Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 196: Ngắm sao




Vọng Tinh lâu quả là xứng với tên gọi, nơi đây có bốn tầng lầu cao, nằm ở trên con phố phồn hoa của kinh thành, vào bên đêm đứng ở trên tầng cao nhất có thể quan sát được tất cả các ngọn đèn đuốc dưới phố. Giống như dải ngân hà tỏa ra ánh sáng lung linh, mà ngẩng đầu lên thì có thể xa rời ánh đèn đuốc, ngắm nhìn dãy ngân hà xa xôi trên bầu trời, giống như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.

Nhưng nếu vào ban ngày thì Vọng Tinh lâu không có gì đặc biệt, ngoài việc đứng trên tầng cao có thể tránh được những âm thanh ồn ào ở phía bên kia đường, không gian tương đối yên tĩnh.

Nước trà rót vào tách tỏa ra mùi hương nóng hôi hổi. 

"Tiên sinh, mời dùng", một tiểu nhị ăn mặc nhã nhặn nhỏ giọng mời.

Thanh Hà tiên sinh gật đầu với tiểu nhị, sau đó ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Đây là một gian phòng đối diện đường lớn, vị trí rất tốt, tầm nhìn rộng rãi, sau giờ ngọ dòng người ở trên phố bắt đầu tràn ra, tiếng huyên náo như gần như xa.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi, nhìn thấy một đám người đang xôn xao, có một nhóm quan binh đi từ trong đám đông ra. 

Tiểu nhị ở khách lâu chính là người thạo tin nhất, vì luôn phải sẵn sàng trả lời lại những câu hỏi của khách.

"Nghe nói là hình bộ muốn bắt người." Hắn nói: "Ai biết được có chuyện gì xảy ra, sắp tới kỳ thi hội rồi, tại sao lại loạn như vậy chứ".

Loạn là đúng. Thanh Hà tiên sinh lặng lẽ nâng chén trà lên, đợi qua kỳ thi hội rồi sẽ càng loạn hơn, tiểu nhị lui ra ngoài, ở trong phòng chỉ còn lại mảng yên tĩnh. 

"Sau kỳ thi hội có thể loạn nhưng thi hội thì không thể loạn được", Thanh Hà tiên sinh nói, nhìn thấy đám sĩ tử đến từ nơi khác đang đi lại trên phố: "Bọn họ đều là người vô tội".

Lão bộc đứng ở một bên cười cười: "Tiên sinh suy cho cùng vẫn là người đọc sách", không phải là chính khách, nói xong nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Tại sao lần này bọn họ lại tới trễ như vậy? Tiểu nhân đi ra ngoài xem thử".

Thanh Hà tiên sinh gật gật đầu, nhìn lão bộc đi ra ngoài rồi liền bưng tách trà lên uống chầm chậm. Trà này gọi là trà hoa cúc, không nhịn được nghĩ tới trà hoa cúc và rượu hoa cúc mà Tiết Thanh tặng hồi tết trùng dương năm ngoái. Tiết Thanh ấy à, thi hội thì không vấn đề gì, tuy rằng bọn họ có thể sắp xếp thành tích cho nàng trong kỳ thi hội nhưng dù không giúp thì nàng vẫn sẽ thi tốt thôi. 

Mặc dù từ sau khi vào kinh thành hầu như không có qua lại gì nhưng mà thành tích của nàng ở Quốc Tử Giám vẫn được gửi đến chỗ hắn đều đều. Tất cả hắn đều xem một cách cẩn thận, đọc sách thực sự rất nghiêm túc, văn chương của nàng tốt vô cùng, là học thực sự. Nếu không nhắc đến thân phận của nàng, những lúc chơi xúc cúc với người khác, những lúc giết người... thì nàng cũng là một người đọc sách chân chính.

Thanh Hà tiên sinh nhấp hớp trà rồi cười, cửa bị kéo ra.

