Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 92: Tìm chỗ dựa cho tào văn




Thời gian dần tới trung tuần tháng mười, càng ngày càng có nhiều sĩ tử chuẩn bị tham gia khoa cử và võ cử vào kinh. Một trăm ngàn sĩ tử đến từ khắp Đại Đường đều tập trung tại Lạc Dương, các nhà trọ khách sạn chật ních, khắp các phố lớn ngõ nhỏ, tửu quán thanh lâu đều có thể thấy được bóng dáng của đám sĩ tử phong lưu.

Bên ngoài Cao phủ phường Tích Thiện, Lý Trân đang dặn tỷ phu Tào Văn một vài việc cần phải chú ý. Tào Văn yên lặng gật đầu, những việc Lý Trân nói y đều hiểu, không cần Lý Trân phải dặn y thêm một lần nữa.

Khoa cử không lâu sau sẽ dần dần đến gần, cạnh tranh để chọn lựa chỗ dựa phía sau khoa cử cũng dần dần trở nên kịch liệt, ai ai cũng đều muốn dựa vào sự quan hệ hoặc dựa vào tình đồng hương mà bái quan lớn làm môn sinh, để mong được ở trong khoa cử có thể được quan lớn triều đình chiếu cố, đây cũng là cảnh tượng náo nhiệt nhất của khoa cử hàng năm Đại Đường.

Lý Trân cũng chịu không nổi áp lực của đại tỷ Lý Tuyền dành cho hắn, bắt đầu vì tỷ phu Tào Văn mà lo lắng. Hắn vốn dự định sẽ để cho Tào Văn bái làm môn sinh của Địch Nhân Kiệt, không ngờ Địch Nhân Kiệt bị giáng chức, bất đắc dĩ hắn đành phải đánh chủ ý vào Cao Diên Phúc.

Cao Diên Phúc chỉ là một trong tứ đại nội thị của Nội Thị Tỉnh, chỉ để ý việc trong cung, bình thường không hỏi qua triều đình chính vụ. Tuy nhiên Cao Diên Phúc có mạng lưới quan hệ rất sâu ở Lạc Dương, y có thể giới thiệu Tào Văn cho một quan lớn có thực quyền nào đó.

Đúng lúc Cao Diên Phúc cũng muốn tìm một Tây Tịch để dạy thư pháp cho con nuôi của mình là Cao Lực Sĩ, mà thư pháp của Tào Văn vô cùng tốt, rất nổi tiếng ở Sa Châu, Lý Trân liền giới thiệu Tào Văn cho Cao Diên Phúc.

Lúc này, quản gia Cao phủ bước nhanh ra, lão từ lâu đã quen thuộc với Lý Trân, biết hắn là người mà lão gia cực kỳ coi trọng, đối với Lý Trân cũng vô cùng khách khí, khom người thi lễ cười nói:
- Lý công tử, lão gia cho mời!

Lý Trân kéo Tào Văn một chút:
- Đi thôi!

Tào Văn chỉnh sửa áo mũ một chút, lo lắng đi theo Lý Trân vào Cao phủ.

Trong thư phòng, Tào Văn hết sức chăm chú viết một bài thơ. Cao Diên Phúc ở một bên âm thầm gật đầu, bút pháp mượt mà không mất lực đạo, xem chữ là có thể biết được người, Tào Văn này quả nhiên là một tay thư pháp tốt.

Tuy rằng Tào Văn là tỷ phu của Lý Trân nhưng y có thực học càng khiến cho Cao Diên Phúc yêu thích. Lúc này, Tào Văn để bút xuống, khiêm tốn nói với Cao Diên Phúc:
- Học trò đã viết xong, mời Phủ quân xem qua.

Cao Diên Phúc cầm tờ giấy lên, đọc mấy lần, khen ngợi nói:
- Không hổ là tài tử Sa Châu, thư pháp thật không tệ.

Ông bỏ tờ giấy xuống, lại bảo Cao Lực Sĩ bước tới, nói với gã:
- Từ hôm nay trở đi Tào tiên sinh sẽ là Tây Tịch của con rồi, mau đến bái kiến tiên sinh!

Cao Lực Sĩ quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy Tào Văn ba cái:
- Học sinh Cao Lực Sĩ bái kiến tiên sinh!

Không ngờ một học trò của mình lại là một tiểu hoạn quan, ít nhiều gì cũng khiến trong lòng Tào Văn không được thoải mái.

