Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 252: Chính sự (1)




Trên con đường trống trải rộng lớn phủ tuyết mỏng, một nam tử tuấn lãng trong bộ quan phục viên lãnh màu đỏ đang đứng cách Nhiễm Nhan không đến hai trượng, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng rất có tinh thần.


Lý Khác nói câu kia với ngữ khí không hề có ý khiêu khích, ngược lại như là nói đùa với bằng hữu, có lẽ là thấy Tiêu Tụng tới nên cố ý trêu chọc.


Ánh mắt Nhiễm Nhan hơi khựng lại, kinh ngạc thấy còn có một lang quân đang đi về hướng Quốc Tử Giám, một thân bào phục viên lãnh tay rộng màu xanh lục, tư thái thong dong, khi nhìn thấy tình huống bên này, bước chân hơi chậm lại.


Thật trùng hợp, Tô Phục cũng đang đi ngang qua nơi này.


Vào cuối năm Trinh Quán thứ Chín, nguyên phối của Lý Khác mất, Vương phi thứ hai là xuất thân từ Tiêu thị, cùng tộc với Tiêu Tụng. Tính ra, Lý Khác tuy rằng lớn tuổi hơn Tiêu Tụng một chút, nhưng lại là đường muội phu của hắn.


Trên mặt Tiêu Tụng mang một nụ cười không chê vào đâu được, chắp tay thi lễ với Lý Khác, "Đã lâu không gặp, điện hạ biệt lai vô dạng!"


"Làm phiền Tiêu Thị lang quan tâm, cũng tạm." Lý Khác cũng rất có phong độ giơ tay ra hiệu hắn không cần đa lễ, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm hoàng gia.


Tiêu Tụng liếc qua Nhiễm Nhan một cái, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ điện hạ cũng nhận thức Thập Thất Nương?"


Nhiễm Nhan dư quang trộm liếc Tiêu Tụng, hắn rõ ràng cái gì cũng biết, bộ dáng lại thành thật tỏ vẻ một chút cũng không biết, cả ánh mắt cũng mang vẻ nghi hoặc. Trong lòng không khỏi mắng thầm, thật đúng là hồ ly.


"Từng có vài lần gặp mặt, không coi là nhận thức." Thái độ của Lý Khác đối với Tiêu Tụng cũng rất khách khí, không nặng lễ quân thần, hắn cười nhìn hai người Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan, "Nghe nói Tiêu Thị lang cùng Nhiễm Thập Thất Nương đã bàn chuyện cưới hỏi, chúc mừng chúc mừng!"


Nhiễm Nhan rũ mắt, trong lòng lại than, quả nhiên Ngô Vương Khác cũng không phải là một kẻ âm hiểm đơn giản, hắn và Tiêu Tụng xét về phương diện nào đó, là cùng một loại người, những chuyện làm trong tối cần phải tàn nhẫn, thì hắn có thể âm hiểm tàn nhẫn tới cực điểm, còn khi ở ngoài sáng cần phải khiêm khiêm quân tử, thì nhất định phải vô cùng rộng rãi, lễ nghĩa chu toàn.


Theo quan điểm của Hậu hắc học* là, muốn chơi chính trị thì tim phải đen, da mặt phải dày, mới có thể đạt được thành tựu, nhưng mà trong thời đại hòa bình, lòng dạ hiểm độc như vậy thì trăm triệu lần không thể để lộ ra ngoài.


*Là một cuốn sách của Lý Tông Ngô


"Đa tạ điện hạ." Tiêu Tụng khách khí một câu, ngược lại hỏi: "Điện hạ tới Quốc Tử Giám làm việc sao?"


Lý Khác cười sang sảng nói: "Đâu có, ta bây giờ chính là một thân nhẹ nhàng không có gì để làm, đến đây thăm bạn mà thôi, nhưng Tiêu Thị lang thì rất bận rộn a."


