Đại Đường Đạo Soái

Chương 446: Sơ tiến đổ phường




Hiện giờ Đỗ Hà đã thật sự xem Đỗ Như Hối cùng Chương thị như cha mẹ ruột, vừa nghe được “Đỗ Hà” ngày xưa lại ở Bách Thắng đổ phường gây họa làm hại Đỗ Như Hối thiếu chút nữa bị tức chết, trong lòng vô cùng tức giận. Hắn không thể khinh bỉ bản thân “Đỗ Hà”, tự nhiên đem lửa giận trút lên trên Bách Thắng đổ phường.

Phòng Di Ái nói lỡ miệng đưa mắt nhìn qua Đỗ Hà, muốn sửa lời đã không thể nào, chỉ đành nói:

- Chuyện này…kỳ thật là như vậy, năm đó lão đại với Trưởng Tôn Trùng vì Trường Nhạc tranh đấu dữ dội, từng bị hắn khiêu khích cùng nhau đến Bách Thắng đổ phường. Kết quả chơi mười lần thua cả mười, thua rối tinh rối mù, cái gì cũng thua hết sạch sẽ. Cuối cùng lão đại hoài nghi bị bọn hắn phá rối nên náo loạn lên. Tình huống của tiểu đệ lúc đó cũng giống như lão đại, thua một nghèo hai trắng, nghĩ muốn nháo sự để thoát khốn. Nhưng không nghĩ ra tới ngày hôm sau liền có đại thần vào triều tố cáo phụ thân của chúng ta, nói nhị lão dạy con không nghiêm, dung túng nhi tử gây chuyện. Ngươi cũng biết văn nhân, yêu nhất chính là mặt mũi…

Làm người đứng đầu văn thần, bọn họ bị buộc tội như vậy nỗi phẫn nộ trong lòng thế nào liền có thể biết rõ. Cha ta vừa về đến trong nhà liền lấy ra gia pháp đem ta đánh gần chết, cũng may mẫu thân của ta cường thế bằng không ta chưa chắc còn sống sót. Về phần lão đại cũng không bị xử phạt gì, đó là vì Đỗ thúc phụ còn chưa động thủ đã bị tức giận đến hôn mê bất tỉnh. Thật may mắn nhờ có thần y Tôn Tư Mạc đang trị liệu bệnh tình cho Trưởng Tôn hoàng hậu, vừa lúc hắn cũng đang ở Trường An bằng không thật sự nguy hiểm…

Đỗ Hà càng nghe sắc mặt càng lạnh, từ sau khi xuyên qua, đối với thế giới này ngày càng hiểu biết, trong tim của hắn liền có một loại cảm giác, cảm giác như có người đang ở sau lưng thúc đẩy “hắn”, không ngừng thúc đẩy giật dây khiến cho “Đỗ Hà” phạm sai lầm, trở thành nhị thế tổ ăn chơi trác táng ác danh rõ ràng.

Cho tới nay hắn vẫn luôn nghĩ rằng người kia chính là Trưởng Tôn Trùng, bởi vì lịch sử lệch lạc khiến Trường Nhạc công chúa trở thành vị hôn thê của mình. Trưởng Tôn Trùng ghen ghét không nhịn được nên khiêu khích xúi giục tên nhị thế tổ “Đỗ Hà” không có chút chỉ số thông minh kia, làm bại hoại thanh danh của hắn là chuyện hợp tình lý.

Bản thân “Đỗ Hà” trước kia luôn bị trúng khiêu khích, chỉ là sau khi linh hồn xuyên qua khiến cho Đỗ Hà phản kích lại thành công mà thôi. Nếu như bản thân hắn không xuyên qua nói không chừng ngày nào đó ngọc bội kia đã bị Trưởng Tôn Trùng thắng được, sau đó về nhà bị giáo huấn, lão gia tử bởi vì dạy mình không được mà giận dữ biến thành bệnh nặng.

Suy nghĩ kỹ lại, người bị thương tổn lớn nhất không phải là mình mà là lão gia tử vốn thân thể cũng không được khỏe mạnh cường tráng. Chẳng lẽ Trưởng Tôn Trùng luôn đối địch với “Đỗ Hà” cũng không đơn giản mặt ngoài là vì Trường Nhạc, còn có tâm nhắm vào lão gia tử? Nếu thật sự là như vậy, tâm tư tên hỗn đản Trưởng Tôn Vô Kỵ đúng là âm độc phi thường.

