũng không dễ dàng gì".

Tiết Thanh đem lời muốn nói nuốt trở về, cười một tiếng đáp vâng.

Dương Tĩnh Xương cười ha ha: "Cũng biết người định nói cái gì". 

Thiền Y ở một bên cười, vì hai người bọn họ mà rót rượu châm trà, nói qua một chút chuyện của hiện tại, lại nói qua chút chuyện xã hội nghe được, hoàng hôn dần buông xuống, Dương Tĩnh Xương men rượu nồng đậm dẫn theo Thiền Y cáo từ.

"Ta sau này không tới quấy rầy ngươi nữa, ngươi học hành cho tốt", hắn nói.

Tiết Thanh gật đầu: "Ta cũng không đi làm phiền các ngươi... Đợi sang năm bảng vàng đề tên đỗ trạng nguyên, lại gặp mọi người". 

Dương Tĩnh Xương cười ha ha: "Có bị đau đầu hay bị gì đó thì cho người đi gọi Huệ Cô", lại mấy phần đắc ý: "Ta cũng thu nhận được đồ nhi tốt".

Thiền Y hé miệng cười một tiếng, khoát tay với Tiết Thanh: "Ngươi mau vào đi, đã không đọc sách một ngày rồi", nói rồi liền đỡ Dương Tĩnh Xương đang lải nhải lên xe ngựa.

Tiết Thanh nói: "Không vội", đứng trước cửa đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, những người dân trong hẻm nhỏ bận rộn sinh kế lục tục trở về nhà, mùi thơm của thức ăn dậy lên, cất tiếng gọi đám trẻ con ầm ĩ... Tiết Thanh càng thêm hứng thú gọi to tên Hoàng Cư. 

Hoàng Cư đột nhiên ở phía sau cửa xuất hiện dạ một tiếng.

"Ngươi nhìn xem thử có những ai không phải là người dân ở đây", Tiết Thanh thấp giọng nói.

Hoàng Cư thoáng nhìn qua, nói: "Một người lưng vác sọt, lôi kéo đứa trẻ, còn có hai người ngồi ở góc tường nói chuyện với nhau". 

Tiết Thanh xoay người, vỗ vỗ vai hắn: "Lợi hại ạ", mỉm cười bước qua hắn tiến vào nhà.

Hoàng Cư không vội rời đi cùng, mà một lần nữa đứng ở phía sau cửa, giống như một chiếc ụ đá hòa nhập vào hoàng hôn.

Lúc bóng đêm buông xuống, Tiết Thanh vừa cảm thấy tỉnh ngủ, trong phòng khách đã đốt sáng đèn, Tứ Hạt tiên sinh đang ngồi trước một bàn ăn vô cùng vui vẻ. 

"Học sinh lại muốn chăm chỉ học hành rồi hả?" Lão chậc lưỡi nói.

Tiết Thanh nhún vai: "Đi học không vội, khi nào có thời gian thì đi", rồi gọi Hoàng Cư: "Ra ngoài đi xem xét một vòng xem sao".

Tứ Hạt tiên sinh chê cười: "Lại muốn giống như hôm qua, hừng sáng mời bò về sao?" 

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, đó là vì chúng ta cẩn thận...", nhìn vào bóng đêm đen bên ngoài, than nhẹ: "Đây là kinh thành a, trong phồn hoa ẩn giấu bao ác nhân hung hiểm", nhìn lại Tứ Hạt tiên sinh: "Tốt lắm, tiên sinh không nên ăn, đi quét đường cho sạch sẽ đi, làm xong sớm còn đi học... còn phải thi Hội nữa".

Tứ Hạt tiên sinh tức giận ném giò heo trong tay: "Chậm còn trách ta sao? Trách ta sao?", hùng hùng hổ hổ đem hai tay đầy dầu mỡ xoa xoa lên người rồi đi ra ngoài, một bước bước vào trong bóng đêm rồi biến mất không thấy hình dạng.

Tiết Thanh đi ra, thấy Hoàng Cư đang đứng ở trước sân, bước một bước dài, bóng người cùng bóng đêm hòa quyện, Hoàng Cư theo sát, xoay người đạp lên tường viện, giẫm lên mái hiên...Trong viện gió đêm quanh quẩn. 

Đây là kinh thành, nếu đã ở đây rồi thì phải biến nó trở nên quen thuộc như thành Trường An.