Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 286: Ghen




Viên Tử đứng một bên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ lúc bị Nhiễm Nhan vạch trần, lúc này cũng đã ẩn ẩn minh bạch, nương tử có diện mạo rất giống với Văn Hỉ Huyện chủ trước mắt này, là người sống sờ sờ.


"Thỉnh." Tiêu Tụng cũng không thèm liếc nhìn tới Nhiễm Nhan, lui đến một bên, để nàng đi trước.


Vãn Lục nhìn bộ dạng u ám kia, lông tơ trên cánh tay đều dựng lên, rụt cổ đi theo sau Nhiễm Nhan.


Sài Huyền Ý thấy Tiêu Tụng thần sắc không tốt, lo lắng nói: "Không biết vị này chính là..."


"Tại hạ Chính nghị Đại phu Tiêu Tụng." chức quan Hình Bộ thị lang này quá mức mẫn cảm, nếu nói ra, Sài Huyền Ý không chừng còn tưởng là có chuyện gì lớn, Tiêu Tụng thông minh mà né đi, chỉ báo ra chức tán quan của bản thân.


Sài Huyền Ý chắp tay thi lễ nói: "Thì ra là Tiêu đại phu, đã có Tiêu đại phu tự mình tới đón, vậy ta đây không cần đi, còn thỉnh Tiêu đại phu chiếu cố tiện nội nhiều hơn."


"Không có gì." Trên mặt Tiêu Tụng mang ý cười nhàn nhạt, lễ phép đáp lễ. Quay đầu lại thì bĩu môi, đó là tiện nội của ta!


Nhiễm Nhan dư quang đã kịp thấy vẻ mặt này của hắn, không khỏi buồn cười, một đại nam nhân mà tính cách trẻ con như vậy, u ám trong lòng cũng bị xua tan, sau khi cùng Sài Huyền Ý từ biệt, theo Tiêu Tụng ra khỏi Sài phủ.


Nhiễm Nhan thấy hắn không nói lời nào, liền đem mấy trang giấy thu được trước đó đưa cho hắn.


Hắn nhận lấy nhìn vài cái, rồi vo thành cục nhét vào trong tay áo.


"Kết quả định rồi?" Nhiễm Nhan thấy động tác của hắn, không khỏi hỏi.


Tiêu Tụng cũng không để ý tới nàng, đi thẳng xuống bậc thềm, đưa tới xe ngựa, "Vị phu nhân này, mời ngài!"


Nhiễm Nhan quay đầu lại, thấy Sài Huyền Ý đang đứng ở trước cửa nhìn theo nàng rời đi, cũng không nói gì thêm, hơi mỉm cười với Sài Huyền Ý, được Vãn Lục đỡ bước lên xe ngựa. Tiêu Tụng nhìn càng thêm buồn bực, xoay người lên ngựa, hất mặt qua một bên.


Đợi đến khi ra khỏi phường môn, Nhiễm Nhan mới vén lên mành cửa sổ, nhìn hắn, kêu: "Tiêu Việt Chi."


Tiêu Tụng nhìn đường, nhìn trời, chỉ là không chịu nhìn nàng.


"Dừng xe." Nhiễm Nhan gõ vách xe, nàng còn phải thu thập tên gia hỏa đang giận dỗi này một chút, ngày thường một bộ dáng già dặn lõi đời, sao chuyện nhỏ nhặt như vậy liền giận?


Nhiễm Nhan cũng không để cho Vãn Lục đỡ, nhảy thẳng từ trên xe ngựa xuống, đứng bên ngựa của Tiêu Tụng ngửa đầu nhìn hắn, đúng lý hợp tình nói: "Tiêu Việt Chi, ta bỗng nhiên rất muốn hôn ngươi một cái, làm sao bây giờ?"


Tiêu Tụng lúc này mới quay cái đầu tự phụ của hắn lại, liếc nàng đầy vẻ ngạo kiều, "Ta cũng không phải là người tùy tiện..." nhưng ngay sau đó lại nói: "Chỉ một cái!"


Nhiễm Nhan nghiêm túc gật đầu nói: "Được, ngươi xuống đây."


