Đại Đường Đạo Soái

Chương 132: Cuộc thi dũng giả khai mạc




Đầu tháng hai, khí hậu vẫn còn rét lạnh như trước.

Nhưng trên đường lớn Trường An biển người bắt đầu khởi động. Mục đích của họ chỉ có một, đó chính là sân vận động nằm ở thành bắc.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai mạc cuộc thi dũng giả, dân chúng thích tham gia giúp vui đều hướng sân vận động vừa được xây dựng hoàn thành tiến đến.

Cuộc thi dũng giả là cuộc thi đầu tiên quy mô cực lớn suốt bao năm qua, đủ hấp dẫn bất luận ánh mắt kẻ nào.

Huống chi khí hậu lại vào đông, dân chúng ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì, há lại bỏ qua cơ hội trời cho như thế?

Cuộc thi đấu được diễn ra tại phía mặt bắc Trường An, ngay vùng đất trống của bờ nam Vị Thủy.

Nơi này bởi vì kề bên Vị Thủy, thường bị ngập nước, cho nên là vùng đất trống không người canh tác, hiện giờ vừa lúc có thể đem ra sử dụng, lại cách Trường An thật gần, cũng không có phiền lo sẽ gây nhiễu dân chúng.

Sân vận động giống như một giáo trường giác đấu thành Rome thu nhỏ, hình quả trứng. Sân vận động chiếm diện tích ước chừng hai vạn thước vuông, diện tích cỡ hai sân bóng đá lớn, những dãy ghế dành cho khách cùng độ cao hơi tà nghiêng khắp bốn phía cũng không cần lo lắng sẽ che chắn tầm mắt người khác, đủ cất chứa tám vạn người xem, quy mô rộng lớn khiến người khác phải than thở sợ hãi.

Mặc cho ai cũng khó thể tin tưởng với sân thi đấu quy mô lớn như thế mà chỉ được xây dựng trong thời gian hai tháng.

Tất cả chuyện này đương nhiên là nhờ sự ủng hộ mạnh mẽ của Lý Thế Dân, cùng kết tinh trí tuệ của dân chúng Đại Đường.

Mười vạn dân công cùng ba vạn tù binh dưới sự chỉ huy của kiến trúc thế gia Vũ Văn gia, ở trong khoảng thời gian ngắn đã sáng tạo ra kỳ tích như thế.

Đương nhiên do thời gian có hạn, có những phương diện chi tiết nhỏ còn chưa đủ, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tiến trình trận đấu.

Cũng giống như sân vận động của đời sau, ở bốn phương tám hướng đông tây nam bắc đều đặc biệt tạo ra hành lang, mỗi đường hầm đều có mười hai gian lớn, từng gian lớn có thể cất chứa mười danh tuyển thủ dự thi nghỉ ngơi hoặc chuẩn bị vận động chờ ra sân. Trang bị bên trong cơ hồ tương đương với một võ thuật quán cỡ nhỏ, đao thương kiếm kích đủ loại binh khí, thứ gì cần có đều có. Giường nghỉ ngơi, phòng thay quần áo, nước bổ sung năng lượng cùng thực phẩm, còn có nhân viên chăm sóc chữa bệnh, cơ hồ những điều kiện mà tuyển thủ dự thi cần thiết đều đầy đủ, tuyệt không kém hơn ở đời sau.

Đại khái bởi vì cuộc thi đấu này được tuyên truyền quá nóng nảy, hơn nữa đây là chuyện đại sự thật lớn từ sau khi Đại Đường lập quốc. Người tiến đến quan sát rất nhiều, cả một sân vận động khổng lồ đã kín người hết chỗ. Nhân số khán giả phải hơn sáu vạn người, còn nhiều hơn cuộc thi đấu mã cầu ngày trước.

Y theo tiến trình trận đấu, buổi sáng tiến hành trận đấu của thiếu niên, buổi trưa là trận thi đấu của tuổi trung niên. Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái, Lý Nghiệp Hủ, Lý Nghiệp Tự, Lý Kính Nghiệp làm đội chủ nhà bởi vì mối quan hệ chặt chẽ, được an bài nghỉ ngơi trong cùng một gian.

Tần Quỳnh cũng đã rời khỏi phủ đệ, bởi vì trở thành huấn luyện của bọn họ nên cũng xuất hiện trong gian nghỉ ngơi này.

