Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 298: Một chiêu thất thủ




Lai Tuấn Thần sợ tới mức cả người khẽ run rẩy. Khi quân phạm thượng, những lời này do thiên tử nói ra, ý nghĩa liền không giống với lúc trước. Gã chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, dập đầu bình bịch:
- Vi thần tuyệt không dám có tâm tư khi quân, xin bệ hạ minh giám.

- Ngươi dám nói tâm của mình không khi quân?

Võ Tắc Thiên cười lạnh một tiếng, đem kim bài Hưng Đường Hội của Lý Quang Thuận đặt trước mặt gã:
- Mở mắt chó của ngươi xem thật kỹ, dám lấy một mặt kim bài giả đến lừa gạt trẫm.

Lai Tuấn Thần cả kinh hai chân run rẩy. Tay run run nhặt kim bài lên. Gã xem xét lại thật cẩn thận nhưng cũng không có phát hiện điều gì dị thường. So với kim bài của Lý Nguyên Gia cũng không có gì khác nhau. Trong lòng của gã loạn cả lên, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Võ Tắc Thiên hừ một tiếng:
- Ngươi xem một chút ngày phía bên dưới đi.

Lai Tuấn Thần lúc này mới chú ý tới góc dưới bên trái có khắc một hàng ngày: “Thủy Củng tháng năm năm thứ tư khắc”.
Nói cách khác, kim bài này là chế thành bảy năm trước. Hàng chữ này lúc đó Lai Tuấn Thần cũng nhìn thấy, chỉ có điều nó khắc thật sự nhỏ, cộng thêm việc hưng phấn khi lấy được kim bài, Lai Tuấn Thần không để tâm đến.

Lúc này, Lai Tuấn Thần chợt nhớ tới một chuyện, lật qua xem mặt bên kia, chỉ thấy mặt kia khắc quan tước có Nghĩa Phong Vương Lý Quang Thuận. Trong đầu Lai Tuấn Thần “ong” một tiếng. Gã biết rằng vấn đề ở đâu rồi. Lý Quang Thuận hai năm sau năm Thiên Thụ Nguyên mới phong Nghĩa Phong Vương. Thời điểm khắc kim bài làm sao có thể biết tước phong vương của y. Rõ ràng kim bài này chế tác sau, lỗ hổng rõ ràng. Gã không ngờ lại không chú ý.

Từng giọt mồ hôi lớn rơi đầm đìa trên trán Lai Tuấn Thần. Gã nhỏ giọng giải thích:
- Có lẽ là kim bài mới làm sau này, nhưng vì người chế tác kim bài nhất thời hồ đồ..

- Làm càn.

Võ Tắc Thiên đứng dậy, cả người phát run, chỉ vào Lai Tuấn Thần mắng:
- Ngươi cho là có thể tùy ý lừa gạt trẫm hay sao? Đây rõ ràng là kim bài vừa mới làm ra không bao lâu. Ngươi dám vu cáo hãm hại tôn tử của trẫm?

Lai Tuấn Thần sợ tới mức hô to:
- Bệ hạ, vi thần không có lừa gạt bệ hạ. Nghĩa Phong Vương đã cung khai thừa nhận y gia nhập Hưng Đường hội. Hơn nữa, thần tuyệt không có dùng hình với y. Thần có bản cung trình lên bệ hạ.

Một gã hoạn quan tiến lên, mang tấu chương Lai Tuấn Thần chuẩn bị dâng lên cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên khắc chế hết lửa giận, chậm rãi mở bản cung của Nghĩa Phong Vương ra. Quả thật có Nghĩa Phong Vương ký tên đồng ý bên dưới. Võ Tắc Thiên không khỏi nhìn thoáng qua Lý Trân, chính Lý Trân vừa rồi đã phát hiện ra sơ hở của kim bài.

Lý Trân lập tức khom người nói:
- Bản cung này là thật hay giả, bệ hạ có thể gọi Nghĩa Phong Vương đến hỏi sẽ biết ngay.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu, nói với tên hoạn quan đừng ở đối diện cửa:
- Nhanh tới Ngự Sử Đài gọi Nghĩa Phong Vương tới gặp trẫm.

Hoạn quan chạy như bay, bà lại nói với Lai Tuấn Thần:
- Ngươi trước hãy bình thân.

