Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 256: Vứt xác nơi hoang dã




Hàn huyên với Dung Thiến trong chốc lát, rồi nàng ta liền gọi Hình Nương cùng đi hỗ trợ.


Bên trong phủ trên dưới bận bận rộn rộn cả một ngày, Nhiễm Nhan cũng nhìn người khác bận rộn cả ngày, khi sắc trời dần dần tối xuống, thì rốt cuộc mọi việc cũng xong.


Tuyết lẳng lặng rơi cả một đêm, sáng sớm hôm sau, tiếng trống chưa dứt, đã có một con ngựa vọt vào qua cánh cửa phường An Thiện chỉ mới mở một nửa, thủ vệ đang định quát lớn, nhìn thấy người trên ngựa mặc một thân quan phục màu đỏ, trong lòng biết là có công vụ, liền chửi thầm một tiếng, rồi tiếp tục mở cửa.


Nhiễm Nhan vừa mới rời giường, còn đang rửa mặt chải đầu, thì có thị tỳ vội vàng tiến vào, "Nương tử, Tiêu Thị lang tới, nói là có công vụ thỉnh ngài hỗ trợ."


Cơn buồn ngủ của Nhiễm Nhan tức khắc tan đi, sáng sớm, hắn cả triều cũng chưa lên liền vội vàng đến đây tìm nàng, hơn phân nửa là lại phát hiện thi thể


"Thôi, búi sơ tóc lên thôi." Nhiễm Nhan phân phó.


Vãn Lục biết tính tình Nhiễm Nhan, ứng tiếng, rồi đem tóc chải suông, búi lại một búi thấp thấp ở phía sau, chọn một kiện áo váy tay bó, khoác một cái áo choàng màu đen không phân biệt nam nữ rồi vội vàng đi ra tiền viện.


Tiêu Tụng một thân phong trần mệt mỏi, mới vừa uống một ngụm trà nóng, thấy Nhiễm Nhan tới liền lập tức buông ly, đứng dậy nói: "Ăn sáng chưa?"


Nhiễm Nhan không đáp hỏi lại: "Có chuyện gì?"


"Dưới chân núi ở thành đông phát hiện một khối thi thể, hiện tại thời gian cấp bách, ta không có thời gian tìm nhiều ngỗ tác để tới nghiệm thi thảo luận như vậy, giúp ta đi." Tiêu Tụng nói.


Nhiễm Nhan nao nao, trong lòng rất cảm kích hắn có thể tín nhiệm nàng như vậy, "Được, đi thôi, vừa đi vừa nói tình huống với ta."


Tiêu Tụng gật đầu, cùng nàng sóng vai bước ra ngoài, "Thi thể ở chân núi, trên núi có một gian miếu nhỏ, là cái miếu mà Văn Hỉ Huyện chủ hôm đó đi xin xăm."


Ngày hôm qua Nhiễm Nhan mới vừa cảm thấy Văn Hỉ Huyện chủ hơi thoát khỏi hiềm nghi, kết quả hôm nay liền xảy ra chuyện này, chẳng lẽ thật sự là nàng ta làm?


Chuyện quá khẩn cấp, Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan liền cưỡi một con ngựa, hắn xoay người lên ngựa, duỗi tay kéo nàng.


"Ngươi không mặc áo choàng sao?" Nhiễm Nhan thấy Tiêu Tụng chỉ một thân quan phục màu đỏ, nhíu mày, tháo áo choàng trên người mình xuống đưa cho hắn.


Tiêu Tụng sửng sốt một chút, chợt cười nhận lấy áo choàng, sau khi phủ lên người, mới kéo Nhiễm Nhan lên ngựa, dùng áo choàng bao lấy nàng.


Ngựa xoay đầu tại chỗ, chậm rãi đi từ trong nội môn qua cửa hông ra khỏi Nhiễm phủ, rồi sau đó phi nhanh như chớp. Nhiễm Nhan tuy biết cưỡi ngựa, lại chưa từng phóng ngựa đến mức như vậy, cảm giác quả thực có chút điên cuồng, nhưng nàng làm ổ trong lồng ngực ấm áp rắn chắc cũng khá thoải mái.