Một đám thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, gần đây lại được Đại Đường đệ nhất mãnh tướng Tần Quỳnh chỉ dạy, một đám đều tin tưởng mười phần, tụ tập cùng một chỗ cười cười nói nói, có vẻ khá thoải mái.

Thời gian bắt đầu trận đấu nhích tới gần, Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái mấy người cùng nhau đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.

Đúng là tình cờ gặp phải thù xưa, lập tức trông thấy đám người của Đại Độ Thiết.

Phòng Di Ái thuộc loại công tử ăn chơi trác táng, mặc dù sửa đổi rất nhiều nhưng bản tính vẫn có chút khó sửa đổi, nhếch miệng cười nói:

- Thương thế đã khỏe chưa, nếu không chịu thêm một quyền của ta, miễn để thua quá thảm trên tay đại ca ta không ngẩng đầu lên được!

Lý Kính Nghiệp cũng là người lo sợ thiên hạ bất loạn, châm chọc cười nói:

- Di Ái, người này từng bị một quyền của ngươi đánh còn nửa mạng đó sao? Thoạt nhìn cao cao to to, không thể tưởng được lại bao cỏ như thế!

Đại Độ Thiết đỏ mặt, bị một quyền của Phòng Di Ái đánh gần chết, chính là sỉ nhục khó phai nhạt trong lòng hắn, liền gầm lên giận dữ hướng Phòng Di Ái đánh tới một quyền.

Thân hình Đỗ Hà chớp động, đã xuất hiện ngay trước người Phòng Di Ái, một chiêu Thái Cực Thôi Thủ tiếp nhận công kích của Đại Độ Thiết.

Mắt thấy một hồi đại hỗn chiến muốn bùng nổ, bỗng nhiên nghe được một thanh âm lạnh lùng nói:

- Trong phòng nghỉ ngơi cấm tuyển thủ dự thi tư đấu, nếu không tuân thủ quy tắc cũng sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi, muốn đánh lên lôi đài mà đánh!

Tần Quỳnh nghe được động tĩnh bên ngoài, đi thẳng ra lạnh lùng trừng mắt nhìn hai bên, trên người lộ ra khí thế sát phạt lạnh thấu xương trên chiến trường năm xưa.

Nghe được thanh âm này, nhóm người Đỗ Hà chợt nhớ tới thủ đoạn của vị mãnh tướng nửa tháng nay, mỗi người đều rùng mình.

Nhóm người Đại Độ Thiết cũng bị Tần Quỳnh chấn nhiếp, tuy rằng Tần Quỳnh nhìn qua chỉ như một lão giả gầy gò như có bệnh, nhưng cỗ khí thế trên người thật làm kẻ khác khiếp sợ.

Đoàn người đành chia ra đi thẳng vào hành lang dành cho tuyển thủ.

Nhân số thiếu niên dự thi tổng cộng chừng hai trăm người.

Ngày đầu tiên tiến hành đấu loại các hạng mục, tuy là đấu loại nhưng những quốc gia tiến đến chầu mừng lại có người nào không muốn làm cho Đại Đường nhìn với cặp mắt khác xưa để lấy được ưu đãi tốt?

Toàn bộ những tuyển thủ đều không ngoại lệ, đều là những nhân vật ưu tú vạn người không một trong đất nước mình.

Nhiều dị sĩ nhân tài cùng hội tụ, trận đấu không muốn nổi bật đặc sắc cũng thật khó khăn.

Nhất là cưỡi ngựa bắn cung, kỵ chiến, lôi đài chiến, đấu vật, đấu sức, thi việt dã…những hạng mục kịch liệt càng thêm như thế.

Từ trận đấu bắt đầu, thanh âm hoan hô của dân chúng cũng chưa từng dừng lại.

Nhất là đối với Đỗ Hà cùng La Thông.

Bọn họ đều là những thiếu niên tuấn tú hiếm thấy, hơn nữa võ nghệ xuất sắc, mỗi khi lên đài đều có thể tạo ra một trận hô vang ủng hộ cuồng nhiệt, khiến cho Phòng Di Ái bọn họ đều tức giận bất bình, rồi lại không thể làm gì, chiếu chiếu gương, tuy nói mặt mày của mình cũng tuấn tú, nhưng so với hai người kia đúng là thua kém hơn.

La Thông, Phòng Di Ái cùng Lý gia huynh đệ với Lý Kính Nghiệp đều nhờ vào thực lực bản thân thoải mái thăng cấp, ngoại trừ La Thông trong kỵ chiến gặp phải địch thủ thực lực không kém bao nhiêu, những kẻ khác đều không phải đối thủ.

