Đại Đường Đạo Soái

Chương 320: Hô hấp nhân tạo




Tùy ý nhắc tới bút tích thực “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi, Đỗ Hà không khỏi thầm nghĩ, thế kỷ hai mươi mốt, bút tích thực của Vương Hi Chi sớm đã tuyệt tích, truyền lưu trên đời chẳng qua là bản gốc cao cổ. Cao cổ trong bản gốc cao cổ cũng không phải chỉ người, trong giới nghiên cứu lịch sử đồ cổ, những người nghiên cứu gọi đồ vật cổ đại trước thời nhà Đuờng là cao cổ.

Bản gốc cao cổ chính là chỉ sách cổ viết lại theo bản thật từ cổ nhân trước kia.

Cho nên vào thế kỷ hai mươi mốt, những bản gốc cao cổ được đối đãi như bút tích thực. Bản sao chép cao cổ “Thảo Thư Bình An Thiếp” của Vương Hi Chi tùy tiện bán đấu giá cũng được gần ba trăm triệu nhân dân tệ, đó chỉ là bản viết phỏng theo, cũng không được xem là bút tích thật sự. Nếu thật sự có một bản bút tích thật sự của Vương Hi Chi, hơn nữa còn là đệ nhất thiên hạ hành thư “Lan Đình Tập Tự”, cầm đến thế kỷ 21, ăn mấy đời cũng không hết.

Đừng nói quay lại thời hiện đại, với lòng si mê của Lý Thế Dân đối với “Lan Đình Tập Tự”, sợ gì không được thăng quan mấy cấp.

Trong khoang thuyền ngoại trừ Đỗ Hà, những người khác đều tỏ vẻ không hứng thú với tin tức này lắm, cũng không nhắc nhiều đến chủ đề này.

Mọi người rất nhanh tìm được chủ đề mới, Đỗ Hà ở trước mặt những người xa lạ chất phát này cũng không có gì cố kỵ, nói chuyện rất thoải mái, thật sự rất thú vị.

Lúc này thân thuyền khẽ lắc lư, nhà đò kêu lên:

- Thuyền lớn đến rồi, chúng ta nhường một chút, mọi người nhớ ngồi vững.

Một chiếc thuyền hoa cực lớn từ xa lái tới, chiếc thuyền hoa này có quy mô rất lớn, trên bong thuyền có ba tầng, cao tới bảy trượng, có thể chứa hơn bốn trăm người, không thua kém gì Túy Tiên mà Vũ Mị xây dựng ở Trường An, so với thương thuyền Từ gia mà bọn họ đã ngồi còn lớn hơn ba phần.

Đỗ Hà nhìn về phía thuyền lớn, thấy trên thuyền có một tuyệt sắc giai nhân đang đứng, không khỏi cười khổ:

- Thế giới này thật sự nhỏ như vậy sao?

Vũ Mị Nương đứng dựa trên đầu thuyền hoa, gió sông thổi nhẹ, phất phơ vạt áo của nàng, mái tóc dài của nàng tung bay giống như tiên nữ trên trời.

Khi ánh mắt hai bên chạm nhau, Đỗ Hà rõ ràng phát giác được thần sắc Vũ Mị Nương ngẩn ngơ, tựa hồ không thể ngờ mình lại xuất hiện ở nơi này, cũng sửng sờ thầm nghĩ:

- Lẽ nào Mị Nương đã nhận ra ta?

Hắn đang nghĩ như vậy, đột nhiên đầu gối Vũ Mị Nương không tự chủ được khẽ cong về phía trước, cả người chới với rớt xuống Trường Giang?

Nhất thời trên hai chiếc thuyền đều vang lên những tiếng kinh hô, khi Vũ Mị Nương còn chưa hoàn toàn rơi xuống Trường Giang, cả người Đỗ Hà đã nhảy xuống trước. Trong tích tắc Đỗ Hà nhảy xuống nước, trên thuyền cũng có một thân ảnh thả người nhảy xuống.

Đỗ Hà thầm lo lắng, ở trong nước hắn giống như một con thuồng luồng, không ngừng ngược dòng bơi về hướng Vũ Mị Nương rơi xuống, một đạo thân thể mềm mại nhào vào trong ngực hắn, Đỗ Hà tập trung nhìn kỹ đúng là Vũ Mị Nương, vội vàng ôm chặt nàng.

Vũ Mị Nương tựa hồ giật mình, tay chân cuồng loạn nhảy múa, Đỗ Hà ôm chặt nàng vào ***g ngực, không ngừng thấp giọng trấn an, hai chân đạp nước, để cho mình nổi lên mặt nước, từ từ bơi về chiếc thuyền chở khách.

Hắn lại không biết, khi hắn đang ra sức bơi lội, Vũ Mị Nương tựa trên vai hắn vẫn lộ ra nụ cười sáng lạn.

Không sai, Vũ Mị Nương quả thật đang cười, hơn nữa cười rất vui vẻ, cười rất có dự mưu.

