Đại Đường Đạo Soái

Chương 57: Nàng chỉ có thể gả cho ta




Trinh Quán mười năm, tháng chín!

Đỗ Hà tan học về nhà, vấn an cha mẹ xong lại quay về tây viện luyện võ.

Bất tri bất giác Đỗ Hà đã đến Đại Đường được hơn nửa năm thời gian, một thân võ nghệ từ từ tinh tiến, đã hoàn toàn bất đồng so với lúc trước. Nhất là kiếm pháp, khinh công càng tiến bộ cực nhanh.

Luyện xong Thiết Huyết Thập Nhị Thức, Đỗ Hà thu kiếm đứng thẳng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, phát hiện bản thân mình thu phát kiếm chiêu càng ngày càng thuần thục, chiêu thức nối tiếp liên miên cũng đã có hỏa hầu nhất định. Giờ phút này cho dù đối mặt Hồng Phất Nữ, hắn cũng có sức đánh một trận, không cần tiếp tục dùng khinh công né tránh, không cách nào đánh trả.

Còn đang cảm thấy vui mừng, bỗng nhiên người hầu vội vàng vào báo tin nói có Lý Tuyết Nhạn cầu kiến.

- Thỉnh nàng tiến đến!

Đỗ Hà âm thầm kỳ quái, tận đáy lòng sinh ra dự cảm bất tường, vừa mới chia tay tại Hoằng Văn Quán còn chưa tới nửa nén hương thời gian, giờ phút này nàng lại vội vàng tới gặp mặt, không biết xảy ra chuyện đại sự gì.

Đỗ Hà thu kiếm vào vỏ, tâm thần không yên, vừa định cất bước ra nghênh đón đã thấy Lý Tuyết Nhạn bước nhanh vào, đôi mắt đỏ hồng khóc nức nở.

- Làm sao…Đỗ Hà!

Lời còn chưa nói ra miệng, Lý Tuyết Nhạn lao vào trong lòng Đỗ Hà, ôm hắn lớn tiếng òa khóc.

Noãn hương vào lòng, Đỗ Hà càng thêm bất an, đừng nhìn ngày thường Lý Tuyết Nhạn có vẻ phóng khoáng, nhưng nàng rất thẹn thùng, nếu không có đại sự phát sinh nàng tuyệt sẽ không phản ứng như thế.

Đỗ Hà ôm nàng vào trong ngực, khẽ vuốt sau lưng nàng, thấp giọng an ủi.

Trong lòng hắn cảm thấy gấp gáp, nhưng hiểu được Lý Tuyết Nhạn khóc rất khổ sở, mặc dù không biết nguyên do tại sao, nhưng nàng chạy tới tìm hắn hiển nhiên trong lòng đã xem hắn như bến cảnh tránh mưa gió. Đỗ Hà cần làm không phải hỏi rõ nguyên nhân, mà là thực hiện trách nhiệm che chở của mình, giúp nàng an ổn lại.

Lý Tuyết Nhạn khóc một hồi, nước mắt ướt đẫm cả ngực Đỗ Hà, qua hồi lâu Lý Tuyết Nhạn mới ngừng khóc, yên tĩnh dựa vào ***g ngực của hắn, nghe nhịp tim hắn, cảm thụ hơi thở của hắn.

Đỗ Hà không hỏi, chỉ yên lặng ôm nàng.

Người hầu đã sớm né tránh, xung quanh cũng không còn thanh âm kể cả tiếng hót của chim chóc như không muốn quấy rầy bọn họ.

- Sứ đoàn cầu thân của Thổ Phiên đến Trường An, hoàng đế của bọn hắn Tùng Kiền Bố gì đó muốn cầu thân, hoàng thượng đã dự định đem nữ nhi trong tôn thất gả cho hắn. Cuối cùng chọn trúng ta, phụ thân cũng đồng ý, ngày mai hoàng thượng sẽ sắc phong ta làm Văn Thành công chúa, lập tức thành hôn!

Lý Tuyết Nhạn vùi mặt trong ***g ngực Đỗ Hà sâu kín nói, nước mắt lại tràn ra lần nữa.

Trên mặt Đỗ Hà hiện lên vẻ chấn kinh, Văn Thành công chúa, Tùng Tán Kiền Bố, hắn vốn từng là một nhà sử học Tùy Đường, hai danh tự này hắn làm sao không quen thuộc đây? Văn Thành công chúa từng trở thành thiên cổ giai thoại, đương nhiên đây là cách nói thú vị của đời sau, cũng không phải ý nghĩ của bản thân hắn. Chỉ là hắn không thể tưởng tượng được Lý Tuyết Nhạn lại là Văn Thành công chúa, càng không nghĩ ra chuyện này sẽ phát sinh bên cạnh hắn.

