Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 383: Thứ như thanh danh, ngươi có sao?




Phòng Huyền Linh tuy rằng chưa tỏ rõ thái độ, nhưng lời của ông đích xác đều là điểm mấu chốt.


Trận tranh luận này, giống như là Phòng Huyền Linh vẽ cho một cái phạm vi, mọi người căn cứ vào quan điểm bất đồng, ai cũng nói có sách, mách có chứng, bày ra đủ thứ sự thật nêu đủ thứ ví dụ. Quả thực cãi đến khó phân thắng bại. Nếu có người như Tống Quốc Công ở đây, chỉ sợ lại muốn đánh nhau.


Hơn một canh giờ trôi qua, vẫn khó phân cao thấp. Trong phòng ngoại trừ Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, thêm một cái Tiêu Tụng, những người khác hầu như bị lôi vào.


Trong lòng Lý Thế Dân vốn đã rất thất vọng về Thái Tử và Ngụy Vương, lúc này phải nhìn một đám người hoặc uyển chuyển hoặc sắc bén, trong tối ngoài sáng chỉ trích con ông, càng không cao hứng.


Ông tuy là vua của một nước, nhưng cũng là phụ thân, trên đời này có phụ thân nào có thể chịu đựng một đám người giáp mặt nói nhi tử mình không đúng, vừa nói lại kéo hơn một canh giờ? Lý Thế Dân như vậy là đã rất rộng lượng rồi.


"Thôi." Lý Thế Dân rốt cuộc nghe không nổi nữa, hơi giơ tay nói: "Kiểm chứng việc này trước, nếu đúng là thật, ngày khác lại bàn tiếp."


"Dạ."


Các đại thần đều thập phần có tố chất mà lập tức im miệng, sửa sang lại y quan, cứ như những người cãi nhau kịch liệt vừa rồi không phải bọn họ, đồng loạt đứng thẳng hành lễ với Lý Thế Dân, rồi sau đó dựa theo thứ tự lẳng lặng ra khỏi điện.


Tiêu Tụng ra trước tiên, hắn cố ý thả chậm bước chân. Không phải muốn nghe những người khác nghị luận cái gì, những người này đều là thần tử trọng yếu trung tâm của Đại Đường, tuyệt đối sẽ không có chuyện vừa ra ngoài điện liền nghị luận sôi nổi.


Tiêu Tụng chào hỏi hết những người đi ngang qua hắn, cuối cùng phát hiện Phòng Huyền Linh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ quả nhiên chưa ra.


Ra ngoài cửa cung, bầu trời lại hạ tuyết, không có gió, lả tả lả tả mà rơi. Chờ Tiêu Tụng về đến nhà, đã biến thành những bông tuyết to như lông ngỗng, trên mặt đất không lâu đã trắng xóa.


Trong phòng ngủ lộ ra ánh sáng ấm áp, Tiêu Tụng đứng trên hành lang phủi tuyết trên người, tâm tình bỗng nhiên trở nên đặc biệt vui vẻ. Không biết từ khi nào, hắn quay về đều một mảnh tối đen, hiện giờ có thê tử có tình cảm chân thành, hắn cũng như thuyền cập bờ.


Hắn là nơi đặt chân cho lòng của Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan sao có thể không phải chỗ cho hắn an tâm chứ?


Đẩy cửa bước vào, nhìn xuyên qua màn trúc tinh mịn, quả nhiên thấy Nhiễm Nhan đang dựa trên giường đọc sách, có lẽ là nghe thấy thanh âm, liền buông sách, đẩy mành ra nhìn nhìn.


"Không phải đã nói không cần chờ sao." Tiêu Tụng cởi áo choàng vắt qua bình phong, quay đầu cười nhìn nàng.


Nhiễm Nhan sắp đứng dậy, Tiêu Tụng vội nói: "Ngươi nằm xuống, đừng ra tới rất lạnh."


Nhiễm Nhan lại không nghe lời hắn, đi đến bên người hắn duỗi tay hỗ trợ cởi quan phục, thấy tuyết trên người hắn, hỏi: "Bên ngoài tuyết rơi à?"


"Ừm." Tiêu Tụng nhanh chóng cởi y phục, lại thúc giục nói: "Mau lên trên giường đi."