"Gần hết năm, tất nhiên là hơi bận một chút." Tiêu Tụng nói, lại thấy ánh mắt Lý Khác nhìn ra đằng sau hắn, nên cũng quay lại, thấy Tô Phục một thân quan phục màu xanh lục đứng trên bậc thềm trước cửa Quốc Tử Giám, mắt nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Lý Khác, mặc dù cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được sát ý lạnh băng của hắn.


Tiêu Tụng quay đầu lại nói với Nhiễm Nhan: "Ngươi đi về trước đi, hôm nay trời lạnh, trong phòng nhớ đốt thêm mấy cái chậu than."


Nhiễm Nhan gật gật đầu, được Vãn Lục nâng bước lên xe ngựa.


Từ cửa sổ xe nhìn ra, phát hiện Tô Phục đã sớm xoay người vào Quốc Tử Giám. Còn Tiêu Tụng và Lý Khác thì đang vừa cười vừa nói gì đó, cũng sóng vai đi về hướng Quốc Tử Giám.


Chuyện Tiêu Tụng coi trọng Nhiễm Thập Thất Nương nằm ngoài dự kiến của Lý Khác, không biết chuyện đêm đó Tiêu Tụng có biết hay không, nếu biết, với tính cách của Tiêu Tụng, thì sẽ là một đại kình địch. Nhưng Lý Khác nghĩ như thế bất quá là dùng thái độ không thể coi nhẹ địch nhân, chứ hắn đường đường là một hoàng tử, rất có danh vọng, cũng có căn cơ vững chắc, sao có thể sợ một Tiêu Tụng.


Mà trong lòng Tiêu Tụng thì chỉ có một ý nghĩ, cho dù phải dùng tới mười năm hai mươi năm, cũng nhất định phải cho Lý Khác một cái kết cục thảm thiết.


Hai người mỗi người ôm một bụng tâm tư, giữa đám thuộc hạ vây quanh, vừa trò chuyện vui vẻ với nhau vừa đi vào Quốc Tử Giám.


Nhiễm Nhan nhìn Quốc Tử Giám càng lúc càng xa, thả màn xe xuống.


Trên triều đình, những người mặt ngoài là đối thủ, đa phần là những người ngay thẳng có chính kiến không hợp nhau, hoặc là nhìn nhau chướng mắt, nhưng chân chính sát khí thì lại cần phải dùng loại ngụy trang này để che lấp.


"Nương tử..." Vãn Lục còn cho rằng Nhiễm Nhan vì hôn sự mà phiền não, mới có thể lưu luyến không rời mà nhìn Tiêu Tụng như vậy.


Nhiễm Nhan ừ một tiếng, rồi nhắm mắt dưỡng thần. Nàng ngay từ đầu đã đoán được là gả cho Tiêu Tụng cũng sẽ không thuận lợi, nhưng đến mức như hiện tại thì lại có chút vượt qua dự kiến.


Tới Tiêu phủ, Nhiễm Nhan liền tiếp tục công việc, mắt thấy phục hình dung mạo rất nhanh sẽ hoàn thành, nàng không suy nghĩ lung tung nữa, tập trung toàn bộ tinh lực vào việc này.


Vào giờ ăn trưa, Tiêu Tụng vội trở về.


Từ khi Nhiễm Nhan ở trong phủ mỗi ngày, hắn luôn đúng giờ trở về dùng cơm trưa, mặc kệ là bận cỡ nào, một lần cũng không sót. Dùng xong cơm trưa, sau khi hai người súc miệng xong, đều có rất nhiều lời muốn nói.


Tiêu Tụng ra hiệu cho Nhiễm Nhan, nàng cũng không đẩy nữa, nói: "Phục hình dung mạo đã gần xong, chiều ngày mai là có thể hoàn thành, chuyện khác là về hôn sự, nói vậy ngươi chắc cũng biết rồi đi!"