Lai Tuấn Thần chậm rãi đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên. Lúc này gã đã hiểu, mặt kim bài này nhất định là Lý Trân giở trò quỷ, nếu không Thánh Thượng làm sao phát hiện ra vấn đề. Chỉ có Lý Trân làm giả mới có thể rõ ràng như vậy. Lai Tuấn Thần hận đến hàm răng cắn chặt. Thù này không báo, Lai Tuấn Thần gã tuyệt không từ bỏ.

Không bao lâu, vài tên hoạn quan dẫn Lý Quang Thuận vào ngự thư phòng. Y tiến lên quỳ xuống thi lễ:
- Cháu bái kiến hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Võ Tắc Thiên thấy động tác của y tự nhiên, không giống bộ dạng chịu trọng hình, liền lạnh lùng hỏi:
- Ngươi vì sao phải gia nhập Hưng Đường Hội mà cấu kết với Lý Nguyên Gia?

- Hồi bẩm hoàng tổ mẫu, cháu không gia nhập Hưng Đường Hội, cũng không cấu kết với Lý Nguyên Gia.

Võ Tắc Thiên đem bản cung ném đến trước mặt y:
- Đây là chữ ký đồng ý của ngươi, lẽ nào là giả sao?

Lý Quang Thuận dập đầu rưng rưng nói:
- Lai Tuấn Thần dùng hình tàn khốc cả thiên hạ đều biết. Gã đem cháu vào một gian hình phòng treo đầy da người. Gã uy hiếp cháu nếu không cung khai, gã sẽ cắt da thê tử của cháu treo ở trong này. Cháu biết lòng gã độc ác, vì bảo vệ tính mạng thê tử, cháu không thể không cung khai trái lương tâm.

Võ Tắc Thiên căm tức quay đầu lại nhìn Lai Tuấn Thần:
- Đây là sự thực?

Trong lòng Lai Tuấn Thần thầm mắng, đành phải kiên trì phủ nhận:
- Vi thần tuyệt không nói lời này.

- Nói bậy.

Lý Quang Thuận quay đầu lại phẫn nộ hỏi gã:
- Cả phòng da người chẳng lẽ là ta giả tạo nên sao? Ngươi dùng kim bài Ngự Sử truyền ý chỉ Thánh Thượng khống chế thê tử của ta. Ngươi lại đem đứa con năm tuổi đưa tới hình phòng, không để ý nó khóc cầu xin, cưỡng ép cởi quần áo nó, cạo sạch tóc của nó, uy hiếp ta sẽ lột da nó, chẳng lẽ cũng là ta giả tạo nên sao?

- Có thể có việc này sao?
Võ Tắc Thiên lại một lần nữa căm tức nhìn Lai Tuấn Thần.

- Cái này…

Lai Tuấn Thần vốn không muốn thừa nhận, nhưng gã nghĩ đến con trai của Lý Quang Thuận còn ở đại lao trong Ngự Sử Đài. Chỉ cần một khi điều tra là bại lộ ngay. Gã đành miễn cưỡng thừa nhận:
- Cái này chỉ là một loại thủ đoạn thẩm vấn. Vi thần cũng không có ý nghĩ này.

- Đủ rồi.

Võ Tắc Thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giận dữ mắng Lai Tuấn Thần:
- Ngươi ngụy tạo chứng cứ giả để lừa gạt trẫm, lại dùng thủ đoạn ti tiện cưỡng bức cháu trẫm cung khai. Đây là công đạo ngươi cho trẫm sao?

Lai Tuấn Thần lòng tràn đầy phẫn uất mà lại không thể nào giải thích, chỉ đành cúi đầu không dám lên tiếng, Võ Tắc Thiên cắn răng nói:
- Như vậy thanh danh của Ngự Sử Trung Thừa đã hỏng rồi. Truyền ý chỉ của trẫm, miễn đi chức Ngự Sử Trung Thừa của Lai Tuấn Thần, tước đi kim bài Ngự Sử, giáng làm Đồng Châu Tham quân.

Tin Lai Tuấn Thần bị giáng chức làm Đồng Châu Tham quân lập tức truyền khắp mọi nơi. Các đại thần đều chúc mừng nhau, không đến một khắc đều hoan hô. Lai Tuấn Thần tội ác chồng chất rốt cục bị xét xử rồi.

