Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 281: Nếu mất đừng quên




Tay Sài Huyền Ý cầm bút hơi run rẩy, lại một giọt mực tràn ra trên giấy.


"A Lang?" Viên Tử nhìn bộ dạng dại ra của hắn, liền biết ký ức hắn lại bắt đầu suy yếu, vội vàng mang một bức họa từ trên kệ sách xuống.


Bức họa này là Sài Huyền Ý vẽ xong sáng nay, là Lý Uyển Bình nhìn hắn cười.


"A Lang, đây là phu nhân." Viên Tử đem bức họa trải ra trên bàn, nói tiếp: "Đây là sáng nay lang quân đích thân vẽ, ở ngay đây, phu nhân hôm nay rất vui vẻ, cười đặc biệt đẹp."


Ánh mắt Sài Huyền Ý dừng ở trên giấy, nữ tử kia mắt ngọc mày ngài, đoan trang xinh đẹp, nụ cười như có một loại sức hút, hắn nhìn liền không tự chủ được mà mỉm cười. Đây là người thân thiết nhất của hắn, tuyệt đối không được quên. Cho dù hắn cái gì cũng không nhớ rõ, sâu trong nội tâm mờ mịt sợ hãi, nhưng nàng vẫn không rời không bỏ.


Đôi mắt Viên Tử hơi ướt, rũ xuống, "A Lang nếu quên mất, liền theo bức họa này đi!"


"Ngươi ra ngoài trước đi, khi phu nhân trở về thì báo cho ta một tiếng." ký ức hôm nay của Sài Huyền Ý vẫn còn sót lại một chút, không hoàn toàn quên hết, bởi vậy nhìn bức họa này, lại dần dần gợi lên hình ảnh sáng nay, trong lòng cao hứng, xua Viên Tử đi, rồi ở trong phòng họa tiếp.


Hắn dùng cái chặn giấy trải thẳng bức họa ra xong, mới phát giác góc trái bên dưới có một hàng chữ nhỏ, chữ viết thanh lệ lưu loát, Sài Huyền Ý nhớ tới sáng nay khi sau khi hắn họa xong, thê tử hắn liền nâng bút viết chữ lên trên, còn nói là để cho hắn sau này xem lại.


Chỉ là sau khi hai người đánh cờ xong, ký ức của Sài Huyền Ý lại có chút phai nhạt, bỏ qua việc này.


Trên giấy, Lý Uyển Bình chỉ viết chín chữ: Huyền Ý, nếu mất đừng quên. Thê, Uyển Bình.


Nếu mất đừng quên...


Với người bình thường mà nói còn khó, huống chi Sài Huyền Ý còn bị mắc chứng mất trí nhớ kiểu này? Có lẽ Lý Uyển Bình viết những lời này ý tứ cũng không phải mong ước cầm tay nhau đến bạc đầu, mà chỉ là nhắc nhở hắn, là hắn, đã từng có một thê tử là nàng.


Ngón tay thon dài của Sài Huyền Ý vuốt ve những chữ này, ý cười bên môi càng đậm, thay một tờ giấy khác, cẩn thận vẽ lại một bức, rồi sau đó đem bản thảo cuốn lại, đặt ở vị trí dễ thấy nhất, gọi Viên Tử vào.


"Ngày mai đem bức họa kia đóng khung, treo ở trong thư phòng." Sài Huyền Ý nói.


Viên Tử dùng giọng mũi đặt sệt ứng tiếng.


Sài Huyền Ý giương mắt nhìn nàng, thấy một đôi mắt sưng đỏ, không khỏi hỏi: "Khóc à? Xảy ra chuyện gì vậy?"


"Nô tỳ...trong nhà nô tỳ có chút chuyện." Viên Tử cúi xuống, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "A Lang vẽ xong rồi sao?"


"Ừm, ngươi lại đây nhìn thử một cái, giống không?" Sài Huyền Ý vẫy tay, hắn vừa mới dựa vào chút ký ức còn sót lại trong đầu rồi sửa chữa lại.