Nhưng nghĩ đến quyền thế và mạng lưới quan hệ của Cao Diên Phúc, điểm tiếc nuối ấy cũng trở nên không còn quan trọng nữa, y vội vàng nâng Cao Lực Sĩ dậy:
- Không dám! Không dám! Về sau chúng ta đua tranh với nhau, cùng nhau học tập.

Cao Diên Phúc rất hài lòng về nhân phẩm của Tào Văn liền bảo Cao Lực Sĩ dẫn y đến phòng học luyện chữ. Hai người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Cao Diên Phúc và Lý Trân.

Cao Diên Phúc lại cho người bày tiệc rượu, cười nói với Lý Trân:
- Hôm nay rảnh rỗi ngươi hãy cùng ta uống vài chén đi!

Lý Trân cũng cười nói:
- Được Phủ quân coi trọng, vãn bối từ chối thì thành bất kính rồi.

- Vậy là được rồi, tự nhiên mới tốt!

Tuy rằng lúc ban đầu trong lòng Cao Diên Phúc rất biết ơn Lý Trân, nhưng biểu hiện của Lý Trân trong vụ án kinh Phật vô cùng tốt, khiến cho Cao Diên Phúc rất là tán thưởng, vô hình trung, ông ta cũng vui lòng giúp đỡ Lý Trân một chút.

Lý Trân rót một chén rượu cho Cao Diên Phúc, cảm khái nói:
- Không dối gạt Phủ quân, tỷ phu của tôi là người có tài hoa, là môn sinh đắc ý nhất của ông nội tôi, đáng tiếc gia cảnh bần hàn, tính cách lại khá văn nhược, làm việc ở trong huyện nha cũng không có ngày nổi danh, đại tỷ tôi đối với huynh ấy kỳ vọng rất cao, hy vọng huynh ấy có thể thi đậu khoa cử.

- Ta nhìn ra được, thư pháp của hắn quả thật không tệ, đã mơ hồ có phong cách quý phái, ta sẽ giới thiệu hắn với quan lớn, hiền chất cứ yên tâm đi!

- Đa tạ Phủ quân giúp đỡ!

Hai người uống vài chén rượu, Cao Diên Phúc có cảm giác say vài phần, liền cười nói:
- Nguyên nhân thực sự Địch công bị giáng chức, ta nghĩ có lẽ là ngươi chưa biết rõ!

Lý Trân yên lặng gật đầu. Lúc trước Lai Tuấn Thần ở trong tù muốn Địch Nhân Kiệt tố giác đám người Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản, thực tế chính là do Võ Tắc Thiên bày mưu đặt kế.

Chỉ có điều hắn thật không ngờ, mục đích thực sự của việc Võ Tắc Thiên hạ ngục Địch Nhân Kiệt là vì tẩy trừ phe phái của Lý Đán, khó trách Địch Nhân Kiệt cuối cùng phải thiêu hủy lá thư kia.

Cao Diên Phúc uống một hớp rượu cười nói:
- Thánh Thượng vốn muốn mượn án cuối cùng của Địch Nhân Kiệt để lôi Hoàng tự ra, không ngờ cái án này lại chỉ giết được một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, trò chơi đến hồi kết thúc, cuối cùng Thánh Thượng đành phải mượn tay Vi Đoàn Nhi để đạt tới mục đích.

Lý Trân hoảng sợ nói:
- Phủ quân nói là nữ hoàng đế biết tôi?

Cao Diên Phúc cười tủm tỉm nói:
- Thánh Thượng có biết ngươi hay không thì ta không rõ lắm, nhưng ta nghĩ cho dù Thánh Thượng có biết cũng sẽ không để ngươi ở trong lòng, tuy nhiên có một vài người có lòng lại nhớ kỹ ngươi.

Lý Trân biết người mà Cao Diên Phúc đề cập tới là những người trong cuộc như Lai Tuấn Thần, Vi Đoàn Nhi, Võ Thừa Tự. Hắn cười khổ một tiếng nói:
- Chỉ mong chuyện này ngừng ở đây, không cần lại xảy ra chuyện gì nữa.

Cao Diên Phúc lại lắc đầu:
- Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, có một số việc không đơn giản như ngươi nghĩ, tranh đấu trong triều chính là như vậy, có đôi khi ngươi cảm thấy sự tình kết thúc nhưng có thể nó chỉ mới bắt đầu, có đôi khi ngươi cảm thấy nó vẫn còn tiếp tục, trên thực tế nó đã kết thúc, kỳ lạ khó hiểu như vậy, cũng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.

