Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 297: Nhan khanh khanh như ngộ




Nhan khanh khanh như ngộ, khuynh tụng hoa tiên, cụ tất hỉ. Nhất biệt kinh nguyệt, di thiêm hoài tư, kim tặng quản tiêu, thật vô tân ý, duy dĩ vi khanh hỉ nhĩ, dư kim tại hỉ, quản trung vô ẩn nhận. Thư đoản ý trường, lâm dĩnh bất tận - Việt Chi


Ý của bức thư này là: Nhan, thấy tin như gặp mặt, ta đọc quá tin lúc sau, đã biết ý tứ của ngươi, không gặp một tháng, tưởng niệm càng sâu, hiện giờ tặng ngươi ống tiêu, thật sự không có gì mới mẻ, chỉ vì ngươi thích. Ta hiện giờ ở bên cạnh ngươi, nên không cần giấu lưỡi đao sắc trong tiêu để tự vệ. Thư ngắn nhưng ý dài, tình cảm trong đó mãi mãi viết không xong.


Dư kim tại hỉ, quản trung vô ẩn nhận...


Cũng không chỉ có vậy, mà Tiêu Tụng còn tỏ tình và hứa hẹn chỉ cần ta còn sống ngày nào, ngươi có thể yên tâm.


Nhiễm Nhan lại lần nữa cầm lấy ống tiêu kia, trong lòng có thêm vài cảm giác xa lạ, tâm tình vừa rồi còn hơi thất vọng, bỗng thấy quý trọng. Nàng đặt tiêu lên môi thử tiếng, rồi trực tiếp thổi khúc 'Quan Sơn Nguyệt'.


Tiêu Tụng vừa từ trong Trịnh phủ bước ra bỗng dừng chân, đứng chỗ người gác cổng lắng nghe khúc tiêu loáng thoáng, nụ cười bên môi dần dần nở rộ, đợi đến lúc khúc tiêu hoàn tất thì khẽ cười thành tiếng.


Người gác cổng Trịnh phủ lau mồ hôi, thấy hắn giờ phút này hình như cũng không có bao nhiêu sát khí, sợ hãi hỏi: "Tiêu Thị lang, ngài không có việc gì đi?"


Không có việc gì thì đi nhanh đi, tôn thần ngài đứng ngay đại môn như vậy, ta đây phải đóng cửa hay ngó lơ a?


Tiêu Tụng cười rạng rỡ với hắn, nhẹ bước xuống bậc thềm, tiếp nhận cương ngựa từ tay gã sai vặt, lưu loát xoay người lên ngựa, vung roi chạy một mạch.


Người gác cổng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đây...đây vẫn là Trường An Quỷ Kiến Sầu sao?


Người gác cổng vừa rồi không để ý tới tiếng tiêu, chỉ thấy Tiêu Tụng bỗng nhiên cười rộ lên, không khỏi run lập cập, nhìn nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ ở đây có thứ gì đó không sạch sẽ?"


Trong phòng, Nhiễm Nhan xong một khúc, vuốt ve thân tiêu, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.


"Nhan nương." Bên ngoài có một giọng nữ gọi.


Vãn Lục lập tức vén mành ra ngoài, "Bình U tỷ tỷ, không biết tìm nương tử nhà ta có chuyện gì?"


Bình U là thị tỳ bên người Lý lão phu nhân, Nhiễm Nhan thu hồi ống tiêu, thì nghe thấy Bình U nói: "Lão phu nhân sai nô tỳ tới thỉnh Nhan nương qua đó trò chuyện."


Lão phu nhân tuy là lão phu nhân của Trịnh phủ, nhưng nữ tử Đường triều cũng không theo họ chồng, bà vốn họ Lý, nếu muốn xưng hô cho đúng, cần phải gọi là "Lý lão phu nhân" mới đúng.


Lần trước Lý lão phu nhân gọi Nhiễm Nhan qua nói chuyện, kỳ thật cũng không nói gì nhiều, Lý lão phu nhân chỉ là đơn giản hỏi thăm tình huống thân mẫu Nhiễm Nhan, sau đó theo lễ dặn dò vài câu mà thôi.


Trịnh gia có thể đồng ý để Nhiễm Nhan dọn qua đây ở, bất quá cũng là vì lợi ích mà thôi, với bản thân Nhiễm Nhan cũng không có quan hệ trực tiếp, bởi vậy nàng dọn qua đây đã một tháng, Lý lão phu nhân vẫn là lần đầu tiên chủ động tìm nàng hỏi chuyện.


"Bình U tỷ tỷ vào chờ một chút, ta đây liền chỉnh trang cho nương tử nhà ta." Trong lòng Vãn Lục vui mừng, nhưng vẫn ổn định thanh âm nói.


"Đa tạ." Bình U khách khí đáp ứng, rồi theo Vãn Lục vào trà thất bên cạnh.


Chiêu đãi Bình U xong, Vãn Lục lại vội vã chạy về giúp Nhiễm Nhan sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo, rửa mặt. Khi đã sạch sẽ sáng sủa, mới cùng Bình U đi qua Bình Dương đường nơi ở của lão phu nhân.


Bình Dương đường, vẫn là tên mà năm đó Bình Dương trưởng công chúa lấy cho chỗ ở của lão phu nhân, ngụ ý là nắm tay cùng nhau "bình dương", thậm chí còn sớm hơn phong hào "Bình Dương công chúa" rất nhiều năm.