Tốc độ gió quá lớn, Nhiễm Nhan rúc hết đầu vào trong áo choàng, chóp mũi tràn ngập khí vị nam tính trên người hắn. Không bao lâu sau, Nhiễm Nhan đã cảm thấy tốc độ dần dần chậm lại, không khỏi kỳ quái hỏi: "Tới rồi à?"


"Còn chưa, ăn sáng trước đi." Tiêu Tụng xoay người xuống ngựa, duỗi tay tiếp lấy nàng.


Lúc này Nhiễm Nhan mới thấy rõ, cái áo choàng nàng khoác còn ngại quá rộng, ở trên người Tiêu Tụng lại quá nhỏ, bộ dáng kia, thật sự có chút buồn cười, vì thế nói: "Áo choàng này của Tiêu Thị lang không tồi!"


"Lại mang thù!" Tiêu Tụng cười, nắm tay nàng đi vào trong.


Nhiễm Nhan đánh giá chung quanh, bọn họ xuống ngựa bên trong một cái viện, một bên là chuồng ngựa, Tiêu Tụng dẫn nàng đi xuyên qua một cái hành lang cong cong quẹo quẹo, mới nhìn thấy phòng ốc.


Gã sai vặt ở cửa cười vui vẻ ra đón, "Tiêu Thị lang hôm nay tới sớm!"


Nhiễm Nhan nghe ý tứ, có vẻ như Tiêu Tụng thường xuyên tới nơi này dùng đồ ăn sáng.


Ánh mắt gã sai vặt trộm quét qua người Nhiễm Nhan, có chút kinh ngạc, lại không dám lắm miệng, chỉ rũ đầu đưa bọn họ đến một cái nhã gian.


"Khi ta nghỉ tắm gội bình thường đều ở chỗ này dùng cơm, hôm nay cũng là ngày nghỉ tắm gội." Tiêu Tụng giải thích.


Nhã gian không lớn, trang trí cũng rất đơn giản, trên sàn nhà trải thảm lông dê vàng nhạt pha nâu theo phong cách Tây Vực, trong một góc đốt bếp lò, nhìn qua thì biết đây không phải là tửu lầu xa hoa gì.


Nhiễm Nhan thích cảm giác ấm áp này, nàng sờ sờ lớp thảm lông dê thoải mái trên mặt đất, Tiêu Tụng thấy thế nói: "Thích không? Trong nhà kho của phủ ta cũng có rất nhiều, hôm nào ngươi đi nhìn một cái xem thích trải ở đâu."


Nhiễm Nhan hiểu, ý hắn là để nàng đem thảm lông dê ra trải trong nhà hắn, nên hừ một tiếng nói: "Đó là chuyện của ngươi, đừng sai sử ta."


Lúc này gã sai vặt gõ cửa mang đồ ăn vào.


Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đều đã quen cuộc sống phá án như kiểu này, nên đều vùi đầu không nói lời nào, ăn thật sự nhanh, cơ hồ là chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, hai người đã ăn xong, còn ngồi thêm một lúc. Hôm nay nhiệt độ không khí rất thấp, cũng không biết phải nghiệm thi bao lâu, nếu không ăn uống gì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng hiệu suất làm việc, bởi vậy Nhiễm Nhan cũng không tiếc chút thời gian này.


Đối với Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan vẫn luôn làm hắn kinh hỉ, nhất cử nhất động đều đúng lúc có thể hợp ý hắn, không chỉ xuống được phòng bếp lên được phòng khách, còn chịu được khổ nhọc, một tay kỹ thuật nghiệm thi có thể hỗ trợ phá án, tính cách lại tốt...tóm lại nhìn sao cũng thấy thuận mắt.


Đây chính là cái gọi là 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi'. Nhiễm Nhan luôn luôn bị cho là có tính cách cùng với lối sống cửu cấp thương tàn, ở trong mắt Tiêu Tụng thì lại thành cái gì cũng tốt.