Tiêu Tụng nhìn nàng với vẻ tìm tòi nghiên cứu, một lúc lâu vẫn không phát hiện manh mối gì từ trong biểu tình của nàng, tâm cho rằng nàng đây là vì bồi tội mới nói muốn hôn hắn, cho nên chuẩn bị thấy tốt thì thu, nên cũng không làm giá nữa, xoay người xuống ngựa.


Hắn bên này vừa mới từ trên ngựa leo xuống, nới lỏng dây cương, Nhiễm Nhan vỗ một cái thật mạnh lên mông ngựa. Ngựa được lệnh, nhấc chân phi đi như bay về phía trước.


Sắc trời lúc này đã sập tối, trên đường phố cũng không có người qua lại, ngựa nháy mắt đã phi ra xa vài chục trượng, vẫn tiếp tục chạy.


Tiêu Tụng kinh ngạc nhìn bóng dáng con ngựa càng lúc càng xa, nghe thấy Nhiễm Nhan lạnh lẽo nói: "Tiêu Thị lang, ngựa của ngươi chạy rồi, nếu ngươi nguyện ý, thì ngồi xe ngựa nhà ta, nếu ghét bỏ thì cuốc bộ về đi."


Dứt lời cũng không đợi hắn, quay đầu bước lên xe ngựa.


Tiêu Tụng hiếm khi có được cơ hội làm giá với Nhiễm Nhan, lại bị chấm dứt bằng kết quả không thể hiểu được như vậy, hắn thật ra là muốn giận dỗi một phen, cuốc bộ về thì làm sao? Nhưng nghĩ đến cái hôn kia, hắn lại thu hồi tâm tư, nhảy theo lên xe ngựa.


"A Nhan, ngươi biến hư." Tiêu Tụng vừa tiến vào thùng xe liền dùng lời lẽ chính nghĩa mà chỉ trích nàng, "Còn nữa, con ngựa kia trị giá hai mươi quán a!"


"Gần mực thì đen. Còn nữa, đừng cho là ta không biết, trên cái yên kia có khắc tên, dù ám vệ truy không trở lại, người nào nhặt được tất nhiên sẽ đưa đến phủ của ngươi đi." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.


Không phải bá tánh thành Trường An không nhặt của rơi, mà là Tiêu đại Thị Lang hắn ác danh vang xa, lại chuyên quản hình ngục án kiện, ai dám giấu ngựa của hắn?


Tiêu Tụng đang buồn bực, Nhiễm Nhan dùng chân nhẹ nhàng thúc thúc đầu gối hắn, "Ta sai rồi, đừng giận nữa..."


Nhiễm Nhan vừa nói, vừa ngại ngùng quay đầu đi, nàng đã bao nhiêu lâu không làm chuyện gì sai đến mức phải xin lỗi người khác? Đối với chuyện này, mặc kệ là bản thân nàng cho rằng nó là việc nhỏ không đáng nhắc tới ra sao, nhưng hắn để ý, nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội mà chỉ cần cúi đầu là sẽ được tha thứ, mang vẻ thanh cao mà ngại ngùng.


"Trở về viết phạm án ký lục đi." Tiêu Tụng từ trong tay áo móc ra một cuộn giấy đưa cho nàng.


Nhiễm Nhan hồ nghi nhận lấy, bên trên đại khái viết, Tiêu Việt Chi ngày nọ tháng nọ, làm gì mà chọc Nhiễm Thập Thất Nương không vui, tiếp theo là "trần thuật vụ án", sau đó là nhân chứng vật chứng, cuối cùng là người phạm tội ký tên, nội dung là nguyên nhân đại khái vì sao đêm hôm qua chọc giận Nhiễm Nhan.


Bởi vì chuyện này có liên quan đến các nhân vật trọng yếu, cho nên hắn viết cũng không rõ ràng.


"Được." Nhiễm Nhan thu hồi thư ăn năn, cũng sảng khoái đáp ứng sẽ viết một phần.