Đỗ Hà nghĩ lại ký ức trong đầu, nhớ rõ Thổ Phiên vào lúc Trinh Quán mười năm đã hướng Đại Đường cầu thân, nhưng Lý Thế Dân cũng không đáp ứng. Sau đó nhiều lần phái sứ giả đến Trường An tiếp tục cầu thân, nhưng không được để ý tới.

Vì vậy tới Trinh Quán mười hai năm, Thổ Phiên lần thứ nhất phát động tiến công đối với Đại Đường. Đại Đường Binh Bộ thượng thư Hầu Quân Tập từng đánh bại quân đội Thổ Phiên dưới Tùng Châu thành, Tùng Tán Kiền Bố lại thỉnh tội với Đại Đường, một lần nữa hy vọng có thể cùng Đại Đường kết làm quan hệ thông gia, cuộc chiến kia tuy Thổ Phiên thất bại, nhưng sức chiến đấu của Thổ Phiên thật làm tướng sĩ Đại Đường mở rộng tầm mắt.

Lý Thế Dân cũng đồng ý Thổ Phiên yêu cầu, sau đó mới xảy ra chuyện hứa gả Văn Thành công chúa.

Hôm nay mới tới Trinh Quán mười năm, không ngờ việc này đã sớm xảy ra.

- Làm sao bây giờ, ta nên làm gì bây giờ!

Lý Tuyết Nhạn hoang mang lo sợ nói, thân thể không tự chủ được run rẩy lên.

- Đừng sợ!

Đỗ Hà mỉm cười an ủi:

- Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không để cho nàng phải lấy chồng Thổ Phiên, người nàng phải gả, chỉ có thể là ta!

Đỗ Hà cúi đầu ngửi lấy hương thơm từ mái tóc nàng, có chút bá đạo nói.

Trong mắt Lý Tuyết Nhạn hiện lên chút ít thần thái, nhưng lại lập tức phai nhạt xuống:

- Chuyện hoàng thượng đã quyết định làm sao có thể sửa đổi?

- Không sao, chỉ cần thánh chỉ còn chưa hạ xuống, hết thảy đều có cơ hội xoay chuyển. Mặc dù có thánh chỉ chăng nữa, ta cũng sẽ không cho nàng đi tới địa phương vùng đất cả cẩu cũng không thải phân, chim chóc cũng không đẻ trứng như Thổ Phiên kia đâu!

Thanh âm Đỗ Hà không lớn, nhưng chữ chữ xuất phát từ đáy lòng, chém đinh chặt sắt, khiến không người nào có thể nghi vấn.

- Muội tin huynh!

Lý Tuyết Nhạn thấy Đỗ Hà nói như thế, mỉm cười ngọt ngào:

- Nếu có thể như vậy cùng huynh một chỗ, đừng nói làm hoàng hậu gì đó, dù làm hoàng hậu của cả thế gian này, muội cũng không muốn!

Nói tới đây hai gò má nàng đỏ ửng như lửa.

Nhìn khuôn mặt tươi cười còn đọng nước mắt của nàng, Đỗ Hà nhịn không được cúi đầu hôn xuống, Lý Tuyết Nhạn bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị Đỗ Hà hôn trúng, hai tay hắn ôm chặt vòng eo nàng, thân thể nàng thoáng chốc liền cứng lại, không biết làm sao, cũng quên giãy dụa.

Đôi môi Lý Tuyết Nhạn còn đọng nước mắt, vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát.

Hai đôi môi tách rời, Đỗ Hà nhìn Lý Tuyết Nhạn xấu hổ muốn chui xuống đất, cười nói:

- Đây là lợi tức, nhớ rõ, không cho phép gả cho người khác, muội chỉ có thể gả cho ta!

- Vậy huynh có thể chỉ lấy một mình muội thôi không?

Tâm tình Lý Tuyết Nhạn đã khá hơn nhiều, đôi mắt chớp chớp, như có điều ám chỉ hỏi.