Nhiễm Nhan khẽ cười nói: "Ta nào có như vậy quý giá, trong phòng thiêu bếp lò, không lạnh."


Tiêu Tụng từ trên bình phong lấy áo choàng lông hồ ly trùm kín nàng lại, cười trách mắng: "Không nghe lời."


Ca Lam dẫn vài thị tỳ vào hầu hạ hắn rửa mặt, lại khêu lửa than trong bếp lò, mới lui ra ngoài.


Hai người lên giường, Nhiễm Nhan giúp hắn tháo búi tóc ra, hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy, có đại sự xảy ra sao?"


"Cũng không hẳn, Tang Tùy Viễn tố giác Thái Tử và Ngụy Vương, thánh thượng đang tức giận, có tâm tư muốn phế truất, triệu tập toàn bộ quyền thần thương nghị, kêu ta đến, cũng bất quá là vì dặn dò việc đi kiểm chứng những việc này." Tiêu Tụng ngửi hương khí bội lan nhàn nhạt trên người nàng, cả người đều thả lỏng ra.


Tay Nhiễm Nhan đang giúp hắn chải vuốt tóc hơi ngưng, nói: "Thánh thượng sẽ không phải là muốn lập Lý Khác đi?"


Dù cho biết hoàng đế tương lai là Lý Tiểu Cửu, Tiêu Tụng có vẻ cũng có ý tứ nhắm vào Lý Tiểu Cửu, nhưng nàng cũng có thể xuyên qua, còn có chuyện gì không thể thay đổi đâu? Lịch sử đến tột cùng có phải là không thể nghịch chuyển hay không, chuyện này còn phải chờ thời gian chứng thực.


"Có lẽ có đi, nhưng việc lập Lý Khác, khó." Tiêu Tụng thở ra một hơi, lười nhác ngã vào giường, "Sầm Văn Bản nói rất đúng, đích thứ gì thì bất quá tử quý nhờ mẫu thôi. Nhưng khó cũng đúng là khó ngay chỗ này."


"Vì sao?" Nhiễm Nhan giúp hắn đắp chăn, nằm xuống bên cạnh hắn.


Tiêu Tụng trở mình đối diện nàng, "Phi tần trong hậu cung của thánh thượng rất nhiều, bất quá hơn phân nửa đều là vì lung lạc thế lực môn phiệt mà nạp vào trong cung. Thánh thượng tuy cũng đa tình, nhưng Trưởng Tôn hoàng hậu còn sống, mỹ nhân liền đều là tươi sống, Trưởng Tôn hoàng hậu không còn, mặc dù mỹ nhân có mỹ nữa cũng chưa chắc thú vị. Hậu vị kia, đều không phải là ai cũng ngồi được."


Nói cách khác, hậu vị kia Lý Thế Dân chỉ cho thuộc về Quan Âm tì của ông, vô luận là xuất phát từ tình cảm giành cho Trưởng Tôn hoàng hậu, hay là sự nể trọng dành cho Trưởng Tôn thị và thời cuộc, đều không dễ dàng lập hậu.


"Quốc không thể một ngày vô quân, hậu cung không thể một ngày vô chủ, đến nay hậu vị đã treo không gần hai năm, thánh thượng không hề có ý tứ muốn lập hậu, ta đánh giá, với tính tình thánh thượng, về sau cũng không có khả năng thay đổi chủ ý." Tiêu Tụng nghe xong đám người Hầu Quân Tập biện luận, lại suy nghĩ thêm, mới nghĩ ra điểm này.


Cũng như thê tử hắn chỉ có thể là Nhiễm Nhan.


"Ngươi tính toán làm sao bây giờ?" Nhiễm Nhan vẫn luôn cảm thấy, Tiêu Tụng càng có khuynh hướng giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, bo bo giữ mình, nhưng chuyện này nói thì dễ dàng, kỳ thật là chuyện khó khăn nhất.


"Chờ thêm đi." Tiêu Tụng nói: "Trước tiên cứ quan sát đi, dù chờ đến chuyện xảy ra lại lựa chọn cũng không muộn, huống chi, tân quân hơn phân nửa chỉ biết bài trừ dị kỷ, đối với người trung lập, có lẽ sẽ không trọng dụng, nhưng cũng sẽ không gây khó dễ. Nhưng tiền đề là tân quân không thể là Lý Thái."