Đôi mắt Viên Tử đỏ lên, vội vàng cúi đầu, bước nhanh qua, nàng cũng chưa thấy qua Văn Hỉ Huyện chủ được mấy lần, có một lần duy nhất đến gần nhìn, lại nhận sai Nhiễm Nhan thành Văn Hỉ Huyện chủ, bởi vậy căn bản cũng không biết được là giống hay là không giống, nhưng nàng vẫn khẳng định gật gật đầu, "Giống, sống động như phu nhân sắp bước ra từ bức họa vậy."


"Nếu mất đừng quên..." Sài Huyền Ý bắt chước bút tích của Lý Uyển Bình viết câu kia vào cùng một vị trí trên giấy. Tài hoa của Sài Huyền Ý không chỉ ở thơ từ ca phú, chữ cũng viết cực đẹp, hơn nữa có thể tùy tiện mà bắt chước bút tích của người khác.


Viên Tử quay đầu đi chỗ khác, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nàng phải nói như thế nào đây, mới vừa rồi có người đưa di thể phu nhân trở về, muốn nói cho hắn...phu nhân vĩnh viễn không có khả năng trở lại nữa hay không?


"A Lang..." Viên Tử nghẹn ngào, tuy rằng hắn sẽ luôn quên mất, thấy hay không thấy cũng không khác gì nhau, nhưng nàng nhìn bộ dáng tâm tâm niệm niệm của Sài Huyền Ý, lại cảm thấy không để cho bọn họ gặp nhau lần cuối thì thật sự quá mức tàn nhẫn, nên cắn răng một cái nói: "Phu nhân...đã về cõi tiên, mới hôm nay thôi, hiện tại đang nằm ở linh đường."


Bức họa trong tay Sài Huyền Ý rơi xuống, trang giấy nhẹ nhàng bay xuống đất.


Lặng im một lát, Viên Tử nghe được thanh âm bình tĩnh có chút run rẩy của hắn vang lên: "Mang ta đi gặp nàng."


Đôi mắt đẫm lệ của Viên Tử nhìn Sài Huyền Ý một cái, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, trong lòng nhẹ xuống một chút, dù sao hắn là người chuyện gì rồi cũng sẽ quên, không nhớ rõ tình cảm phu thê thì sẽ không thương tâm. Viên Tử cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều, liền dẫn hắn đến linh đường.


Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, lả tả lả tả, giống như lông chim bay đầy trời.


Linh đường nơi Văn Hỉ Huyện chủ nằm là vừa được sắp xếp vội vàng, không có trướng tế, không có tế vật, chỉ bày một cái giường, nữ tử nằm bên trên giống như đang ngủ, chỉ là trên người còn chưa kịp thay y phục nên vết máu lớn trên người thập phần chói mắt.


Sài Huyền Ý ngơ ngác nhìn nàng, đau đớn dưới đáy lòng vô thức dần dần khuếch tán.


Thị tỳ mang y phục tiến vào bị sự tĩnh lặng trong phòng làm khựng lại, ôm trong tay một kiện y phục màu đỏ đứng ở một bên không biết làm sao.


Viên Tử nhỏ giọng nói: "A Lang...phu nhân vừa mới được đưa về, còn chưa kịp thay y phục, không bằng ngài ra gian ngoài chờ một chút..."


Trả lời nàng là trầm mặc.


Thật lâu sau, Sài Huyền Ý mới nói: "Đưa y phục cho ta."


Viên Tử ra hiệu cho thị tỳ kia đưa y phục qua.


Sài Huyền Ý tiếp lấy, nhàn nhạt nói: "Các ngươi ra ngoài hết đi."


Mấy thị tỳ hơi chần chờ, ánh mắt đều hướng về Viên Tử. Viên Tử phất phất tay, mọi người để nước ấm và khăn bố lại, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.


Ký ức rất nhạt, Sài Huyền Ý ngoại trừ chuyện phát sinh hôm nay, còn lại không nhớ gì cả, chỉ là chỗ nào ở đáy lòng cũng phảng phất như bị cắt ra, đau buốt.


