Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 186: Cách thức




Cách thức không đúng? Người trong phòng đều nhìn về phía Tần Đàm Công.

Tần Đàm Công nói: “Ta từng nói Đoàn Sơn làm việc không chỉ là để bắt một người.”

Đoàn Sơn vẫn luôn điều tra chuyện của Bảo Chương đế cơ, đế cơ đang ở đâu, đồng đảng đầu não trong triều là ai, Tề Tu tiến lên một bước nói: “Ý của Công gia là Đoàn Sơn đã tra ra được chuyện này, cũng vì chuyện này mà bị giết, chữ “Thanh” này không phải chỉ hung thủ mà là chỉ người có liên quan đến chuyện này.” 

Tần Đàm Công nhìn thi thể trên trường án, nói: “Với tính cách của Đoàn Sơn, thứ hắn muốn lưu lại trước khi chết có lẽ không chỉ là hung thủ sát hại mình, đối với hắn mà nói, đây là chuyện nhỏ không cần thiết.”

Cho dù có thể bắt được hung thủ thì cũng không thể thay đổi được kết cục bản thân mình bị giết. Thế nên có bắt được hung thủ hay không là chuyện nhỏ, hơn nữa rất nhiều khi hung thủ chỉ là làm theo mệnh lệnh, chỉ biết mỗi việc giết người, mà không hề biết kẻ đứng sau là ai và tại sao lại làm như vậy, đây chính là lý do vì sao hung thủ chỉ là “thủ” mà thôi.

Tống Nguyên ừ một tiếng, nói: “Vậy có nghĩa là chúng ta không cần phải nhằm vào tên để điều tra hung thủ?” 

Tần Đàm Công nói: “Không nhằm vào hung thủ và giết người, có phải mọi người cảm thấy như vậy rất khó hiểu?”

Nếu Đoàn Sơn nói có liên quan đến người của Bảo Chương đế cơ thì không cần phải cân nhắc đến những vấn đề như tuổi tác thế nào, công phu cao thâm ra sao, có mặt tại hiện trường giết người hay không nữa thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

“Còn nữa, ta đã nói trước rồi, chuyện Đoàn Sơn bị giết và Liêu Thừa bị buộc tội giống như nhau, đều là tạo nên cục diện khó khăn ai ai cũng có thể là nghi phạm.” Tần Đàm Công nói tiếp, từ trước trường án chậm rãi xoay người lại: “Hai người họ từng hợp tác với nhau ở phủ Trường An, bây giờ cả hai lại đều bị giết hại, chuyện này rất thú vị.” 

Thì ra lúc đó ngài ấy nói rất thú vị còn có ý khác? Tề Tu và Tống Nguyên liếc mắt nhìn nhau.

“Công gia, rất rõ ràng là hai bọn họ đều bị mất mạng trong tay mấy người đó, Tông Chu bị người của Ngũ Đố quân giết ở phủ Trường An, Liêu Thừa và Đoàn Sơn truy tra, đám người ẩn náu trong triều thì mượn dân ý phủ Trường An để châm ngòi xúi giục, chứ đừng nói đến việc Đoàn Sơn chắc chắn sẽ chết trong tay bọn chúng.” Tề Tu nói.

“Điểm này chúng ta đều biết cả.” Tần Đàm Công nói, nghiêng đầu nhìn Đoàn Sơn đang nhắm mắt trên trường án: “Nhưng ta nghĩ có khi nào bắt đầu từ lúc đấy Đoàn Sơn đã theo dõi một người ở đó, mà người đó cũng đã theo dõi Đoàn Sơn, hai bên từ không chắc chắn đến phòng bị rồi đến cuối cùng nhận ra nhau, thế là…” 

Tay hắn vuốt ve kẽ hở chỗ vết đứt ở cổ Đoàn Sơn, máu thịt đã ngưng chảy, cảm giác rất sạch sẽ.

“Kết thúc rồi.”