Tiêu Tụng đã từng cự tuyệt Lý Thái vài lần, với tính tình của hắn, khó bảo đảm sẽ không quan báo tư thù.


Tiêu Tụng vừa nói, tay vừa thò vào nội y của Nhiễm Nhan, chồm sát vào nàng nói: "Phu nhân, chúng ta đem chuyện lúc trước làm chưa xong tiếp tục đi!"


"Tiêu Việt Chi, hơn phân nửa đêm rồi bớt nổi điên." Nhiễm Nhan đè lại tay hắn.


Tiêu Tụng cũng không có cưỡng ép, chỉ đứng dậy tắt đèn xung quanh, quay lại duỗi tay ôm nàng.


Đêm đã khuya, Nhiễm Nhan từ lúc đi vào nơi không có công ăn việc làm này, nàng cũng dần dần có thói quen ngủ sớm, ở trong bóng tối một lát liền buồn ngủ. Chẳng qua, người bên cạnh cứ ủi tới ủi lui thật sự không chịu ngừng nghỉ. Sau một lúc, nàng duỗi tay xuống sờ sờ vài cái, than một tiếng, chủ động hôn lấy hắn.


Tiêu Tụng cười một tiếng, rồi lập tức vạn phần nhiệt tình mà đáp lại.


Trong bóng đêm sột sột soạt soạt, Nhiễm Nhan hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tiêu Việt Chi, ta đêm mai muốn cùng ngươi chia chăn ra mà ngủ."


Dùng chung một cái chăn, củi khô lửa bốc quá dễ dàng.


Tiêu Tụng thoải mái mà ngâm khẽ một tiếng, hắn hiện tại cũng không vội phản đối, chuyện ngày mai, ngày mai lại nói.


Ánh lửa từ bếp lò chiếu ra, trong giường màn cảnh xuân hiện ra.


Sáng sớm ngày kế, Nhiễm Nhan ở trong đệm chăn động đậy thân mình, liền cảm thấy cả người đau nhức. Bên người đã sớm trống không, Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy quan phục đã không có, mới nhớ tới hắn hôm nay còn phải vào triều.


"Vãn Lục!" Nhiễm Nhan kêu.


Ngoại thất rất nhanh vang lên tiếng bước chân, Vãn Lục tiến vào nói: "Phu nhân, muốn rời giường sao?"


"Ừm, giờ nào rồi" Nhiễm Nhan ngồi dậy.


Vãn Lục vén mành lên, mang theo khí lạnh tiến vào, đáp: "Đã sắp buổi trưa rồi, lang quân phân phó nô tỳ không cần gọi ngài."


"Ta muốn đi tắm." Tối hôm qua bởi vì quá muộn, chỉ đơn giản rửa sạch một chút, vẫn chưa tắm gội.


Vãn Lục che miệng cười nói: "Trách không được!"


Nhiễm Nhan ho khan một tiếng, xuống giường để Vãn Lục hầu hạ nàng mặc y phục. Mặc xong, xoay người nhìn thấy thị tỳ đang thu thập khăn trải giường, lúc mơ hồ còn có thể thấy một đống hỗn độn, không khỏi nóng mặt. Trước kia khi chưa trải qua chuyện nam nữ, nàng đối với phương diện này lại khá thoải mái, nếu công tác yêu cầu, thậm chí có thể mặt không đổi sắc mà đàm luận chuyện này ở trước mặt mấy trăm tên đàn ông, nhưng không biết sao, sau nhiều lần cùng Tiêu Tụng, lại càng xấu hổ chuyện để người khác biết.


Lại thêm Vãn Lục lúc này nói: "Lang quân yêu quý phu nhân như thế, phu nhân sẽ rất nhanh có tiểu lang quân đi!"


Mấy thị tỳ kia ẩn ẩn cười trộm.


Nhiễm Nhan trong lòng quẫn bách, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh như cũ. Nàng đang định đáp trả, bỗng nhiên dừng một chút, bất động thanh sắc duỗi tay nhéo mạch mình.


Mạch tượng lưu loát, đập mạnh mẽ nhanh nhẹn. Là hỉ mạch


Nhiễm Nhan hơi giật mình, thân thể này của nàng nguyệt sự luôn luôn không đúng ngày, qua một đoạn thời gian điều trị mới tốt hơn chút, tháng này đã có 45 ngày chưa có tới, thêm mạch tượng như vậy...thật sự...mang thai rồi!


