Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 262: Thẳng thắn về chuyện tình cảm




Văn Hỉ Huyện chủ lập tức lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào giữa hai đầu gối, những sợ tóc đen nhánh phủ kín phần lưng thon nhỏ, theo động tác của nàng ta trượt xuống dưới.


Vãn Lục ôm một bộ quần áo tiến vào, đặt ở trên giường, thấy Văn Hỉ Huyện chủ đang ngồi xổm, không khí trong phòng có chút quái dị, liền cười nói: "Vị nương tử này tỉnh rồi? Hôm qua nô tỳ còn nói, nương tử cùng với nương tử nhà ta thật là có duyên phận, tướng mạo này, nếu không biết, còn tưởng rằng hai người là thân tỷ muội đó!"


Tiếng cười của Vãn Lục luôn luôn sảng khoái, hơn nữa thanh âm rất lớn, Văn Hỉ Huyện chủ sợ tới mức run một cái, sắc mặt hơi trắng bệch, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vãn Lục trong kinh sợ có mang chút tò mò. Nàng từ nhỏ sinh hoạt ở trong cung, ở cái nơi tranh đấu hung ác, thủ đoạn ùn ùn không dứt này, nàng đi theo một mỹ nhân cẩn thận chặt chẽ, bên người nữ tử đó thì cả cười cũng không dám phát ra tiếng, làm gì có kiểu há miệng cười không chút che chắn gì như Vãn Lục.


Nhiễm Nhan biết, Văn Hỉ Huyện chủ là loại người đem đề phòng khắc đến trong xương cốt, tuyệt đối không thể dễ dàng mở lòng với ai, cho nên nàng ta không muốn ăn cơm ở đây, Nhiễm Nhan cũng không ép, vì thế nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước, sau khi ngươi tự mặc tốt y phục, ta liền đưa ngươi hồi phủ."


Nhiễm Nhan dứt lời, liền dẫn Vãn Lục ra chờ ngoài cửa.


Vãn Lục vẫn chưa biết thân phận thật sự của Văn Hỉ Huyện chủ, thấy Nhiễm Nhan không cho người khác hầu hạ nàng ta, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều.


Lúc đang chờ, Hình Nương bước vội vàng tới, "Nương tử, Tam phu nhân nói Tiêu phủ gởi thư, thái phu nhân Tiêu gia thỉnh Tam phu nhân cùng với ngài ngày mai đi Tiêu phủ làm khách, Tam phu nhân đang ở đại sảnh chờ ngài đến để bàn bạc chuyện ngày mai."


Trong lòng Nhiễm Nhan hơi căng thẳng, nàng sống hai đời mà đây là lần đầu gặp gia trưởng a! Nhưng trên mặt lại bình tĩnh mà chuyển qua nói với Vãn Lục: "Tìm người qua chỗ Dung di xin thêm mấy hộ viện, hộ tống Văn Hỉ Huyện chủ hồi phủ."


Hình Nương cùng với Vãn Lục đều kinh ngạc, Vãn Lục là bởi vì không nghĩ tới vị nương tử rất giống nương tử nhà mình này lại là Huyện chủ, mà Hình Nương thì kinh ngạc với hoàn cảnh của Văn Hỉ Huyện chủ.


Mấy ngày nay Hình Nương vẫn luôn bị Dung Thiến kéo đi hỗ trợ, nàng nghe nói hôm qua Nhiễm Nhan nhặt được một nữ khất cái trên phố, còn tưởng rằng Nhiễm Nhan đây là nhìn trúng, chuẩn bị mang về cho làm thị tỳ, lại không nghĩ rằng đây lại là Văn Hỉ Huyện chủ!


"Nương tử!" Hình Nương mặt mũi gấp gáp cởi guốc giày, đi lên hành lang, kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng nói: "Xuất thân của vị Huyện chủ này ngài còn không rõ ràng sao! Sao có thể dính dáng tới nàng ta? Hiện giờ chuyện Tiêu gia và Thôi gia đề thân đang nhức đầu, ngài cũng không thể để cành mẹ đẻ cành con!"


Nhiễm Nhan nhất thời cũng không thể giải thích với Hình Nương, nếu không phải bởi vì vụ án này, nếu không phải bởi vì tò mò nhân cách phân liệt của Văn Hỉ Huyện chủ, nàng cũng sẽ không cố tình đi tiếp cận Văn Hỉ Huyện chủ. Bởi vậy, cũng chỉ có thể đáp: "Ta minh bạch."


