Đại Đường Đạo Soái

Chương 126: Xin xăm




Tết Nguyên Tiêu là một ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm tại Đường triều, cũng là ngày lễ duy nhất mà dân chúng cuồng hoan tận hứng. Mỗi khi tới ngày hôm nay, trong thành Trường An ba đêm không cấm đi lại, Hoàng thành mở rộng mặc cho dân chúng dạo chơi. Trong ngày khắp chốn mừng vui này, dân chúng Trường An đều đổ ra khỏi nhà.

Treo đèn vào tiết Thượng Nguyên là phong tục có từ xa xưa, vào đêm Thượng Nguyên, trong cung và các phủ đều treo đèn hoa đăng, trăm vạn dân chúng Trường An lúc ra ngoài xem đèn thì nhà nghèo cũng gắng cầm một chiếc. Người Trường An nhiều đạt trăm vạn, trong đêm gần trăm vạn hoa đăng lung linh khiến Hoàng thành huy hoàng sáng lạn, giống như hỏa thành.

Lúc Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa ra hoàng cung thì sắc trời chưa sẩm tối nhưng đã có mấy đứa trẻ nghịch ngợm chuẩn bị xong các dạng hoa đăng, nhảy nhót tung tăng trên đường phố, chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại có đứa đốt một bánh pháo làm không khí ngày tết thêm rộn ràng đồng thời làm bọn trẻ bên cạnh sợ hãi kêu toáng lên, không khí phố phường càng thêm đầm ấm.

Trường Nhạc công chúa rất ít khi xuất cung du ngoạn, ngẫu nhiên xuất cung cũng là ngồi trong xe ngựa, chưa bao giờ dạo chơi trên đường nên đối với hết thảy đều hiếu kỳ, trái xem phải xem, dù đêm Thượng Nguyên chưa bắt đầu cũng đã vui vẻ ra mặt.

Đêm vừa buông xuống, dân chúng sớm đã chờ đợi từ lâu không hẹn mà cùng ùa ra khỏi nhà, từ lúc trong hoàng cung thắp lên chiếc hoa đăng đầu tiên chừng chưa qua nửa nén hương thì toàn bộ trong thành đã hoa đăng đầy trời, chiếu sáng rực rỡ, cũng khiến cho Trường An sáng như ban ngày, lâm vào biển lửa, khắp phố phường đông kín người, có thể nói hà hơi thành mây, lau mồ hôi như mưa.

Trường Nhạc công chúa không thể ngờ tết Nguyên Tiêu lại náo nhiệt như vậy, kinh ngạc nói không ra lời.

Đỗ Hà cười nói:

- Tết Nguyên Tiêu, hoàng gia có vui vẻ của hoàng gia, dân chúng cũng có vui vẻ của dân chúng! Hoàng gia chú ý phô trương hoa lệ, mà dân chúng chú ý chỉ có một chút...... chính là náo nhiệt! So với tết Nguyên Tiêu của hoàng gia, ta càng thêm ưa thích tết trong dân gian.

Trường Nhạc công chúa từ khi ra khỏi hoàng cung đi trên đường cái, nụ cười trên mặt tựu chưa từng đứt đoạn, nghe lời này của Đỗ Hà cũng gật đầu đồng ý:

- Ta cũng đồng dạng, tuy nói đây là lần thứ nhất ta tham gia nhưng càng náo nhiệt càng có không khí ngày tết. Ta chưa từng nghĩ tới, dân chúng ăn tết như thế, thật sự rất hâm mộ.

Thật sự quá náo nhiệt, trên đường dân chúng nhiều đến vạn người, một người một câu khiến ồn ào như chợ vỡ. Cho nên khi bọn họ nói chuyện đều phải ở rất gần, hai má cơ hồ kề sát.

- Không cần hâm mộ, có một sẽ có hai, ta sẽ đưa ngươi đi.

Đỗ Hà cũng biết với tư cách công chúa, Trường Nhạc kim chi ngọc diệp có lẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý mà cả đời người khác cũng không mơ tới nhưng cũng mất đi rất nhiều niềm vui thường nhật.

Ánh mắt Trường Nhạc công chúa tràn ngập chờ mong, nói khẽ:

- Ta muốn...... Ta chờ đây!

- Cái gì?

Trên đường thật sự quá náo nhiệt, dù với thính lực của Đỗ Hà cũng không nghe rõ.

Trường Nhạc công chúa cũng không lặp lại, mà lớn tiếng hỏi:

- Đi đâu?

- Hội chùa! Chỗ đó náo nhiệt nhất rồi!

Đỗ Hà cao giọng trả lời!

Hội chùa, vĩnh viễn là nơi náo nhiệt nhất, hội chùa tết Nguyên Tiêu lại càng như vậy. Có người đang bán đồ, có người bày hàng vỉa hè, có người làm xiếc. Các loại quầy hàng quà vặt, các loại điểm tâm nhỏ thứ gì cũng có. Dân chúng Trường An gần như đều ra khỏi nhà, trong miếu hương khói nghi ngút, ngoài miếu, đám biển người như thủy triều vọt tới. Các loại người chen tới chen lui. Trường Nhạc công chúa chưa bao giờ gặp tình huống này, càng thêm xấu hổ!

Đỗ Hà một tay chắn trước người Trường Nhạc công chúa, thay nàng chống đỡ đám người chen chúc. Trường Nhạc công chúa cơ hồ kề sát Đỗ Hà, tim đập như hươu chạy, nhưng không giãy dụa.