Đương nhiên không phải do thực lực của những tuyển thủ khác không giỏi, mà là thực lực bọn họ quá tốt, quá xuất sắc!

Cũng không biết có phải do vận khí hay không, đối thủ hai cuộc chiến tấn cấp của Đỗ Hà là một người Nhật Bản tên là Tiểu Điền Nguyên Nhị.

Tiểu Điền Nguyên Nhị dùng Hán ngữ cứng ngắc nói:

- Được nghe đại danh Thanh Liên tiên sinh đã lâu, tại hạ Đông Doanh Tiểu Điền Nguyên Nhị mời tiếp chiến!

Các quốc gia đến Đường triều không người nào không lấy việc biết Hán ngữ làm vẻ vang, lúc này Hán ngữ xem như là ngôn ngữ chủ yếu, đối với việc Tiểu Điền Nguyên Nhị biết nói Hán ngữ cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Tuy Đỗ Hà không thích người Nhật Bản, nhưng cũng không muốn làm mất khí độ của quốc gia trước mặt công chúng, lên tiếng chào hỏi, làm ra tư thế như thỉnh mời!

Tiểu Điền Nguyên Nhị bày ra tư thế Đường Thủ Quyền.

Ánh mắt Đỗ Hà lộ ra ý cười âm lãnh, Đường Thủ Quyền là một loại võ đạo tay không vật lộn của cổ đại Trung Quốc, được xưng là Đường Thủ. Ban đầu Đường Thủ là ý tứ chiêu pháp tán thủ, bởi vì thời Đường thật thịnh hành nên đổi là Đường Thủ Quyền.

Đường Thủ Quyền truyền tới Nhật Bản, sau đó phát triển trở thành võ đạo tay không độc lập, do các đời chuyên gia Nhật Bản nghiên cứu cùng phát triển, trở thành Không Thủ Đạo của người Nhật Bản.

Đường Thủ là một loại võ đạo phi thường khí phách, phi thường chú ý nhanh cùng tính sát thương công kích, thường thường chỉ một kích là giết chết đối thủ.

Tiểu Điền Nguyên Nhị quát một tiếng, mãnh liệt xông tới.

Nhưng trước khi hắn vọt tới trước mặt Đỗ Hà, Đỗ Hà đột nhiên nhảy lên cao, đến bên trên đỉnh đầu của hắn.

Ngay khi hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên, đùi của Đỗ Hà đã như vẫn thạch hướng ngay mặt hắn giáng xuống, trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất, mũi vỡ vụn, máu tươi giàn dụa!

Một kích tất sát!

Đỗ Hà nhẹ nhàng bay xuống lôi đài, La Thông cổ quái nhìn hắn nói:

- Ngươi có cừu oán với người kia sao?

- Có sao?

Đỗ Hà mỉm cười ngồi xuống.

Sau khi Đỗ Hà thăng cấp, cũng ở lại bên dưới đánh giá những tuyển thủ tham gia trận đấu.

Dù sao mà nói từng tuyển thủ đều tự có kỹ năng, nhưng chỉ có vài người có thể uy hiếp được sự tồn tại của hắn, may mắn thế nào trong đó có hai người đều là người quen.

Một là Đại Độ Thiết, người này ngang ngược cuồng vọng, nhưng cũng không phải loại người miệng lợi hại mà bất tài không có thực học, phàm là đối thủ cùng đối chiến với hắn đều bị hắn ba quyền hai cước thu thập sạch sẽ…

- Tên tiểu tử kia không thể ngờ được cũng lợi hại như vậy!

Phòng Di Ái nhìn thấy biểu hiện của Đại Độ Thiết, ở một bên âm thầm chắt lưỡi.

Nếu chỉ nói về thực lực, Đại Độ Thiết vượt hơn Phòng Di Ái thật nhiều, đương nhiên nếu đi so lực lượng với Phòng Di Ái, kết quả cũng sẽ giống như lúc trước.

- Như vậy mới có ý tứ!

Đỗ Hà thản nhiên cười, nếu địch thủ chỉ vài quyền cước liền bị đánh ngã, vậy cuộc đấu còn có gì vui?