"ừm." Tiêu Tụng gật đầu, hắn thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh bên lão thái thái, đương nhiên cũng đã sớm biết chuyện này, hắn mang ngữ khí thoải mái nói: "Đã rất nhiều năm không có ai đối nghịch với tổ mẫu, với tính cách của bà thì tuyệt đối sẽ không dừng tay, quan trọng là, làm cho ấn tượng của bà về ngươi vẫn được bảo đảm...đừng lo, việc này ta sẽ xử lý."


Trên thực tế, việc này so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, có người đem chuyện Nhiễm Nhan nghiệm thi đi rêu rao, hiện tại trong thành Tô Châu chuyện Tề Lục nương tự vận, chuyện Nhiễm Nhan đã nháo đến nổ tung. May mà Tiêu Tụng và Lưu Phẩm Nhượng có chút giao tình, hơn nữa Nhiễm Nhan nghiệm thi cũng là vì giúp hắn, nên chuyện này mới được ép xuống một chút. Nhưng nhiệt tình bát quái của quần chúng thì không thể ngăn cản, mấy chữ 'Nhiễm Thập Thất Nương', ở trong thành Tô Châu nhà nhà đều biết, có thể ngăn em bé khóc đêm.


Nguyên bản hù dọa hài tử đều nói: Ngươi nếu không nghe lời, ma quỷ sẽ đến bắt ngươi đi. Hiện tại thì đều đổi thành: Ngươi nếu là lại không nghe lời, liền đem ngươi đưa cho Nhiễm Thập Thất Nương!


"Đúng rồi, tối hôm qua thu được thư gửi từ Kỳ Châu, nói là lão thái thái muốn đến đây, có lẽ là muốn gặp ngươi một chút." Tiêu Tụng nói.


Nhiễm Nhan gật đầu, nàng trên mặt thì bình tĩnh, đáy lòng lại có chút khẩn trương.


Tiêu Tụng nhìn ra nàng có một tia bất an, ôn thanh nói: "Đừng sợ, ta dám cam đoan, lão thái thái sẽ thích ngươi."


Hai người cách nhau không đến nửa trượng, Nhiễm Nhan có thể cảm giác được vẻ trấn an trong mắt hắn, trên mặt chỉ cười nhu hòa.


Nhiễm Nhan nghĩ đến dòng chảy của lịch sử, liền muốn hỏi thử Tiêu Tụng, hắn có đứng ở đội nào hay không, lại không biết hỏi cái này có tính là quá giới hạn hay không, chần chờ một lát, vẫn hỏi: "Ngươi có bí mật ủng hộ hoàng tử nào không?"


Tiêu Tụng ngẩn ra một chút, giơ tay ra hiệu cho Vãn Lục ra ngoài.


Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Tụng mới nói: "Không có, phụ thân ta xem trọng Ngô Vương Khác, mà ta..." trước khi chuyện đêm đó phát sinh, hắn đối với Lý Khác cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy hắn có dũng có mưu, thích hợp làm trữ quân hơn so với Thái Tử, "Trước mắt chỉ nguyện trung thành với thánh thượng."


Lý Khác là con rể Tiêu gia, tuy Ngô Vương phi cũng không phải nữ nhi thân sinh của Tống Quốc Công, nhưng lại là chất nữ của hắn, tại Đường triều khi quan niệm gia tộc vô cùng mạnh, thì đây là người một nhà. Lý Khác lên làm trữ quân, đối với Tiêu gia chỉ có chỗ tốt, chưa nói tới hoàng thân quốc thích, ủng hộ trữ quân tương lai, cứ như vậy, chỉ cần vương thất Lý Đường không ngã, Tiêu thị sẽ luôn có địa vị tôn quý tuyệt đối.


Hôm nay quan sát, Tiêu Tụng xác định Lý Khác đối với Nhiễm Nhan không có hứng thú, vậy hắn làm như vậy chính là có mục đích khác. Có những mục đích, dùng thủ đoạn quang minh lỗi lạc là vô pháp đạt thành, nếu thủ đoạn kia dùng cho nương tử khác, Tiêu Tụng cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn, nhưng cố tình người này là Nhiễm Nhan, thì lại thập phần không ổn.