Cao Diên Phúc thấy tâm tình của Lý Trân hơi nặng nề, cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng, có ta ở đây đám người Lai Tuấn Thần, Vi Đoàn Nhi không dám động tới ngươi.

- Đa tạ Phủ quân che chở cho vãn bối!

Lúc này, Lý Trân lại hỏi:
- Vậy còn Võ Thừa Tự thì sao, hắn có tiếp tục nhậm chức hay không?

Cao Diên Phúc cười lạnh một tiếng:
- Dám hạ độc kinh Phật khiến Thánh Thượng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chết chóc, Thánh Thượng không giết hắn đã là may mắn trời ban rồi, hắn còn muốn tiếp tục nhậm chức vậy thì chính là người si nói mộng rồi.

Cao Diên Phúc lại rót một chén rượu cười nói:
- Chúng ta uống rượu, không cần nói những chuyện không thú vị này nữa.

... .

Trong khoảng thời gian này, người có tâm tình tốt nhất chính là Lý Tuyền. Nàng mượn Triệu Thu Nương hai ngàn quan tiền, cộng thêm với tiền Lý Trân cho nàng từ trước tới giờ nàng đều đem đi mua hết năm nghìn quan tiền rượu nho tốt nhất để dành.

Tuy rằng nàng mất hơn một tháng thấp thỏm không yên, nhưng cuối cùng giá rượu cũng tăng vọt, rượu nho tốt nhất của nàng cung không đủ cầu, khiến nàng được lợi rất nhiều.

Cùng lúc đó, trượng phu lại được sự ưu ái của Cao Phủ quân, đồng ý giới thiệu y với quan lớn có thực quyền, có thể nói Lý Tuyền là song hỷ lâm môn, ngay tại sau khi Lý Trân và trượng phu trở về, nàng liền lôi kéo hai người đến quán rượu Tả Ngạn mở tiệc ăn mừng.

Mẹ chồng Mạnh Thị ăn chay nên không chịu cùng nàng đến quán rượu, nàng cũng không phàn nàn, tâm tình ngược lại rất tốt, bao lấy một gian phòng thanh lịch ở lầu hai của quán rượu.

Ánh mắt của tửu bảo rất tinh, nhìn ra được Lý Tuyền mới là người làm chủ, vẻ mặt tươi cười đứng ở bên cạnh nàng chờ gọi món ăn. Lý Tuyền có tiền cho nên sảng khoái, chỉ vào bảy tám món ăn trên bảng hiệu nói với tửu quán:
- Mỗi món đều mang ra cho ta một phần, ngoài ra còn có rượu ngon trong quán của các ngươi, ý của ta là rượu nho ấy.

Tửu bảo giật mình, mỗi món đều mang ra một phần, vậy phải mất năm quan tiền rồi, đó là một kẻ có tiền a!

Gã vội vàng cười nói:
- Có rượu ngon, rượu nho mới từ Cao Xương mang tới, chỉ là giá cả hơi đắt.

Lý Tuyền cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đừng cho ta là người coi tiền như rác, tưởng ta không biết gì sao? Rượu nho Cao Xương cũng chia ba bảy loại, nói tên cho ta!

Tửu bảo thấy nàng là người thạo nghề, không dám qua mặt nữa, đành phải thành thật nói:
- Giá rẻ thì có Song lâm cư ủ ba năm, giá cả vừa phải thì có Thập lý hương của phường Trương Sinh, giá đắt một chút thì có Tiến sĩ hồng, Vương Đức ký, Lão diếu hồng của Nhã sĩ cư.

- Tiến sĩ hồng bao nhiêu một vò?

- Ta phải nói rõ ràng trước với ba vị, bởi vì gần đây thiên tử mừng thọ, giá rượu tăng vọt, rượu ở đây cũng giống như vậy, mỗi vò Tiến sĩ hồng phải một quan tiền, có thể chấp nhận với cái giá này không?

Lý Tuyền nhướn mày, nàng bán cho quán rượu Tả Ngạn với giá là năm trăm tiền, đám khốn khiếp kia không ngờ tăng lên gấp đôi, quá đáng.

Nhưng nàng lại không thể mua rượu của người khác, nàng đành phải gật đầu nói:
- Vậy mang một bình Tiến sĩ hồng!

- Vâng! Ba vị ngồi tạm, rượu và thức ăn lập tức sẽ có ngay.
Tửu bảo vội vàng đi.

Các quán rượu Nam thị bởi vì nhập hàng ở các nơi khác nhau cho nên phẩm chất rượu cũng không giống nhau, ai ai cũng đều đặt tên cho rượu của mình, Lý Trân đặt một cái tên cho rượu của đại tỷ, gọi là Tiến sĩ hồng.