"Đang nghĩ đến chuyện vui gì mà Thanh Hà tiên sinh lại phấn chấn như vậy?", một giọng nói cất lên. 

Nếu là Khang Đại thì lão bộc cũng sẽ không thông báo mà để hắn tự do tiến vào nhưng mà giọng nói của người mới vào này không phải là Khang Đại.

Thanh Hà tiên sinh quay đầu lại, nhìn thấy Tề Tu bước vào, đằng sau hắn còn có bốn hộ vệ mặc áo giáp đen.

Ừm... có chuyện rồi đây, Thanh Hà tiên sinh tiếp tục nhấp trà từ từ, không có chút hoang mang hay tức giận nào, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ. 

...

"Không sao rồi chứ?"

Tiết Thanh nhìn Khang Đại đang đứng ở ngoài cửa, thấp giọng hỏi. 

Khang Đại gật đầu rồi lại lắc đầu, thấp giọng nói: "May là chết rồi nhưng trước khi chết đã bị lộ, đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, mau đi gặp tướng gia đi".

Vậy mà đã chết rồi, Tiết Thanh quay đầu liếc nhìn, nhìn thấy Tứ Hạt tiên sinh vẫn đang đi tới đi lui trong phòng.

"Hoàng Cư, ngươi trông coi nhà cho tốt." Nàng nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến". 

Nhà này thì có gì mà phải trông nom? Khang Đại thầm nghĩ, rồi xoay người cất bước, chợt nghe thấy âm thanh phía sau giống như thét ra từ suy nghĩ trong lòng mình.

"... Cái nhà nát này thì có cái gì...Ai trộm của ngươi... Những thứ này là của ta...".

Là thư đồng vừa nãy được dặn dò sao? Giọng nói này cũng quá cứng rồi, làm gì có tôi tớ nào lại nói chuyện không có phép tắc như vậy, nhưng mà hiện tại cũng không phải là lúc quan tâm đến mấy cái này. Khang Đại chắp tay ở sau lưng, nói: "Không còn bao xa nữa, cứ đi đi, trên đường có thể xem xét một chút". 

Tiết Thanh đáp lời rồi nối gót đi theo, đi hết ngõ nhỏ mới ra tới ngoài phố, nhìn thấy một đoàn người ngựa lao như tên bắn, còn nghe thấy người ở trên đường bàn luận, nàng đại khái nắm được đã xảy ra chuyện gì.

"... Hiện tại đang bắt loạn người lên sao?" Nàng thấp giọng hỏi: "Ta không hiểu, không phải nói là bị lộ rồi à?"

Bước chân của Khang Đại hơi ngừng lại, tránh người từ phía trước đi tới, dịch người sang hướng khác, quay đầu thấp giọng nói: "Chắc là vậy, cụ thể ra sao thì nghe tướng gia nói đi". 

Tiết Thanh nói: "Tướng gia đúng là biết rất rõ", chuyện cho dù là mới xảy ra đều nắm được toàn bộ, vậy tức là có tay trong ở bên phía hình bộ?  Hơn nữa địa vị của người này cũng không tầm thường?

Trên phố không phải là nơi tiện nói chuyện, với cả nhìn vẻ mặt của Khang Đại tràn ngập bất an, không có tâm trí nói chuyện nên Tiết Thanh không hỏi nữa. Cùng hắn đi dọc con phố, các quán trà, quán rượu to lớn san sát nối tiếp nhau.

...

Tề Tu kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện với Thanh Hà tiên sinh, còn bốn hộ vệ mặc áo giáp đen thì đứng ngoài cửa.

"Nói ra thì ta và Lâm đại nhân cũng tính là đồng môn." Tề Tu nói, bày ra vẻ mặt đồng cảm: "Năm đó đều cùng học ở Ngô Châu, chớp mắt một cái đã hai, ba chục năm rồi".

Thanh Hà tiên sinh nói: "Chuyện cũ năm xưa không cần nhắc tới". 

