Đại Đường Đạo Soái

Chương 463: Tâm linh khủng hoảng




Ở Thái Quốc Công phủ, Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương bồi Đỗ Như Hối cùng Chương thị dùng cơm trưa.

Đỗ Như Hối ăn xong liền vội vàng rời đi, hiện tại Đại Đường mới bắt đầu công việc khai phát Giang Nam, có rất nhiều chuyện cần được xử lý. Những việc này đều qua tay Đỗ Hà, nhưng hắn có tân hôn nên được nghỉ mười ngày, công việc đương nhiên không ai quản lý. Đỗ Như Hối căn cứ theo tập tục xin nghỉ phép nửa ngày, vừa xong chuyện riêng liền vội vàng đi về Thượng Thư Tỉnh xử lý công việc.

Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương bồi Chương thị thêm một lát đều cùng nhau cáo từ về phủ.

Vừa đi ra Thái Quốc Công phủ, Vũ Mị Nương thân thiết kéo tay ái lang, nói:

- Đỗ lang, đã xảy ra chuyện gì, tựa hồ sau khi nhận được tin tức người nọ mang đến thì huynh rất cao hứng!

Vũ Mị Nương nhắc người nọ chính là Hoàng Phủ Hạo Hoa, nàng cũng gặp qua hắn vài lần nhưng không biết thân phận lẫn tên của hắn.

Đỗ Hà cũng không muốn giấu diếm Mị Nương, kéo nàng vào trong xe ngựa, đem chuyện hai tên hỗn đản Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng hôm qua tới uy hiếp kể lại cho nàng nghe qua.

Vũ Mị Nương tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy, đôi tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hai tên khốn kiếp kia thật đáng hận! Gây nhiều phiền toái cho muội như vậy muội còn chưa tìm bọn hắn tính sổ, còn dám sinh sự trong tiệc cưới của chúng ta, muội thật sự không thể buông tha cho bọn hắn!

Đỗ Hà cười ôm nàng vào trong ngực, vuốt nhẹ sau lưng nàng, nói:

- Đừng tức giận cũng đừng nóng vội, vì hai tên hỗn đản kia mà tức giận không đáng. Vừa rồi người kia là tâm phúc của ta, gọi là Hoàng Phủ Hạo Hoa, hắn mang đến tin tức đã bắt được nhị Vũ!

Trong mắt Vũ Mị Nương thoáng hiện vẻ vui mừng, hô khẽ:

- Đỗ lang thật sự đã bắt được bọn hắn?

Đỗ Hà nhìn nàng thật sâu, nói:

- Thật sự, lúc trước khi Mị Nương kể cho ta nghe hành vi khốn kiếp của bọn hắn, lúc ấy ta rất tức giận, luôn nghĩ nếu có cơ hội nhất định sẽ trút giận cho muội. Việc này ta luôn ghi nhớ trong lòng chưa bao giờ quên. Từ khi nhị Vũ xuất hiện tại Trường An, ta đã muốn trút giận cho muội, chỉ là mãi không bắt được cơ hội. Hiện tại muội là thê tử của ta, làm trượng phu ta càng không có đạo lý buông tha cho bọn hắn. Hiện giờ bọn hắn đã rơi vào trong tay của ta, muội muốn xử trí bọn hắn như thế nào ta sẽ làm cho muội!

Vũ Mị Nương cảm động, dựa sát vào ***g ngực rộng của Đỗ Hà, ngửi lấy khí tức nam tử trên người hắn, nói:

- Có được tâm ý này của Đỗ lang, trong lòng Mị Nương không còn chút oán hận nào nữa. Đỗ lang cứ xử lý bọn hắn, giáo huấn hung hăng, làm cho bọn hắn biết lợi hại, không dám tiếp tục xuất hiện trước mặt chúng ta.

Đỗ Hà hôn lên khuôn mặt quyến rũ, cười nói:

- Tốt lắm, nghe lời muội, ta bảo đảm ngày sau Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng nghe tên chúng ta đều sợ mất mật, càng không nói tới dám xuất hiện trước mặt chúng ta nữa…Muội hồi phủ trước, ta đi chăm sóc hai vị đại cửu tử kia!