Một tuyển thủ đến từ Thổ Phiên tên là Tùng Tán Tất Nhược, ban đầu nhìn không ra võ nghệ của hắn cũng không thua kém Đại Độ Thiết, làm người để ý chính là thủ đao của hắn, thủ đao của hắn thật sắc bén chẳng khác gì đao thật, người chịu một kích của hắn nhất định bị gãy cổ, thật lợi hại.

Đỗ Hà thậm chí hoài nghi, chỉ cần trên tay hắn được thoa hỏa diễm thì hắn liền có thể trở thành Cưu Ma Trí trong tiểu thuyết của Kim đại hiệp được thành danh với tuyệt kỹ Hỏa Diễm Đao.

Nhìn biểu hiện của Tùng Tán Tất Nhược, Tần Quỳnh cũng nói:

- Tiểu tử này còn ẩn giấu một ít tuyệt kỹ, khi đối chiến với hắn hiền chất cũng nên cẩn thận!

Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nhưng làm Đỗ Hà chú ý nhất không phải là hai người này mà là người của Nê Bà La quốc – Thái Khắc Văn.

Thái Khắc Văn cũng không phải có võ nghệ cao cường, nhưng cổ quái chính là hắn có một năng lực chịu đánh mà người thường không thể địch nổi, có một thân ngạnh khí công nghe rợn cả người.

Ở cuộc đấu đầu tiên, đối thủ của hắn là cao thủ của Tân La quốc, võ nghệ không tệ, nhưng người kia một hơi đánh Thái Khắc Văn năm mươi quyền, đánh tới mức khiến mình mệt mỏi đến thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu mà gương mặt Thái Khắc Văn lại không chút thay đổi, hoàn toàn không bị chút thương tổn, cuối cùng bức bách cao thủ Tân La quốc mệt nhoài sụp xuống lôi đài, chủ động đầu hàng, thật có ý tứ.

Giờ phút này cùng hắn đối chiến không phải ai khác, chính là Trình gia hoạt bảo Trình Xử Lượng. Giữa hai người nếu ai thắng sẽ trở thành đối thủ của Đỗ Hà.

Trình Xử Lượng tính cách giống như Trình Giảo Kim, thuộc loại người nóng nảy. Thấy Thái Khắc Văn chẳng khác gì lão tăng nhập định, cũng không có ý định công kích, cũng không do dự giành phát động công kích trước tiên, thân thể bắn về phía trước, một cước đá lên ngực bụng Thái Khắc Văn.

Thái Khắc Văn trúng một đá nhưng không ngã xuống đất mà lui ra sau ba bước vững vàng đứng thẳng.

Dân chúng khắp bốn phía hô to, dù sao nơi này là Đại Đường, mà Thái Khắc Văn đối chiến cùng cao thủ Tân La quốc không hề sứt mẻ, cũng tạo ấn tượng khắc sâu với bọn họ. Nhưng hôm nay Trình Xử Lượng dùng một cước đá Thái Khắc Văn lui sau ba bước, đủ thấy đã tạo thành thương tổn cho hắn, so với cao thủ Tân La quốc đã mạnh hơn nhiều.

Đỗ Hà lắc đầu than thở, quả thật Trình Xử Lượng mạnh hơn cao thủ Tân La thật nhiều, nhưng muốn tổn hại Thái Khắc Văn thì không nhất định.

Mặc dù Thái Khắc Văn lui lại ba bước nhưng rất rõ ràng đã làm tan mất lực lượng của Trình Xử Lượng, trên người cũng không mấy đau đớn.

Nhưng công kích của Trình Xử Lượng cũng không chấm dứt, hắn là một tên phong tử thích đánh nhau, không đánh ngã đối thủ tuyệt không thu tay. Ngay khi Thái Khắc Văn lui ra sau, hắn đã như hình với bóng đánh tới.

Khi Thái Khắc Văn vừa ổn định thì một cước của Trình xử Lượng lại quét tới đầu gối hắn, làm một đầu gối hắn phải quỵ xuống.

Tiếp theo Trình Xử Lượng đánh xuống một chưởng, mục tiêu ngay gáy Thái Khắc Văn, gáy là bộ vị yếu hại nguy hiểm nhất của cơ thể, nếu như bị đánh trúng, mặc kệ năng lực kháng cự của Thái Khắc Văn mạnh bao nhiêu đều xác định sẽ bị đánh bất tỉnh.

Thái Khắc Văn cũng không né tránh, chỉnh ngẩng đầu lên dùng gáy đón đỡ chiêu chưởng kia.

