Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 34: Vén màn




Nghi trượng của Trần Thịnh khiến trước hoàng thành xôn xao cả lên.

Đây là tình huống chưa từng có, cho đến khi Vương Liệt Dương đến mọi người mới biết được ngọn nguồn.

“Trần tướng gia vào cung trước một bước rồi.” Vương Liệt Dương nói. 

Vào cung trước một bước cũng là chuyện khiến người ta rất khó hiểu, không lẽ trong cung đã xảy ra chuyện gì? Có điều nếu thật sự xảy ra chuyện lớn thì Vương Liệt Dương cũng sẽ không ở đây.

“Đêm qua thái hậu nói khó ở, bệ hạ canh giữ cả đêm, lại không cho thái y chẩn đoán, Hoàng Thành ty chỉ có thể mời tướng gia đến.” Vương Liệt Dương nói, vẻ mặt lạnh nhạt: “Lư trung thừa cũng tiến cung rồi.”

Vậy à, quan lại có mặt đã hiểu, cũng đều thở phào, thái hậu đã gây chuyện một thời gian dài rồi, bắt đầu từ lúc Tần Đàm Công thoái triều. Tuy bị nhốt ở hậu cung nhưng thái hậu chửi Vương Liệt Dương và Trần Thịnh ức hiếp cô nhi quả mẫu người trong triều đều biết. 

Giờ thì bắt đầu giả bệnh rồi.

Giả bệnh thì được gì đây, không lẽ quyết định của các tướng gia có thể bị một phụ nhân chốn hậu cung điều khiển?

Bên này đang nói chuyện, trên ngự phố lại xôn xao một trận nữa, lại có nghi trượng đi đến, không đợi nhìn rõ người đến là ai, giọng nói của Tống Nguyên đã vang lên. 

“… Đương nhiên là thượng triều rồi, ta muốn xem thử, cái người thượng triều kia bị trọng thương như thế nào… hay chỉ là một kẻ lừa đảo.”

Đây là Tần Đàm Công đến, tuy Tần Đàm Công là võ tướng nhưng thân là cố mệnh đại thần, nghi trượng chỉ thấp hơn một bậc so với hai tướng gia, quan lại hai bên đều dạt ra nhường đường, Tần Đàm Công cưỡi trên lưng ngựa, bên cạnh vẫn có rất nhiều quan lại, Tống Nguyên nghênh ngang đi sát theo sau.

Tần Đàm Công nhìn thấy Vương Liệt Dương đang đứng phía trước, hắn xuống ngựa thi lễ. 

Vương Liệt Dương hàn huyên cùng hắn rất thân thiện, không nhìn ra giữa hai người có bất cứ thù hằn gì.

“Đêm qua thái hậu nương nương không được khỏe?”

“Đúng vậy, Công gia cũng nghe nói rồi à… Gia gia vẫn nên khuyên thái hậu nương nương đi, bệ hạ càng ngày càng lớn rồi, thái hậu phải làm gương tốt chứ.” 

Quan lại đứng bên cạnh đều dỏng tai lên nghe tiếng đoán ý, vẫn hệt như trước.

Không hàn huyên được bao lâu thì Vương Liệt Dương và Tần Đàm Công đến nơi theo như thời gian cố định, tránh ở bên ngoài lâu sẽ mất đi thân phận, tiếng chuông buổi sáng nhanh chóng vang lên, cửa cung từ từ mở ra.

Tần Đàm Công đưa tay mời Vương Liệt Dương, Vương Liệt Dương sải bước về phía trước, dẫn đầu bách quan đi vào cung đình, hai bên cửa cung cấm vệ đứng trang nghiêm, thủ lĩnh phụ trách canh giữ hoàng thành thi lễ với Vương Liệt Dương, Tần Đàm Công và các trọng thần. 

Trương Liên Đường đứng ở cuối hàng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, đại điện đằng trước ngồi ngay ngắn trong nắng sớm rực rỡ, Trương Liên Đường lại nhìn về phía sau, thấy cửa cung đang đóng lại. Trong cánh cửa lớn từ từ đóng lại có thể nhìn thấy ngoài cửa có một đội thị vệ chạy đến và tản ra, thị vệ bên trong đứng trước cửa cung, chắn mất tầm nhìn của Trương Liên Đường, cửa cung khép lại đằng sau lưng họ.