- Chuyện này sao…

Đỗ Hà có chút chần chờ, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng mỹ lệ của Trường Nhạc công chúa. Trường Nhạc công chúa xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, chẳng những ôn nhu đoan trang, hơn nữa còn hiền lương thục đức, tài trí cũng không tầm thường. Đối mặt một thiếu nữ như thế, nói Đỗ Hà không động tâm chỉ là giả dối. Nếu có thể cưới được nàng, Đỗ Hà nghĩ mình nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Đương nhiên Lý Tuyết Nhạn cũng không kém, tính cách Lý Tuyết Nhạn thẳng thắn, hoạt bát sáng sủa. Từ lần đầu tiên gặp nhau, Đỗ Hà đã thích nụ cười của nàng, thời gian dài tiếp xúc, nói không động tâm với nàng cũng là giả dối.

Đỗ Hà cũng biết mình có chút tham lam, nhưng hắn quả thật đều động tâm với cả hai thiếu nữ, thậm chí ngẫu nhiên còn sinh ra ý nghĩ trái ôm phải ấp trong đầu.

- Hừ! Khẩu thị tâm phi!

Lý Tuyết Nhạn tức giận giẫm lên chân Đỗ Hà, giãy khỏi tay hắn bỏ chạy ra ngoài.

Sắp rời khỏi tây viện, Lý Tuyết Nhạn đột nhiên quay đầu lại khẽ cười, nói:

- Muội chờ huynh!

Nói xong nàng vội vàng bỏ chạy.

Đỗ Hà đứng ngây người một lúc, thần sắc nghiêm túc đi ra tây viện, dự định đi vào hoàng cung bái kiến Lý Thế Dân.

Vừa đi ra tây viện, đã thấy Đỗ Như Hối đứng bên ngoài cửa viện.

Đỗ Hà kêu một tiếng:

- Phụ thân!

Vẻ mặt Đỗ Như Hối không chút biểu tình nói:

- Con muốn vào cung khuyên hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?

- Cha đã biết sao?

Đỗ Hà cũng không cảm thấy kỳ quái.

Với chỉ số thông minh của Đỗ Như Hối, biết Lý Tuyết Nhạn khóc lóc chạy tới tìm hắn, nếu còn chưa hiểu nguyên do bên trong, vậy hắn cũng không có tư cách đảm nhiệm chức vị tể tướng Đại Đường.

Đỗ Như Hối gật đầu, hắn không chỉ biết rõ, còn lập tức đi tới đây, tận mắt chứng kiến hình ảnh hai người hôn nhau.

- Dạ phải, hài nhi muốn đi tìm hoàng thượng, hy vọng ngài thu hội mệnh lệnh tứ hôn!

Đỗ Hà nghiêm túc nói.

- Vậy con có biện pháp nào không? Hay là có lý do để thoái thác?

Đỗ Như Hối hỏi lại một câu.

Đỗ Hà giật mình, sự tình xảy ra khẩn cấp đột ngột, hắn làm sao có thời gian cân nhắc được nhiều như thế.

- Vậy không cho phép đi!

Đỗ Như Hối không chút biểu tình nói.

- Vì sao chứ?

Đỗ Hà không nghĩ ra Đỗ Như Hối sẽ ngăn cản hắn.

- Bởi vì con sẽ không thành công!

Đỗ Như Hối thản nhiên đáp:

- Có lẽ hoàng thượng có phần xem trọng con, nhưng hắn sẽ không bởi vì cảm xúc tư tâm của cá nhân ai đó mà thay đổi quyết định của mình. Trừ phi con nói có đạo lý, hơn nữa có thể đả động được hắn. Cha có một quyển ghi chép, con nhìn xem đi, có lẽ có trợ giúp cho con!

Hắn đưa một quyển trúc giản đặt lên bàn đá bên cạnh, sau đó quay người rời đi.

Đỗ Như Hối vừa về tới đại sảnh, Chương thị vội vàng xông tới, chất vấn:

- Lão đầu tử, ông thật không có ý định giúp nhị lang hay sao?

Đỗ Như Hối hoảng sợ thối lui ra sau, vội hỏi:

- Sao lại không chứ! Chỉ có điều đây là thời điểm khảo nghiệm nó, ta muốn để chính nó tự giải quyết. Nếu như thật sự không được, ngày mai trên triều đình trước khi hoàng thượng ban thánh chỉ, ta sẽ ra mặt ngăn cản. Dù sao ta vốn không đồng ý có quan hệ thông gia cùng Thổ Phiên. Ta thật hy vọng nhị lang có thể tự mình giải quyết chuyện này, dù sao đây là việc của nó, chúng ta làm cha mẹ cũng không thể bảo hộ cho nó cả đời!

Đỗ Như Hối vê râu mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong kỳ vọng lẫn ký thác.