Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 60: Đắc ý




Trương Song Đồng lại đẩy Quách Tử An ra chen vào nhóm người, rồi gào to: 

"Tránh ra, tránh ra, không có điểm của các ngươi đâu, nhìn cái gì mà nhìn." 

Người đứng trước bảng bị nhóm thiếu niên này chen lấn ngã trái nghiêng phải đứng không vững. Tiếng cười, tiếng mắng ầm ĩ, những thí sinh khác cũng sốt ruột. Chỉ có thí sinh Tây Lương đứng ngoài nhóm người, vẻ mặt lạnh nhạt không có chút khẩn trương và để ý, ung dung mà tự tin. Mấy người này làm cho Lâm tú tài cùng nhóm thí sinh lớn tuổi, vốn muốn chen vào xem thành tích cũng phải dừng chân, chẳng lẽ lại thua bọn họ sao? Nhóm người Lâm tú tài đứng yên tại chỗ, trong lòng có sốt ruột hay không thì chỉ bọn họ biết. 

Trong đám người chen lấn xô đẩy, có người đứng ở phía trước bắt đầu lớn tiếng đọc tên và điểm số lên. Điểm số tối đa cho mỗi nghệ trong lục nghệ là mười. Tốt nhất đương nhiên là mười điểm, tiếp đó là chín tám bảy, đều được coi là tốt, từ sáu trở xuống, thì chỉ là loại kém. Lễ khoa là dễ ôn luyện nhất bởi vì động tác cố định dễ học, nhưng cũng rất dễ bị trừ điểm, bởi vì sai lầm rất rõ ràng, cho nên điểm thi cao thấp không đều. Theo tiếng đọc vang lên, tiếng hoan hô hoặc tiếng than thở đi kèm. 

Đối với tên và thành tích của những thí sinh xa lạ, đám người xung quanh cũng không thèm để ý. Bọn họ để ý nhóm thí sinh Tây Lương thôi, mặc dù đó cũng là những cái tên và người xa lạ. 

"Nhanh xem người Tây Lương." 

"Bọn họ được bao nhiêu điểm?" 

Vô số ánh mắt tập trung lên bảng danh sách, hối thúc mọi người tìm kiếm. Những người này cũng không khó tìm lắm, bởi vì tên của người Tây Lương khác hẳn với tên của mọi người. 

"Tác Thịnh Huyền!" 

Một cái tên bắt mắt nhất đập vào tầm mắt, tất cả tiếng hô lớn nhỏ cùng vang lên. Mọi người không có xa lạ gì với tên này, cho dù lúc trước không biết, thì sau khi tới thi Quân Tử cũng biết. Vì đó là thái tử Tây Lương. 

"Mười!" 

Sau tiếng hô này, vô số ánh mắt tập trung về phía nhóm thí sinh Tây Lương, tự suy đoán xem vị nào là thái tử Tây Lương. Còn có người hô to "thái tử Tây Lương được mười điểm", định nhìn xem vẻ mặt vị nào thay đổi nhiều nhất, bởi vì biết bản thân được điểm tối đa, tất nhiên sẽ mừng rỡ kích động. Nhưng đáng tiếc, bên phía các thí sinh Tây Lương, không có ai có vẻ mặt thay đổi, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt giống nhau. 

Rồi một chuỗi tên của thí sinh Tây Lương nhanh chóng được đọc lên. Đều là mười điểm. Trước bảng danh sách yên tĩnh hẳn, sau đó thì tiếng cười bên phía các thí sinh Tây Lương truyền tới. Tất cả bọn họ đều đang cười, vẻ mặt anh tuấn càng trở nên chói mắt. Nhưng nụ cười này không có vẻ kiêu ngạo đắc chí. Bọn họ nhìn các thí sinh khác, chắp tay thi lễ, không có chút sơ hở nào để trách móc. Mọi người đều tận mắt nhìn thấy biểu hiện của bọn họ trên trường thi, không thể không nói, quả thực ưu tú. 

Người Đại Chu sẽ không vì người khác được điểm cao hơn mà căm ghét. Người ưu tú phải được ca ngợi. Rất nhiều thí sinh chung quanh đều giơ tay đáp lễ, chúc mừng các thí sinh Tây Lương. 

Đứng ở đằng xa, các thí sinh phủ Khai Dương vốn đang giận dữ, cũng thở dài một tiếng, thành tích ưu tú không còn lời nào để nói. Trong số bọn họ cũng có người được mười điểm, nhưng không thể như các thí sinh Tây Lương, tất cả đều được điểm tối đa. 