"Phu nhân, làm sao vậy?" Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan hơi xuất thần, không khỏi hỏi.


"Đi gọi Lưu Thanh Tùng tới." Nhiễm Nhan nói. Trung y mạch tượng nàng không quá am hiểu, lại là sờ mạch của mình, nhất thời không thể xác định.


Nàng cùng Tiêu Tụng còn kém mấy ngày là thành hôn đã được một năm, tuy rằng ở giữa có một đoạn thời gian rất dài bởi vì các loại nguyên nhân vẫn không cùng phòng, nhưng sau đó cũng cùng phòng bốn năm tháng, lúc đầu hắn ngày nào cũng muốn, mang thai cũng hợp tình hợp lý.


Vãn Lục thấy cảm xúc của Nhiễm Nhan có chút không quá bình thường, liền không hỏi nữa, vội vàng mà chạy ra gọi Lưu Thanh Tùng.


Chỉ chốc lát sau, Lưu Thanh Tùng liền một thân tán loạn mà bị Vãn Lục kéo đến.


"Nhiễm Nhan ngươi phải quản lý lại thị tỳ này của ngươi, nào có một cái đại cô nương nhào vào ổ chăn đào nam nhân ra!" Lưu Thanh Tùng nhìn thấy Nhiễm Nhan liền hét lên.


Nhiễm Nhan cũng không phản ứng hắn, liền duỗi tay ra, "Lưu Thanh Tùng, ngươi tới bắt mạch cho ta."


Lưu Thanh Tùng gãi gãi mớ tóc lộn xộn, ngáp dài ngồi xuống tịch đối diện, tùy tiện duỗi tay nắm mạch nàng, "Ngươi bệnh rồi hả?"


Nhiễm Nhan im lặng không lên tiếng.


Lưu Thanh Tùng nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lại bắt đầu ngáp, bất quá lần ngáp này mới há một nửa, đột nhiên mở mắt ra, cẩn thận sờ sờ, kinh ngạc nói: "Ngươi mang thai rồi!"


Hắn vừa dứt lời, Vãn Lục liền tiến lên tóm lấy hắn, vui vẻ nói: "Lưu y sinh, thật vậy chăng? Phu nhân thật sự mang thai?"


"Tổ tông a! Ngươi đừng lắc nữa ta quáng mắt làm sao!" Lưu Thanh Tùng buông cổ tay Nhiễm Nhan ra, nói: "Có rồi có rồi, ta lấy chính mình thanh danh đảm bảo."


Vãn Lục ngẩn ra một chút, nhíu mày nói: "Nói như vậy, còn không nhất định?"


Nhiễm Nhan nhịn không được phì cười.


"Không phải đâu, ta nói ngươi đây là có ý tứ gì hả?" Lưu Thanh Tùng trừng Vãn Lục.


Vãn Lục không xác định nói: "Thứ như thanh danh, ngài có sao?"


"Ngươi nha đầu này quá độc!" Lưu Thanh Tùng căm giận, cáo trạng với Nhiễm Nhan: "Ngươi phải hảo hảo giáo dục Vãn Lục nha đầu này, nàng sáng sớm liền đá văng cửa của ta, nhìn thấy hết thân thể của ta, đem ta từ trong ổ chăn móc ra, hiện giờ lại tổn thương ta như vậy!"


Nhiễm Nhan cười nói: "Như thế nào, ngươi ngại còn chưa đủ?"


Nói cách khác, đây đúng là thành quả sau khi được giáo dục.


Lưu Thanh Tùng nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, phất phất tay nói: "Một chút cũng không buồn cười."


"Còn sáng sớm gì nữa, giờ này là buổi trưa." Vãn Lục lẩm bẩm nói.


"Nói đứng đắn, ta mang thai đã bao lâu rồi?" Nhiễm Nhan hỏi.


Lưu Thanh Tùng nói: "Hơn một tháng đi, đại khái là ba bốn mươi ngày."


Nhiễm Nhan bụng nói nguy hiểm thật, mấy ngày nay lại không xảy ra chuyện gì, thật là vạn hạnh.