Xuống tay từ trên người “Đỗ Hà”, chèn ép lão gia tử tinh ranh như hồ ly, thật sự là tử huyệt trúng đích lão gia tử mà thần không biết quỷ không hay!

Như thế nói đến, người ủng hộ sau lưng Bách Thắng đổ phường chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ?

Trong đầu nghĩ tới lời nói của Phòng Di Ái, đáy lòng cảm thấy khả năng chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng thật lớn. Cũng chỉ có lão hồ ly kia có được lực lượng như thế trong triều mới có thể tố cáo được Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối.

Nhưng cho dù việc này là thật, người chân chính sai lầm cũng không phải Trưởng Tôn Trùng hay Trưởng Tôn Vô Kỵ, mà chính là “Đỗ Hà”, nếu không phải nhân phẩm của hắn quá tệ khiến cho người ta nhiều lần thực hiện được mưu kế, làm sao lại chọc giận Đỗ Như Hối bệnh liệt giường?

Đỗ Hà kéo ngựa xoay người, cười nhìn Phòng Di Ái nói:

- Di Ái, ngươi nói cho ta nghe một chút bên trong Bách Thắng đổ phường, mấy hạng mục đánh bạc náo nhiệt nhất là gì?

Tuy rằng hắn vẫn cười, cười thật vui vẻ nhưng trong ánh mắt lạnh băng như trời đông gió tuyết, băng lãnh tận xương.

Phòng Di Ái cảm nhận được khí thế lửa giận như có như không trên người Đỗ Hà, cũng không dám chần chờ đáp:

- Náo nhiệt nhất chính là bài cửu, kế tiếp là đầu tử, đấu gà, đấu tất xuất, song lục, dịch kỳ, thải tuyển, diệp hí, khiêu cúc…dạo gần đây còn có một cách chơi mới, đơn giản thú vị. Chính là đoán quân cờ, tùy ý nắm quân cờ, sau đó lấy mỗi lần bốn tách ra, ít hơn bốn là đếm số cuối cùng, thực có ý tứ…

Đỗ Hà nghe vậy trầm mặc hồi lâu, cách đánh bạc như vậy ở đời sau đã rất ít thấy, nhưng thường xuyên xuất hiện trong phim ảnh trên ti vi, đối với cách chơi hắn cũng có chút ít hiểu biết.

- Chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!

Hắn lưu lại một câu, xoay người đi về hướng Vũ phủ. Không cần quản việc này có phải do Trưởng Tôn Vô Kỵ giở trò quỷ hay không, bàn tay đen phía sau màn có phải là lão hồ ly kia hay không, Bách Thắng đổ phường vẫn là đầu sỏ gây nên việc muốn đánh chủ ý với Vũ Mị Nương, Đỗ Hà nguyên bản thầm nghĩ muốn đại náo một trận, cho Thường Bách Vạn kia chút giáo huấn, sau đó tra xét ra người giật dây phía sau màn, lại quyết định bước tiếp theo. Nhưng sau khi biết được Bách Thắng đổ phường tham dự thiết kế gài bẫy “Đỗ Hà”, suýt nữa chọc tức chết Đỗ Như Hối, hết thảy ý tưởng của hắn liền thay đổi, hắn muốn không chỉ là một trận nháo kịch, hắn muốn Bách Thắng đổ phường hoàn toàn biến mất, muốn Thường Bách Vạn vì những hành động của mình mà trả giá thật nhiều.

Hắn quay trở về Vũ phủ, Vũ Mị Nương thấy hắn đã đi còn quay lại, vẻ mặt thật ngoài ý muốn.

Đỗ Hà đã xem Vũ Mị Nương là nữ nhân của mình nên đối với nàng cũng không hề có nửa điểm giấu diếm, nói thẳng:

- Chỗ muội có thể lấy ra được bao nhiêu tiền, đưa ta mượn trước! Ta muốn Bách Thắng đổ phường hoàn toàn biến mất tại Trường An!