Tề Tu tự rót trà cho mình, nhìn hắn nói: "Nếu đã là chuyện cũ thì Thanh Hà tiên sinh tham gia làm gì?"

Thiên Hà tiên sinh nói: "Tề Tu, có một số chuyện không bao giờ cũ".

Tề Tu cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch nói: "Ngươi như vậy là thừa nhận rồi đúng không", nói xong đặt mạnh chén trà lên bàn, tiếng cạch vang dội trong phòng nhưng không hề có ai giật mình: "Lâm Việt, cuộc sống như bây giờ không tốt sao? Ngươi cần gì phải làm vậy?" 

Thanh Hà tiên sinh lắc đầu: "Làm việc không thể lấy cuộc sống tốt xấu ra để mà nói được. Tất cả mọi chuyện trên đời này đều có lẽ phải, sai chính là sai, hà cớ gì lại vẽ ra cuộc sống sóng yên biển lặng rực rỡ gấm hoa, như vậy không được, Tề Tu, người cần gì phải làm vậy? Công danh, bổng lộc lẽ nào khi trước ngươi không có sao? Vì sao lại làm những chuyện này?"

Tề Tu dựa vào ghế ợ ra một hơi, vuốt thái dương, nói: "Lúc trước ta có công danh bổng lộc nhưng mà sau này ta cũng muốn có công danh bổng lộc, những thứ này một người đã chết không thể cho ta nữa, ta dù sao cũng phải tìm một con đường khác".

Thanh Hà tiên sinh nói: "Con đường ngươi đi sai rồi nhưng vẫn có thể quay đầu lại, chưa muộn đâu". 

Tề Tu cười châm biếm, nói: "Lâm Việt, ta cho dù có quay đầu cũng không so được với các ngươi nữa rồi", lắc đầu nói: "Đó là lý do hôm nay ta không hề khuyên ngươi quy phục, bởi vì có một số chuyện nếu đã làm một lần rồi thì sẽ không còn đường quay về nữa, ta cũng biết ngươi không phải là loại người như Phòng Lãm".

Thanh Hà tiên sinh nói: "Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi".

Tề Tu ngồi yên không nhúc nhích, lại rót trà lần nữa, nói: "Không vội, đợi uống xong ấm trà này đã, sau này sẽ không được uống nữa". 

Thanh Hà tiên sinh nói: "Loại trà này uống vào để giải khát và bớt nhàm chán mà thôi, sau này không uống cũng không có gì đáng tiếc".

Tề Tu cười cười, không tranh luận cùng hắn nữa, sau đó quả nhiên bưng trà lên uống một cách nghiêm túc. Thanh Hà tiên sinh đánh mắt về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã nghiêng về một phía, trong ánh sáng chói mắt còn điểm thêm cả ngũ sắc rực rỡ, người đi trên phố được khoác lên mình một tầng hào quang, trong ánh sáng ấy có một người thiếu niên đang ngẩng đầu lên nhìn...

Tầm mắt của Thanh Hà tiên sinh dừng lại, nàng ấy tại sao lại ở đó? Muốn đi đâu? Là muốn đến đây sao? Sau đó hắn nhìn thấy Khang Đại đang đi phía trước người thiếu niên kia. Khang Đại và nàng nhỏ giọng nói nhau vài câu, thiếu niên kia gật đầu. 

Khang Đại, hôm nay có hẹn ở Vọng Tinh lâu.

Thanh Hà tiên sinh thu hồi tầm mắt rồi nhìn về phía đối diện, Tề Tu đang bưng chén trà đến gần môi ngửi nhẹ, vẻ mặt say mê.

"Đây thật sự là một ấm trà ngon đấy." Hắn nói, rồi ngẩng đầu lên nhìn Thanh Hà tiên sinh: "Trà ngon thì phải đợi", mỉm cười. 

Đợi.

Không đợi được.