Đỗ Hà thúc ngựa ra Trường An, Hoàng Phủ Hạo Hoa đang đợi ngay cửa thành.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, Đỗ Hà đi tới nhà gỗ giam giữ nhị Vũ, đẩy cửa thấy hai người bị trói lại như bánh chưng, miệng đút tất thối, mặt mày đầy nước mắt nước mũi, còn có mùi vị hôi thối của nước tiểu.

Còn chưa triển khai trừng phạt nhị Vũ đã bị hù dọa đến mức không thể khống chế tiểu tiện.

Nhìn thấy Đỗ Hà, vẻ mặt hung hăng càn quấy hôm qua của nhị Vũ đều biến mất sạch sẽ, trong mắt chỉ còn lại vẻ cầu khẩn.

Hoàng Phủ Hạo Hoa nhìn quanh, không thấy thân ảnh Tần Dục, nói:

- Tiểu tử kia lại trốn đi chơi!

Đỗ Hà vừa nghe, khẽ cười nói:

- Đã tới rồi, còn đang lợi dụng địa hình nơi này để luyện công!

Hắn nhìn ra rừng rậm ngoài phòng, thân ảnh Tần Dục nhanh như khỉ vượn đang không ngừng xuyên toa trong rừng, từ xa đến gần, cuối cùng “bá” một tiếng hạ xuống, từ trên nhánh cây cao hai thước lăng không nhảy xuống đất, ở giữa không trung lộn hai vòng, vững vàng đứng thẳng bên dưới mặt đất, lập tức cười nói:

- Canh giữ hai tên kia thật buồn chán, nên ở gần nơi này luyện tập một chút. Cách nơi này không xa, chỉ cần có dị động liền lập tức phát hiện!

Hắn lấy ra Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu mà nhị Vũ lấy được từ tay Đỗ Hà đưa lại cho hắn.

- Làm tốt lắm!

Đỗ Hà khen ngợi một câu, vừa khen hắn hoàn thành nhiệm vụ thật viên mãn, vừa khen hắn tiến bộ thần tốc. Mới hơn nửa năm thành tích của hắn đạt được tới mức như vậy, hết thảy đều nhờ vào chính sự cố gắng của hắn.

Tần Dục cười ngại ngùng, liếc mắt nhìn nhị Vũ trong nhà gỗ nói:

- Bọn hắn nên xử lý như thế nào?

- Vậy…

Đỗ Hà nhìn bộ dáng hiện tại của nhị Vũ cũng lâm vào khó khăn. Nếu như hai người bọn hắn biểu hiện được kiên cường một chút, như vậy giáo huấn mới cảm thấy có ý nghĩa. Nhưng Đỗ Hà còn chưa triển khai hành động, nhị Vũ đã giống như mất đi nửa mạng sống, giáo huấn cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tinh tế nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy mình không nên mềm lòng.

Nhị Vũ thuộc dạng người nếu không động tới bọn hắn thì lại diễu võ giương oai, nếu thấy người lộ ra một ít cường thế liền rụt đầu thành rùa, nhìn bọn hắn đáng thương lại khiến người đành thu lại nắm tay. Nhưng khi bọn hắn cảm thấy mình được an toàn sẽ tiếp tục hoành hành. Đối phó với loại người như thế, nhất định phải dùng thái độ lãnh khốc vô tình cho bọn hắn một kích thật hung hăng, đánh cho bọn hắn sợ hãi, chỉ khi cho bọn họ biết được lợi hại mới bảo đảm ngày sau không còn dám đến trêu chọc mình.

- Có…

Đỗ Hà vỗ tay, cho Hoàng Phủ Hạo Hoa đi tới Đỗ phủ lấy Dẫn Xà Phấn cùng Xào Bất Giảo Cao mang tới.