Trong khoảng thời gian này, Tiến sĩ hồng của Nhã sĩ cư đã trở thành rượu nổi tiếng ở Lạc Dương, rất được đám sĩ tử hoan nghênh, có ai lại không muốn đậu được Tiến sĩ chứ?

Lý Trân nhướn người về trước thấp giọng cười hỏi:
- A tỷ, tỷ nói cho đệ biết, dạo này tỷ đã kiếm được bao nhiêu tiền?

Lý Tuyền mặt mày hớn hở, nhỏ giọng nói:
- Nói cho đệ biết, ít nhất tỷ đã lời được số này.

Nàng vươn một đầu ngón tay, Lý Trân hoảng sợ, không thể nào! Trong mấy tháng ngắn ngủi đã kiếm được mười ngàn quan, đây quả thực là quá mức rồi.

Hắn bỗng nhiên hiểu được, vì sao quán rượu của A tỷ vừa mới khai trương cũng bị người đuổi đi, chính là vì cơ hội phát tài lần này a!

Lúc này, Lý Tuyền thấy trượng phu như đang ra chiều suy nghĩ, bộ dáng không yên lòng, liền mất hứng gõ y một chút:
- Này! Chàng đang nghĩ gì thế?

Tào Văn 'Xuỵt!' một tiếng:
- Ta đang nghe ở bên cạnh nói chuyện đấy!

Lý Trân và Lý Tuyền đều nín thở lắng nghe, quả nhiên nghe thấy ở bên cạnh có mấy người đang bàn chuyện.

- Hoàng tự bị giáng chức, ta cho rằng Thánh Thượng lại muốn lập Võ thị làm Hoàng Thái Tử rồi, Đại Đường ta trầm luân như thế bao giờ mới có thể sáng sủa được đây?

- Quý Chân huynh quá lo lắng rồi, ta cảm thấy Hoàng tự bị giáng chức và Võ Thừa Tự bị đoạt Vương tước có liên quan với nhau. Nghe nói gia tộc Võ thị đối với việc Võ Thừa Tự bị đoạt tước vô cùng bất mãn, vì để cân bằng mâu thuẫn giữa hai họ Lý Võ, Hoàng tự bị giáng chức cũng là hợp tình hợp lý rồi.

- Hai người các ngươi nói cũng không đúng lắm, lẽ ra Lư Lăng Vương phải trở về rồi, chờ hắn làm Thái Tử vài năm, Thánh Thượng sẽ giáng chức của hắn xuống, lại đem Tương Vương nâng lên, thay phiên nhau đùa hai huynh đệ, dù thế nào cũng không thể lên được vị.

... .

Lý Tuyền đối với loại đề tài này không có hứng thú, lại đem sự chú ý dời đến trên người hai huynh đệ, trêu ghẹo hắn cười nói:
- Mấy ngày nay ta thấy đệ tâm thần không yên, có phải suy nghĩ đến cô gái nhỏ kia rồi phải không?

Địch Nhân Kiệt bị giáng chức làm Huyện lệnh huyện Bành Trạch, Địch Yến cũng cùng đi với phụ thân, mà bạn tốt Tửu Chí ở phụ cận Bắc thị mua một căn nhà hai ba mẫu đất, y cũng trở về Đôn Hoàng đón cha mẹ rồi.

Trong lúc này đây Lý Trân không có bằng hữu, có vẻ hơi tâm thần không yên, luôn bị đại tỷ Lý Tuyền giễu cợt.

Lý Trân biết sau đó tỷ tỷ sẽ muốn nói điều gì, cuống quít đứng lên nói:
- Đệ đi ra ngoài hít thở không khí!

Hắn hấp tấp vội vàng đi ra ngoài, Lý Tuyền thấy hắn bối rối chạy trốn, không khỏi vui vẻ cười ha hả.

Lý Trân đi ra khỏi phòng, đứng ở trước lan can nhìn chợ Nam ngựa xe như nước, đại tỷ quả thật nói trúng tâm sự của hắn rồi, những ngày gần đây hắn có phần nhớ Địch Yến.

Tuy rằng bọn họ biết nhau không lâu, lại cùng nhau vào sinh ra tử, đã tạo được tình nghĩa vững chắc. Địch Yến đã đi hơn một tháng khiến Lý Trân cảm giác buồn bã mất mát.

Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười âm hiểm:
- Lý công tử, chúng ta đã lâu không gặp!