Việc này cũng giống như trước đây.

Chỉ là Tiết Thanh đâu? 

Trương Liên Đường nhìn ra phía sau cau mày, không lẽ phải đợi đến lúc cho triệu vào mới tới sao?

Chúng quan sải bước đến trước đại điện, đã nhìn thấy Tiết Thanh đang đứng ở một bên điện.

Cảm giác đứng tại nơi cao nhìn xuống đám quan viên khác với cảm giác đứng trong hàng ngũ, thảo nào các hoàng đế đều thích nhìn dáng vẻ các triều thần nối đuôi nhau đi vào điện. 

Nhưng tiếc là không nhìn thấy đám Trương Liên Đường và Bùi Yên Tử, vì đứng ở tít phía sau, Tiết Thanh kiễng chân nhìn đám quan lại đang đứng vững ngay trước điện, Vương Liệt Dương và Tần Đàm Công ở phía trước nhất nói thì thầm vài câu rồi nhìn về một hướng, dường như đang đợi ai đó… Đợi Trần Thịnh sao?

……

“Không cần đợi nữa, chúng ta vào trước đi, chắc là đến cùng bệ hạ rồi.” Vương Liệt Dương nói. 

Tần Đàm Công trước giờ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, nghe vậy chỉ mỉm cười gật đầu.

Tống Nguyên ở phía sau dỏng tai nghe rồi thì thầm: “Trần tướng gia là thái giám sao? Ra vào cùng bệ hạ, đây là quy tắc gì chứ.”

Lời này không khách sáo chút nào. 

“Câm miệng.” Vương Liệt Dương không hề khách khí quát Tống Nguyên: “Trần tướng gia là cố mệnh đại thần, đâu phải người để ngươi chỉ trỏ.”

Tống Nguyên giận dữ muốn phản bác nhưng Tần Đàm Công liếc mắt qua thì hắn lại không tiện nói nữa, bèn bĩu môi quay đầu lại.

Vương Liệt Dương cũng không thèm để ý đến hắn, sải bước đi về trước, thái giám trước cửa điện mở cánh cửa lớn ra, dẫn chúng quan đi vào trong đại điện. 

……

Tiết Thanh đi từ cửa sổ bên này qua bên kia tấm bình phong mà không có tiếng bước chân, ngay cả y phục cũng không ma sát tạo nên tiếng động, tấm bình phong hơi cao, nàng không thể không kiễng chân lên để nhìn.

Đại điện cũng giống như trước đây, quan lại đứng theo trình tự của mình, lần này thì có thể nhìn thấy Trương Liên Đường rồi, hắn đứng ở cuối cùng với dáng vẻ nghiêm chỉnh, không nhìn ra điểm gì khác thường, nhưng… Khóe miệng Tiết Thanh cong lên, rất rõ ràng rằng gã này đang thất thần, cũng không gọi là thất thần đâu, phải là đang nghĩ khi nào nàng đến mới đúng. 

Không nhiều người biết chuyện Tiết Thanh theo Trần Thịnh vào cung nhưng người nên biết thì cũng đều đã biết, ví dụ nhưng Vương Liệt Dương, Tần Đàm Công và Tống Nguyên chẳng hạn, là những người không giấu được.

Lý do của Trần Thịnh là đề phòng giữa đường bị tập kích, mang theo bên mình là an toàn nhất, có điều cả Vương Liệt Dương nhìn có vẻ biết và Tần Đàm Công giả vờ không biết đều không để ý tới.

Thật ra nàng vào cung trước cũng không có chuyện gì, vẫn luôn nghỉ ngơi trong trắc điện của đại điện, Trần Thịnh nói hôm nay nàng chỉ đến xem, nghe và đợi là được rồi. 

Đợi cái gì đây? Chính là bước cuối cùng chứ gì.

Bên ngoài vang lên tiếng roi, chúng quan lập tức cúi đầu chuẩn bị khấu lạy nhưng trống nhạc không vang lên giống như ngày thường, tiếng bước chân từ sau điện đi vào.

“Hôm nay bệ hạ không thượng triều.” Giọng nói của Trần Thịnh vang lên. 

Chúng quan đang định cúi đầu bỗng chốc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thịnh đang đứng trong điện, sau lưng hắn là ngự sử trung thừa Lư Diêm, trong điện nhất thời huyên náo.