Chẳng qua so sánh với giờ khắc ôn nhu này, không hiểu sao nàng lại nghĩ tới chuyện của Văn Hỉ Huyện chủ, trong lòng lại hơi nghẹn, cảm xúc cũng dần dần trượt xuống. Toàn bộ câu chuyện mây mù dày đặc, kết quả tuy đã sáng tỏ, nhưng cũng chỉ có thể tráo một lớp mây mù khác mà thôi.


Nhiễm Nhan là người mà tâm tư toàn bộ đều viết trên mặt, Tiêu Tụng thấy dáng vẻ này của nàng, tất nhiên là minh bạch nàng suy nghĩ cái gì, vì thế cầm tay nàng nói: "A Nhan, người sống trên đời này, có một số việc còn quan trọng hơn so với chân tướng."


"Vậy chỉ có thể tổn hại tánh mạng sao?" Nhiễm Nhan cầm ngược lại tay hắn, lẩm bẩm.


"Có lẽ là như thế đi." Tiêu Tụng không còn vẻ giận dỗi vừa rồi nữa, ôn thanh an ủi nàng: "Xưa nay trung nghĩa khó lưỡng toàn, thánh thượng cũng không dễ dàng, vụ án này vốn là vì Văn Hỉ Huyện chủ mà bắt đầu, cũng vì nàng mà kết, trong thư tuyệt mệnh nàng thỉnh cầu thánh thượng buông tha Sài Huyền Ý, tình nguyện một mình gánh hết tội lỗi, thánh thượng nhớ tình cũ, cuộc sống hàng ngày khó an cho nên chuyện bất nghĩa chỉ có thể để thần tử đi làm."


Lý Thế Dân biết rõ Văn Hỉ Huyện chủ tính tình khiếp nhược, bởi vậy ông mới dám khẳng định hung thủ của vụ này tuyệt đối không phải là nàng, vì muốn tỏ ra với người trong thiên hạ, quan trọng nhất là với di đảng của ẩn Thái Tử là ông có quan tâm đến cô nhi của ẩn Thái Tử, mới yên tâm mà để Hình Bộ đi tra, nhưng mà kết quả lại lệch xa dự kiến của ông, Văn Hỉ Huyện chủ vậy mà lại uống thuốc độc tự sát.


Trong ấn tượng của Lý Thế Dân, Lý Uyển Thuận hẳn là một thiếu nữ yếu đuối đến dũng khí tự sát cũng không có, khi tang tin truyền vào trong cung, ông rất lâu không thể tin tưởng.


"Tội danh thì sao, đẩy đến trên người của ai?" Nhiễm Nhan hỏi.


Tiêu Tụng nói: "Hà Ngạn chủ mưu, Đậu Trình Phong tòng phạm."


"Vì cái gì không phải Đậu Trình Phong chủ mưu?" Nhiễm Nhan kinh ngạc, theo nàng thấy, hết thảy đều là vì Đậu Trình Phong, dựa vào cái gì hắn vừa chết, thì có thể nhẹ nhàng phủi sạch?


Tiêu Tụng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, "Văn Hỉ Huyện chủ là cháu gái ruột của Cao Tổ hoàng đế, huyết mạch hoàng thất dòng chính, tuy chỉ có thân phận huyện chủ, nhưng sự tôn quý này có thể sánh ngang công chúa, hãm hại huyết mạch hoàng thất, là tội nặng tru di cửu tộc! Đậu gia ở Trường An có quan hệ rắc rối khó gỡ, khó động tới, thêm năm đó gia chủ Đậu gia có ân với quốc gia, với bệ hạ, ông ấy sao có thể vì một đứa cháu bất hiếu mà diệt toàn gia Đậu thị?"


"Vậy Hà Ngạn thì sao? Chẳng lẽ hắn không có thân thích bằng hữu?" Nhiễm Nhan cho rằng Hà Ngạn tuy đáng chết, nhưng bị chụp cái mũ lớn như vậy, nàng vẫn cảm thấy trái tim băng giá.


"Hà Ngạn, hắn sai là sai ở chỗ không có gia tộc che chở còn dám dính dáng lung tung trong đó." Tiêu Tụng ở bên tai nàng nhẹ giọngnói: "A Nhan, thực xin lỗi."