Chợt có tiếng cười to vang lên trong đám người, ngông cuồng mà lại đắc chí. 

"Mười điểm, vậy có gì đặc biệt hơn người đâu." 

Mười điểm mà không có gì đặc biệt hơn người sao? Lời nói này thật thiếu hiểu biết. Hắn ta cho rằng làm vậy thì có thể chế giễu các thí sinh Tây Lương sao? Thật là làm mất mặt thí sinh Đại Chu. Phong độ đâu rồi! Mọi người lập tức nhìn về phía người nói chuyện, tiếng nói là từ trước bảng truyền tới. 

"Mười điểm mà còn không đặc biệt!" Có thí sinh tức giận mắng, "Vậy thì ngươi cũng thi lấy một cái điểm mười đi!" 

Chủ nhân của cái tiếng nói ngông cuồng đắc ý ban nãy lại cười to, giọng của hắn vang vọng và trầm bổng, trong nháy mắt lấn át tiếng huyên náo xung quanh. 

"Xin lỗi, quả thực ta thi được mười điểm." 

Cái gì? Mười điểm sao? Tiếng ồn ào xung quanh lập tức nhỏ lại, tầm mắt sắc như lưỡi dao bổ ra một con đường, để lộ người vừa nói. 

Thiếu niên mặc áo bào đen phất tay áo một cái, tay vịn bảng gỗ, nghiêng người dựa vào đó, nhe răng cười nói: 

"Không chỉ có ta, toàn bộ người phủ Trường An... đều được mười điểm." 

...

...

Toàn bộ phủ Trường An đều được mười điểm. Lời này khiến mọi tiếng ồn ào trước bảng biến mất. Có thật không? Tất cả tầm mắt đều tập trung lên bảng danh sách, chỉ một lát sau, lại bắt đầu ồn ào. 

"Bùi Cầm... Mười!" 

"Lâm Văn... Mười!" 

"Ôn Minh Sơn..." 

Từng cái tên được lớn tiếng đọc lên, không có ngoại lệ, tất cả đều là mười. 

Ở phía bên ngoài, các thí sinh Tây Lương vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía này, nhất là sau khi một cái tên được đọc lên. 

"Tiết Thanh." 

Tiết Thanh… quả nhiên hắn thi được tối đa, người nào là hắn? Tác Thịnh Huyền vội vã đảo mắt nhìn quanh, nhưng các thí sinh phủ Trường An cũng không đồng đều, khó phân biệt ai là ai như các thí sinh Tây Lương. Một nhóm người trẻ tuổi trước bảng đang nhảy cẫng lên hoan hô theo từng cái tên được báo ra. Mặt bọn họ đỏ bừng, hô lên những âm thanh không ý nghĩa, điên cuồng mà tùy ý. Còn các thí sinh lớn tuổi chờ ở bên ngoài bảng danh sách, thì mỉm cười, vẫn duy trì hoặc có thể nói là giả vờ trấn tĩnh, mỉm cười đầy căng thẳng gật đầu, chỉ có khuôn mặt hơi đỏ lên tiết lộ sự vui mừng và kích động của bọn họ... Vẫn không cách nào nhận ra ai là Tiết Thanh. 

"Được mười điểm thôi mà! Chỉ là cuộc thi thôi, làm thế nào cũng được." Trương Song Đồng lớn tiếng nói, "Cổ chu lễ, đều như nhau." 

Lời này chính là châm chọc rồi... Hiện trường có mấy tiếng cười vang lên, nhưng đa số là cau mày không vui. 

"Phong thái quân tử đâu rồi?" 

"Đây là khoe khoang khiêu khích sao?" 

"Thất lễ quá..." 

Đối mặt với những lời này, vẻ mặt Trương Song Đồng vẫn vậy, một tay hắn khoác lên vai Tiết Thanh, tay kia thì vỗ Bàng An, nói: "Khoe khoang gì mà khoe khoang, ta vui mừng mà còn phải giấu giếm sao? Ta dựa vào bản lãnh thực sự thi được mười điểm, có làm chuyện gì mờ ám đâu... Ta cười kệ ta, cần gì phải để ý người khác." Nói xong lại cười lớn, "Phong thái quân tử là thẳng thắn vô tư như vậy, đây mới thật sự là cổ lễ..." 