Thanh Hà tiên sinh phẩy nhẹ ống tay áo, duỗi tay ra đè lên bệ cửa sổ, trong quân tử lục nghệ, thân thể của người đọc sách có chút gầy yếu nhưng cũng không phải là gầy đến mức vô lực. Trong nháy mắt dùng sức tung người qua lên bệ cửa sổ nhảy vọt ra ngoài. 

Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra chỉ trong chớp mắt, Tề Tu vốn dĩ vẫn còn đang cười, bỗng chốc trong ánh mắt tràn ra nét hoảng sợ, chén trà trong tay rơi xuống đất, bốn Hắc Giáp vệ lao đến nhanh như tia chớp.

Soạt, âm thanh vạt áo bị rách vang to trong gian phòng yên tĩnh...

Hình ảnh người kia được phóng đại trong tầm mắt. 

Càng ngày càng lớn, rõ ràng là xa như vậy, nhưng đến cả vẻ mặt, tóc mai màu trắng tung bay đều có thể nhìn rõ. Vẻ mặt của hắn lúc này giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn ở núi Lục Đạo Tuyền vậy, nghiêm nghị, tỉ mỉ, không dễ gần...

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn người đang rơi từ trên xuống, ánh sáng chói mắt, mơ hồ.

Thật là đẹp, giống như đang nằm mơ, cảnh tượng như thế này, chỉ khi nằm mơ mới có thể nhìn thấy được! Sẽ không phải là thật... Sẽ không... 

...

Phịch một tiếng, người rơi xuống đất, vỡ vụn, như quả mọng rơi xuống bắn tung tóe ra người xung quanh.

Đoàn người huyên náo trên phố thoáng chốc ngưng trệ, chợt giống như cuồng phong sấm chợp, hét vang trời. 

Đám người như một sóng biển dâng trào, kẻ tiến lên phía trước người lùi về phía sau. Tiết Thanh ở giữa chỗ đó giống như hòn đá, mặc cho sóng lớn có đánh như thế nào vẫn bất động.

"Là ai?"

"Là ai?" 

Đâu đâu cũng là tiếng thét chói tai đi kèm với tiếng hỏi thăm.

"Là Thanh Hà tiên sinh!"

"Thanh Hà tiên sinh!" 

Tiếng trả lời vang lên tràn ngập lỗ tai.

Đám người hơi tiến lên phía trước, rất nhanh đã tạo thành một vòng tròn, có tiếng kêu, còn có cả tiếng khóc.

Tiết Thanh nhìn thấy Khang Đại cũng tiến lên theo đám người, quơ quơ tay hét lên, tràn ngập khuôn mặt là vẻ khiếp sợ không thể tin được. 

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Có chuyện gì xảy ra?"

Có chuyện gì vậy, có phải là Thanh Hà tiên sinh không, có phải nhìn lầm rồi hay không, có còn cứu được nữa không, có người nhận ra, có người không nhận ra, sự hoảng sợ, lo lắng, bi thương... Tiết Thanh không mảy may lưỡng lự mà quay đầu nhìn về một hướng khác, nháy mắt đã biến mất khỏi đám người. 

Tiếng huyên náo trên phố giống như bốc lên bừng bừng, đánh về phía tầng cao của Vọng Tinh lâu.

Tề Tu vốn yêu trà thì giờ đây cái chén trong tay và cả ấm trà trên bàn đều đã rơi vỡ vụn trên mặt đất, cả người hắn dính vào bệ cửa sổ, hai tay bám trên khung cửa sổ đã nổi gân xanh, đứng ở trên Vọng Tinh lâu nhìn xuống một cái liền hiểu ngay, đám người ở dưới giống như một đám ruồi muỗi...

"Đã chết rồi", hắn nói, thanh âm khàn khàn, không thể tin được. 