Trên ghế rồng trước điện rất trống trải, vì nước không thể một ngày không có vua.

Sau khi tiên đế, hoàng hậu, đế cơ qua đời, là thái hậu đang mang thai buông rèm nhiếp chính, mãi cho đến khi tiểu hoàng đế có thể tự mình ngồi điện, tuy tiểu hoàng đế còn nhỏ nhưng ngoài việc thỉnh thoảng khó ở thì rất ít khi vắng mặt, cùng lắm là thời gian thượng triều sẽ được rút ngắn, mọi người triều bái xong thì tới điện khác bàn chuyện. 

Nhưng không nghe thấy tin tiểu hoàng đế bệnh, đột nhiên không thượng triều, các quan trong triều đương nhiên phải nghi ngờ.

“Bệ hạ canh thái hậu bệnh, cả đêm không ngủ, để người tạm thời nghỉ ngơi.” Trần Thịnh cất cao giọng nói.

Lư Diêm cũng quát lớn ngăn lại tiếng ồn trong điện. 

“Triều nghị hôm nay là hỏi nhân chứng để đối chất tố cáo Tần Đàm Công.” Tầm mắt Trần Thịnh quét qua đại điện, rồi rơi lên người Tần Đàm Công: “Đợi chỉnh lý xong sẽ trình lên bệ hạ luận đoán là được.”

Thế à, các quan trong triều đã hiểu ra, dù sao thì Tần Đàm Công cũng là cậu ruột của tiểu hoàng đế, phải trực tiếp hỏi tội hắn, tiểu hoàng đế vẫn nên không tận mắt nhìn thấy thì hơn, tránh đến lúc đó lại khóc lóc om sòm không thể giải quyết được gì.

Việc này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng Trần Thịnh đã khống chế được nội đình, hơn nữa việc này không phải là quyết định của một mình hắn, tầm mắt của chúng quan vẫn luôn hướng về Vương Liệt Dương đang cụp mắt dường như không nghe thấy kia. 

Tiếng ồn ào trong điện bỗng nhỏ đi một nửa, chỉ có những người theo Tần Đàm Công là vẫn còn đang nghi ngờ.

“Có tội hay không không phải do bổn tướng định luận, mà có bệ hạ chúng quan cùng với người trong thiên hạ luận định.” Trần Thịnh nghiêm túc quát, nhấc tay ra hiệu: “Đại Lý Tự, xin mời thẩm vấn vụ án Lâm Việt.”

Đại Lý Tự khanh liền đứng ra, nhìn Tần Đàm Công nói: “Tần công gia, Lâm Việt trình lên vật chứng tố cáo ngài mưu hại tiên đế, ngài có nhận tội không?” 

Tần Đàm Công vẫn chưa lên tiếng thì Tống Nguyên đã nhảy ra khinh bỉ: “Nhận tội cái đầu ngươi, có ai thẩm án như ngươi không?”

Đại Lý Tự khanh giận dữ, các ngự sử trong điện cũng quát tháo, nhất thời ồn ào hỗn loạn.

…… 

Tiết Thanh ở trắc điện nhìn mà cười lắc đầu, tầm mắt rơi trên người Trương Liên Đường, thấy hắn vẫn không để ý đến tranh cãi ầm ĩ, ngược lại còn nhân lúc hỗn loạn ngó ra bên ngoài… Chắc là đợi mình xuất hiện đây mà.

Không nhanh như vậy đâu, Tiết Thanh nghĩ, nghe Tần Đàm Công ở phía trước ngăn việc tranh cãi lại, trả lời rất dứt khoát không nhận tội và quở trách chuyện này quá hoang đường, thế là Đại Lý Tự bắt đầu cho gọi nhân chứng. Dựa theo tên người ghi trên quyển sổ mà lão bộc của Thanh Hà tiên sinh trình lên, ngoài ba người chết trên đường trở về nhà ra thì tám người còn lại đều đã đến nơi.

Tám người này đến khiến đại điện xôn xao hẳn lên, bọn họ từng nhậm chức trong triều hoặc là trong quân đội, chức quan có cao có thấp, nhưng đều đã tham gia lễ Thái Sơn phong thiền của hoàng đế mười năm trước nên trong điện có không ít quan lại vẫn còn nhớ và nhận ra họ. 

Người xưa chuyện cũ của mười năm trước bỗng chốc hiện ra trong chốc lát.