Vũ Mị Nương nghe xong vốn sửng sốt, cũng không hỏi một câu nào chỉ cười nói:

- Đã đến thế này giữa muội và đại ca còn phân chia lẫn nhau làm gì. Cho muội mấy ngày thời gian, muội có thể gom ra vạn lượng bạc, nhưng hiện tại trong nhà chỉ có hai ngàn hai trăm lượng bạc dùng để lưu động mà thôi!

- Hai ngàn hai trăm lượng bạc!

Đỗ Hà híp mắt cười, số tiền này vượt ngoài suy đoán của hắn, gật đầu nói:

- Cũng đã đủ…Muốn diệt trừ Bách Thắng đổ phường đầu tiên cần đánh tan bọn hắn trong vấn đề tiền vốn. Tiếp theo là danh dự, chuyện này cũng cần đổ bạc, tự nhiên không thể thiếu tiền vốn!

Hai ngàn hai trăm lượng đã không còn là con số nhỏ, vì thế còn dặn Mị Nương gọi tới một người hầu thân thể khỏe mạnh cầm theo bao tiền đi cùng hắn.

Đỗ Hà lại để Mị Nương đi chuẩn bị thêm ít đồ vật.

Phòng Di Ái thấy Đỗ Hà quay lại còn mang theo một người hầu, hai mắt trừng lớn nhìn bao tiền lớn, nghe thanh âm ngân lượng ma xát lẫn nhau phát ra tiếng vang, hắn há miệng thở dốc:

- Lão đại, lần này…ngươi chính là chơi lớn!

Đỗ Hà tràn đầy tự tin nói:

- Tự nhiên là thật, lão đại của ngươi có tiền vốn, không sợ thua, ngươi lo lắng cái gì!

Đời này tuy rằng hắn chưa từng đi vào sòng bạc, càng chưa từng chơi qua bài cửu gì đấy, ngẫu nhiên chơi đùa cũng chỉ là phác khắc, mạc chược, còn bài cửu, xúc xắc, đấu kê, đấu tất xuất gì đó hắn căn bản chưa từng chơi qua, nhưng hắn tin tưởng lấy kỹ xảo của mình muốn thắng tiền cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

Phòng Di Ái biết nguyên lai lúc trước Đỗ Hà chơi lần nào cũng thua sạch sẽ, đổ vận kém cỏi tới cực điểm, vì vậy không muốn cùng hắn đến đổ phường, nhưng hiện tại thấy biểu tình tự nhiên của Đỗ Hà, lại nhớ tới biến hóa của hắn suốt mấy năm nay, cũng có chút nửa tin nửa ngờ, dẫn đường phía trước.

Dưới sự dẫn dắt của Phòng Di Ái, hai người xuyên qua năm con đường, đi tới bên ngoài một tòa kiến trúc kim bích huy hoàng nằm tại Thường An Phường.

Bách Thắng đổ phường!

Tấm biển màu đỏ như son dưới ánh mặt trời chiếu sáng lòe lòe bốn chữ lớn, bên trong truyền ra thanh âm ồn ào náo động, giống như có tới mấy trăm người đang ở bên trong vui đùa.

Đỗ Hà cùng Phòng Di Ái sóng vai tiến vào cửa lớn đồ sộ của sòng bạc, hộ vệ canh cửa đổi lại dáng tươi cười nịnh nọt nói:

- Đỗ công tử đã lâu không tới chơi, xin mời nhị vị đại nhân vào trong!

Nói xong lớn tiếng nói:

- Trường An Đỗ công tử, Phòng công tử đến, mau đến nghênh đón, cẩn thận hầu hạ!

Tiếng nói của hắn vừa dứt, bên trong liền có vài nữ tỳ xinh đẹp đi ra.

Đỗ Hà hoảng sợ, thấp giọng nói:

- Còn kêu lớn như vậy, sợ người khác không biết sao?

- Ách…

Phòng Di Ái ngừng một chút nói:

- Người bình thường tới nơi này đều thích lén lút, không muốn cho người khác biết được. Nhưng lão đại là ngoại tộc, đây là do trước kia lão đại yêu cầu, nói như vậy mới tỏ rõ thân phận của ngươi!

- Kháo!