Dẫn Xà Phấn là một loại thuốc bột được phát minh cuối đời Đông Hán. Loại thuốc này là thực vật đặc thù mọc tại địa phương mà mười sáu loại độc xà thích tụ tập, hơn nữa còn là cốt tủy của mười loại độc xà chế thành. Căn cứ theo sự giới thiệu bên trong “Miêu Cương Vạn Độc Thiên”, khứu giác của loài xà còn linh hơn cả cẩu, chỉ cần đem loại thuốc này đổ vào một nơi, toàn bộ xà loại trong phạm vi vài dặm đều sẽ hướng nơi này tụ tập. Bên trong sách còn có phụ lục viết: cổ nhân dùng thuốc bột này để bắt xà, sau đó đem xà huấn luyện, khiến chúng trở thành lợi khí khắc địch.

Nhưng sau đó cũng có chú thích, nói xà là độc vật, nhưng là khắc tinh của sơn thử, nếu quá độ sử dụng thuốc này sẽ làm cho sơn thử tràn ra, thảm thực vật sẽ bị phá hư nghiêm trọng, động vật ăn cỏ sẽ bị giảm sản lượng, động vật ăn thịt cũng bị ảnh hưởng suy giảm theo, đối với người sống bằng nghề săn bắn thật bất lợi, vì vậy cấm sử dụng.

Xà Bất Giảo Cao cũng đúng như danh xưng, chỉ dùng phân của xà phối hợp cùng chín loại thảo có tính mát mài chế thành thuốc như cao, chỉ cần đem thuốc này dán lên người sẽ không sợ bị rắn cắn. Cổ nhân có thể sống dựa vào núi rừng chính là nhờ vào loại thuốc này dùng đối phó sinh vật nguy hiểm như rắn độc ẩn trong bóng tối.

Bên trong “Miêu Cương Vạn Độc Thiên” ghi chép lại thật nhiều dược vật ly kỳ cổ quái, Đỗ Hà cảm thấy bên trong có loại dược vật nào sử dụng hiệu quả liền chế tạo để phòng ngừa vạn nhất, dù sao chế tạo sẵn cũng không có gì đáng ngại hay ảnh hưởng.

Dẫn Xà Phấn cùng Xào Bất Giảo Cao chính là hai trong số đó.

Hiện tại là tháng chín, là mùa mà loài rắn luôn ra ngoài, đem chút ít Dẫn Xà Phấn đổ vào trong nhà gỗ, sau đó cởi bỏ quần áo của nhị Vũ, lại thoa Xà Bất Giảo Cao lên người bọn hắn, cảm giác hẳn vô cùng thú vị.

Đỗ Hà có chút tà ác nghĩ ngợi.

Đi tới trước mặt nhị Vũ, Đỗ Hà thân mật cười:

- Không biết hai vị có từng nghe qua chưa, ở Thương triều thật lâu trước kia, có một vị tiểu mỹ nhân tên gọi Tô Đắc Kỷ, nàng phát minh một loại khổ hình gọi là Vạn Xà Khanh. Chính là đem một vạn độc xà bỏ trong một cái hố to, lại đem những người không biết nghe lời bỏ vào trong hố, để vạn xà cắn chết tươi bọn họ, đem thịt của họ ăn từng miếng một! Loại hình phạt này ngẫm lại cũng làm cho người ta cảm thấy thật hưng phấn, ta nghĩ muốn thử qua một lần trên người các ngươi. Nhưng các ngươi cứ yên tâm, lòng dạ của ta thiện lương hơn Tô Đắc Kỷ nhiều, ta chỉ bỏ chút thuốc bột, tối đa hấp dẫn được ba bốn chục con rắn mà thôi, so với Tô Đắc Kỷ còn thiện lương hơn gấp trăm lần đâu…

Nhị Vũ nghe vậy gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn Đỗ Hà không còn vẻ cầu xin mà là khủng hoảng, toàn bộ tư tưởng đều bị nỗi sợ hãi chiếm cứ.