Tuy nhiên cũng có quan viên bình tĩnh chỉ ra, Lai Tuấn Thần nhất thời nóng vội lỡ tay, mới chọc giận tới Thánh Thượng, nhưng căn bản cũng không có biến động gì. Một khi Thánh Thượng lại cần gã, gã sẽ lập tức phục chức ngay. Thực tại không thể quá lạc quan.

Mặc dù có không ít quan viên điềm tĩnh như vậy nhưng các tửu quán phụ cận hoàng thành lại kinh doanh vô cùng tốt. Mọi nhà chật ních. Bọn quan viên tụ tập uống rượu chúc mừng nhau, ăn mừng Lai Tuấn Thần bị giáng chức.

Trong quan phòng Ngự Sử Đài, Lai Tuấn Thần vô cùng chán nản thu thập đồ đạc của mình. Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng Du Minh khóc thét:
- Tha cho ta đi, van cầu tha ta một mạng.

Nhưng tiếng khóc của Du Minh dần dần biến mất. Dưới côn bổng của võ sĩ Ngự Sử Đài, nếu gã không bị đánh chết cũng không có con đường thứ hai nào. Dù có đánh chết một tên khốn kiếp đáng chết cũng khó có thể tiêu trừ sự phẫn hận của Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần biết tình cảnh này của mình là do một tay Lý Trân mang tới.

Nói cho cùng là do gã sơ ý. Khi điều tra Tịnh Thổ tự không thu hoạch được gì gã nên tỉnh ngộ. Lý Trân cơ bản cũng không có gì bí mật, hắn là cố ý tạo ra bí mật để kéo dài thời gian của mình. Từ đó trở đi, hắn liền giám thị nhất cử nhất động của mình. Cho nên hắn sao có thể không biết mình đang điều tra án của Lý Quang Thuận. Du Minh đến lấy kim bài giả có khả năng chính là cạm bẫy do Lý Trân cố ý bày ra.

Kỳ thật Lai Tuấn Thần cũng không biết rằng, Du Minh thật sự đã tìm được kim bài lại bị Địch Yến đánh ngất xỉu đổi đi.

Tuy nhiên Lai Tuấn Thần uể oải vì bị giáng chức, nhưng về phương diện khác lại âm thầm cảm thấy may mắn. Thánh chỉ chỉ có giáng chức gã đi Đồng Châu làm Tham quân. Thật ra đây là một loại bảo hộ, tạm thời bình ổn một chút cơn giận của hoàng tộc đối với vụ án Lý Quang Thuận. Sau khi sự việc qua đi gã nhất định sẽ được trọng dụng lần nữa. Thánh Thượng vẫn là cần ác quan đắc lực như mình vậy.

Lúc này, Thị Ngự Sử Lưu Quang Nghiệp vội vàng đi đến, khom người nói:
- Trung thừa, ty chức đã xử tử gã rồi.

- Không cần gọi ta là Trung thừa nữa. Ta không có quan hệ gì với Ngự Sử Trung Thừa rồi. Gọi ta là Tham quân, Lai Tham quân đi. Hừ, tên chính thức này không tồi.

Lưu Quang Nghiệp ngây ngốc một chút, lại thấp giọng hỏi:
- Sứ quân chuẩn bị khi nào xuất phát nhậm chức?

Lai Tuấn Thần không có hé răng. Gã cơ bản không có nghĩ tới đi Đồng Châu nhậm chức. Kẻ thù của gã nhiều như vậy, gã có thể bình an đến Đồng Châu sao? Cho dù tới Đồng Châu, gã cũng sẽ bị người hại chết. Nếu muốn giữ được tính mạng, không nên đi Đồng Châu.

- Ta bây giờ còn chưa có nghĩ xong.

Lai Tuấn Thần thở dài:
- Sức khỏe của ta không tốt lắm, thân thể nhiều bệnh tật. Trước hết ta cần dưỡng bệnh sau đó hãy nói.

- Nhưng... Nói với Thánh Thượng thế nào đây?

Lai Tuấn Thần bỗng nhiên cảnh giác nhìn y một cái, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi vì sao vội vã thúc giục ta nhậm chức như thế, hay là ngươi có mục đích gì?