- Phanh!

Một tiếng vang lên, một chưởng của Trình Xử Lượng như bổ vào tảng đá, công kích không hiệu quả.

Thái Khắc Văn bắt đầu phản kích, hắn vẫn quỵ một gối dưới sàn, nhưng nửa người trên lủi tới, song chưởng đột nhiên hướng thắt lưng Trình Xử Lượng ôm qua. Một kích bất thình lình lập tức đánh té Trình Xử Lượng xuống sàn, sau đó cưỡi lên người hắn, vung nắm tay như thiết chùy oanh thẳng xuống đầu.

Trình gia huynh đệ thấy thế không khỏi kinh hô, Phòng Di Ái, La Thông cùng những người có quan hệ không kém với Trình Xử Lượng cũng hô to…

Chợt thấy Trình Xử Lượng lách đầu né tránh một quyền của Thái Khắc Văn, rống to một tiếng, mãnh lực nơi eo chợt lắc mạnh, trực tiếp đụng Thái Khắc Văn ngã lăn, một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh, bật dậy khỏi sàn.

- Hay!

Thấy Trình Xử Lượng thoát khỏi hiểm cảnh, người xem không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Mấy huynh đệ Trình gia cũng hoan hô.

Trình Xử Lượng lại tiếp tục giằng co cùng Thái Khắc Văn.

Trình Xử Lượng xông lên, vung đôi thiết quyền như mưa rền gió dữ oanh tới ngực bụng cùng bên sườn Thái Khắc Văn, người kia bị trúng mấy quyền nhưng vẫn như không bị việc gì.

Trình Xử Lượng càng đánh càng giận, quát:

- Tên tiểu tử ngươi, Trình lão tam ta cũng không tin thân thể ngươi làm bằng sắt!

Nói xong lại công kích mãnh liệt, một hơi đánh ra gần trăm quyền khiến Thái Khắc Văn liên tục thối lui về phía sau.

- Trình lão tam thua!

Đỗ Hà nhìn thấy một màn này, có chút bất đắc dĩ thở dài.

- Vậy thì chưa chắc đâu!

La Thông cũng không muốn thấy Trình Xử Lượng thua bại, nhíu mày nói.

Ngạnh khí công của Thái Khắc Văn thật sự làm người sợ hãi, nhưng Trình lão tam chưa hẳn không có khả năng thắng lợi.

Nhưng bản tính Trình gia huynh đệ ngay thẳng, cho rằng luận võ là phân cao thấp, thắng thua không hối hận. Khinh thường dùng thủ đoạn nên mới gặp phải tình huống như vậy, nếu hắn có thể trực tiếp ôm Thái Khắc Văn đẩy hắn xuống lôi đài, lấy lực lượng của Trình Xử Lượng vẫn có thể làm được.

Đỗ Hà đã nhìn ra lực phòng ngự của Thái Khắc Văn thật kinh người, nhưng thủ đoạn công kích lại ít ỏi đến thương cảm. Chỉ cần liều mạng nhận hắn đánh vài cái là có thể đẩy hắn ngã xuống lôi đài phân thắng bại.

Nhưng tính bướng bỉnh của Trình lão tam lại nổi lên, Thái Khắc Văn sử dụng đấu pháp chỉ thủ mà không công làm cho hắn sản sinh tâm lý phản nghịch, hắn không tin mình không phá được phòng ngự của đối thủ nên cứ cắm đầu lo tiến công.

Đột nhiên Trình Xử Lượng quát một tiếng:

- Bôn Ngưu Quyền!

Đỗ Hà động dung đứng lên.

Nắm tay Trình Xử Lượng bỗng nhiên không chút tiếng động lại cực nhanh đánh thẳng vào ngực Thái Khắc Văn.

Thái Khắc Văn giống như bị thương nặng, hộc ra ngụm máu tươi lui về sau mấy bước.

Trình Xử Lượng chợt nhếch môi cười, trên mặt tràn đầy thỏa mãn:

- Cũng không tin không đánh được ngươi!

Nói xong mới ngã xuống lôi đài, một quyền kia đã lấy hết toàn bộ lực lượng của hắn, bởi vì thể lực cạn kiệt đành ngã xuống.

Mặc dù Thái Khắc Văn bị thương nặng nhưng hắn vẫn còn có thể tiếp tục đứng lên.

Thái Khắc Văn thắng, Trình Xử Lượng bại!