Đỗ Hà rời khỏi nhà gỗ, cười nói với Tần Dục:

- Chờ khi Hoàng Phủ Hạo Hoa đến đây, để cho hắn đem Xà Bất Giảo Cao thoa lên người nhị Vũ, mặt khác đổ một ít Dẫn Xà Phấn chung quanh, đừng quá nhiều, thích hợp một chút là được, hù dọa bọn hắn một chút là được rồi, tốt nhất là dọa cho bọn hắn thành kẻ ngốc…

Mặc dù hắn cực kỳ chán ghét nhị Vũ, nhưng dù sao cũng không có huyết cừu sinh tử, dọa một chút để bọn hắn từ nay về sau không dám tiếp tục xuất hiện trước mặt mình là xong.

Hôm sau Đỗ Hà nhận được tin tức của Hoàng Phủ Hạo Hoa.

Dẫn Xà Phấn còn lợi hại hơn trong sự tưởng tượng của bọn họ, dù Hoàng Phủ Hạo Hoa đã khống chế số lượng nhưng vẫn hấp dẫn hơn năm mươi con rắn, trong đó đại bộ phận không có độc, nhưng Trúc Diệp Thanh, Ngũ Bộ Đảo, Kim Hoàn Xà, Ngân Hoàn Xà là những loại độc xà cũng có, chúng nó tụ tập trong nhà gỗ bò qua bò lại, làm như không nhìn thấy nhị Vũ, thậm chí còn bò thẳng lên người bọn hắn.

Nhị Vũ còn chưa chịu được bao lâu thời gian đã hoảng sợ tới mức hôn mê. Ngẫu nhiên tỉnh lại liền bị dọa ngất lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế, trong vòng một đêm phải ngất hơn mười lần.

Sáng sớm hôm nay dược hiệu biến mất, đàn rắn rời đi, Hoàng Phủ Hạo Hoa canh giữ ở gần bên y theo lệnh thả nhị Vũ.

Còn chưa kịp đợi hắn mở miệng uy hiếp, nhị Vũ đã khóc hô phục lạy trên mặt đất, khẩn cầu tha mạng, tỏ vẻ đời này sẽ không bao giờ tiếp tục xuất hiện trước mặt Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương, nỗi sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn so với việc đòn hiểm càng thêm hữu hiệu hơn nhiều.

Đỗ Hà thật không biết sau khi nhị Vũ trở lại Lợi Châu, liền bán của cải lấy tiền, không dám chần chờ một khắc chạy thẳng tới Ba Thục sơn khu xa xôi, mai danh ẩn tích nơi đó, thành gia lập nghiệp, cả đời tránh xa gia đình hắn.

Nhị Vũ rời khỏi cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của Đỗ Hà.

Bởi vì Đại Đường khai phát Giang Nam đang nằm trong thời điểm mấu chốt, lẽ ra được nghỉ một tháng sau khi thành hôn, hiện giờ chỉ được nghỉ mười ngày. Đỗ Hà đã sớm đem chuyện của nhị Vũ ném ra sau đầu, toàn tâm toàn ý cùng Vũ Mị Nương hưởng tuần trăng mật, đương nhiên cũng sẽ không vắng vẻ Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn.

Ba nữ tử đã chấp nhận đối phương, cũng không tồn tại mâu thuẫn tranh cãi nào, tụ cùng một chỗ hòa hòa khí khí, chỉ là có một chuyện làm cho Đỗ Hà cảm thấy vạn phần tiếc nuối.

Nguyên lai chuyện tay trái ôm tay phải ấp là chuyện thật bình thường, nhưng hiện giờ hắn muốn trái ôm phải ấp là không khả năng, mặc kệ như thế nào lựa chọn đều sẽ bỏ sót một người, trừ phi hắn có thể mọc ra thêm một cánh tay.

Nhìn thấy ba nữ tử đang líu ríu trò chuyện, Đỗ Hà phát giác cuộc sống trái ôm phải ấp của mình đã thật sự rời đi thật xa xôi…