Mấy thập niên sau này, Lý lão phu nhân đổi qua nhiều chỗ ở, nhưng tên này lại chưa từng bỏ đi. Đây là kỷ niệm vinh quang đã từng thuộc về bà, khác với công huân của phụ nhân bình thường.


Trong viện của Bình Dương đường có một cây tử đằng, nhánh cây mạnh mẽ, cành nhỏ rậm rạp, bao trùm hơn phân nửa cái viện, lúc này mới đầu tháng Giêng, chưa tới kỳ nở hoa, chỉ có thể thấy thân cây và cành cây trụi lủi màu nâu đen, mang một cảm giác hào hùng cổ xưa.


Tấm biển treo ở chính sảnh, hai chữ "Bình Dương" cứng cáp hữu lực, cả hình lẫn cốt đều đẹp đẽ, vẫn là bút tích của Ngu Thế Nam.


"Lão phu nhân đang ở bên trong, nương tử đi vào là được." Bình U ở cửa vén mành, quay đầu nói với Vãn Lục: "Muội muội đi pha trà cùng với ta đi!"


Viện của Lý lão phu nhân như thế nào cũng sẽ không đến phiên Vãn Lục hầu hạ, bất quá là muốn tách nàng ra thôi, Vãn Lục cũng hiểu, mới liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái.


Nhiễm Nhan gật đầu nói: "Trà nghệ của ngươi quá tệ, cố gắng học hỏi Bình U cô nương."


"Dạ." Khuôn mặt nhỏ của Vãn Lục suy sụp, nghĩ thầm, ngài cũng thật không sợ nói toạc chỗ yếu ra!


Bình U che miệng cười khẽ, nói: "Muội muội đi theo ta đi."


Nhiễm Nhan vào phòng, thị tỳ bên trong cửa, lập tức vào buồng trong thông báo. Nhiễm Nhan cũng không phải chờ lâu, thị tỳ kia liền dẫn nàng đi vào.


Trong phòng không chỉ có lão phu nhân, còn có năm phụ nhân trung niên hoa phục, bốn phía đứng một vòng thị tỳ. Nhiễm Nhan nhận ra, trong đó phụ nhân ngồi gần lão phu nhân nhất là phu nhân của Trịnh Nhân Thái, Đỗ thị. Còn lại, Nhiễm Nhan đều không quen biết.


"Nhan nương ngồi đi." Lão phu nhân dựa vào lưng tựa của Hồ sàng, giơ tay ra hiệu chỗ trống bên cạnh.


Vì để phân biệt với Thập Thất Nương của bổn gia, trong phủ trên dưới bình thường đều gọi Nhiễm Nhan là Nhan nương.


Nhiễm Nhan tạ rồi ngồi xuống, ngay sau đó Đỗ thị liền lần lượt giới thiệu hết thân phận của các vị phu nhân. Nhiễm Nhan lại phải bò dậy chào hỏi bằng hết, trong lòng thực sự có chút bực bội, mới vừa rồi khi nàng vào phòng sao không giới thiệu, cứ phải chờ nàng ngồi xuống xong mới nói?


Mấy vị này đều là phu nhân bổn gia Trịnh thị, thê tử của mấy vị huynh đệ tương đối thân cận của Trịnh Nhân Thái.


Chào hỏi xong, mấy vị phu nhân cũng đồng thời đánh giá Nhiễm Nhan, trong đó Lư thị một vị phụ nhân hơi mượt mà, cười khanh khách nói: "Năm đó bổn gia tỷ muội, có tức Vương phi và Trạc nương tử là đẹp như nhau, nữ nhi của Trạc nương tử vậy mà cũng rất xuất sắc."


Lời này của nàng ta không biết là có tâm hay là vô tình, tức Vương phi cũng chính là Vương phi của ẩn Thái Tử Lý Kiến Thành, thân mẫu của Văn Hỉ Huyện chủ, thân phận xấu hổ như vậy nên tận lực tránh nhắc tới.


Nhiễm Nhan cảm thấy người hời hợt thì không dám ở Lý lão phu nhân trước mặt giở trò gì, Lư thị này nhất định đầu óc bị thiếu sợi gân, nói những lời không nên nói.


Trong phòng thoáng chốc tĩnh lặng, Đỗ thị lập tức nói tránh đi: "Nói nữa tẩu tử ta đây đúng là không có trách nhiệm, Trạc nương gả đi xa, cũng chiếu cố không nổi, mới ủy khuất Nhan nương nhiều năm như vậy."


Lý lão phu nhân vẫn luôn lim dim, vê Phật châu tử đàn tiểu diệp trong tay, bộ dáng như đang ngủ, không hề có ý muốn xen vào.


Nhiễm Nhan cũng không phải người nói nhiều, mấy vị phu nhân hứng thú bừng bừng, trời nam biển bắc mà xả một hồi, mới tiến vào chính đề, "Ta nghe nói thị tỳ bên người của Nhan nương không đủ dùng, lát nữa chọn từ trong phòng ta vài người để dùng đi."


Trước khi vào ở trong Trịnh phủ, Hình Nương đã dặn dò qua là đừng tùy tiện nhận người trong phủ đưa, đây không phải chỉ đơn giản là đưa thị tỳ, mà là đưa tì thiếp. Nhiễm Nhan vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nên giả bộ hồ đồ, nói: "Phu nhân hảo ý, A Nhan tâm lĩnh, ta còn có vài thị tỳ trong phủ thúc bá, đến lúc cần thêm người, thỉnh thúc bá phái người đưa lại đây là được."