Đỗ Hà thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc lên, “Đỗ Hà” kia thật có thể xưng tụng là người hoang đường tới cực điểm. Hắn lại một lần nữa vì chuyện mình xuyên qua tới trên người “Đỗ Hà” mà cảm thấy thật mất mặt.

Bước vào sòng bạc, Đỗ Hà nhất thời thấy hoa mắt, hắn là lần đầu tiên đặt chân tới sòng bạc, chỉ thấy bên trong được bài trí vô cùng hoa lệ chú ý. Hơn nữa nơi này thật rộng rãi, dù đại sảnh tụ tập tới năm sáu trăm người nhưng sòng bạc cũng không hề có vẻ chen chúc chật chội, so với những sòng bạc xuất hiện trong phim càng thêm rộng rãi.

Một người thân hình béo mập tản đầy hơi tiền thấp kém không sao chịu nổi chào đón tới:

- Có cần tiểu nhân chuẩn bị khách phòng tiếp đãi hai vị công tử hay không?

Phòng Di Ái đang định mở miệng nói cần thiết, Đỗ Hà đã giành trước một bước nói:

- Không cần! Đánh bạc chính là thích nhiều người, ở trước công chúng tụ cùng một chỗ mới có ý tứ!

Phòng Di Ái nghe vậy phất tay sửa lời nói:

- Chúng ta chỉ là tùy tiện nhìn xem, ngươi đi tiếp đón khách nhân khác đi!

Bọn họ đang đứng ở nơi chơi đổ bạc dành cho những người có chút tiền dư dả, Phòng Di Ái mang Đỗ Hà rời khỏi nơi đó tiến vào hậu viện bên trong.

Nguyên lai phòng ốc khu này tương liên, một con đường rải đá vụn đem cửa sau lầu chính liên kết cùng một cửa lớn khác, hai bên là hoa viên được tu bổ chỉnh tề, tận sâu trong hoa viên là một tòa nhà càng thêm xa hoa.

Phòng Di Ái nói:

- Nơi này mới là địa phương chơi đùa của chúng ta!

Đỗ Hà đi vào bên trong, phát hiện mình có chút lạ lùng, bài trí của nơi này so với phía trước càng thêm xa hoa gấp mười lần, cho dù là dưới sàn cũng được dùng thảm đỏ phủ lên.

Biến hóa lớn nhất là nữ tỳ hầu hạ nơi này cùng người chia bài. Người chia bài mặc trang phục có vẻ cao quý, khí chất cao nhã chẳng khác gì quân tử, nữ tỳ đều là những nữ tử xinh đẹp động lòng người, hơn nữa các nàng lại mặc y phục thật gợi cảm, hồng y chẳng khác gì yếm đỏ cùng chiếc quần ngắn màu xanh biếc đem đôi tay cùng đùi ngọc trắng nõn hoàn toàn phơi bày ra, xuyên toa giữa những bàn đổ bạc không ngừng lắc mông thướt tha uyển chuyển, cử chỉ phóng đãng khiến Đỗ Hà trợn mắt, hắn còn tưởng rằng mình đã đi tới kỹ viện, trong lòng không nhịn được cảm khái, chẳng trách người ta nói chơi nữ nhân cùng đổ bạc luôn cùng một nhịp thở, thân mật không thể phân, quả thật là không hề sai lầm.

Lúc này có hai nữ tử tư sắc bất phàm mang theo khuôn mặt tươi cười đi tới, dâng lên trà thơm điểm tâm, chẳng những săn sóc chu đáo hơn nữa thân thể động lòng người không ngừng cọ xát lên người bọn họ, cuối cùng còn kéo lấy cánh tay hai người đặt lên chính bộ ngực sữa của mình, thái độ vô cùng nhiệt tình khêu gợi!

Phòng Di Ái kinh nghiệm tràn đầy, mặt không đổi sắc.

Đỗ Hà có chút mất tự nhiên, nhưng dù sao hắn cũng từng đi qua kỹ viện, rất nhanh cũng liền thích ứng.

Đỗ Hà đưa cho Phòng Di Ái một trăm lượng để hắn tự mình đi chơi, bản thân lại dạo qua một vòng ở những nơi náo nhiệt nhất trong đổ phường, sau khi có hiểu biết về tình huống bên trong đổ phương, hắn bắt đầu ngồi xuống ngay bàn chơi bài cửu.