- Người nhiều lắm, muốn đi chỗ khác hay không?

Đỗ Hà cũng không nghĩ người tham gia hội chùa ở tết Nguyên Tiêu nhiều như vậy, cũng có chút hối hận.

- Không cần, ta muốn cầu quẻ xăm!

Trường Nhạc công chúa thấy rất nhiều khách hành hương đều cầm một quẻ xăm đi ra, xem biểu tình có người buồn người vui thì không khỏi cũng động tâm tư.

- Tốt!

Đỗ Hà cũng không mê tín, nhưng cũng là liều mình cùng mỹ nhân, ôm lấy Trường Nhạc chen vào đám người.

Nhiều người tụ tập ở ngoài, trong chùa ngược lại không nhiều lắm. Hai người tiến vào chùa, từng người nhẹ nhàng thở ra.

Còn chưa đi vào đại điện, trong tai lại nghe có người vui mừng kêu lên:

- Quẻ xăm tốt! Xem ra ta cùng với Trưởng Tôn lang quân xác thực là trời đất tạo nên một đôi!

- Đây là......

Đỗ Hà, Trường Nhạc công chúa liếc mắt nhìn nhau, đồng đều nghe ra là giọng Trình Phỉ Thúy.

- Chẳng lẽ?

- Hẳn là?

Còn đang nghĩ như vậy, Trình Phỉ Thúy cùng Trưởng Tôn Trùng đã đi ra đại điện, phía sau bọn họ tự nhiên không thể thiếu mấy đại kim cương hộ tống của Trình gia. Chỉ có ba người, lão đại, lão Nhị, lão Tam, nhưng bất luận là ai cũng không phải Trưởng Tôn Trùng có thể đối phó.

Vừa chạm mặt nhau, ánh mắt Trưởng Tôn Trùng không hề có vẻ ghen ghét, có chỉ là bi ai thật sâu với tương lai.

Ai!

Đồng chí Trưởng Tôn bi kịch!

Xem ra tương lại cuộc sống của hắn ngoại trừ bi kịch vẫn chỉ là bi kịch.

Trường Nhạc công chúa thành kính quỳ gối trước mặt Quan Âm Bồ Tát, thấp giọng nói gì đó, sau đó cầm ống xăm đầy thẻ trúc xóc mấy lượt.

Đỗ Hà không bái hạ, rảnh rỗi cũng cầm ống xăm bắt đầu lắc.

- BA~ , hai cái cây thăm bằng trúc đồng thời rơi xuống trên mặt đất.

Hai người tới chỗ đoán xăm. Một lão hòa thượng dáng vẻ đạo mạo nghiêm túc ngồi ở chỗ kia. Hắn tiếp nhận quẻ thăm của Trường Nhạc công chúa đưa tới, thành thạo hỏi:

- Quẻ hai mươi sáu, thí chủ cầu chính là điều gì?

Trường Nhạc công chúa có chút xấu hổ, do dự một lát, mới nói:

- Nhân duyên!

- PHỐC!

Nàng vừa nói xong, Đỗ Hà nhịn không được cười ra tiếng, trợn tròn mắt:

- Tìm lão hòa thượng giải nhân duyên, cổ nhân thật đúng là không thể nói lý!

Trường Nhạc công chúa có chút giận dữ lườm hắn một cái, lại nhìn lão hòa thượng vẻ kỳ vọng.

Lão hòa thượng như thấy chuyện lạ, lẩm bẩm:

- Minh cầm cổ sắt vận tương phu, nguyệt lý thường nga phối tuấn phu; Bất đãn thanh uyên giai phượng lữ, hoàn kỳ lân chỉ đăng tường phù! Chúc mừng thí chủ, quẻ xăm này đại cát! Hai câu trước cầm sắt tương giai, ý vi phu phụ như Thiên Cung Tiên Tử, nam như Phan An tái thế, tính cách hợp nhau, giúp nhau thưởng thức tình cảm thâm hậu. Sau hai câu Loan Phượng cùng minh, uyên ương bầu bạn, ý nói cuộc sống mỹ mãn như ý, sẽ có lân tử sinh ra đời.

Trường Nhạc công chúa vừa thẹn vừa mừng, vui vẻ cực kỳ.

Đỗ Hà cũng đem quẻ xăm của mình cho lão hòa thượng.

Lão hòa thượng nói:

- Quẻ thứ tám, thí chủ cầu cũng là nhân duyên?

- Sự nghiệp!

Đỗ Hà cũng không muốn đem hạnh phúc cả đời ký thác vào một hòa thượng vĩnh viễn là xử nam.

- Xuân tới hoa nở như ánh dương, vạn dặm xe tới tiến bảo tài; Như được Vũ môn ba lần sóng, lại như đất bằng dậy thanh lôi. Lại cũng là quẻ đại cát, mọi việc đều cát, thí chủ năm nay tất nhiên bay xa vạn dặm.

Lão hòa thượng không nhanh không chậm nói.

- Thật tốt quá! Đều là đại cát!

Trường Nhạc công chúa thật đúng là có chút mê tín, tựa hồ đã tưởng thật, vui vẻ nở nụ cười.

Đỗ Hà cũng ở một bên, hoài nghi có phải người tìm lão hòa thượng đoán xăm có phải là đại cát hay không.