Sau khi ăn uống xong, tiêu hóa bớt một chút, hai người lập tức chạy đến thành đông.


Tiêu Tụng lần này một đi một về, cũng chỉ dùng non nửa canh giờ, ở trên nền tuyết trong núi hoang, đã sớm có phủ binh dựng lều bên trên thi thể, xử lý tốt công tác bước đầu.


Có hai đội chính mặc giáp sắt ra đón.


"Đi tìm vật chứng hết đi." Tiêu Tụng ở trên ngựa hạ mệnh lệnh.


Chung quanh phủ binh đồng thanh đáp: "Dạ!"


Chờ mọi người tản đi, chỉ còn lại có năm người trông coi, Tiêu Tụng mới thả Nhiễm Nhan xuống ngựa, nhàn nhạt giới thiệu nàng với mấy người mặc khôi giáp kia: "Vị hôn thê của Tiêu mỗ!"


Năm người rùng mình, đều nghe ra ý tứ trong những lời này của hắn, Tiêu Tụng không phải đang khoe khoang hay tuyên bố quyền chiếm hữu gì, mà là biểu lộ một thái độ: Đây là vị hôn thê của hắn, nếu chuyện hôm nay bị tiết lộ ra ngoài, tạo thành lời đồn bất lợi, thì tự gánh lấy hậu quả!


Mấy người này đương nhiên sẽ không vô duyên cớ vô cớ đi đắc tội tôn sát thần này, đem kinh nghi đang tràn ngập trong lòng đè ép xuống, chắp tay đơn giản nói vài lời chúc mừng, xem như một loại bảo đảm không nói ra, rồi bắt đầu tập trung vào công tác.


Nhiễm Nhan đã khá lâu rồi không nhìn thấy thi thể, trong khoảng thời gian này vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, hôm nay vừa nghe nói đi nghiệm thi, toàn bộ hưng phấn trong cơ thể không thể ức chế mà sinh động lên, một đôi mắt đen kịt cũng bắt đầu tỏa sáng.


Trong đám người ở đây, hai đội trưởng đã từng lên chiến trường, bởi vậy không sợ tử thi, còn ba người khác, một người là quan viên chưởng quản hình ngục, đương nhiên cũng không sợ, một người khác là quan văn, còn lại là thư lại. Thư lại thì còn tốt một chút, chỉ cần ôm sách ghi chép là được, ngẫu nhiên có thể sẽ ngó thấy vài bộ phận, chỉ có quan văn kia là thảm, trong công sở bận tối mày tối mặt, nhân thủ thiếu, hắn hôm nay là bị bắt lính tới, chứ cho tới bây giờ chưa thật sự thấy qua thi thể, bất quá hắn chỉ là một quan thất phẩm tép riu, những người khác đều không cho tránh đi, hắn làm sao dám tránh đi?


Tiêu Tụng đưa qua bao tay và khẩu trang đã chuẩn bị tốt, Nhiễm Nhan vừa mang vừa đi vào dưới lều, nói "Không cần đốt thương truật với bồ kết."


Thời tiết rét lạnh, vi khuẩn không dễ sinh sôi, hơn nữa nơi này trống trải, gió lại lớn, đốt mấy thứ đó lên chỉ tổ lãng phí.


Nhiễm Nhan nói, rồi không hề báo trước mà xốc tấm vải bố trắng che trên thi thể lên.


Quan văn kia mới vừa rồi còn thấy kỳ quái Tiêu Tụng sao lại mang một nương tử đến đây, không nghĩ tới cao thủ nghiệm thi Tiêu Tụngđi tìm lại chính là vị hôn thê của hắn, mặt mũi kinh ngạc, quên mất nhắm mắt, một gương mặt người chết trắng bệch lập tức đập vào mắt, hắn cả kinh, hết hồn trợn trắng mắt lên, 'thịch' một tiếng ngã quỵ trên mặt đất.