Hôm nay nàng vô tình gặp được Đỗ Hà trên đường, tâm nguyện đã xong, vì lo lắng ảnh hưởng đến Đỗ Hà làm chính sự, lo lắng mình không kìm giữ được tình cảm, do đó bạo lộ thân phận của Đỗ Hà, làm hỏng đại sự của hắn, cho nên quyết định rời khỏi Dương Châu, đến Hàng Châu tìm đại tỷ Vũ Thuận của nàng. Mấu chốt nhất vẫn là có ý định tránh né Vân Trác theo đuôi.

Khi đến bến cảng, đang định leo lên một chiếc thuyền Hàng Châu, chợt có một đám người gọi bọn họ.

Thì ra là một đám đệ tử thế gia Giang Nam hẹn nhau cùng đi thưởng ngoạn Trường Giang, Vân Trác là tài tử nổi danh Giang Nam, văn võ song toàn, đoàn người này nhìn thấy hắn, vô cùng nhiệt tình, hy vọng bọn họ cùng gia nhập.

Vân Trác lúc ấy tỏ vẻ muốn xem ý tứ của Vũ Mị Nương?

Vũ Mị Nương thật sự có vẻ không tình nguyện, nhưng thấy trên mặt Vân Trác có ít ý động, nhớ tới thời gian vừa qua, Vân Trác đối xử với nàng quả thật không tệ, thầm nghĩ:

- Nếu không phải hắn đặc biệt mời ta đến Dương Châu, ta cũng không gặp được Đỗ đại ca, thôi thì chiều theo ý hắn một lần. Dù sao ta cũng chưa từng thấy Trường Giang, không biết phong cảnh Trường Giang rút cuộc như thế nào?

Vì vậy nàng cũng đồng ý.

Lên thuyền hoa, Vũ Mị Nương mới biết những người trên thuyền phần lớn là nhân vật nổi danh của Giang Nam, bọn họ không phải có gia thế bối cảnh nhất định thì cũng là tài tử ở địa phương, nhất là chủ nhân của thuyền hoa, còn xuất thân từ Từ gia Giang Nam, được xưng tụng là đệ nhất tài nữ Giang Nam - Từ Tuệ.

Đám người này còn đặc biệt sáng tạo ra một hội thơ Lộc Minh, lấy tên từ trong tứ thơ “U u lộc minh, thực dã chi bình” trong Kinh Thi, ý muốn gửi lời mời đến quảng đại tài tử, hy vọng tất cả tài tử đều gia nhập vào trong hội thơ Lộc Minh này.

Còn Từ Tuệ, Vân Trác, còn có một người tên Trương Đình, chính là người sáng lập ra hội thơ này.

Điều khiến Vũ Mị Nương kinh ngạc hơn chính là Từ Tuệ là nữ nhân, lại đảm nhiệm chức hội trưởng của hội thơ, sau khi hỏi ra mới biết danh xưng đệ nhất tài nữ Giang Nam của Từ Tuệ cũng không phải hư danh nói chơi, mà là đúng như danh xưng.

Từ Huệ giống như nữ tử bình thường, khi sinh ra phụ thân của nàng cũng không nghĩ tới chuyện đặt tên cho nàng, chỉ là khi nàng năm tháng, Từ Tuệ đột nhiên mở miệng nói chuyện, phụ thân Từ Hiếu Đức thấy nàng sớm thông minh như vậy liền đặt cho nàng cái tên là Từ Tuệ. Từ Tuệ không thẹn với cái tên phụ thân đặt cho nàng, năm bốn tuổi có thể đọc thông“ Luận Ngữ”, “Kinh Thi”, tám tuổi đã am hiểu văn chương.

Từ Tuệ tám tuổi làm thơ, trở thành tài nữ nổi tiếng Giang Nam, từ đó về sau bái làm môn hạ đại nho Giang Nam Trương Tố, tài hoa càng ngày càng bộc lộ, cuối cùng được xưng tụng là Giang Nam đệ nhất tài nữ.

Vũ Mị Nương nghe xong cũng âm thầm líu lưỡi, tám tuổi làm thơ, cái này cũng quá dọa người.

Sau đó Vũ Mị Nương cũng nhìn ra Từ Tuệ không những có tài hoa phi phàm, còn có tướng mạo không thua kém mình, nhất thời nổi lên lòng ganh đua.

Vũ Mị Nương làm thơ không bằng Từ Tuệ, nhưng thư pháp của Từ Tuệ lại không bằng Vũ Mị Nương, hai người đứng cạnh nhau giống như xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ, khiến những người trên thuyền hoa nhất thời hoa mắt.

Vũ Mị Nương viết thể chữ Đỗ lưu truyền trong thiên hạ, nhưng vì Giang Nam thật sự xa xôi, phần lớn mọi người chỉ nghe kỳ danh chứ chưa từng nhìn thấy. Hôm nay thấy Vũ Mị Nương viết ra, càng thu hút chú ý của mọi người, tất cả đều nhao nhao xin nàng chỉ giáo phương pháp sáng tác và tinh túy của thể chữ Đỗ này.