Lưu Quang Nghiệp hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ty chức là quan tâm sứ quân, không có ý tứ gì khác!

Lai Tuấn Thần hừ một tiếng thật mạnh:
- Cho dù ta bị miễn chức, chức Ngự Sử Trung Thừa này cũng không tới phiên ngươi.

Gã không thèm nhìn Lưu Quang Nghiệp, mang theo rương bước nhanh rời đi. Lưu Quang Nghiệp mặt lúc đỏ lúc trắng, câu nói sau cùng của Lai Tuấn Thần chọc trúng tâm bệnh của y.

Công trình Minh đường của Võ Tam Tư đã đến kỳ kết thúc. Mắt thấy phát minh thật to lớn sắp khánh thành, Võ Tam Tư cũng khẩn trương hơn bình thường. Liên tiếp vài ngày đều ăn ở công trường, sợ cuối cùng kết thúc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thánh Thượng từng ám chỉ y, nếu Minh đường có thể thuận lợi hoàn thành sẽ cho y chức cao.

Điều khiến Võ Tam Tư hưng phấn hơn chính là, trước mắt năm tướng quốc chỉ có ba vị, còn có hai chỗ trống. Như vậy chức cao theo lời Thánh Thượng rất có khả năng chính là tướng quốc.

Tuy rằng Minh đường thuận lợi hoàn thành không chậm trễ, nhưng khiến Võ Tam Tư lo lắng là trong tay Lý Trân còn nắm giữ nhược điểm của mình. Tin tức y trao đổi với Cao Ly nằm trong tay Lý Trân. Một khi bị vạch trần, cho dù Thánh Thượng không muốn theo đuổi, nhưng dưới áp lực của triều thần, cũng nhất định sẽ không cho mình đảm nhiệm tướng quốc nữa.

Tai hoạ ngầm làm cho Võ Tam Tư vô cùng lo lắng, từ đấu pháp của Lý Trân và Lai Tuấn Thần liền nhìn ra, Lý Trân mưu lược hơn Lai Tuấn Thần một bậc, dùng kế gậy ông đập lưng ông mà Lai Tuấn Thần am hiểu nhất, quá nửa mới đánh, làm thất bại kế hoạch tiêu diệt Hưng Đường Hội.

Như vậy Lý Trân có thể không thủ tín, đem thư của mình giao cho Thánh Thượng hoặc Thượng Quan Uyển Nhi hay không?

Võ Tam Tư bất an khoanh tay trong thư phòng đi qua đi lại. Y cảm thấy cần phải cùng Lý Trân nói chuyện một chút, bảo hắn trả thư lại cho mình.

Đúng lúc này, quản gia ở cửa bẩm báo:
- Lão gia, Lai Tuấn Thần cầu kiến.

Trong lòng Võ Tam Tư nhảy dựng, Lai Tuấn Thần quả nhiên đến tìm mình, y trầm ngâm một lát, liền trả lời:
- Mời gã vào sảnh khách quý ngồi đợi một lát. Nói là ta lập tức tới ngay.

Võ Tam Tư cũng không có lập tức tiến đến sảnh khách quý gặp Lai Tuấn Thần mà tới đông viện trước. Vừa lúc ở cửa đông viện gặp Minh tiên sinh, Võ Tam Tư vội vàng kéo y qua một bên, thấp giọng nói:
- Lai Tuấn Thần tới tìm ta, tiên sinh cảm thấy ta nên ứng phó như thế nào?

Minh tiên sinh cười nói:
- Lai Tuấn Thần bị giáng chức tới Đồng Châu làm Tham quân. Gã sao có thể cam tâm đồng ý. Nhất định là hy vọng Vương gia làm đồng minh trợ giúp gã, thay gã trước mặt Thánh Thượng năn nỉ một chút.

- Ta đây nên trả lời gã như thế nào?

Vương gia không phải đã lựa chọn rồi sao?
Minh tiên sinh thản nhiên cười nói.

Lời của Minh tiên sinh như lời cảnh tỉnh, Võ Tam Tư lập tức tỉnh ngộ. Nếu y đã đáp ứng Lý Trân, còn có cái gì có thể lựa chọn. Y biết mình nên đối phó với Lai Tuấn Thần như thế nào rồi.