"Uyển Bình." Sài Huyền Ý đã không nhớ rõ từ lâu, tên của phu nhân mình kỳ thật là Lý Uyển Thuận, hắn chỉ nhớ rõ nữ tử cười khoe lúm đồng tiền như hoa với hắn hôm nay, vị phu nhân đã viết trên giấy "Nếu mất đừng quên".


Dưới hành lang ngoài cửa đứng hai hàng thị tỳ, gió tuyết gào thét, Viên Tử nhìn bóng hình in trên cửa sổ, cắn chặt môi dưới, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong miệng.


"Sao lại thế này?" bỗng nhiên có người thấp giọng cắt ngang suy nghĩ của nàng.


Viên Tử quay đầu lại, mới kinh ngạc phát hiện không biết khi nào trong viện đã đầy người, đứng đầu là một nam nhân trung niên trên dưới 35 tuổi, dáng người mảnh khảnh thon dài, có một hai phần giống Sài Huyền Ý, là Sài Ngũ Lang dẫn người bổn gia đội tuyết chạy đến. Viên Tử là thị tỳ Sài gia, tất nhiên biết hắn.


"Gặp qua Ngũ Lang."


Viên Tử khom người hành lễ, lại bị Sài Ngũ Lang ngăn lại, "Không cần đa lễ, nói xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"


"Nô tỳ cũng không biết, một canh giờ trước, Tư tham quân đích thân đưa di thể phu nhân về phủ, cũng nói là sẽ lập tức tiến cung diện thánh, thông báo việc này." Viên Tử đáp.


"Tư tham quân? Tư Thừa Thao? Đùa à, chuyện Sài gia chúng ta, khi nào cần một ngoại nhân như hắn nhúng tay?" Sài Ngũ Lang tức giận trừng mắt nhìn Viên Tử, "Phu nhân các ngươi xuất phủ làm gì? Mang theo thị tỳ nào?"


Sài Ngũ Lang có bộ dạng cao gầy, nhưng giọng lại không nhỏ, Viên Tử bị hắn hét đến tai ong ong, dừng một chút mới đáp: "Phu nhân luôn không thích bị quấy rầy, luôn ở một mình, bởi vậy cũng không có ai biết nàng xuất phủ khi nào, càng không có thị tỳ nào đi theo."


"Cái gì?" Sài Ngũ Lang cũng nghe nói về tính tình của Văn Hỉ Huyện chủ, nghe câu trả lời của Viên Tử, cũng không thấy kỳ quái lắm, hắn sợ nếu thật sự là do Sài gia bọn họ trông coi vô trách nhiệm, để cho huyết mạch duy nhất của ẩn Thái Tử mất, cũng không phải là chuyện gì tốt. Bất quá hắn sực nhớ ra Tư Thừa Thao gần đây đang hiệp trợ Hình Bộ phá án, chính là vụ Sài Huyền Ý bị tập kích, có lẽ là có quan hệ với chuyện lần này?


Sài Ngũ Lang nghĩ, lập tức phân phó hai bên: "Lập tức quay về bổn gia, nói đại huynh chú ý tình huống trong cung." Dứt lời lại quay đầu nhìn Viên Tử, "Đều đực ra ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi vào hầu hạ!"


Mọi người im re như ve sầu mùa đông, Viên Tử nói: "Thập Tứ lang đang đích thân thay y phục cho phu nhân."


Sài Huyền Ý đứng hàng thứ mười bốn trong tộc, trước mặt người bổn gia, vì để phân biệt, Viên Tử chỉ có thể gọi thứ hạng trong tộc của Sài Huyền Ý.


Sài Ngũ Lang nhìn ngọn đèn dầu trong phòng, trầm mặc một lúc lâu nhưng không đi quấy rầy.


Đợi chừng hai khắc trong nhà kề, Sài Ngũ Lang cảm thấy thời gian đã không sai biệt lắm, liền ra lệnh cho Viên Tử đi thỉnh Sài Huyền Ý.


Sài Ngũ Lang nghe thấy tiếng mở cửa bên kia, liền đứng dậy bước ra cửa, thấy Sài Huyền Ý một thân xơ xác đi xuyên qua đình viện, Viên Tử đang che dù đi theo sau, lại bị hắn bỏ rất xa.