Hắn thu mắt nhìn về phía đám người trong phòng, khẽ khàng phủi tay. 

“Thế nên Thính Vũ lâu có thể bỏ qua không tính, đi điều tra nơi Đoàn Sơn đã từng đến trong năm nay xem có phải có một người tên Thanh hay không.”

Tề Tu và Tống Nguyên tê hết cả da đầu.

“Có!” Tống Nguyên la lên, bước lên một bước, trợn tròn mắt, vẻ mặt kích động: “Tiết Thanh phủ Trường An! Tiết Thanh kỳ thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo! Tiết Thanh kinh thành! Đệ tử của Thanh Hà tiên sinh!” 

Đúng vậy. Hơn một năm nay Đoàn sơn đã đi qua mấy nơi này. Mà mấy nơi đó đều có Tiết Thanh này… Ừm, đệ tử của Thanh Hà tiên sinh… Tề Tu trầm giọng nói: “Thanh Hà tiên sinh cũng là Thanh.” Rồi lại hơi nghi ngờ: “So với Tiết Thanh thì tôi cho rằng chữ Thanh này là chỉ Thanh Hà tiên sinh.”



Đêm đã khuya, mưa xuân vẫn rả rích không ngừng nhưng ở trong căn phòng tối dưới hầm này không hề nghe thấy tiếng mưa rơi. 

“Thanh Hà tiên sinh đột nhiên buộc tội Tống đại nhân sau đó tức giận từ quan về quê, lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi, giờ xem ra quả thật là có vấn đề.”

Giọng của Tề Tu nặng nề quanh quẩn trong phòng.

“Sau đó Tông Chu bị giết ở đấy, về việc hung thủ là Hoàng Y của Huỳnh Sa Đạo đương nhiên chỉ là để che mắt người ngoài, còn hung thủ thật sự vẫn là Ngũ Đố quân.” 

“Tông Chu đã đi nhiều nơi như vậy, tại sao nhất định phải bị giết ở phủ Trường An?”

“Chắc chắn hắn đã bị phát hiện ra điều gì đó ở phủ Trường An!”

Tề Tu nhìn Tần Đàm Công và Tống Nguyên, đưa tay lên nắm chặt. 

“Không sai, vậy nên Liêu Thừa và Đoàn Sơn mới bị ngăn cản ở phủ Trường An.” Hắn bước lên một bước: “Công gia, lúc đầu khi phủ Trường An náo nhiệt, là bắt đầu từ một đám học trò.” Hai mắt híp lại: “Mà đám học trò đó chính là trường xã nơi Thanh Hà tiên sinh ở.”

Tống Nguyên xen vào: “Tiết Thanh chính là học trò của trường xã.”

Tề Tu bị cắt lời nổi giận phất tay áo: “Đừng có nhắc đến Tiết Thanh nữa! Hắn có thể làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là do Thanh Hà tiên sinh mang ra làm bia đỡ đạn, cho dù có liên quan thì cũng là quân tốt thí mà thôi.” 

Tống Nguyên nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc mà, bắt nhiều hơn người nào hay người đó.” Dừng lại ra hiệu cho Tề Tu tiếp tục.

Tề Tu bực bội nói: “Đám học trò nghe lời ai? Thanh Hà tiên sinh là nho sư, ông ta nói gì thì đám học trò đầu đất ắt sẽ bị cổ động, rồi đến kỳ thi quân tử, Thanh Hà tiên sinh trở thành một trong những giám quan coi thi đi đến Huỳnh Sa Đạo. Lúc đó chúng ta phòng hộ nghiêm ngặt như vậy, lăng hoàng hậu vẫn bị mở ra!” Vỗ tay một cái: “Đoàn Sơn từng nói, đế cơ mở lăng hoàng hậu không phải trốn trong Ngũ Đố quân, rất có khả năng ở trong thành Huỳnh Sa Đạo, còn cho người đi điều tra tin tức của tất cả những người ở Huỳnh Sa Đạo. Lúc đó có lẽ hắn đang nghi ngờ Thanh Hà tiên sinh, tiếp đến Thanh Hà tiên sinh lại đến kinh thành, rõ ràng ông ta đã quay về Trường An, kết quả lại phục quan quay về triều đình.”

