Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 270: Chứng mất trí nhớ từng phần




Nghe Lưu Thanh Tùng nói như vậy, Nhiễm Nhan liền biết, làm gì có Tương Thành công chúa nào muốn gặp nàng, bất quá là Lưu Thanh Tùng tùy tiện lấy cớ, nguyên nhân chân chính vẫn là vì chuyện này.


Nhiễm Nhan cũng bị án này quay đến hồ đồ, cứ vậy mà đi theo. Ngồi ở trên xe ngựa, Nhiễm Nhan càng nghĩ càng thấy có chút không đúng, "Ngươi nói Sài Huyền Ý cùng Văn Hỉ Huyện chủ cùng bị tập kích?"


"Ừm, tình huống cụ thể ta cũng không biết, mới vừa rồi ta ra ngoài đi nhà xí, túm tên sai vặt tới báo tin để hỏi, hắn cũng chỉ biết nhiêu đó." Lưu Thanh Tùng nói.


Nhiễm Nhan nhíu mày, đôi mắt đen kịt nhìn hắn chằm chằm, giận dữ nói: "Vậy ý của ngươi là chúng ta đi lần này không phải ý của Tiêu Tụng, mà là ngươi tự chủ trương đi xem náo nhiệt?"


"Cái gì mà xem náo nhiệt?" Lưu Thanh Tùng khô khan cười gượng, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: "Toàn bộ Đại Đường này còn có thể tìm ra nghiệm thi quan nào quyền uy hơn ngươi sao? Không có! Mắt thấy đã sắp ăn tết rồi, vụ án này còn không phá, Cửu Lang không tránh khỏi bị liên lụy, quan vị ít nhất cũng bị giáng đến hai cấp, ngươi nghĩ hai cấp này xuống thì nhẹ nhàng, nhưng để bò lên được thì khó bao nhiêu không? Ngươi thân là phu nhân tương lai của Cửu Lang, sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Hắn không muốn ngươi chịu khổ, ngươi cũng không thể thật sự mặc kệ đi!"


Những lời này của Lưu Thanh Tùng nói đến đạo lý rõ ràng, làm Nhiễm Nhan cũng không nói được gì.


"Ngươi lần trước nói vụ án này có một manh mối, có phải là A phù dung hay không?" Lưu Thanh Tùng hỏi.


Nhiễm Nhan ừ một tiếng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới Nhiễm Vân Sinh hình như đã từng nói qua Ba Lăng công chúa dùng A phù dung để khống chế những lang quân bị bắt về đó, như vậy chỗ của Ba Lăng công chúa hẳn là có rất nhiều A phù dung? Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan lập tức hỏi: "Tiêu Tụng có đi tra qua tư viên của Ba Lăng công chúa chưa? Du Lang kia, nói không chừng chính là lang quân chạy ra từ chỗ Ba Lăng công chúa!"


Lưu Thanh Tùng chìm trong núi bát quái, nên lập tức hiểu ý Nhiễm Nhan, khẽ biến sắc, hỏi: "Chỗ của Ba Lăng công chúa muốn tra là tra sao? Ít nhất cũng phải có một chứng cứ chắc chắn mới được. Tụ điểm xì ke ở Trường An rất nhiều, hầu như mỗi phường đều có một hai cái, hơn nữa trong vài tiểu quan lâu cũng có A phù dung, căn bản không thể xác định là cùng Ba Lăng công chúa có quan hệ."


Đây chỉ là chút linh cảm, Nhiễm Nhan cũng không quá rối rắm với vấn đề này, nàng hiện tại nghi hoặc nhất chính là ai tập kích Sài Huyền Ý cùng Văn Hỉ Huyện chủ, nàng ẩn ẩn cảm thấy, biết rõ chuyện này, so với đi ra ngoài thành nghiệm thi còn tiến một bước xa hơn trong vụ án này.


Tiêu Tụng bận đến chân không chạm đất, vì có người bàn bạc vụ án, Nhiễm Nhan liền đem chuyện Văn Hỉ Huyện chủ có nhân cách phân liệt kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho Lưu Thanh Tùng.


Lưu Thanh Tùng kinh ngạc, trừng một đôi mắt vốn đã không lớn, nói: "Nhân cách phân liệt lợi hại như vậy à? Đúng rồi, ta cũng đã từng đọc qua một câu chuyện, kể về một nữ sinh ưu tú, vậy mà có nhân cách phân liệt là tội phạm quốc tế..."


"Lưu Thanh Tùng, phiền ngươi trở về hiện thực, ta không có hứng thú thảo luận với ngươi mấy chuyện không đâu đó." Nhiễm Nhan lạnh lùng nói.


"Được, không nói cái này." Lưu Thanh Tùng sảng khoái đáp ứng, nhưng rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Chỉ là những vụ án trong đó rất gay cấn, bên cạnh nhân vật chính đều có một nhân vật có tính cách cổ linh tinh quái, diện mạo phong lưu tiêu sái, ý tưởng thiên mã hành không, thường xuyên trong lúc vô tình nói một câu là có thể kích phát vai chính linh cảm..."


Ánh mắt tử khí trầm trầm của Nhiễm Nhan nháy cũng không nháy mắt mà nhìn hắn chằm chằm, thanh âm dong dài dần dần biến mất, dừng một chút, hắn mới ho khan một tiếng nói: "Ta kỳ thật muốn nói chính là, có thể là nhân cách phân liệt của Văn Hỉ Huyện chủ làm hay không."


Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, hòa hoãn tâm tình, đáp: "Nếu thật là như thế, Sài Huyền Ý chẳng lẽ không biết? Hắn tuy rằng mất trí nhớ, cũng không phải..."