Vũ Mị Nương không muốn phiền hà, cộng thêm Vân Trác lại đi lên che chắn trước người nàng, tỏ vẻ hoa đã có chủ.

Chuyện này khiến Vũ Mị Nương càng tức giận, trực tiếp đi ra bong thuyền hít thở không khí, nhìn cảnh sắc hai bên bờ sông, trong lòng thầm nghĩ:

- Không biết Đỗ đại ca đang nhận nhiệm vụ gì, có nguy hiểm không?

Khi nàng đang nghĩ như vậy, ánh mắt bất ngờ nhìn thấy Đỗ Hà , tiếng lòng rung động, thật sự quá trùng hợp.

Đúng lúc này, nàng giả vờ cong gối giống như có người đụng phải, chân mềm nhũn, cả người không tự chủ được ngã xuống Trường Giang.

Trong nháy mắt nàng rơi xuống sông đã nhìn thấy Đỗ Hà nhảy xuống cứu mình, thấy Đỗ Hà quan tâm mình như vậy, trong lòng thật sự thấy hạnh phúc.

Người cổ đại bình thường không tận lực học bơi, nhất là nữ tử. Nhưng Vũ Mị Nương là dị loại, khi còn bé vì có một lần không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, suýt nữa chết đuối, cảm giác sợ hãi này vẫn còn bắm chặt trong lòng nàng.

Nếu là thường nhân, chỉ sợ sợ tới mức không dám xuống nước nữa, nhưng Vũ Mị Nương trời sinh tính hiếu thắng, ngã ở chỗ nào thì phải đứng lên ở chỗ đó, hơn nữa không cần người khác nâng, tính cách quật cường, quyết tâm học bơi lội, chỉ có điều cơ hội luyện tập không nhiều lắm, rơi xuống nước không đến mức trực tiếp chìm xuống mà có thể nổi lên.

Vũ Mị Nương vốn là người gặp chuyện bất loạn, lúc này lại càng không cảm thấy bối rối, đầu óc rất tỉnh táo, nhưng thấy Đỗ Hà khẩn trương như vậy, trong lòng đột nhiên toát ra một ý nghĩ:

- Đỗ đại ca muốn tới cứu, vậy cứ để cho hắn cứu mình, bởi như vậy, hắn chính là ân nhân cứu mạng của mình, mình cũng có thể quang minh chính đại theo sát hắn, trở thành bằng hữu của hắn, không cần làm bộ không quen biết.

Nàng mừng thầm, liền làm bộ ngâm nước, chờ đợi Đỗ Hà tới cứu.

Nhưng lúc này Vân Trác cũng đã nhảy xuống.

Vũ Mị Nương vừa tức vừa giận, đây là chuyện giữa ta và Đỗ đại ca, người ngoài cuộc như ngươi nhảy vào làm gì chứ?

Nàng thấy Đỗ Hà cách mình còn một đoạn, mà Vân Trác lại ngay bên cạnh, giả bộ như bị nước sông cuốn đi, vụng trộm bơi về phía Đỗ Hà, chui vào trong lòng hắn.

Đỗ Hà trở tay không kịp, theo bản năng mở rộng cánh tay, ôm chặt Vũ Mị Nương vào trong lòng. Trong lúc nguy nan cũng bất chấp cố kỵ giữa nam nữ, hai khuôn mặt dán chặt vào nhau, không ngừng an ủi nàng.

Tư thế của hai người quá mức khó xử, Vũ Mị Nương trực tiếp giả bộ hôn mê bất tỉnh.

Dưới sự trợ giúp của người trên thuyền, Đỗ Hà ôm Vũ Mị Nương bước lên thuyền, để nàng nằm thẳng trên bong thuyền, xiêm y của nàng mỏng như cánh ve, dính sát trên người lộ ra đường cong khiến lòng người rung động.

Đỗ Hà cởi áo che lại cho nàng, thò tay dò xét hơi thở, ngạc nhiên phát hiện nàng không còn thở nữa.

Đỗ Hà vô cùng lo lắng:

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đúng...... Hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo!

Hắn nhớ tới kiến thức cấp cứu, cũng bất chấp những thứ khác, một tay nắm mũi của nàng, một tay hé môi nàng ra, áp môi hắn xuống.

Vũ Mị Nương hoàn toàn điếng người.

Nàng phát giác Đỗ Hà đang dò xét hơi thở của mình, cố tình nín thở, để cho Đỗ Hà lo lắng, xem hắn quan tâm mình nhìn như thế nào, nào ngờ hắn lại hôn nàng như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đỗ Hà, hoàn toàn không phát hiện mình đã tỉnh lại, thổi hơi trong miệng nàng mới giật mình minh bạch, thì ra hắn đang cứu mình.