Đại Đường Đạo Soái

Chương 455: Hồ ly đổi nghề tạm làm con rùa đen




Sau khi bãi triều, Đỗ Hà bị Đỗ Như Hối khiển trách một hồi, nói hắn đừng gây thêm chuyện!

Nhưng Đỗ Hà nhìn ra được, trong mắt lão gia tử vẫn rất tán thưởng hành động này của hắn. Không phải vì chuyện gây loạn ở Bách Thắng đổ phường mà là cách xử lý sau đó.

Chính trị cũng giống như di chuyển quân cờ, có một câu chân lý: Đi sai một nước sẽ thua cả bàn, dù quyền thần dến đâu nhưng chỉ cần bước sai một bước trên chính trường thì chờ đợi hắn cũng chỉ có diệt vong.

Đỗ Hà đã bước chân vào cái chảo nhuộm lớn này, hắn làm thế nào để sống còn không phải dựa vào lão gia tử, dựa vào Lý Thế Dân. Đây hết thảy đều là hư ảo, khó đoán nhất là lòng đế vương, lực lượng lão gia tử cũng có lúc tận, huống chi hắn vĩnh viễn không thể ở mãi dưới cánh chim của lão gia tử.

Hết thảy có thể dựa vào là bản thân Đỗ Hà, chỉ có lực lượng của mình mới là hết thảy!

Đỗ Hà giết Thường Bách Vạn là vì cân nhắc đến lâu dài, cái này không gì đáng trách, nhưng giết người cuối cùng phải chịu trách nhiệm, cũng quả thực là gây họa. Mấu chốt là cách giải quyết sau đó, giả như Đỗ Hà hôm qua không tìm Lý Thế Dân nói rõ nguyên do, không đem 40 vạn ngân lượng quyên cho triều đình, không nói cấm đánh bạc thì hôm nay trên triều tuyệt không dễ chịu. Đối mặt với sự quở trách hợp lực của hơn hai mươi vị đại thần dù hắn có miệng cũng khó biện.

Nhưng hắn xử lý như vậy khiến hơn hai mươi vị đại thần chẳng khác nào có khổ khó nói.

Đỗ Như Hối cũng không tán thành Đỗ Hà hồ đồ nhưng đối với cách xử lý của hắn lại cực kỳ tán dương.

Cơ hồ cùng một thời gian, tại thư phòng của phủ Triệu quốc công!

Trưởng Tôn Vô Kỵ đánh rơi quyển sách xuống đất, trợn mắt không thể tin vào tin tức cháu mình báo về, ngay cả sách rơi cũng không biết.

- Thúc phụ!

Trưởng Tôn Thuyên thấy hắn thất thố kêu một tiếng, sắc mặt cũng vạn phần ngưng trọng.

- Hay cho Đỗ Hà! Hay cho Đỗ Hà!

Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu tán thưởng, mắt có thưởng thức, nhưng càng sâu hơn nữa là kiêng kỵ cùng căm thù.

Lúc trước Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe Trưởng Tôn Thuyên báo Đỗ Hà kết hôn với Vũ Mị Nương đã có dự cảm bất tường, cảm thấy với tư cách địch nhân thì Đỗ Hà không thể nào phạm sai lầm như thế. Hắn sai Thường Bách Vạn tìm hiểu hành động của Vũ Mị Nương cẩn thận, xác định Vũ Mị Nương có phải cầm quyền ở Vũ gia hay không.

Liên quan đến thời gian, Thường Bách Vạn thất bại trở về, cũng xác nhận dự cảm bất an của Trưởng Tôn Vô Kỵ xác thực tồn tại.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đã căn dặn Thường Bách Vạn coi chừng, hắn hiểu rõ Đỗ Hà, biết tính cách Đỗ Hà có cừu oán tất báo. Nhưng dù là hắn cũng tuyệt đối không thể tưởng được thế công của Đỗ Hà sẽ mãnh liệt như thế, một lần toàn diệt cả Bách Thắng đổ phường lẫn mạng Thường Bách Vạn.

Nghe được tin tức này, Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm giác như mất một cánh tay. Năng lực của Thường Bách Vạn so với đám kỳ nhân dị sĩ dưới trướng hắn cũng không tính là xuất chúng, nhưng lại nắm giữ mạch máu kinh tế của hắn. Bách Thắng đổ phường là sản nghiệp lớn nhất, mất đi nó thì coi như mất đi cánh tay hữu dụng. Đối với việc này, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức triển khai phản kích, vận dụng người của mình để bọn họ liên thủ dâng tấu chương tố cáo Đỗ Hà, lợi dụng dư luận đánh bại hắn nhưng kết quả lại bị bại rối tinh rối mù, thất bại thảm hại.