Xoay người nhìn Tống Nguyên. 

“Sớm không về muộn không về, lăng hoàng hậu bị mở, ngọc tỷ bị đánh cắp, ông ta lại quay về… Ông ta muốn làm gì?”

Tống Nguyên vỗ tay một cái, tạo nên âm thanh giòn tan vang lên trong phòng nói: “Ông ta đến đại lao hình bộ của ta muốn làm gì thì để ông ta làm.” Nói xong xoay người đi nhanh ra ngoài.

Tần Đàm Công nói: “Khoan đã.” 

Tống Nguyên lập tức dừng lại xoay người qua nói: “Công gia, tôi biết chuyện này không hề nhỏ, chúng ta âm thầm bắt người, bảo đảm thần không biết quỷ không hay, sẽ không đánh rắn động cỏ, cũng sẽ không tạo cơ hội cho mấy kẻ đó ngăn cản, chỉ cần vào trong đại lao hình bộ chúng ta thì thần tiên lão tử cũng đừng hòng đưa người ra ngoài được.”

Tần Công Đàm nói: “Sao lại nói là không đánh rắn động cỏ, nếu không phải đánh rắn động cỏ thì Đoàn Sơn cũng sẽ không chết.”

Tề Tu cau mày nhìn Tống Nguyên: “Ngài đừng nóng vội, chuyện này phải tính kế lâu dài.” 

Tống Nguyên nói: “Tôi vẫn thấy nhanh tay chặt đứt thì tốt hơn.” Đứng sang một bên không nói nữa.

Tề Tu nhìn Tần Đàm Công nói: “Công gia, Thanh Hà tiên sinh là một người rất quan trọng, rất có khả năng biết Bảo Chương đế cơ đang ở đâu.”

Tống Nguyên không nhịn được xen vào: “Bắt hắn lại hỏi…” 

Tần Đàm Công cắt lời hắn nói: “Người quan trọng không chỉ có một người.”

Đây cũng không phải là việc một người có thể làm được, chắc chắn có rất nhiều đồng bọn, bắt Thanh Hà tiên sinh rồi thì chắc chắn Bảo Chương đế cơ sẽ biết, làm sao ả lại chịu ngoan ngoãn đợi bị bắt cơ chứ.

Tống Nguyên nói: “Vậy phải làm sao? Chỉ ngồi nhìn thôi à?” 

Tần Đàm Công nhìn hắn cười, gật đầu: “Tống đại nhân nói đúng.”

Tống Nguyên ngây người, chỉ nhìn thật thôi sao?

Tần Đàm Công nói: “Bọn chúng đã giết Đoàn Sơn, rất rõ ràng là không muốn để Đoàn Sơn nhìn thấy hắn, tránh nhìn thấy người không nên thấy.” 

Tề Tu gật đầu nói: “Giết Đoàn Sơn rồi chúng tưởng là đã xóa bỏ được nguy cơ, vậy chúng ta có thể tiếp tục xem thôi, chỉ cần bắt được Bảo Chương đế cơ là bọn chúng tự nhiên sẽ như rắn mất đầu.”

Tần Đàm Công cười, có hơi cảm thán nói: “Thanh Hà tiên sinh ơi.” Lại gật đầu: “Không sai, ông ta cũng chính là người sẽ làm như vậy, nếu để ông ta biết Bảo Chương đế cơ vẫn còn sống.” Ý cười cảm thán không còn, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh: “Công chúa điện hạ của chúng ta đã đến bên cạnh chúng ta rồi, đúng là càng ngày càng gần, ta rất mong đợi.”