"Thập tứ đệ." Sài Ngũ Lang nhìn kỹ Sài Huyền Ý. Một thân áo bào tay rộng viên lãnh màu xanh nhạt, tóc đen rối tung đằng sau, đứng cô đơn trong tuyết, biểu tình rõ ràng là bình tĩnhh, lại mang vẻ cô độc bi thương.


Sài Huyền Ý vừa nghe Viên Tử nói thân phận người tới, liền theo lễ chào: "Ngũ ca."


"Ừm, lên đây đi." Sài Ngũ Lang nhàn nhạt lên tiếng, ngay sau đó giải thích vì sao bổn gia chỉ có một mình hắn tới, "Đại bá bệnh nặng, phụ thân ưu tư thành bệnh, huynh trưởng lưu tại trong nhà chăm nom, sáng sớm ngày mai sẽ đến đây."


Hắn nói, chợt nhớ ra Sài Huyền Ý ngày mai cũng sẽ không nhớ gì đến việc này, nói cũng như không, liền trực tiếp nói: "Những người đó là phó tì mang từ bổn gia đến, đều biết rõ nghi thức mai táng, đêm nay tạm thời giúp ngươi chuẩn bị trước một chút, ngày mai trong cung nhận được tin, sẽ báo lại là an táng cho huyện chủ như thế nào...ngươi...nén bi thương."


Sài Ngũ Lang thở dài một tiếng duỗi tay vỗ vai Sài Huyền Ý, lời nói đã đến miệng lại nuốt trở vào.


Kỳ thật Văn Hỉ Huyện chủ chết, đối với Sài Huyền Ý, đối với Sài gia, đều là một chuyện tốt, lúc trước thời điểm hoàng thất nhét củ khoai lang phỏng tay này lại đây, Sài gia đã không muốn tiếp nhận, Sài Huyền Ý tuy rằng chỉ là thứ tử dòng bên, nhưng tài hoa hơn người, chưa chắc sẽ không có một tiền đồ tốt đẹp...


Hắn cưới Văn Hỉ Huyện chủ, Sài gia chỉ đành cùng hắn bảo trì khoảng cách, để hắn ra ngoài lập phủ đệ riêng, nếu không có đại sự gì như sinh tử, cơ bản sẽ không có bất luận liên quan gì. Văn Hỉ Huyện chủ này vừa chết, Sài Huyền Ý chỉ cần có thể trị khỏi chứng mất trí nhớ, tiền đồ không thể nghi ngờ sẽ là con đường thênh thang.


Sài Ngũ Lang nói một tiếng cáo từ, rồi mang theo sai vặt bên người rời đi.


Sài Huyền Ý ngơ ngẩn đứng một hồi, rồi đờ đẫn quay lại linh đường. Hắn chỉ rời đi trong chốc lát như vậy, trong phòng đã rũ ra nhiều đồ trắng, có mấy thị tỳ đang thay màn trướng.


Sài Huyền Ý mờ mịt đứng trước giường, trên giường trải chăn lụa trắng như tuyết, Văn Hỉ Huyện chủ một thân hồng y làm gương mặt tái nhợt có thêm vài phần hồng hào, mà khóe môi nàng vẫn luôn mang nụ cười nhẹ nhàng


Bộ dáng này của nàng, phảng phất như là cô dâu đang say ngủ.


"Phu quân." Đứng hồi lâu, bên tai Sài Huyền Ý nghe thấy thanh âm loáng thoáng, trong đầu hiện lên một nụ cười e thẹn, sau đó trước mắt tối sầm.


Viên Tử đang đứng ở một bên chờ sai bảo, khi liếc qua Sài Huyền Ý, lại phát hiện hắn lung lay sắp đổ, không khỏi kinh hô, "A Lang!"


Phó tì đang bận bận rộn rộn bốn phía hoảng sợ khựng lại, Viên Tử nhào qua đỡ được Sài Huyền Ý đã ngất xỉu. Gã sai vặt ở cửa nghe thấy động tĩnh cũng vọt vào, một đám người luống cuống tay chân nâng Sài Huyền Ý về phòng ngủ.