Đỗ Hà ra chiêu thần kỳ, đem việc bản thân lấy quan báo tư thù nói thành đại nghĩa, lại lấy bốn mươi vạn ngân lượng quyên lên, để chứng minh trong sạch của mình cuối cùng còn đề nghị cấm đánh bạc, xóa đi hiềm nghi.

Liên hoàn diệu chiêu này cực kỳ cao minh cực kỳ, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không thể không phục. Đổi là hắn trong cùng tình huống, cũng chưa chắc nghĩ ra được liên hoàn kế kỳ diệu như vậy.

Hắn phát hiện tâm cơ Đỗ Hà càng lúc càng thêm thâm bất khả trắc.

Hắn vẫn một mực đánh giá cao tiềm lực Đỗ Hà nhưng đến việc này mới phát hiện bản thân vẫn đánh giá thấp hắn.

Qua hơn một năm đã khiến Đỗ Hà càng thêm dạn dày trên trường chính trị, làm việc quyết đoán, mỗi bước đều khiến người sợ hãi.

Trưởng Tôn Thuyên thấy trên mặt thúc phụ mà mình ngưỡng mộ nhất thay đổi liên tục, cũng thầm kinh ngạc: Có thể bức cho thúc phụ mình đến bộ dạng này, Đỗ Hà quả nhiên bất phàm, ngừng lại một chút nói:

- Thúc phụ, kế tiếp chúng ta phải làm gì? Đổ phường là sản nghiệp kinh tế quan trọng nhất của chúng ta. Giờ có lệnh cấm đánh bạc vậy coi như chặt đi một nửa tài lộ của chúng ta.

Trưởng Tôn Vô Kỵ vì đạt được mục đích cầm quyền, từ lúc năm đầu Trinh Quán liền bắt đầu âm thầm tụ tập thực lực. Đại Đường ban đầu còn hỗn loạn nên rất dễ dàng bồi dưỡng được một đám trợ thủ. Trưởng Tôn Vô Kỵ xem trọng nhất chính là đánh bạc vì không vốn mà sinh lợi cực cao. Hắn cũng không chỉ mở một nhà, mà chung quanh thành Trường An thì có ba nơi, trong đất phong cũng không cần nói.

Bách Thắng đổ phường là nới hắn kiếm lợi nhiều nhất, mất nó coi như mất một cánh tay nhưng mất hết cả đổ phường thì coi như một nửa mạng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu không nói gì cười khổ: Đỗ Hà chính là khắc tinh của hắn, chặt đứt chính mình một cánh tay không nói, còn bất tri bất giác đã muốn nửa mạng hắn. Có thể làm được điểm này cũng chỉ có một người Đỗ Hà.

- Án binh bất động!

Dù tài lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ vô tình nhận lấy tổn thương nghiêm trọng nhưng hắn vẫn cũng không vì vậy mà mất đi lý trí, tỉnh táo nói:

- Đánh bạc xác thực không phải chuyện tốt, Đỗ Hà lúc này đưa ra ý kiến cấm đánh bạc là hợp tuyệt đại bộ phận, phản đối quyết không phải hay! Thuyên nhi, ngươi thông tri xuống tất cả đổ phường lập tức đóng cửa, những sản nghiệp mà Trưởng Tôn gia chúng ta ngầm giúp đỡ cũng đừng tùy tiện bạo lộ.

Trưởng Tôn Thuyên bất mãn nói:

- Đỗ Hà giết Thường Bách Vạn, lại khiến cho chúng ta bị thương nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ để yên?

Trưởng Tôn Vô Kỵ chém đinh chặt sắt nói:

- Phải vậy thôi, các ngươi không phải là đối thủ của hắn, hiện tại ta là chim trong ***g không cách nào thi triển toàn lực, xung đột thì chịu thiệt chỉ có chúng ta. Chúng ta phải đợi qua ba năm mới là cơ hội phản kích.

Kỳ thật hắn lại làm sao có thể cam tâm, nhưng người thành đại sự vốn lấy nhẫn làm đầu.

Năm đó Cao Tông Hoàng Đế nhịn Hạng Vũ, được thiên hạ, thế cục trước mắt rắc rối phức tạp, hắn khốn cư ở nhà, có thể làm cũng chỉ có nhẫn.

Một năm rưỡi!

Kỳ hạn ba năm!

Còn lại một năm rưỡi!