Hình Nương còn muốn nói nữa, lại bị Nhiễm Nhan nói sang chuyện khác: "Thím đang ở trong sảnh chờ ta sao?"


"Đúng vậy." Hình Nương thở dài, cân nhắc một chút, vẫn là chuyện này lửa sém lông mày hơn, những chuyện khác về sau từ từ khuyên tiếp, nên cũng không nói gì nữa.


Nhiễm Nhan lại dặn dò Vãn Lục vài câu, mới theo Hình Nương đi ra sảnh ngoài.


La thị vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, đang súc miệng, nàng thấy Nhiễm Nhan, mặt đầy tươi cười buông ly xuống, "Mau tới đây ngồi."


Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống tịch chỗ gần tầm tay bà, "Thím."


"Ngươi cũng nghe nói rồi đi? Tiêu gia lại rất coi trọng mối hôn sự này, không giống như Thôi thị, ngoài miệng nói một hai câu liền không đả động nữa." La thị tuy nói lời oán trách, nhưng trong giọng nói lại toàn là vui mừng, bà cười nói: "Ta cũng cảm thấy Tiêu thị ổn hơn nhiều, Tiêu Thị lang càng nhìn càng thấy là một lang quân rất nặng tình cảm. A Nhan gả qua đó, còn không phải là hưởng phúc sao?"


Nhiễm Nhan không có kinh nghiệm hàn huyên mấy chuyện này, chỉ biết cúi đầu, khô cằn nói: "Thím nói đúng rồi."


La thị chỉ lo cao hứng, thấy Nhiễm Nhan cúi đầu, còn cho là nàng ngượng ngùng, nói tiếp: "Còn về phần Độc Cô thị, tức phụ cả nhà Tiêu thị đều có xuất thân cao quý, khó tránh khỏi bà ấy không thích việc này, bất quá cũng không cần quá lo lắng, ngày mai gặp được Tiêu thái phu nhân, ngươi nếu được lòng bà, sau này địa vị ở Tiêu thị cũng sẽ không thấp hơn mấy tức phụ khác."


"Đa tạ thím đề điểm." Nhiễm Nhan là thật tâm cảm tạ, mặc kệ La thị là xuất phát từ nguyên nhân gì mới nhiệt tình như thế, dù sao cũng coi như là tâm ý.


La thị thấy Nhiễm Nhan cảm kích, thì càng thêm hăng hái, tỉ mỉ dặn dò nhiều thứ, cuối cùng uống một ngụm trà, nói: "Phương diện lễ tiết, để cho Hình Nương bổ trợ cho, tuy nói ngươi luôn luôn lễ nghĩa, nhưng sĩ tộc dù sao cũng bất đồng với nhà bình thường, chuyện này quan hệ đến chung thân, vẫn phải để tâm một chút."


"Dạ." Nhiễm Nhan ngoan ngoãn đáp.


Chuyện cần nói cũng đã nói xong, La thị liền chuyển đề tài qua Nhiễm Vân Sinh, "Ta chọn cái ngày lành, chuẩn bị nâng phòng cho Nhĩ Đông, nàng ta tốt xấu gì cũng hầu hạ Thập Lang nhiều năm như vậy, người cũng rất giữ khuôn phép, làm thiếp thất xem như rất tốt...aizzz!"


Bà nặng nề than một tiếng, tinh thần có chút mệt mỏi nói: "Cũng không biết ta như thế nào lại dạy ra đứa con trai này, nếu không muốn cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ hắn định cả đời chỉ ôm một người mà sống hay sao?! Cho dù là vậy, Nhĩ Đông bất quá là một nô tỳ được mua về, dù có bỏ được tiện tạ, xuất thân cũng quá kém!"


La thị cưng chiều nhi tử, trong cảm nhận của bà, Nhiễm Vân Sinh bộ dạng vô cùng tuấn mỹ, tài cao bát đẩu, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, chỉ có xuất thân là thương nhân nên không tốt, bà thậm chí vì vậy mà ngày ngày khuyên Nhiễm Bình Dụ bỏ thương theo sĩ, để vẹn toàn hơn cho nhi tử.