Không phải là không thể tin được cái chết, Thanh Hà tiên sinh chắc chắn sẽ chết, chỉ là không tin được hắn lại chết như vậy, vì sao? Sợ bị bức cung? Sợ bị hỏi ra chuyện không thể nói?

Không, không đúng, hắn và Thanh Hà tiên sinh là đồng môn lâu như vậy, lại còn cùng làm quan trong triều ngần ấy năm. Tề Tu hiểu hắn, khi nãy Thanh Hà tiên sinh không hề có ý nghĩ muốn chết, hắn giống như một nhà nho thông thái, một lòng hướng đạo không sợ khổ luyện, tự sát tìm đến cái chết chưa bao giờ là sự lựa chọn của bọn họ, vì đó là biểu hiện của sự hèn nhát, trừ khi là...

Khi nãy, lúc hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất định là đã nhìn thấy người nào đó, người mà lúc này không thể nào xuất hiện ở đây được. 

Phòng Lãm trước khi chết có nói, đế cơ đang ở bên cạnh Thanh Hà tiên sinh, là học trò của hắn hoặc là người có quan hệ với học trò của hắn.

Vọng Tịnh lâu đã bị vây lại, bên ngoài đều là Hắc Giáp vệ, làm cách nào để không làm kinh động chúng mà vẫn có thể nhắc nhở người kia ở nơi này đang rất nguy hiểm... Chính là chết, chết ở giữa một đám người huyên náo.

Rốt cuộc người như thế nào mới đáng để Thanh Hà tiên sinh có thể không chút do dự nào mà tình nguyện chết? 

Sống lưng của Tề Tu ngứa ran.

Đế cơ!

Ánh mắt của Tề Tu lướt về đám người trên phố. 

"Đuổi theo!" Hắn đưa tay chỉ ra phía bên ngoài, quát lên: "Đuổi theo mau!".

...

"Học trò của Thanh Hà tiên sinh! Chỉ cần tìm xung quanh đây nhất định sẽ có học trò của hắn! Bắt hết về đây!" 

"Học trò của hắn có những ai các ngươi đã có trong tay danh sách tên và tranh chân dung rồi!".

"Một người cũng không được bỏ sót!"

"Mau đi tra! Tra ngay cho ta! Hiện giờ những đứa học trò kia đang ở chỗ nào!" 

Làm theo lời của Tề Tu, hai người Hắc Giáp vệ quay đầu đi ra ngoài, hai người còn lại thì nhảy ra khỏi cửa sổ giống như Thanh Hà tiên sinh vừa nãy đã nhảy xuống...

Người trên phố lại một lần nữa phát ra tiếng la hét, nhưng lần này người nhảy ra từ trên lầu cao không ngã xuống đất, mà nhảy qua mấy mái hiên nhà, tiếng la hét cũng lên xuống theo động tác nhảy, tiếng la hét chưa dứt thì đã có vô số Hắc Giáp vệ lao ra từ bốn phương tám hướng, đoàn người đông như thủy triều nhất thời bị tập kích, sợ đến thất hồn bạt vía.

Khang Đại đang lảo đảo trong đám người. 

"Có chuyện gì vậy", hắn hét lớn, chợt có một Hắc Giáp vệ đến trước mặt hắn, nét mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén.

Trong tay bọn họ cầm một quyển sổ, lúc này đang giở ra, đối chiếu, quét mắt qua hắn, rồi đẩy hắn ra, sau đó là đánh ánh mắt đến những người khác.

Khang Đại dừng chân vịn tay vào tường, toàn thân run cầm cập, hắn nhìn bốn phía đằng sau. 

Điện hạ... trong tầm mắt không có bóng dáng người thiếu niên kia, đã chạy thoát rồi sao?

Chạy mau, chạy mau.

...

Chạy, chạy mau.

Ánh sáng hoàng hôn đã biết mất trong lúc hỗn loạn, bóng tối ùn ùn kéo đến, bóng người đan xen hỗn loạn, Tiết Thanh đã chạy sang một con phố khác, nàng không chạy băng băng mà bước nhanh từng bước ngắn vào trong đám người giống như cá nhập vào nước, không phát ra tiếng động nào.