Nhiễm Nhan bỗng nhiên im bặt, mất trí nhớ được phân ra nhiều loại, có người đối với chuyện phát sinh trong một đoạn thời gian nào đó lựa chọn nhớ rõ, hoặc quên đi, cũng có người hoàn toàn quên mất hoàn cảnh sống của bản thân, cả tên họ, địa chỉ, cũng có người quên những gì trải qua trước một năm nào đó hoặc trước một sự kiện nào đó... còn có một loại gọi là chứng mất trí nhớ từng phần, người bệnh đối với những tình huống phát sinh trong vài giờ trước hoặc sau khi bị thương, hoàn toàn mất đi ký ức.


Nếu tình trạng của Sài Huyền Ý là loại này, cũng không chỉ có quên mất đi chuyện quá khứ, thậm chí cả chuyện mới phát sinh trong vòng mấy canh giờ cũng đều hoàn toàn không có chút ký ức gì thì sao?


Cho dù nhân cách phân liệt của Văn Hỉ Huyện chủ được đổi tới đổi lui, hắn cũng hoàn toàn không biết đi!


Tuy rằng đây chỉ là suy đoán, nhưng cũng không phải không có căn cứ gì mà nghĩ lung tung. Nhân cách phân liệt thường là không bị khống chế, đây là một loại bệnh, không phải nhân cách chủ muốn sắm vai ai thì sắm vai người đó, Sài Huyền Ý cùng với Văn Hỉ Huyện chủ sống với nhau nhiều ngày như vậy, lại không phát hiện ra chút dị thường nào, vậy không phải rất kỳ quái sao?


Hoặc là hắn đã vì nguyên nhân nào đó mà ngó lơ đi chuyện này.


Nhiễm Nhan thở dài, nếu sự thật trùng hợp với suy đoán của nàng, vậy hai phu thê Văn Hỉ Huyện chủ này thật đúng là đủ bi thảm, một nhân cách phân liệt, một có thể nói là không có ký ức gì nữa. Khó phu khó thê a!


Nhiễm Nhan gõ gõ lên vách xe, "Đi Sài phủ." Đây là lần đầu tiên nàng bỏ qua thi thể, mà chuyển qua nghiên cứu người sống.


"Hả? Ngươi không nói sớm!" Lưu Thanh Tùng oán trách: "Ở đây cách Sài phủ rất xa, còn phải đi ngược trở về."


Nhiễm Nhan im lặng không lên tiếng, trong lòng vừa chờ mong Sài Huyền Ý là bị mất trí nhớ từng phần, lại hy vọng hắn không phải. Dù sao cũng là một đôi phu thê, có một người bị bệnh về thần kinh thì thôi đi, nếu cả hai người đều bị bệnh, vậy muốn giao lưu thì làm sao?


.......................


Tới Sài phủ, Nhiễm Nhan chỉ nói là mình tới bái phỏng Sài Huyền Ý. Nói như vậy cũng là có nguyên nhân, thứ nhất là nàng cũng không xác định hiện tại Văn Hỉ Huyện chủ mang nhân cách gì, có thể gặp nàng hay không, thứ hai là muốn thử Sài Huyền Ý một chút.


Ở trước cổng đợi một thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, thì có sai vặt dẫn bọn họ đi đến hoa viên.


Trong rừng hoa mai đã rụng, trên đầu cành chỉ còn vài đóa tàn hồng, cánh hoa rụng dày đặc trên đất, không có đường đi, làm người ta không biết phải đặt chân ở đâu, đành phải đi đằng sau gã sai vặt.


Vẫn là ngôi đình lần đầu tiên nhìn thấy Sài Huyền Ý kia, bốn phía mành đều được treo lên, ánh dương quang sau giờ ngọ chiếu lên gương mặt thanh tuấn của hắn, vẫn là một bộ dáng hào sảng, nhưng so với lần đầu gặp, giữa đôi mày lại có thêm vài phần mờ mịt.


"Nhiễm Thập Thất Nương." Sài Huyền Ý nhìn Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, hất cằm chỉ lên chiếu, "Mời ngồi."


Nhiễm Nhan thấy bộ dáng hắn có vẻ quen thuộc, tâm cảm thấy mình đã đoán sai, Sài Huyền Ý có lẽ chỉ là quên mất quá khứ. Nhưng chuyện phát sinh ngay sau đó, làm Nhiễm Nhan lại không thể không đem ngờ vực của mình nhặt lên lần nữa.


Sài Huyền Ý liếc mắt nhìn Lưu Thanh Tùng một cái, nghi hoặc hỏi: "Tiêu Thị lang à?"


Dù một người không có mắt, cũng không có khả năng nhìn lầm Lưu Thanh Tùng thành Tiêu Tụng!


"Sài lang quân, nửa năm trước ngươi từng nói sẽ đưa cho Tiêu Thị lang một bài thơ, không biết giờ còn tính không?" Nhiễm Nhan đột nhiên hỏi.


Sài Huyền Ý sửng sốt một chút, lập tức nói: "Đương nhiên là giữ lời."


"Sài lang quân thật sự nhớ rõ ta sao?" Nhiễm Nhan cảm thấy Sài Huyền Ý khẳng định là dùng phương pháp nào đó để nhớ kỹ nàng, nguyên nhân nhớ được nàng có thể có quan hệ với Văn Hỉ Huyện chủ, cũng bởi vậy nên mới cứng nhắc mà nhớ người cùng tới với nàng là Tiêu Thị lang, hắn căn bản không nhớ rõ diện mạo Tiêu Tụng.


Một người bình thường, dù có không nhớ được diện mạo đối phương, nhưng nếu đã gặp mặt một lần, thì gặp lại vẫn có thể nhận ra.