Nhiễm Nhan biết chuyện này rất rõ, nàng không biết La thị đối với con dâu yêu cầu cao cỡ nào, nhưng cũng biết ở trong lòng La thị, xuất thân của Nhĩ Đông tuyệt đối không đủ trình độ để làm chính thất của Nhiễm Vân Sinh.


"Thêm nữa, muốn thoát tiện tạ phải trả rất nhiều tiền! Năm đó vì bỏ tiện tạ cho Thiến Nương đã tốn hết 5000 quán, còn mất thêm hai thôn trang...Tuy nói là nhà của chúng ta cũng không thiếu số tiền này, nhưng trong lòng ta đây vẫn luôn nghẹn muốn chết!" La thị nhăn mày, không ngừng thở dài, "Thập lang nhà chúng ta, dù có cưới một nương tử đại tộc cũng chưa chắc là không thể!"


Thời Đường chuyện địa vị vô cùng nghiêm ngặt, Nhiễm Nhan biết rõ lời này của La thị có chút kỳ vọng quá cao. Đối với chân chính quyền quý mà nói, giúp một nô tỳ thoát khỏi tiện tạ cũng chỉ cần nói vài câu, mà nhà bình thường thì phải trả một cái giá rất cao, cho nên đối với tuyệt đại đa số thị tỳ, chuyện thoát khỏi tiện tạ quả thực là xa tận chân trời.


"A Nhan, Thập Lang đối với ngươi là tốt nhất, ngươi phải giúp ta khuyên nhủ hắn." La thị kéo tay Nhiễm Nhan, rốt cuộc cũng nói đến chính đề.


Nhiễm Nhan do dự một chút, gật gật đầu. Nhưng nàng vốn dĩ đã không có quan niệm giai cấp, sao có thể khuyên Nhiễm Vân Sinh mấy chuyện này?


"Việc này không nên chậm trễ, không bằng ngươi bây giờ đi khuyên hắn đi. Ý của tam thúc ngươi là trước khi ăn tết thì làm xong chuyện nâng phòng, vừa lúc chung vui ăn tết luôn, hắn hiện giờ còn không biết ý tứ của Thập Lang đâu!" La thị thúc giục.


Nhiễm Nhan thấy bà mang vẻ mặt cấp thiết tràn trề hi vọng mà nhìn mình, chỉ đành đồng ý, "Ta sẽ tận lực."


Bàn bạc xong, La thị mới cầm tay nàng, ra cửa.


Nhiễm Nhan cứ coi như đi thăm Nhiễm Vân Sinh, nên không lề mề nữa.


Tới cửa phòng Nhiễm Vân Sinh, thì thấy cửa phòng đóng chặt, trong viện không có một nhị đẳng thị tỳ nào, chỉ có một mình Thiển Tuyết đang canh giữ trước cửa.


"Thập Thất Nương." Thiển Tuyết thấy Nhiễm Nhan, vội vàng khom người hành lễ, thanh âm có chút cao, như đang cố ý nhắc nhở người trong phòng.


Nhiễm Nhan đỡ nhẹ nàng một cái, "Không cần đa lễ, Thập ca đâu?"


Thiển Tuyết nói: "Ở trong phòng, để nô tỳ đi thông báo một tiếng."


Nàng vừa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra, Nhĩ Đông mang đôi mắt hồng hồng đi ra, nhún người hành lễ với Nhiễm Nhan. Ngay sau đó thanh âm Nhiễm Vân Sinh trong phòng truyền ra, "A Nhan tới rồi sao?"


Nhiễm Nhan lên tiếng, đi vào phòng.


Nhiễm Vân Sinh đang quỳ ngồi trước kỷ uống trà, hắn còn gầy hơn so với mấy ngày trước, giữa mày vì thường xuyên nhíu lại mà để lại dấu vết mờ mờ, thế nhưng lại tăng cho hắn thêm vài phần hương vị nam nhân.


Nhiễm Nhan nghiêng đầu cẩn thận đánh giá hắn, rồi nói: "Thập ca tuy có ốm hơn một chút, nhưng lại đẹp mắt hơn so với trước kia."


Nhiễm Vân Sinh nao nao, bật cười nói: "A Nhan cũng biết trêu người ta rồi? Vậy ngươi nói xem, đến tột cùng là Thập ca đẹp mắt hơn, hay là Tiêu Thị lang đẹp mắt hơn?"