Không được, có chạy nhanh hơn nữa cũng không kịp quay về chỗ ở. 

Mà chạy cũng không được, mục đích của nàng là để cho bọn chúng thấy nàng không ở nhà.

Không ở nhà.

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn một tòa lầu cao cách đó không xa, hoàng hôn lặn xuống, hiện tại ở đó đã thắp đèn dầu, ngũ sắc rực rỡ đẹp mắt giống như ráng màu lúc Thanh Hà tiên sinh nhảy lầu xuống vậy. 

Tiết Thanh hít sâu một hơi, quẹo vào một cái ngõ nhỏ, nhảy lên tường rào, đi qua các nóc nhà, giống như chuồn chuồn lướt nước, lại giống như cánh yến lướt qua, tiến gần đến tòa hoa lâu kia, ở trong bóng tối xoay người một cái, thân hình tựa như không xương, cánh tay nhẹ thò vào mở ra một cái cửa sổ đang đóng chặt, thân người thuận thế trượt vào.

Bên cửa sổ là một cái bàn trang điểm, một cô gái đang đưa lưng về phía này, cúi đầu viết cái gì đó lên tràng kỷ, nhận thấy sau lưng có gió thổi qua, nàng ta theo bản năng quay người nhìn, một tay đặt lên cổ họng nàng ta, lấy cả thân mình ra bao bọc, siết chặt chiếc eo nhỏ nhắn. Đôi mắt trên khuôn mặt kiều mị của nữ tử trợn tròn, cái miệng anh đào mở ra...

Mắt của Tiết Thanh cũng trợn tròn, hai người bốn mắt nhìn nhau, khẽ thốt lên. 

"Thanh Tử thiếu gia!"

"Xuân Hiểu!"

Chợi im lặng, tay của Tiết Thanh từ cổ đè lên trên miệng của Xuân Hiểu, đồng thời ép nàng ngã nằm xuống dưới đất. Tóc như thác nước rơi lả tả ra đất, nữ tử trên người chỉ mặc một cái áo lót và thiếu niên áo xanh dán chặt vào nhau. 

Tay bị cưỡng ép đặt sang hai bên hông, thân hình lả lướt phập phồng cảm nhận được sức đè từ phía trên, bên tai là hơi thở ấm áp xa lạ, ngửa mặt nhìn thiếu niên có chút gầy yếu ở phía trên mình, đôi mắt Xuân Hiểu càng trợn to, cái miệng anh đào dán chặt vào lòng bàn tay của thiếu niên...

Là mộng xuân sao?

...

Ở bên ngoài cửa sổ giống như có một con chim đang nhào tới, một bóng đen lao xuống.

Bóng đen này nhìn trái nhìn phải, ở trên căn nhà đối diện hắn và ở cả con phố dưới chân có tới bảy, tám Hắc Giáp vệ phi nhanh tới, thỉnh thoảng bọn họ lại dừng giữa chừng, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, đến cả trên trời cũng không bỏ sót. Sau đó lại chạy thật nhanh, ở trên mặt đất người đi lại như nước, còn ở phía trên này, người ùn ùn kéo đến như chim.

...

Là mộng xuân...

Từ nhỏ đã sống ở thanh lâu, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện chuyện nam nữ nên đối với nàng mà nói, những chuyện này đều rất nhàm chán không có cảm giác gì, nàng chưa từng có mộng xuân.

Nhất là mộng xuân với Thanh Tử thiếu gia, nghĩ ra rất nhiều tình huống gặp mặt, vậy mà lại chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này. 

Là mơ sao?

Xuân Hiểu vươn cái lưỡi có chút tinh nghịch ra liếm cái tay đang bịt miệng nàng lại, lòng bàn tay mềm mềm, mặn mặn