Đúng vậy, huống chi còn có chuyện các ngươi không biết. Hành vi này của chúng ta vốn không phải kiêu căng ngạo mạn. Kẻ kiêu căng vô lễ thực sự là người Tây Lương, các ngươi đều bị bề ngoài của bọn họ lừa rồi... Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, Bàng An thầm nghĩ. Chàng thiếu niên vốn đang đỏ mặt cũng học theo Trương Song Đồng mà cười thật to... 

Tiết Thanh mỉm cười không nói gì, vỗ bọn họ một cái, ý bảo đi ra ngoài. 

Mọi người nhường đường, nhìn nhóm thiếu niên kề vai sát cánh mặt đầy vẻ đắc chí đi ra, không hiểu sao lại cảm thấy nực cười. So sánh với nhau, xem ra nhóm thí sinh Tây Lương có vẻ khiêm tốn văn nhã hơn. Bọn họ đều nghe rõ lời của nhóm thí sinh phủ Trường An, nhưng chỉ cười chứ không ai tức giận, ngay cả khinh thường cũng không có, cười rất chân thành. 

"Chúc mừng chúc mừng." Mấy thí sinh Tây Lương còn mỉm cười chắp tay hành lễ với thí sinh phủ Trường An đang đi tới. 

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của bọn họ, thật là phong thái nhẹ nhàng, cảnh đẹp ý vui. 

Trương Song Đồng "hứ" một cái, định nói gì đó, Tiết Thanh đẩy hắn tới phía trước, nói: "Đi nhanh, không phải ngươi mệt à, thi được mười điểm này, cũng đã dùng hết sức lực rồi còn gì." 

Bị hắn đẩy một cái, Trương Song Đồng có chút lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, giống như thật sự đã kiệt sức. Tiếng cười vang lên xung quanh, nhưng tiếng bất mãn, giễu cợt cũng tản đi không ít. Thiếu niên thôi mà, cuối cùng cũng dốc hết sức mình, ngoài mặt còn phải tỏ ra mình rất lợi hại, không có chuyện gì. Ai cũng hiểu, mọi người cũng trải qua thời niên thiếu, nói chung đều từng làm một vài chuyện khoa trương để che giấu cảm xúc thật, sợ bị mọi người xem thường. 

Như vậy, niềm hân hoan, tính kiêu căng ấy cũng có thể hiểu được. 

Các thí sinh Tây Lương không có xấu hổ vì mấy lời của Trương Song Đồng, ánh mắt vẫn ôn hòa, bình tĩnh mỉm cười như trước, đưa mắt nhìn các thí sinh phủ Trường An. Chỉ thấy một thiếu niên dáng người nhỏ gầy trong số đó nhìn về phía bọn họ. Thiếu niên này có khuôn mặt thanh tú, hắn giơ tay lên... 

Chắc là muốn đáp lễ đây, các thí sinh Tây Lương chuẩn bị cong khóe miệng, định đáp lại bằng nụ cười khéo léo... Nhưng thiếu niên kia lại không chắp tay, mà còn che miệng che mũi lại, sau đó giơ ngón tay lên, chỉ để hai ngón tay bóp mũi, còn tay kia thì khẽ phẩy phẩy trước mặt... Ánh mắt hắn vừa yên tĩnh vừa ôn hòa nhìn về phía... thí sinh Tây Lương. 

....... 

Tiếng ồn ào xung quanh gần như biến mất trong chớp mắt, chợt tiếng gầm giận dữ không thể ngăn cản vang lên. 

Mọi người vốn đang lắc đầu bàn luận sợ hết hồn. Tiếng thét đó không hề che giấu sự tức giận chút nào, trong đó còn kèm theo mấy câu mà bọn họ nghe không hiểu... Nghe tiếng đoán ý, chắc đang mắng chửi người nào đó. 

Mắng chửi người hoàn toàn khác với việc ngông cuồng đắc ý. Đây mới thực sự là mất phong độ. 

Mọi người đưa mắt nhìn theo tiếng thét, người đang mắng chửi, không ai khác, chính là thí sinh Tây Lương. 

Trên mặt những thiếu niên mặc áo bào đen đó đã không còn nụ cười tựa như gió xuân lúc trước, ai nấy đều trợn mắt dựng mày. Hóa ra mặt mũi tuấn tú cũng có thể hóa thành vẻ mặt hung ác như vậy đấy. 

Mà cái vẻ mặt hung ác này hướng về các thí sinh phủ Trường An...