Nghiêm khắc mà nói, hai người bất phân cao thấp, có điều sở thích của Nhiễm Nhan thì thiên về diện mạo như của Tiêu Tụng nhiều hơn, bị Nhiễm Vân Sinh hỏi như vậy, đành phải thành thật đáp: "Đều đẹp hết."


"Đến đây ngồi cạnh ta." Nhiễm Vân Sinh vỗ vỗ lên tịch bên cạnh.


Nhiễm Nhan nghe lời bước qua, "Mấy ngày nay thân mình ngươi như thế nào rồi?"


"Ta đây không phải rất tốt sao? Đừng lo lắng." nụ cười của Nhiễm Vân Sinh phảng phất vẫn lóa mắt như trước, rực rỡ như đóa Phù Tang, nhưng Nhiễm Nhan không nhìn thấy vẻ hoạt bát trong mắt hắn như dĩ vãng nữa.


Nhiễm Vân Sinh như vậy làm Nhiễm Nhan cảm thấy đau lòng.


Có phải ai sống cũng phải trải qua trắc trở, mới dần dần mài mòn đi phần đơn thuần và bướng bỉnh trước kia? Trên đời này, có người nước chảy bèo trôi, góc cạnh dần dần bị mài bằng đi, đến cuối cùng trong lòng chỉ còn lại đủ loại hồi ức đắng cay chua ngọt, có người không muốn xuôi dòng, cố thủ bản thân, cuối cùng không thể chết già, nhưng mặc dù chết đi, cũng vẫn còn mang theo phần thiên chân thuở ban đầu.


Loại nào thì đáng giá hơn? Thiên chân và sinh mệnh, thì cái nào trân quý hơn?


"Thập ca, ngươi thích Nhĩ Đông không?" Nhiễm Nhan hỏi.


Nhiễm Vân Sinh dừng một chút, nói: "Nàng ấy hầu hạ ta rất nhiều năm, giữa chúng ta là tình nghĩa sâu đậm."


Dù cho là ai thì đối với người đã dốc lòng chiếu cố mình rất nhiều năm, cũng không thể không có cảm tình, huống chi Nhiễm Vân Sinh vốn trọng tình nghĩa! Nhưng đây chỉ là tình chủ tớ, hay tình bằng hữu, cũng có lẽ là tình thân do ở chung thời gian dài mà sinh ra, nhưng không phải là tình yêu giữa bạn đời.


Nhiễm Vân Sinh thấy Nhiễm Nhan muốn nói tiếp, liền cắt ngang nàng, hỏi: "A Nhan thích Tiêu Thị lang không?"


Hắn đây là muốn nói, trong lòng nàng thích người khác, nhưng có thể gả cho Tiêu Tụng, hắn sao lại không được cưới Nhĩ Đông?


"Ta hiểu ý Thập ca." Nhiễm Nhan mỉm cười nói: "Nhưng...Thập ca à, ngươi đoán sai rồi. Ta thích hắn, tuy rằng ta không biết là vào thời điểm nào ở đâu và nguyên nhân gì mà ta sinh ra phần tình cảm này, tuy rằng tình cảm này cũng chưa sâu sắc, nhưng ta có thể khẳng định, chỉ cần hắn không thay đổi, thì rồi sẽ có một ngày ta yêu hắn sâu sắc."


Nhiễm Vân Sinh ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghe qua có người dùng lý trí mà phân tích và dự đoán về tình cảm như vậy, hắn nhìn nàng chằm chằm, cặp mắt đen kia vĩnh viễn đều tĩnh lặng như vậy, phảng phất sẽ không vì bất luận chuyện gì mà mất đi lý trí.


"Bởi vì có phần tình cảm này, bởi vì ta cho rằng hắn đáng giá để ta dùng cả đời mà chờ đón tình yêu, cho nên có thể dũng cảm mà tiến tới, cho dù cuối cùng không được như ý, nhưng nếu đã nỗ lực thì cũng coi như là một loại viên mãn." Trên mặt Nhiễm Nhan tràn ra nụ cười nhẹ nhàng, "Nếu thập ca đối với Nhĩ Đông cũng như thế, A Nhan sẽ không khuyên ngươi câu nào nữa."


Nhiễm Vân Sinh nhìn nàng tiêu sái như vậy, chần chờ một chút, vẫn hỏi: "Vậy Tô Phục thì sao? Hắn có vị trí gì trong lòng ngươi?"